Hương thơm nồng nàng từ nồi xương hầm nghi ngút bay ra theo khói trắng khiến Vân nuốt nước bọt không ngừng. Lĩnh đã nói đây là nồi xương hầm lá tàu bay dành cho Miễu nhưng cô vẫn có phần, điều đó khiến Vân vui không tưởng.

Từ khi bắt đầu cho rau tàu bay vào đến giờ Vân không hề rời đi quá xa nồi canh khiến Lĩnh bật cười.

Vân chưa từng thấy một kiểu nấu xương thú nào ngoài lần này, đặc biệt càng nấu nước càng chuyển màu trắng ngà như nước quả sữa trông rất ngon, hương cũng thơm nữa.

Bên kia Lĩnh nhanh tay xào chút thịt với rau xương cá, lần này nhờ số muối của Vân mang theo; cũng nhờ y thuật giỏi giang của Vân họ đã không cần dùng số muốn ít ỏi lại vô cùng quý giá này cho vết thương của Miễu nữa, nên giờ đây nó chính thức trở về đúng bổn phận của mình – làm gia vị.

Có thêm muối vào canh và rau xào sẽ khiến món ăn ngon hơn.

Cậu cho một chút rau xào vào lá cây nhóm Anh mang về để đưa cho Vân cô gái duy nhất trong nhóm đang canh nồi canh xa xa kia. Khi cho thức ăn lên cảm giác nóng len xuống bàn tay khiến Lĩnh nhíu mày.

Cậu biết cách làm gốm nhưng không biết phải đi đâu tìm đất, lại một lần nữa Lĩnh thấy sự bất lực với nguồn tri thức khổng lồ mình mang theo.

“Nóng sao?” Tân đang ngồi gần cậu ghé qua hỏi, “nếu nóng để anh mang qua cho cô ấy cho.”

Nói rồi anh đón lấy chiếc lá chứa đồ ăn cậu đang cầm mang đi.

Lĩnh nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi nhẹ cười, nhưng nét buồn trên đôi mắt đen thì không sao giấu nổi.

Tân trở lại ngồi xuống gần cậu, anh hỏi:

“Em sao vậy?”

Anh thay đổi mọi xưng hô với cậu từ tối tới giờ khiến Lĩnh ái ngại, nhưng sâu trong cậu lại thấy vô cùng ấm áp ngọt ngào. Mặc cho những ánh nhìn dò la đến từ Lục nhiều chuyện, Lĩnh không nói gì nương theo đó mà đổi luôn xưng hô với anh coi như một câu trả lời cho mối quan hệ của họ.

“Em nghe Lâu thú nhân nói, chúng ta đang sinh sống ở một vùng đất lạnh lẽo nơi ấy không thích hợp xây nhà.”

Tân gật đầu, dùng dao đá trích cho cậu một phần thịt thú mềm nhất:

“Đúng vậy nơi đó thì không thích hợp cho chúng ta sinh sống. Nhưng bọn anh phát hiện một hang động lớn xuyên qua núi tuyết, đi qua đó sẽ dẫn tới một vùng đất ấm hơn.”

Lĩnh nghe anh nói vậy liền vui mừng. Nhưng niềm vui ấy chưa nhem nhóm được bao lâu thì một câu nói của Lục khiến cậu phải suy tư.

“Nhưng vùng đất đó không rộng, hầu như không có cây cối động vật, điểm cuối của nó là một con sông rất rộng kéo dài như vô tận không thấy điểm cuối, chất nước thì mặn chát không thể uống.”

Lĩnh nhíu mày, nếu chất nước mặn có khi lại không phải là hồ mà là biển cũng nên, không biết người nơi đây có biết cách phân biệt giữa biển vào hồ không? Nghĩ thế nhưng Lĩnh không hỏi ra, điều cậu quan tâm nhất là vấn đề này:

“Vậy bọn anh đã thử đi qua con sông lớn đó lần nào chưa?”

Tân vừa cắt nhỏ thịt trên đá vừa nói với cậu:

“Anh là người có thể duy trì thời gian bay liên tục trong một ngày, thế nhưng vẫn không thể thấy được bờ bên kia.”

Anh đưa lá cây chứa thịt qua cho Lĩnh, rồi tiếp:

“Tuy không qua được hồ lớn nhưng bọn anh vẫn tính dọn tới đó, săn thú thì đi qua núi tuyết trở lại vùng đất của loài chim săn ké, tìm thực vật cũng vậy.”

Nói tới đây tuy là dự tính nghe có vẻ tốt đẹp nhưng mặt Tân không vui một tí nào.

Nhìn thấy vậy Lĩnh khó hiểu, cậu nghiêng đầu nhìn anh, cánh tay đang cầm phần thịt anh cắt nhỏ.

“Vì sao anh không vui?” Cậu hỏi, “kế hoạch đó nghe ra rất không tệ mà.”

“Em ăn đi đã.” Anh giục, “muốn tới được nơi đó chúng ta phải đi xuyên núi băng ít nhất năm ngày với tốc độ đi nhanh và ít nghỉ ngơi. Hơi nữa núi băng nơi đó đang có dấu hiệu tan ra.”

“Đúng vậy.” Lục xen ngang, “đã hai năm kể từ khi phát hiện ra vùng đất kì lạ sau núi băng ấy, trong một vài lần đi qua đó, chúng tôi vô tình phát hiện hồ nước lớn có vị mặt nơi đó đang liếm dần núi băng, một năm nó phải liếm ít nhất một phần núi nhỏ. Cũng may núi băng lớn nên không thú nhân tộc chim nào phát hiện ra.”

Nghe Lục nói Lĩnh vội nhìn Tân, cậu hỏi:

“Anh cảm thấy thế nào?”

“Anh lo lắng, diện tích núi băng đang âm thầm thu nhỏ tại một nơi không ai biết, anh dám chắc không bao lâu nữa cái hồ nước lớn mang theo vị mặn ấy sẽ liếm sạch ngọn núi lớn bao quanh vùng đất này, rồi từ từ len vào nhấn chìm cả nơi đây. Vì thế việc di chuyển tới nơi đó sinh sống không phải là biện pháp hay.”

“Cho nên dù phát hiện đã hai năm nhưng bọn anh vẫn cố thủ ở đây?” Lĩnh hỏi.

Tân gật đầu, cắt một miếng thịt lớn, nhai nhỏ nuốt đi rồi nói với Lĩnh:

“Nếu em không đưa phương pháp dựng nhà thì anh kiên trì ở đây, nhưng khi em nói có thể dựng nhà anh lại muốn đi. Ở đó mặt đất tuy rằng chứa nhiều đá, nhưng nếu dọn đá đi lại khá bằng phẳng khô ráo rất thích hợp để xây nhà.”

Anh thú nhân nhìn em gái mình vừa ăn rau xào thịt vừa trông nồi canh hầm xương xa xa thở dài một cái rồi nói:

“Không biết đến bao giờ cái hồ ấy sẽ nuốt hết núi băng, nhưng từ giờ cho tới khi đó tôi rất muốn Vân được ở trong nơi cậu nói. Nên Lĩnh dù phải đi xa săn thú, hái rau tôi cũng đồng ý với ý của thủ lĩnh chúng ta sẽ di chuyển tới đó ngay khi về lại nhóm.”

Lĩnh vừa ăn thịt xen rau xào có vị mặt vừa hỏi:

“Nhóm anh có bao nhiêu người?”

Tân trả lời:

“Tính cả ấu thú, phụ thú nhân nhóm anh phân thành khá nhiều gia đình, và một số ít thú nhân độc thân.”

Nghe vậy Lĩnh liền dừng nhai, nuốt vội một cái:

“Nhóm ấy rốt cuộc cụ thể là bao nhiêu?”

Lục bên kia trả lời thay:

“Là rất nhiều, gần như mọi thú nhân lạc loài đều đến nương tựa nhóm chúng tôi.”

Lĩnh nhíu mày cậu bắt đầu nhận ra vấn đề của họ. Họ nói nhóm họ rất nhiều gia đình, một số ít thú nhân độc thân, không nói số lượng cụ thể. Nhóm Tân là thú nhân thật thà, hơn nữa Tân cũng thương cậu không có lý gì anh lại phải giấu cậu cả, trừ khi họ không biết đếm.

Nghĩ tới đây Lĩnh nuốt một hơi nước bọt đậm vị thịt, nhìn Tân nghiêm túc hỏi:

“Anh có biết bàn tay mình mấy ngón không?”

Câu hỏi này khiến toàn bộ thú nhân nơi đây ngừng ăn nhìn xuống tay mình, kể cả Vân đang ngồi xa xa cũng từ từ đi tới hội tụ cùng nhóm người nhìn tay.

Tân ập ừ:

“Là, những ngón tay, trên bàn tay.”

Xung quanh các thú nhân khác gật đầu đồng ý.

Lĩnh thấy vậy liền biết họ không biết đếm. Cậu bỏ lá thịt xuống, phủi hai tay vào nhau rồi đưa ra phía trước nhờ ánh lửa soi rõ, cậu bắt đầu đếm từng ngón:

“Những ngón tay này có thứ tự là ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, và ngón út. Mỗi ngón có một số, từ ngón cái đọc là một, rồi hai, ba, bốn, cuối cùng ngón út là năm. Một bàn tay chúng ta là năm ngón, đến bàn thứ hai cũng vậy, khi hai bàn này cộng lại, hai bàn tay chúng ta có tổng cộng là mười ngón.”

Nhóm thú nhân nghe Lĩnh nói tai dỏng lên, mắt căng ra, tay xòe lớn không bỏ sót một chi tiết nào.

“Cách này gọi là đếm số,” Lĩnh nói, “Nó có tác dụng rất lớn trong việc tính toán hằng ngày, cũng có thể giúp chúng ta quản lý tốt hơn nhóm người, và mọi thứ chúng ta có. Đây là cách làm ở thế giới kiếp trước của tôi.”

Bây giờ Lĩnh rất thoải mái nói với họ về thế giới của mình mà không sợ gì cả.

“Nó có tiện như kí hiệu không?” Lục nhanh nhảu hỏi.

“Kí hiệu?” Lĩnh hỏi, “đó là gì?”

Lục chờ không được nhảy tót một cái từ đối diện qua, sém chút nữa thì lửa thiêu luôn cái váy da thú của cậu ta, nhưng Lục chả thèm quan tâm, cậu ta vơ lấy một viên than nhỏ bên mép đống lửa bắt đầu vẽ xuống nền đá.

“Cậu nhìn này, đây là mặt trời, khi chúng tôi nói về ban ngày tức là lúc đi săn chúng tôi sẽ vẽ nó lên một mặt đá trước chỗ ở của mình để báo cho mọi người biết chúng tôi đi đâu.”

Lĩnh nhìn hình vẽ vòng tròn méo mó với những tia sáng xung quanh mỉm cười, cậu âm thầm khen họ thông minh.

Tiếp theo Lục vẽ thêm một hình thú khì lạ khác có cánh, rồi giải thích:

“Đây là hình thú bay, chúng tôi sẽ vẽ nó ở nơi thú bay hay xuất hiện để cảnh cáo cho các phụ thú nhân trong nhóm biết và không tới nơi đó.”

Lần này thì lĩnh cười thành tiếng, cậu khen ra miệng:

“Giỏi quá, bọn anh nghĩ ra được như vậy rất là tuyệt.”

Lục gãi đầu ngại ngần, liếc nhìn thủ lĩnh im lìm ngồi kế Lĩnh, rồi nói:

“Không phải bọn tôi nghĩ đâu, là do thủ lĩnh nghĩ ra đấy.”

Ngay lập tức Lĩnh liền nhìn qua, cậu dùng đôi mắt tán thưởng nhìn chằm chằm anh.

Tân nghiêm mặt tằng hắng một tiếng rồi nói với Lục:

“Về chỗ ăn tối đi, nghỉ sớm mai chúng ta còn phải lên đường về nhà.”

Lục cười ha ha vài tiếng liền đứng dậy cong mông về lại chỗ, nhóm thú nhân như có như không cười cười nhìn cậu ta.

“Anh có thể học cách đếm số của em được chứ?” Tân lịch sự hỏi Lĩnh.

Nhóm thú nhân bên cạnh cũng dỏng tai lên, mắt trông mong.

Lĩnh cười xòa:

“Có gì đâu mà không được, giờ em là người nhà với bọn anh rồi, đây là chuyện đương nhiên. Chờ chúng ta ổn định chỗ ở em sẽ dạy mọi người đếm số, rồi còn chữ viết nữa.”

Nghe tới đây mọi người gần như cùng lúc hô lớn:

“Chữ viết?”

Lĩnh cười cười gật đầu:

“Đúng vậy nó tốt hơn kí hiệu của bọn anh tạo ra rất nhiều, nó có thể truyền đạt bất kì tin tức hay bất kì điều muốn nói nào của các anh vào bất cứ vật nào có thể lưu giữ.”

Lục lanh chanh:

“Có viết lời tỏ tình trên lá hình trái tim được không?”

Vừa nghe thấy vậy toàn bộ thú nhân trong hang đều bật cười, cười lớn vô cùng.

Lục ái ngại không thôi, nhưng quyết không buông tha câu hỏi, lặp lại lần nữa với Lĩnh.

Lĩnh buồn cười vừa nín nhịn vừa gật đầu tỏ ý có thể.