Buổi tối hôm đó, Uyển Sang vừa định mang trái cây bỏ trở vào tủ lạnh thì đèn đột nhiên tắt ngúm. Cả căn nhà trở nên tối om.Uyển Sang vừa sợ vừa lo. Con bé An Nhiên cũng mắc chứng sợ bóng tối giống cô.

Uyển Sang mò mẫm đi từng bậc cầu thang lên lầu. Tiếng An Nhiên ré kên khóc, con bé đòi ba mẹ. Uyển Sang cuống lên đến nỗi không định hình được tiếng khóc phát ra từ đâu. Miện cô liên tục gọi tên An Nhiên. Cứ bảo con bé là "Đừng sợ! Đừng sợ!"

Khi lên đến trên lầu thì cô mới phát hiện ra An Nhiên vốn dĩ đang ở trong nhà vệ sinh đánh răng. Cô luống cuống đi xuống lầu.

Nhưng chân bỗng nhiên vấp phải vật gì đó, cô mất đà.

Nhưng có một cánh tay siết lấy eo cô kéo lại. Uyển Sang há hốc, cũng may mà chưa ngã. Nếu không lăn xuống cầu thang là toi.

Tiếng thở của người đó sát bên tai cô.

"Cô làm gì vậy hả? Có biết nguy hiểm lắm không?"

"An Nhiên rất sợ bóng tối! Tôi...!"

"Cô Dung đi tìm con bé rồi!"

Uyển Sang yên tâm hơn một chút. Bây giờ cô mới có thể hoàn hồn.

Đèn điện sáng trở lại. Uyển Sang nhất thời không thích ứng với ánh sáng, nên nheo chặt hai mắt lại.

"Ông chủ! Hệ thống dẫn điện có chút vấn đề. Nhưng thợ đã sửa chữa rồi!". Cô Dung thông báo.

"Được rồi! An Nhiên đâu?"

"Ba! Mẹ!"

An Nhiên chạy đến ôm chân cô và anh. Dương Văn ẵm con bé lên.

"Con sợ lắm hả?"

"Dạ..."

"Không sao! Có ba rồi!"

"An Nhiên! Đầu con u một cục rồi!". Uyển Sang nhìn thấy cục u đỏ hỏn trên trán con bé, lo lắng xoa xoa.

"Cô bé chạy đi tìm ba mẹ. Không thấy đường nên tông vào tường!". Chị Dung trình bày. Uyển Sang dở khóc dở cười.

"Con đau không?"

"Dạ đau...!"

Dương Văn hôn lên cục u của An Nhiên. An ủi: "Tối nay ba sẽ ngủ với con, chịu không?"

"Con nằm giữa nhe!"

Uyển Sang chau mày. Con bé này...

Hôm sau, Dương Văn trở về với tâm trạng khá tệ.

Cô Thủy Cát theo sau vào phòng sách. Trông thấy Uyển Sang, cô ấy tỏ thái độ hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng không dám hỏi, chỉ gật đầu chào cô.

Họ vào phòng nói gì đó. Uyển Sang ngồi ngoài vườn trông An Nhiên đang chơi với Nam.

Một lát sau, Thủy Cát ra ngoài. Trông cô ấy có vẻ mệt mỏi.

"Chào chị!"

"Ơ... chào cô Thủy Cát! Lâu rồi không gặp!"

"Chị Uyển! Tôi nghĩ chị có thể trấn an tinh thần của Tổng giám đốc một chút!"

"Có việc gì sao?"

"Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy giận đến như vậy! Ở cuộc họp trong công ti, anh ấy đã đuổi thẳng ba vị trưởng bối. Việc này ảnh hưởng rất lớn tới địa vị của Tổng giám đốc ở Dương Thành! Cổ phần của họ không phải nhỏ!"

"Nhưng... tôi có thể làm được gì?"

"Anh ấy không nghe ai nói cả. Tôi nghĩ chị nói thì có lẽ hay hơn. Khuyên anh ấy thu hồi lại quyết định!"

"Tôi nghĩ cô cũng biết tính anh ấy! Một khi đã quyết thì không gì thay đổi được!"

"Tôi biết! Thôi thì chị cứ coi như tôi chưa nói! Tạm biệt chị Dương! Tôi còn có việc chưa giải quyết xong!"

"Tạm biệt cô!"

Uyển Sang trước kia cũng không hỏi tới việc công ti của Dương Văn. Huống hồ lần này...

Cô Thủy Cát nói như vậy, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Cô xuống bếp pha một ly cà phê, rồi gõ cửa phòng sách.

"Chuyện gì?"

Nghe âm vực như vậy, Uyển Sang suy tính kĩ. Không biết có nên vào hay không?

Cô cứ đứng đánh lộn tâm lí, đến khi phát hiện cốc cà phê trên tay đã không còn một giọt thì Dương Văn đã đứng trước mặt.

"Cô không có tư cách gì để nói chuyện với tôi!". Anh đi qua cô, buông một câu làm cô tức giận.

"Không có tư cách! Là do anh nói. Vậy thì anh thả tôi và An Nhiên đi đi! Tại sao lại phải giam mẹ con tôi ở cạnh anh chứ?"

"Cô nghĩ sao?"

"..."

Anh bước đi.

"Tôi nhắc cho anh biết, tôi và anh, đã ly hôn vào ba năm trước rồi! Chính anh mới không có tư cách giam lỏng tôi!"

"Vậy sao?"

"Phải. Giấy ly hôn tôi đã kí rồi. Tôi và anh không còn cái gì hết!"

Dương Văn nhếch mép cười nhạt nhẽo.

"Giấy đó, tôi xé rồi! Và cho đến bây giờ, tôi và cô vẫn là vợ chồng hợp pháp!"

"Dương Văn! Anh là tên khốn!"

"Được thôi! Nếu như cô muốn, cô có thể đi! Nhưng An Nhiên, thì phải ở lại!"

"Không bao giờ! Tôi sẽ mang An Nhiên đi!"

"Cô biết là không thể!"

Uyển Sang thật muốn nện vào đầu cho anh ta tỉnh ra. Anh ta nghĩ con bé không phải con mình thì tìm cách hành hạ cô. Đúng là tên ngốc! Được. Nếu như vậy thì cô sẽ cho anh ta mãi mãi không biết được sự thật.

"Được. Tôi đi! Nhưng tôi sẽ không bỏ rơi An Nhiên! Anh chờ thư của tòa án đi!"

Uyển Sang hiên ngang bước đi. Cô trở về thành phố T với tâm trạng cực kì tức giận.

Cô gọi điện kể với Mộc Miên. Cô nàng tức tốc chạy đến, oán khí não nùng.

"Chị có một người bạn là luật sư. Nếu như cần chị có thể giới thiệu cho em!"

"Cám ơn chị!"

"Nhưng mà chị thấy chuyện này không ổn đâu. Lỡ như ra tòa, chuyện An Nhiên là con của cậu ta bị đổ bể. Đến lúc đó, với tư cách và thế lực của cậu ta, dù ly hôn An Nhiên cũng sẽ được tòa xử là do cậu ta nuôi dưỡng. Em nên nghĩ lại đi!"

Uyển Sang nghĩ lại. Quả thật lần này cô đã quá nông nỗi.

"Uyển Sang à!" Mộc Miên nhẹ nhàng "Em có từng nghĩ Dương Văn làm như vậy là vì vẫn còn yêu em không?"

"..."

"Con người cậu ta rất đơn giản, ai đối xử như thế nào với cậu ta thì cậu ta sẽ làm như thế ấy. Dương Văn nghĩ An Nhiên là con của em và Lâm Ngọc Minh, em và tên đó có chuyện gì. Vậy nên mới làm như vậy trả cho em!"

"Em biết chứ! Nhưng mà... anh ấy không cho em cơ hội nói rõ mọi chuyện!"

"Hazi... cũng tại chị ngụy trang cho An Nhiên kĩ quá. Thế nên đã đẩy mọi chuyện đến nước này! Chị xin lỗi!"

"Không sao đâu. Em không có trách chị. Nếu như đây là trở ngại của em và anh ấy, có thể vượt qua thì là có duyên. Còn nếu như hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, đến cuối cùng... em sẽ coi như chưa từng quen biết mà đi qua nhau!"

Tình yêu này, có lẽ cô đã hy vọng quá nhiều. Cô từng nghĩ sẽ có một gia đình hạnh phúc. Nhưng mọi chuyện không bao giờ là của mình quyết định.

Uyển Sang ngắm nhìn thành phố về đêm. Nhiều ánh đèn quá, vậy cái nào mới thuộc về cô.

End chap 38.