La Phù

Chương 332: Sự tàn khốc của kẻ đứng đầu chính đạo

Lão Triệu Nam biết Bắc Minh vương hiểu rất rõ điều đó... Chẳng hạn như khi lão Triệu Nam rời khỏi núi Chiêu Diêu thì rất ít người biết nhưng khi lão vừa mới ra khỏi núi Côn Luân đã biết tin ngay. Căn cứ vào điều đó thì một vài người trong núi Chiêu Diêu...hoặc là người truyền tin của núi Chiêu Diêu bị Côn Luân nắm giữ. Có lẽ những người này là nội gián của Côn Luân. Lần này, Bắc Minh vương lại càng ít cho người khác biết lão Triệu Nam ở đâu, chỉ là muốn tìm xem ai, hay qua cách nào mà Côn Luân có thể biết được tin tức của núi Chiêu Diêu. Nhưng lần này, lão Triệu Nam mặc dù hiểu được nhưng Kim Hổ lại không hiểu. Vì vậy mà lão đành kiên nhẫn giải thích cho Kim Hổ:

- Một vài hành động của núi Chiêu Diêu mới bắt đầu Côn Luân đã biết. Cho nên ở đây khả năng có người của Côn Luân. Mà hiện tại, Đông công tử và Nạp Lan Nhược Tuyết đang ở cùng chỗ với Lạc Bắc, nếu Khuất Đạo Tử có hành động gì với ta thì Lạc Bắc cũng nhanh chóng biết được.

Dừng một chút, lão Triệu Nam đột nhiên nhếch miệng cười:

- Đến lúc đó, hắn sẽ tới gặp ta.

- Sao có thể như vậy? - Kim Hổ lắc đầu rồi lớn tiếng:

- Nếu Vương thật sự muốn thì chẳng phải là tương đương nói vị trị của ngươi cho Kỳ Liên Liên Thành. Tới lúc đó, cho dù Lạc Bắc có tới đây mà Kỳ Liên Liên Thành đưa người tới, chúng ta cũng không chống lại được.

- Cũng có thể sai. Đông Công tử và Lạc Bắc ở cùng với nhau, bọn họ không có chỗ nào để đi sẽ tới Trạm Châu Trạch Địa. Núi Chiêu Diêu, La Phù và Trạm Châu Trạch Địa đều là nơi mà Kỳ Liên Liên Thành chú ý. Bắc Minh vương có lẽ thấy đám Lạc Bắc khó thể vào được Trạm Châu Trạch Địa cho nên mới quyết định như vậy. - Lão Triệu Nam cười cười:

- Ngươi yên tâm. Bắc Minh vương đã bố trí thì tất nhiên là không có vấn đề.

Bóng đêm vẫn lạnh lẽo và tối đen như mực. Trong bóng đêm, những con gió lồng lộng thổi trên không khiến cho những đám mây liên tục thay đổi. Bất chợt, một con hạc đồng từ trong đám mây bay xuống, rơi vào tay Kỳ Liên Liên Thành.

Sau khi lấy một tấm da dê từ bụng con hạc đồng, Kỳ Liên Liên Thành liền nhíu mày.

Vào lúc này, trên bàn của y còn có hai tấm da dê khác cũng là những tấm da dê được cất trong hạc đồng. Chỉ có điều tin tức từ ba tấm da dê có nhiều chỗ khác nhau.

Mặc dù lúc này, Kỳ Liên Liên Thành không biết Đông Bất Cố đại diện cho Trạm Châu Trạch Địa thể hiện thành ý với Lạc Bắc nhưng hiển nhiên là Lạc Bắc vẫn còn chưa chết và thực lực lại tăng lên. Ngay cả vật như Cơ quan đồng hạc mà Côn Luân dùng để truyền tin cũng bị hắn nắm được.

Hiện tại, Lạc Bắc mang tới cho Kỳ Liên Liên Thành một cái cảm giác giống như đám mây trên bầu trời liên tục thay đổi, khó có thể nắm lấy. Cũng có thể nói hắn như một cơn lốc xoáy mà càng lúc càng có nhiều lực lượng bị cuốn vào đó làm cho nó mạnh lên.

Hơn nữa, bản thân Lạc Bắc cũng là một thiên tài trong giới tu đạo, trăm năm khó gặp... Mặc dù Kỳ Liên Liên Thành chỉ giao thủ với Lạc Bắc một lần nhưng gã có thể khẳng định chỉ cần cho hắn thời gian thì nhất định hắn sẽ có được thành tựu kinh ời, thậm chí còn có thể vượt qua cả Nguyên Thiên Y.

Nhưng trong suy nghĩ của Kỳ Liên Liên Thành thì Lạc Bắc lại có một cái nhược điểm trí mạng.

Hắn không hề giống với phần lớn những người tu đạo vì tính mạng của mình mà bất chấp tất cả. Lạc Bắc là một người nặng tình nghĩa, khiến cho có nhiều chuyện, nhiều người ràng buộc. Nếu không thì với tu vi hiện tại của hắn, cho dù là Kỳ Liên Liên Thành có phát động lực lượng mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng không thể nắm giữ hành tung và chặn giết hắn.

Vì vậy bây giờ...bản thân gã cũng không phải mất sức tới tận Bắc Mang để xem có chuyện gì xảy ra, cũng không cần phải cho người đuổi theo xem Lạc Bắc ở đâu. Chỉ cần hắn còn sống thì nhất định tự bản thân hắn sẽ tìm đến.

- Trước tiên không cần để ý tới đâu khác mà phong tỏa tin tức này, dốc hết sức vây giết Nghiệp Triệu Nam.

Sau khi tiện tay phá hủy ba tấm da dê, Kỳ Liên Liên Thành liền xoay người nói với mấy người đứng sau lưng mình. Đồng thời, từ người gã xuất hiện một làn hơi thở kiên định...chẳng khác nào một cái chiến xa đang yên lặng bắt đầu di chuyển.

..........

Kim công tử đã chết.

Ở bên ngoài chín vòng đảo, trên con thuyền lớn, sắc mặt Xuân công tử hơi tối đi một chút. Mặc dù trận chiến ở bốn vòng đảo vẫn đang hết sức khốc liệt nhưng tin tức Kim công tử bị chết vẫn nhanh chóng lan ra.

Có thể nói thực lực và sự ứng phó của Côn Luân đã vượt ra khỏi sự dự đoán của Xuân công tử. Dưới sự bao phủ của trận pháp như U Minh huyết hải, Kim công tử có thể nói là một nhân vật vô địch. Trong Côn Luân cũng có những nhân vật tu luyện công pháp thân thể thành thánh nhưng rất ít, hơn nữa, những người đó tu vi đều không cao hơn Kim công tử. Cho nên, Xuân công tử thấy cho dù là mấy lão bất tử hay nhân vật Thập đại kim tiên của Côn Luân ra tay cũng khó thắng được. Nếu không, Xuân công tử cũng đã chẳng đưa Kim công tử và Thủy công tử vào đó.

Nhưng Kim công tử lại bị chết trong khi từ đầu tới giờ, Hoàng Vô Thần mới chỉ phái đám đệ tử áo xám ra ngoài. Chỉ với số lực lượng đó đã khiến cho bọn họ bị tổn thất so với kế hoạch nhiều hơn, còn giết chết cả Kim công tử. Trong tay Hoàng Vô Thần còn có lực lượng nào thì họ không biết. Hiện tại, y án binh bất động, không biết còn định làm gì?

- Hành động có nên nhanh hơn hay không? - Xuân công tử âm trầm nhìn đám đệ tử Côn Luân bị bao vây mà quay sang hỏi Bạch lão. Trong lòng y biết rõ, cho dù bọn họ có khiến cho bốn vòng đảo của Côn Luân tổn thất tới đâu mà không vào được vòng đảo thứ chín thì cũng cơ bản không ảnh hưởng gì tới Côn Luân. Bởi vì vòng đảo thứ chín của Côn Luân mới có linh mạch, mới có được Thạch nhũ quỳnh dịch.

- Không được. - Bắc hầu Bạch Lão kiên quyết phản đối.

Xuân công tử cũng chẳng hề tức giận, chỉ nhìn Bắc hầu Bạch lão hỏi:

- Tại sao? Ngươi định chờ cái gì?

- Chờ Hoàng Vô Thần hành động trước. - Bắc hầu Bạch lão híp mắt lại, nhìn mấy hòn đảo nhỏ đang hừng hực ánh lửa mà nói:

- Nếu ta đoán không nhầm thì tiếp theo y có ý định tiêu trừ mấy cái đinh mà ta đã cắm sẵn. Y muốn để chúng ta thiếu kiên nhẫn trước để phát hiện ra lực lượng còn lại trong tay chúng ta.

- Nhân cơ hội này để tiêu diệt người của chúng ta mà không để cho đám đệ tử mấy vòng đảo ngoài trở vào bên trong. Như vậy toàn bộ người chúng ta ẩn nấp trong đó cũng bị loại trừ. Thủ đoạn của Hoàng Vô Thần thật sự không tầm thường. - Xuân công tử gật đầu, nở nụ cười lạnh:

- Chỉ có điều bỏ đi nhiều đệ tử như vậy, phương pháp của Hoàng Vô Thần thật sự hơi tàn nhẫn.

Bắc hầu Bạch lão cũng yên lặng không nói.

Y biết rõ đó là quá trình lặp đi lặp lại của rất nhiều vị vua từ trước tới nay. Lần này, Huống Vô Tâm hành động không biết xây dựng kế hoạch bao nhiêu năm, chẳng biết được trong số mấy vạn đệ tử có bao nhiêu người là của y. Chặn như từ đầu phá vỡ Đại Tu di trận, ám sát khiến cho Côn Luân rối loạn, những người đó đã phát huy tác dụng không thể ngờ được. Hơn nữa, vẫn còn có một số lực lượng đang ẩn nấp. Nếu như dùng trước thì tình hình tiếp theo sẽ mất đi hiệu quả. Hoàng Vô Thần muốn loại bỏ những người đó, đồng thời xem bên họ còn có những lực lượng nào... Vốn dĩ, đổi tính mạng mấy ngàn đệ tử để có được tình hình có lợi đối với người bình thường nhìn thì hơi tàn khốc nhưng với Hoàng Vô Thần là chưởng giáo, là người đứng đầu chính đạo thiên hạ thì đối với hành động của y, Bạch lão cảm thấy y hoàn toàn giống như thiên hạ suy nghĩ.

..........

Trong đôi mắt của bắc hầu Bạch lão phản chiếu ánh lửa.

Ánh lửa đó lan từ vòng đảo thứ nhất tới vòng đảo thứ hai rồi cả bốn vòng đảo của Côn Luân.

Mặc dù lúc đầu, Xuân công tử hơi nóng vội nhưng trên thực tế, chỉ trong một chút thời gian, những người tu đạo áo hồng đã hoàn toàn chiếm lĩnh cả bốn vòng đảo.

Chỉ trong vòng một nén nhang, tình hình chiến cuộc đã được thể hiện rõ. Đám đệ tử Côn Luân ở cả bốn vòng đảo không thể ngăn cản được sự tấn công của mấy vạn người áo hồng. Hiện tại mặc dù bọn họ vẫn còn chống cự nhưng cũng bị bao vây. Sau khi chiếm xong bốn vòng đảo, dòng người tu đạo áo hồng cũng không hề dừng lại.

Tất cả những người tu đạo áo hồng liền bao vay Côn Luân chẳng khác nào một trận thủy triều từ bốn phương tám hướng ập tới vòng đảo thứ năm.

Bên trong vầng sáng đỏ như máu, vòng đảo thứ năm thần bí của Côn Luân từ từ hiện ra trong mắt người tu đạo.

Trên bờ cát trắng của vòng đảo thứ năm là một rặng cây trong suốt nhìn giống như san hô. Cảnh tượng như vậy, vốn khiến cho người ta cảm giác giống như tiên cảnh. Nhưng vào lúc này, dòng người tu đạo áo đỏ chợt kinh hãi.

Phía cuối bờ cát trắng có cắm vô số những cái cọc gỗ to bằng đùi người, cao chừng ba trượng. Trên mỗi cây cọc đều có một cái thi thể vẫn còn chảy đầy máu tươi.

Tuy rằng đám người tu đạo áo hồng xông qua máu mà vượt qua bốn vòng đảo trước, người nào cũng tản ra hơi thở đầy máu tươi. Nhưng nhìn mấy ngàn đệ tử Côn Luân bị treo trên đó, thì bọn họ chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng nào thảm khốc như vậy.

Mặc dù đám người tu đạo điên cuồng tràn lên nhưng nhìn thấy cảnh tượng trên cây cọc gỗ, ai nấy đều ớn lạnh. Tốc độ của dòng chảy màu đỏ hơi có phần dừng lại.

- Đây là kết của của những kẻ phản lại Côn Luân ta, xâm phạm Côn Luân ta.

Đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng từ trên cao vọng xuống, chui vào tai mỗi người tu đạo áo hồng.

Giọt