Chuyển ngữ: Lê

Beta: Thủy Tiên

Dương Thanh nói, thế giới này không phải tranh phác thảo, chẳng phải cứ không trắng thì đen, mà nó có rất nhiều màu sắc.

Cô ấy nói, Lương Hi chỉ thấy được màu sắc khác.

Đối với Lương Hi – người đang chìm trong sự rối rắm mà nói, câu này rất có ích.

Trước khi Tần Dương đi một ngày, Lương Hi giành được một cơ hội đi đưa cơm cho Tần Dương từ tay đầu bếp của nhà ăn, cô muốn nói chuyện riêng với Tần Dương.

Gian phòng tạm giam tạm thời chỉ có một cánh cửa nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vừa đủ để lấp kín căn phòng này.

Trông Tần Dương già đi rất nhiều, râu mọc một lớp dày trên cằm, quầng thâm tạo thành vòng tròn quanh mắt.

Nhưng khi nhìn thấy Lương Hi, trong mắt cậu ta vẫn lóe lên vẻ mừng rỡ.

“Tôi cứ tưởng cô không dám tới.” Lời nói của Tần Dương mang ý trêu chọc.

“Cậu sắp bị giải lên huyện rồi, đây là bữa cơm cuối cùng của cậu ở chỗ chúng tôi.”

Ý ở trong lời, Tần Dương nghe hiểu, đây là lần gặp nhau cuối cùng của cậu ta và Lương Hi ở đây.

Tần Dương khẽ gật đầu, nhận hộp cơm, thức ăn phong phú hơn rất nhiều so với trước.

“Cảm ơn cô.” Tần Dương nói xong thì bưng hộp cơm lên ăn một miếng.

Lương Hi thuận thế kéo ghế ở góc tường ra ngồi xuống.

“Sau này cậu cải tạo cho tốt, tranh thủ giảm nhẹ hình phạt, lúc ra ngoài cũng ba mươi tuổi, cuộc đời vẫn còn nhiều hy vọng.” Lương Hi an ủi Tần Dương.

Tần Dương giương mắt nhìn Lương Hi, lười biếng nói: “Loại người như tôi nói gì mà hy với chẳng vọng cơ chứ, còn sống là được rồi.”

“Đừng nói thế, có lẽ, sau này sẽ tốt hơn.” Lương Hi cảm thấy mình chỉ đang gieo rắc cho Tần Dương hy vọng mịt mờ, sau này có trở nên tốt hơn hay không, cô cũng đâu quyết định được.

“Dù có tốt đẹp hơn thế nào thì cũng chẳng liên quan gì tới loại người như bọn tôi.” Tần Dương hung hăng ăn một miếng cơm, không nhìn Lương Hi: “Còn cô, cô nên rời khỏi nơi này đi, nơi hoang vu hẻo lánh này không thích hợp với người như cô.”

Lương Hi im lặng, nếu cô muốn đi thì có thể đi rất nhanh, nhưng bây giờ cô vẫn chưa muốn đi.

“Cô có thể giúp tôi một chuyện không?” Tần Dương lại mở miệng hỏi Lương Hi.

“Chuyện gì?”

“Mộ Tiểu Hà, ở vịnh Trường Thủy.” Tần Dương nói nửa câu thăm dò, thấy Lương Hi không có ý không muốn nghe thì nói tiếp: “Chỗ đó có một mảnh nghĩa địa lớn, cái mới lập không có bia chính là mộ phần của cô ấy.

Cô giúp tôi mua ít tiền giấy đốt cho cô ấy, nói với cô ấy… coi như tôi đã báo thù cho cô ấy rồi.

Tiền mua tiền giấy cô có thể tới quán game Kiến Huy tìm các anh em của tôi để đòi, bọn họ sẽ trả cho cô.”

“Tôi sẽ đến thăm cô ấy, nhưng không cần đưa tôi tiền, dù sao thì tôi cũng muốn đến xem thử.”

“Cảm ơn.” Tần Dương nở một nụ cười thoải mái, cậu ta cúi đầu: “Hi vọng sau này chúng ta có thể gặp lại, nếu như tôi có thể ra ngoài.”

Đó là lần cuối cùng Lương Hi gặp Tần Dương ở xã Lục Trình.

Quán game vốn náo nhiệt tưng bừng, mà, kể từ khi Tần Dương rời đi, quả thật nó đã vắng lạnh hơn không ít, nhóm thanh niên không còn Tần Dương đứng đầu cũng không còn tâm trí chơi bời nữa, ai về nhà nấy.

Cuối tuần, Lương Hi tới cửa hàng trên phố mua ít đèn nhang và tiền giấy, một mình dạo bước trên đường tìm nấm mồ của Lâm Tiểu Hà.

Vịnh Trường Thủy là một khối đất nhô cao lên ở bờ sông Thiết Thủy, nghe Lâm Sinh Nguyên nói, mấy trăm năm qua, người chôn ở đây đều có điều kiện gia đình không tốt, mộ mới chồng lên mộ cũ, ít nhiều gì thì cũng có một nửa người trong thôn được chôn cất ở đây.

Lương Hi đi dọc theo con đường nhỏ ở bờ sông một đoạn, dựa theo lời Lâm Sinh Nguyên dặn trước đó mà trèo lên một dốc núi nhỏ, cô một mảnh mồ mả nhấp nhô xuất hiện trước mắt cô, có cái được lập bia đá, có cái chỉ là một phần mộ mà thôi.

Lương Hi liếc mắt tìm quanh mảnh đất ấy, Lâm Sinh Nguyên nói trên mộ mới không có cỏ dài, rất dễ nhận ra.

Không lâu sau, Lương Hi nhìn thấy một mộ phần nho nhỏ ở phía xa.

Lương Hi đi dọc theo lối đi nhỏ bên cạnh nghĩa địa, trông phần mộ này rất đơn giản, trước mộ có vài vết đốt nhang đèn, trên mộ mọc vài cọng cỏ hơi dài.

Chắc hẳn, đây chính là mộ của Lâm Tiểu Hà.

Lương Hi ngồi xổm xuống, lấy đèn nhang và tiền giấy trong túi ni lông ra, cô đốt hương lên trước, cắm trước mộ Lâm Tiểu Hà, sau đó cô châm lửa đốt xấp tiền giấy.

Đột nhiên Lương Hi xúc động khôn xiết, sinh mạng biến mất vô thường, trước đây mẹ cô hay nói vậy.

Nhưng sự biến mất của Lâm Tiểu Hà lại khiến cô tiếc thương vô cùng.

“Tôi đã gặp mẹ cô, nói với bà ấy tôi không điều tra về nguyên nhân cái chết của cô nữa, cũng bảo bà ấy sống cho thật tốt, đừng nghĩ tới chuyện của cô nữa.” Lương Hi ném mấy tờ tiền giấy vào đống lửa, ngọn lửa bùng lên, phát ra tiếng xì xèo.

“Dù nói thế nào, thì trên thế giới này vẫn có người quan tâm cô, Vu Lại Tử chết rồi, Tần Dương nói, coi như cậu ta đã báo thù cho cô.”

Khói lượn lờ quanh mồ dần nhiều hơn, rồi lại tan biến trong không khí, tựa như bị nguồn sức mạnh thần bí nào đó cướp mất vậy.

Lương Hi nhìn làn khói đã tan biến, nói: “Nhưng tôi cứ cảm thấy kẻ thù của cô không phải Vu Lại Tử.

Gã chỉ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, hại cô lúc cô gặp khó khăn nhất, còn những người kéo cô vào vực sâu lúc đầu mới là kẻ đáng hận nhất, chỉ tiếc rằng, những người đó sẽ không tự hối lỗi.”

Lương Hi nói tới đây thì lại thở dài.

Cô ném hết tiền giấy vào đống lửa, ánh lựa lập tức sáng bừng lên, rồi lại dần tối xuống theo thời gian.

Chắc chắn còn rất nhiều người giống cô, Lương Hi nghĩ, họ ở thế giới này khổ sở vùng vẫy, chống lại số mệnh bất công nhưng lại chẳng được như ý.

Cuối cùng, ánh lửa biến thành tro tàn.

Lương Hi đứng dậy chuẩn bị đi về, cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn im lặng đứng cách đó không xa.

Hai người chạm mắt nhau, ai nấy đều sửng sốt.

“Chị là cảnh sát ạ?” Giọng cô gái ấy toát ra sự bình tĩnh không hợp với độ tuổi.

“Đúng vậy.”

“Sao chị lại tới thăm chị của em?”

Lương Hi ngẩn người, cô nhìn chằm chằm cô gái kia, đánh giá cô ấy một lượt, trông cô ấy xấp xỉ tuổi học sinh cấp ba, tóc ngắn ngang vai, trang điểm trông khá thời thượng, trên lưng đeo ba lô.

“… Lâm Tiểu Hà là chị của em?” Lương Hi đặt câu hỏi, cô chỉ nghe nói Lâm Tiểu Hà có em trai chứ chưa từng nghe chuyện cô ấy có em gái.

Cô gái trả lời Lương Hi: “Ông nội em và ông nội chị ấy là anh em, coi như chị em con chú con bác.”

Lương Hi thoát khỏi cảm xúc âu sầu, cô nghi ngờ hỏi: “Sao em biết chị là cảnh sát?”

Cô gái nói: “Hôm qua lúc chị tan làm em đã nhìn thấy chị, lúc đó chị mặc đồng phục đi trên đường, đúng lúc em đi ngang qua.”

Lương Hi không gặng hỏi cô ấy thêm nữa, cô cúi đầu thở dài, ít nhất cô bé này may mắn hơn Lâm Tiểu Hà một chút.

Cô phủ bụi trên đầu gối, gật đầu với cô ấy tỏ ý chào hỏi.

“Chị được người khác nhờ vả nên tới.” Lương Hi trả lời câu hỏi ban đầu của cô gái.

“Anh Tần Dương nhờ chị tới ạ? Em nghe nói anh ấy giết người bị bắt đi rồi.”

Lương Hi liếc nhìn cô gái, vẻ mặt cô ấy bình thản thong dong, không cẩn trọng dè dặt như trẻ con nông thôn bình thường.

Chỉ vì gặp được cô ấy ở nơi này nên cô có cảm giác kỳ lạ không nói rõ được.

“Đúng vậy, cậu ta giết Vu Lại Tử, bị bắt đi rồi.” Lương Hi trả lời ngắn gọn.

“Tên khốn Vu Lại Tử đáng chết từ lâu rồi.” Cô ấy thong thả đi tới gần Lương Hi, bỏ ba lô xuống, lấy mấy nén hương và xấp tiền giấy trong túi ra, nói với Lương Hi: “Sao cảnh sát các chị không bắt người xấu mà chỉ bắt người tốt thế?”

Lương Hi không nói gì.

Cô ấy lấy diêm đốt hương vô cùng thành thạo, chắp tay trước ngực, dập đầu vái lạy ba cái rồi mới bắt đầu đốt tiền giấy.

Lương Hi nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô ấy, cảm thấy mũi cay cay.

“Em tên là gì?”

“Lâm Tiểu Nguyệt ạ.”

“Nhà em… ở đâu?” Lương Hi hỏi.

“Nhà em ở gần nhà chị Tiểu Hà, gần đây em ở trường học bù, không ở nhà, không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện này.”

Lâm Tiểu Nguyệt nói hết toàn bộ hành tung của mình ra, giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra được chút bi thương nào.

Thậm chí Lương Hi còn nghi ngờ cô ấy không phải em gái Lâm Tiểu Hà.

“Em không buồn à?”

Lâm Tiểu Nguyệt ngẩng đầu liếc Lương Hi, trả lời: “Buồn chứ, nhưng chị em… đã không muốn sống từ lâu rồi, em phải vui thay chị ấy mới phải.”

Lương Hi: “Sao em biết chị em không muốn sống nữa?”

“Đời này chị ấy chưa từng sống cuộc sống bình thường, nếu em là chị ấy, em chẳng sống nữa từ lâu rồi, chị ấy vẫn còn điều cần chờ đợi nên mới kiên trì tới bây giờ, haiz, em cảm thấy điều tiếc nuối nhất của chị ấy chắc là không gặp được người mình muốn gặp.” Trong giọng điệu Lâm Tiểu Nguyệt chứa một chút đáng tiếc.

“Người muốn gặp?” Lương Hi ngờ vực, cô hỏi ngược lại: “Người cô ấy muốn gặp là ai?”

Lâm Tiểu Nguyệt không trả lời câu hỏi của Lương Hi, cô ấy đốt tiền giấy xong, lạy thêm hai cái, xác nhận lửa đã bị dập tắt hoàn toàn rồi mới đứng lên.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Lương Hi, không rõ là có ý gì, rồi hỏi cô rằng: “Em có thể tin tưởng chị không?”

Lương Hi: “Đương nhiên.”

“Trước kia chị em để lại cho em mấy thứ.” Lâm Tiểu Nguyệt nói xong thì lục tìm trong cặp sách, lấy một cái hộp sắt bị rỉ ra: “Vốn dĩ em định đốt cái này luôn nhưng nếu chị đã đến thì em có thể cho chị xem.”

Lâm Tiểu Nguyệt đưa hộp sắt tới trước mặt Lương Hi.

Hộp sắt ngay ngắn vuông vắn, to chừng một cuốn sổ nhật ký, mặt ngoài của nó bị rỉ sét loang lổ, chắc đã nhiều năm lắm rồi.

“Trong này là gì?” Lương Hi hỏi.

“Nhật ký của chị em, khi chị ấy tỉnh táo đã đưa cho em, nói là sợ bố chị ấy ném đi.” Lâm Tiểu Nguyệt nói.

Nhật ký? Mắt Lương Hi lập tức sáng lên, đấy không phải thứ cô vẫn luôn tìm kiếm đó sao? Thế mà lại ở trong tay Lâm Tiểu Nguyệt.

Cô vội vàng nhận lấy hộp sắt.

Lâm Tiểu Nguyệt nhìn Lương Hi, trong mắt bỗng toát ra vẻ không đành lòng.

Cô ấy đắn đo vài giây rồi nói tiếp: “Thật ra em đã nghe về chuyện của chị, chị bị bố em tát một cái, con người ông ấy là vậy đấy ạ, chị đừng so đo với ông ấy.”

“Sao?” Lương Hi vội mở hộp sắt ra, không để ý nghe Lâm Tiểu Nguyệt nói, nhưng khi cô ấy nói xong, Lương Hi vẫn ngạc nhiên: “Lâm Lão Tam là bố em?”

“Vâng.” Lâm Tiểu Nguyệt xấu hổ: “Em thay ông ấy xin lỗi chị.”

“Không phải lỗi của em.” Lương Hi vùi đầu tiếp tục mở hộp sắt.

Đúng thật là, ông bố khốn kiếp như thế mà lại có cô con gái hiểu chuyện thế này.

Lương Hi mất công mất sức một lúc mới mở hộp sắt ra được, trong hộp có một chiếc bút máy cũ màu đen, một cuốn sổ nhật ký bìa màu xanh lá.

Ngoài ra thì không còn gì khác nữa.

Nhưng chỉ hai thứ này cũng đủ để khiến Lương Hi ngạc nhiên, cô thực sự không ngờ rằng cuốn sổ nhật ký mà mình vẫn luôn tìm kiếm lại nằm nguyên vẹn trong cái hộp sắt này.

Lương Hi khó nén nổi kích động, cô lấy cuốn sổ ra, đặt trên nắp hộp nhẹ nhàng xoa, bìa sổ nhật ký có cảm giác thô ráp vì tồn tại quá nhiều năm.

“Em đọc chưa?” Lương Hi hỏi Lâm Tiểu Nguyệt.

“Rồi ạ.” Lâm Tiểu Nguyệt chun mũi: “Cũng vì đọc rồi nên mới biết chị em… thực sự rất đáng thương.”

Lương Hi cảm nhận được trọng lượng của cuốn nhật ký này, nó đại diện cho thế giới của Lâm Tiểu Hà, đây là nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô ấy.

Lương Hi run rẩy mở cuốn nhật ký ra, trang bìa trong viết ba chữ Lâm Tiểu Hà ngay ngắn.

Ngày ở trang đầu tiên là ngày 1 tháng 9 năm 1992…

“Hôm nay, tôi chính thức trở thành học sinh cấp ba rồi, cấp ba đại diện cho sự nỗ lực, phấn đấu, đại diện cho việc tôi rời khỏi ngọn núi lớn gần thêm một bước.

Ngày tháng sau này, nhất định phải cố lên!”

Câu chữ đơn giản không văn vẻ nhưng lại đâm trúng nội tâm Lương Hi ngay tắp lự, tay cô run rẩy mà tiếp tục lật qua một trang.

“Con người dù nghèo nhưng chí thì không thể mất, mặc dù điều kiện gia đình không tốt nhưng chỉ cần giành được học bổng, bình thường tiết kiệm một chút, chắc chắn là có thể học xong cấp ba một cách thuận lợi.”

Lương Hi lật xem từng trang, lướt qua nội dung quyển nhật ký.

Những câu chữ sống động như đang kết nối cô với Lâm Tiểu Hà, cuối cùng cô cũng cảm nhận được một cách sâu sắc từ niềm vui đến nỗi buồn của cô gái này.

Cô ấy yêu quý thầy cô, yêu quý bạn bè, yêu quý việc học tập, cô ấy dũng cảm không sợ gì, cô ấy tràn đầy mong đợi mà đi về phía thế giới rộng lớn hơn.

Mọi thứ dừng lại ở tháng 3 năm 1994, sau đó, một bức ảnh cũ đã hỏng xuất hiện trước mắt Lương Hi….