Do trận pháp thượng cổ bao phủ Nam Thiên Môn khiến cho toàn bộ người tu đạo có mặt trong đó bị che giấu pháp lực dao động và khí tức. Nếu là một đệ tử khác của Côn Luân, cho dù đối diện với Nam Cung Tiểu Ngôn chỉ sợ cũng không nhận ra được.
Nhưng người lén vào trong Nam Thiên Môn lại là Thứ Lăng Ngọc.Thứ Lăng Ngọc là đệ tử thân truyền của A Nam Đồ đã bị đánh chết trong số thập đại kim tiên của Côn Luân. Mà y gần như nhập môn cùng lúc với Nam Cung Tiểu Ngôn, có thời gian tu luyện cùng với nhau. So với Lạc Bắc và Thái Thúc, thời gian cả hai tu luyện còn dài hơn nhiều. Gặp một người mà mình tiếp xúc trong một thời gian dài cho dù người đó có thay đổi diện mạo, che giấu hơi thở nhưng nếu chú ý thì vẫn cảm nhận có gì đó khác lạ.Lúc đầu khi mới tới nơi này, Thứ Lăng Ngọc cũng không để ý tới Nam Cung Tiểu Ngôn. Bởi vì lần này y tới đây còn phải điều tra đối tượng. Nhưng sau đó lại đúng lúc thần cung Toái Hư xuất hiện.Do tác dụng của trận pháp thượng cổ nên cho dù thoáng thấy bóng dáng của hai tia sáng nhưng cho dù là Nam Cung Tiểu Ngôn hay Thứ Lăng NGọc cũng không nghĩ nó liên quan tới thần cung Toái Hư. Nhưng cũng chính vì vậy mà lại làm cho Thứ Lăng Ngọc chú ý tới một chi tiết.Theo lẽ thường, người tu đạo tới Nam Thiên Môn là cầm theo một thứ gì đó để giao dịch, cho nên bọn họ coi trọng những thứ đó như bảo bối. Vào lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn cũng giống như rất nhiều người thu dọn đồ đạc rời đi nhưng Thứ Lăng Ngọc nhìn qua lại phát hiện Nam Cung Tiểu Ngôn thu dọn đồ của mình hoàn toàn khác với những người khác...dường như y có một chút gì đó không để ý tới đồ vật của mình.Nam Cung Tiểu Ngôn cũng không để ý tới hành động của mình nhưng lại bị sự nhạy bén của Thứ Lăng Ngọc phát hiện ra vì vậy mà mới thu hút sự chú ý của y.Mà nhìn một lúc lâu, ánh mắt của Thứ Lăng Ngọc chợt xuất hiện một sự kinh ngạc. Y vẫn tiếp tục theo dõi Nam Cung Tiểu Ngôn một cách chăm chú....Nam Cung Tiểu Ngôn giống như những người tu đạo khác thu dọn đồ vật xong liền đi theo một con đường ra khỏi Nam Thiên Môn.Thứ Lăng Ngọc vẫn đứng trong cửa hàng, đợi cho Nam Cung Tiểu Ngôn biến mất khỏi tầm mắt của mình, y mới nhanh chóng đi ra rồi theo một con đường ngược lại mà lao ra ngoài.Trong dòng người đang đi ra đó, khuôn mặt dưới tấm mặt nạ gỗ của y chợt xuất hiện một sự lạnh lùng.Một cái bóng màu xanh lặng lẽ từ trong làn sương mù của Nam Thiên môn đi ra.....Nam Cung Tiểu Ngôn lặng yên không một tiếng động ra khỏi Nam Thiên môn. Sau khi thoát ra khỏi phạm vi trận pháp của Nam thiên môn, y liền dán lên người một tấm bùa màu vàng có thể che giấu khí tức rồi đi vào trong khu rừng.Đi trong khu rừng hoang vắng không một bóng người được chừng một canh giờ, tới khi cách Nam Thiên môn một khoảng nhất định Nam Cung Tiểu Ngôn mới cẩn thận cố gắng không để cho người khác phát hiện mà bay lên trời.Sau khi bay được chừng hay canh giờ, Nam Cung Tiều Ngôn mới tới một cái sơn cốc đầy cây cối. Sau khi dừng lại trong sơn cốc, Nam Cung Tiểu Ngôn đứng đó một lúc thật lâu, cảm nhận không có gì khác thường y mới tới một chỗ vách núi ở phía đông của sơn cốc.Trên vách núi đó có một cái khe rộng thành một trượng bị che phủ bởi dây leo bám trên vách núi. Nam Cung Tiểu Ngôn giơ tay hút một cái kéo những sợi dây leo sang hai bên rồi lập tức lướt vào trong cái khe.Sau khi đi vào sâu chừng mười trượng, ánh sáng trở nên u ám, nhưng vách núi lại bóng loáng như người ta sử dụng vũ khí sắc bén mà đẽo gọt.Đi vào sâu hơn trăm trượng chợt thấy có ánh sáng lấp lánh. Chỉ thấy bên trong có hai căn phòng đá đơn sơ, trên đỉnh có khảm hai viên tinh thạch tản ra ánh sáng trắng. Một gian có đặt một tấm bồ đoàn và một cái bàn đá có để bình đan dược.Còn một gian khác cũng đặt bàn đá nhưng bên trên có để một ít nguyên liệu, tinh thạch, nước và bùa.Nam Cung Tiểu Ngôn lướt vào giưa hai gian phòng lập tức vung một cái lá cờ nhỏ màu xanh khiến cho cái thông đạo sau lưng đột nhiên biến mất chỉ còn lại một cái vách núi nguyên vẹn. Rõ ràng ở đây có bố trí một cái ảo trận.Sau khi bày cấm chế xong, Nam Cung Tiểu Ngôn mới tiến vào trong căn phòng có đặt nguyên liệu và bùa rồi cầm một lá bùa màu lam lên bắt đầu chế tác.Nam Cung Tiểu Ngôn chế tác bùa hết sức thành thục. Chỉ thấy rất nhiều thứ nguyên liệu dưới sự luyện chế của y liền biến thành một thứ nước màu lam rồi sau đó sử dụng chân nguyên bao phủ quấn lên trên lá bùa. Những đường cong trên lá bùa liên tục tăng lên. Từ từ hơn mười cái ký hiệu huyền ảo được hoàn thành trên tấm bùa màu lam khiến cho nó tản ra pháp lực dao động giống như băng.Cuối cùng sau khi một tia dung dịch màu lam khắc vào trên lá bùa, hoàn thành cái ký hiệu cuối cùng, Nam Cung Tiểu Ngôn liền đặt nó vào trong một cái hộp gỗ. Động tác của hắn hết sức thuần thục, tự nhiên không hề có lấy một chút gượng gạo. Hắn vãn chưa dừng tay lại tiếp tục cho mấy thứ nguyên liệu vào trong lò biến nó thành dung dịch màu đỏ rồi sau đó lại lấy một viên ngọc màu trắng bắt đầu chế bùa tiếp.Ước chừng sau sáu canh giờ, Nam Cung Tiểu Ngôn mới dừng tay. Trong khoảng thời gian đó y luyện chế được hơn ba mươi lá bùa.Sau khi luyện chế được nhiều bùa như vậy, Nam Cung Tiểu Ngôn lại đi vào trong gian thạch thất khác đổ hơn mười viên đan dược màu xanh. Sau khi nuốt xong, y mới khoanh chân ngồi trên bồ đoàn tu luyện.Trong hai ngày tiếp theo, mỗi ngày có mấy canh giờ, Nam Cung Tiểu Ngôn dừng tu luyện nuốt vài viên đan dược rồi mới lại tiếp tục.Hai ngày sau, cái bình đan dược của Nam Cung Tiểu Ngôn hoàn toàn hết sạch. Y đứng dậy đi tới gian thạch thất mà mình luyện chế bùa sau đó bỏ hết cả ba mươi tấm vào trong người, thu lá cờ màu xanh rồi mới lướt ra ngoài.Xung quanh Nam Thiên môn, linh khí trời đất rất ít cho nên thường ngày khi tu luyện Nam cung tiểu Ngôn phải dựa vào sự giúp đỡ của Đan dược.Mặc dù khi ở Côn Luân, Nam Cung Tiểu Ngôn không tu luyện pháp quyết luyện bùa nhưng y chế tạo bùa cho người tu đạo cấp thấp cũng không tồi. Từ khi rời khỏi Côn Luân, Nam Cung Tiểu Ngôn vẫn luyện chế bùa để giao dịch đổi lấy một ít đan dược cần thiết để tu luyện. Vì vậy mà cách y luyện bùa càng lúc càng thuần thục, xác suất thành công cũng cao lên.Nam Cung Tiểu Ngôn không muốn cho người ta để ý cho nên chủ yếu là luyện chế loại bùa bình thường. Còn một ít thứ bùa đặc biệt của Côn Luân, y cũng không luyện chế. Như ba mươi cái bùa kia chỉ có ba, bốn cái là có phẩm chất cao một chút còn lại thì giá trị rất thấp. Với những lá bùa như vậy, Nam Cung Tiểu Ngôn cũng không kiếm được nhiều. Chỉ có điều thân phận của Nam Cung Tiểu Ngôn ở Côn Luân cực cao, lại là đệ tử thân truyền của một trong số thập đại kim tiên, nên thật ra bây giờ y cũng giống như đám người Lạc Bắc không để cho người ta chú ý mới tốt. Vì vậy mà cơ bản Nam Cung Tiểu Ngôn tự cấp tự cung mua đan dược cần thiết để tu luyện.Nhưng cho dù như vậy, Nam Cung Tiểu Ngôn cũng phải mất rất nhiều thời gian luyện chế bùa hay ở trong Nam Thiên môn giao dịch vì vậy mà tốc độ tu luyện chậm hơn Ở Côn Luân nhiều.....Sau khi ra khỏi sơn cốc, Nam Cung Tiểu Ngôn lại theo đường cũ bay về phía Nam Thiên môn.Con đường này y đã đi lại rất nhiều lần, bình thường đừng nói là người tu đạo cho dù là dã thú hơi to một chút cũng không thấy. Có thể nói là rất an toàn.Nhưng khi y theo con đường đó bay được chừng một canh giờ, còn cách Nam Thiên môn chừng hơn trăm dặm, Nam Cung Tiểu Ngôn bất ngờ dừng lại.- Ai?Nam Cung Tiểu Ngôn sau khi dừng lại liền quay sang bên trái mà trầm giọng hỏi.- Nam Cung sư huynh! Không thể ngờ được bị huynh phát hiện. Có điều huynh không phải lo lắng. Là ta. - Từ trong khoảng rừng bên trái chợt lóe lên một tia sáng màu bạc rồi Thứ Lăng Ngọc xuất hiện.Vào lúc này, Thứ Linh Ngọc vẫn mặc bộ trường bào màu bạc nhưng lại không đeo mặt nạ. Trên gương mặt xinh xắn như hơi nở nụ cười.- Vị đạo hữu này! Chỉ sợ ngươi nhận nhầm người rồi. - Nam Cung Tiểu Ngôn lên tiếng hết sức lạnh nhạt:- Ta không phải là Nam Cung sư huynh của ngươi.- Nam cung sư huynh! Sao huynh phải khổ như vậy? - Thứ Lăng Ngọc chăm chú nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn với ánh mắt đầy cảm xúc lẫn lộn:- Mặc dù huynh thay đổi giọng như chỉ cần nhìn hành động và phong thái của huynh là ta có thể nhận ra... Chúng ta cứ nghĩ rằng huynh đã chết không ngờ bây giờ lại có thể gặp được huynh.- Các ngươi cứ coi như ta chết là được rồi. - Nam Cung Tiểu Ngôn trầm mặc một chút rồi hồi phục âm thanh. Y bi không thể giấu được nên cũng chẳng che giấu nữa.