Rất nhiều vầng sáng với đủ mọi màu sắc đó lao tới từ phía trời Tây. Hơn nữa, khoảng cách của chúng tới vị trí của Lạc Bắc càng lúc càng gần, dường như là cũng tới núi Thông Thiên.
Một lúc sau, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều thấy rõ có hơn ba mươi người tu đạo phi độn tới đây. Hai người dẫn đầu là một trung niên mặc trường bào màu bạc và một người thanh niên mặc cẩm y màu vàng sáng.Người trung niên mặc trường bào màu bạc có vóc người cao gầy, nét mặt âm trầm. Còn người thanh niên mặc cẩm y màu vàng có vẻ mặt ngang ngược giống như đám đệ tử Côn Luân trước đây, không coi người khác vào đâu. Còn ba mươi người tu đạo phía sau đều mặc quần áo màu lục. Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc nhìn thấy những vầng sáng lúc trước đều do những con phi trùng dưới chân họ tản ra.Dưới chân những người đó hiển nhiên không phải là pháp bảo hay phi kiếm mà là vô số những con phi trùng.Như hai người di đầu thì người trung niên mặc trường bào màu bạc cưỡi trên một con rết có hai cái cánh dài chừng một trượng. Còn người thanh niên mặc cẩm y thì cưỡi trên một con phi trùng có lớp vỏ màu vàng.Tốc độ của đám phi trùng đó không thua gì phi kiếm. Hơn nữa, từ ánh sáng tản ra trên người trúng thì dường như đều được luyện chế qua bởi một thứ thủ pháp luyện cổ trùng. Cũng không biết ngoài việc phi hành chúng còn có thứ gì khác nữa không.- Ngươi có thể nhận ra lai lịch của đám người này không? - Lạc Bắc truyền âm thanh của mình vào tai Nạp Lan Nhược Tuyết.Mấy con phi trùng đó cũng không làm cho Lạc Bắc giật mình nhưng pháp lực dao động của hai người đi đầu cũng khiến cho hắn để ý. Pháp lực dao động của cả hai người đó đều không hề kém. Người thanh niên mặc cẩm y kia dường như có tu vi Kim Đan hậu kỳ còn người trung niên mặc trường bào màu bạc thì có lẽ đã tới Nguyên Anh trung kỳ.Nạp Lan Nhược Tuyết lắc đầu. Mặc dù kiến thức của nàng so với Lạc Bắc và Thái Thúc cao hơn nhiều, hơn nữa biết được gần hết sức môn phái trên thế gian nhưng cũng không nhận ra được lai lịch của hai người này.Trong thoáng chốc, đám người tu đạo cưỡi trên mấy con phi trùng cũng tới bên trên cái hồ hiển nhiên là tới tìm Dạ Ma Thiên.- Cứ quan sát rồi nói.Lạc Bắc truyền âm thanh vào tai Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết. Cả hai cũng có suy nghĩ như vậy nên đầu gật đầu.Trong lúc ba người đang nói chuyện thì thấy đám người tu đạo đó dừng lại rồi dưới sự thống lĩnh của hai người kia nhanh chóng hạ xuống trên mặt hồ.Người thanh niên mạc cẩm y sau khi dừng lại đột nhiên lên tiếng:- Thái tử nước Bắc Việt là Nguyễn Minh sanh tới bái kiến tiền bối Dạ Ma Thiên."Thái tử nước Bắc Việt? Người này là thái tử nước Bắc việt thảo nào mà không nhận ra lai lịch."Người thanh niên vừa mới mở miệng, đám người Lạc Bắc đều giật mình. Nước Bắc Việt là một nước nhỏ tuy nhiên trong một trăm năm qua thực lực cũng tương đối mạnh. Bình thường trong triều cũng đều có sự xuất hiện của người tu đạo nhưng không hay xuất hiện. Vì vậy mà cũng giống như Độc Long tôn giả, mặc dù tu vi cao cũng không có mấy người biết. Thế cho nên Nạp Lan Nhược Tuyết mới không biết những người này.Âm thanh của người thanh niên vọng ra xa nhưng xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh không hề có tiếng trả lời.Tên thiếu niên mặc cẩm y nhíu mày. Im lặng một lúc, y lại cao giọng lên tiếng nhắc lại nhưng vẫn không hề có người đáp lại. Lần thứ hai không thấy hồi âm, sắc mặt của tên thiếu niên mặc cẩm y lập tức trở nên không vui:- Thái tử Nguyễn Minh Sinh của nước Bắc Việt tới bái kiến tiền bối Dạ Ma Thiên.Thiếu niên cẩm y nói lại một lần nữa nhưng chỉ có điều lần này mỗi chữ của y giống như tiếng sấm vang lên khiến cho toàn bộ khu rừng và lầu các ven hồ chấn động.Tuy nhiên trong sơn cốc vẫn không có người đáp lại.Sắc mặt của thiếu niên mặc cẩm y lập tức tối sầm lại:- Xem ra ta nhận nhầm chỗ, nơi đây không phải là chỗ ở của tiền bối Dạ Ma Thiên. Có điều nhìn phòng ốc và cây cối ở đây cũng được. Nếu chúng không có chủ thì nhanh chóng nhổ hết lên đem về cho ta.- Tuân lệnh.Ba mươi người tu đạo phía sau thiếu niên mặc cẩm y lập tức cung kính khom người chuẩn bị theo lệnh của vương tử nước Bắc Việt đi nhổ hết phòng ốc cây cối ở đây. Trong lúc những người đó hành động, một đám phi trùng lập tức xuất hiện phun ra lửa dường như định đốt sạch nơi này.- Ai nói nơi này không có chủ nhân?Đúng vào lúc này, một lão nhân mặc áo lam đột nhiên xuất hiện nơi đầu cây cầu gỗ dẫn ra hồ.- Chỉ có điều chủ nhân của ta không muốn gặp các ngươi. Các ngươi hãy mau chóng đi khỏi đây, đừng làm ảnh hưởng tới sự thanh tu của chủ nhân chúng ta.Lão già đó ăn mặc theo cách của dân tộc địa phương, hơn nữa khẩu âm cũng là của người Choang. Pháp lực dao động trên người lão cũng không yếu, ít nhất phải tới tu vi Kim Đan hậu kỳ.- Cái gì?Thiếu niên áo cẩm nhìn lão nhân xuất hiện:- Nói vậy thì nơi đây đúng là chỗ ở của tiền bối Dạ Ma Thiên? Nếu vậy xin thông báo với chủ nhân của ngươi rằng có thái tử Nguyễn Minh Sinh nước Bắc Việt cầu kiến, muốn mời tiền bối tới nước chúng ta giúp cứu Phụ vương của ta. Chỉ cần có thể cứu được phụ vương ta thì có bảo vật gì, tiền bối Dạ Ma Thiên cũng có thể lấy.- Chủ nhân của ta có quy tắc không vui không trị. Ngoại trừ bằng hữu, người tu đạo không trị. Hơn nữa, chủ nhân của ta có nói không muốn gặp các ngươi. Các ngươi hãy đi mau, đừng nói nhiều.Lão nhân ăn mặc theo kiểu của dân tộc Choang lắc đầu.Sắc mặt của thiếu niên cẩm y trầm xuống:- Giả thần giả quỷ. Ta kính ngươi là tiền bối nên mới nói như vậy. Dạ Ma Thiên! Ngươi không muốn trị thì thôi tại sao không xuất hiện mà lại bảo một lão bộc ra nói linh tinh với ta? Ngươi không coi chúng ta ra gì đúng không?- Dạ Ma Thiên! Ngươi cũng nên ra nói chuyện đi.Nguyễn Minh Sinh vừa dứt lời, người trung niên mặc trường bào bạc bên cạnh y cũng nở nụ cười âm hiểm rồi vung tay về phía lão nhân áo lam.- A? Người này dùng pháp bảo gì?Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều rùng mình.Người trung niên đó mới vung tay, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều cảm nhận được pháp lực dao động dường như là y lấy ra một thứ pháp bảo gì đó. Phản ứng của lão nhân áo lam cũng rất nhanh vẽ ra trước mặt một vầng sáng màu hồng nhưng lại không gặp phải bất cứ cái gì. Mà người trung niên mặc trường bào màu bạc kia dư như chỉ dương tay, lão nhân đó đã run người, vầng sáng trước mặt biến mất rồi bị người trung niên kia túm chặt.Núi rừng hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động.Gương mặt của người trung niên mặc trường bào màu bạc tóm lấy lão nhân ăn mặc kiểu người Choang càng lúc càng trở nên âm trầm.Một lúc lâu, thấy Dạ Ma Thiên vẫn không có phản ứng, người trung niên thầm nghĩ:- Dạ Ma Thiên kiêu căng như vậy, xem ra không thể cứng rắn lôi y ra được.Nghĩ thế, người trung niên liền cất tiếng cười lạnh lùng- Nghe nói Dạ Ma Thiên có thần thông làm cho người chết sống lại. Nếu vậy, cho dù ta có giết lão nô này của ngươi thì ngươi có cứu sống được không?Trong tiếng cười lạnh, như có đôi bàn tay vô hình siết chặt lấy yết hầu của lão nhân áo lam. Chỉ thấy nét mặt lão nhân đầy sự đau đổ, nơi cổ vang lên tiếng xương gãy. Tuy nhiên toàn thân lão bị khống chế nên không thể nhúc nhích.- A?Người trung niên áo bạc vừa khống chế chân nguyên của mình vừa để ý xung quanh. Y làm vậy với mục đích để cho Dạ Ma Thiên xuất hiện. Nhưng thấy xung quanh vẫn không có một tiếng động khiến cho y nổi giận:- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám giết lão nô này của ngươi hay sao?- Dừng tay.Sát khí lóe lên trong mắt người trung niên áo bạc. Y đang định giết chết lão nhân áo lam thì Lạc Bắc không nhịn được nữa mà lên tiếng.Đối với Lạc Bắc mà nói thì tu vi của người trung niên đó cũng không có gì đáng phải kinh ngạc. Nhưng cái pháp bảo của y lại hết sức kỳ lạ, không thấy hình dáng. Ngay cả Lạc Bắc, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không nhìn ra y khống chế lão nhân áo lam như thế nào. Một thứ pháp bảo như vậy cũng khiến cho Lạc Bắc phải e ngại.Nhưng nhìn nếp nhăn trên mặt lão nhân, Lạc Bắc lại nhớ tới lão Triệu Nam. Nhìn thấy người trung niên kia định dùng thủ đoạn độc ác, Lạc Bắc không kiềm chế được nữa.- Ai?Người trung niên áo bạc và Nguyễn Minh Sinh đang hết sức vui vẻ, tượng Dạ Ma Thiên phải xuất hiện. Nhưng cả hai không ngờ trên cao lại có một đám mây bay ra rồi hạ xuống. Cái âm thanh đó cũng là từ đó vọng ra:- Thấy người ta không muốn gặp, các ngươi tới thỉnh cầu lại đi giết người uy hiếp. Cách làm của các ngươi quá tàn nhẫn.