- Đi thôi.
Minh Nhược cũng không nói thêm, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Thi Kiếm:- Thi Kiếm! Ngươi và Lạc Bắc đi với ta ra ngoài.........Bên ngoài núi Đại Đông, đám mây màu đỏ sẫm bao phủ phạm vi mấy trăm dặm đã sà xuống chỉ cách mặt đất chừng năm mươi trượng.Tất cả những sinh linh có thể bỏ chạy khi đám mây lan tới đã trốn hết.Trong đám mây màu đỏ sậm quay cuồng, một người bỗng nhiên từ từ đi tới. Trên người y liên tục tản ra ngọn lửa. Đám mấy bao phủ mấy trăm dặm màu đỏ như bốc ra từ người đó. Người này toàn thân rất gày, đầu bóng loáng nhìn chẳng khác nào một cây gậy trúc. Tuy nhiên trong mắt của y lại lóe lên hào quang màu xanh biếc.Trên da thịt của y thi thoảng lại tản ra một cái bong bóng máu màu đen, dường như ngọn lửa bao phủ bên ngoài đã đốt cháy thân thể của y. Người đó chính là Lan thần quân bị phong ấn trong lòng núi Bắc Âm.Những tổn thương do ngọn Trương Minh Tô Du Đăng gây ra vẫn chưa biến mất. Tuy nhiên so với khi ở trong lòng núi Bắc Âm, khí tức chân nguyên hung dữ của y cũng đã mạnh hơn mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.Y đi từng bước một từ trên mặt hồ về phía núi Đại Đông.Mỗi một bước đi của y khiến cho trên mặt hồ sau lưng xuất hiện vô số những bọt nước. Vô số xương cốt chẳng biết là mới chết hay chìm dưới hồ bao nhiêu năm đều theo bọt nước trồi lên.Mà một số xương cốt nhanh chóng chồng chất lại tạo thành một cái khung xương. Từng dòng nước nhanh chóng từ trên mặt hồ lan tới những khung xương đố rồi biến thành những bộ giáp màu đỏ sậm.Mỗi bước đi của y khiến cho đám ma binh sau lưng lại xuất hiện mấy trăm người.Rất nhanh, sau lưng y khắp nơi đều là ma binh mặc giáp màu đỏ sậm. Theo hướng y đi về phía núi Đại Đông, càng lúc càng có nhiều ma binh xuất hiện sau lưng.Đám ma binh sau lưng y nhanh chóng tập trung lại như một đội quân, giống như dòng nước lũ từ trên mặt hồ mà tràn về núi Đại Đông........Thi Kiếm không giữ được bình tĩnh. Đứng sau lưng Lạc Bắc và Minh Nhược, nếu như không được chúng kiến trận chiến trước đó thì bây giờ gặp cảnh tượng này có lẽ nàng đã không giữ được tình thần mà đi theo Minh Nhược.Toàn bộ núi Đại Đông bị đám mây màu đỏ sậm bao phủ. Một ngọn lửa màu đỏ liên tục từ trong đám mây sà xuống dưới. Bên trong mỗi một ngọn lửa đó đều có một tên ma binh mặc khôi giáp màu đỏ.Những tên ma bình đó đều cao lớn. Bên trong bộ giáp mặc dù chỉ còn lại một chút xương tàn nhưng pháp lực tản ra từ người chúng rất mạnh. Nếu chỉ có một hai con thì Thi Kiếm cũng không sợ như vậy, hoàn toàn tự tin để đối phó. Nhưng khắp cả núi Đại Đông, trong phạm vi mấy trăm dặm ma binh rơi xuống chẳng khác nào một cơn mưa.Pháp lực tản ra từ người đám ma binh phát ra những tiếng gió rít sắc bén.“ Xoẹt! Xoẹt! “Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm mũi tên màu đỏ lao về phía Minh Nhược và Lạc Bắc. Những mũi tên nước đó đều do đám ma binh tới gần phát ra. Uy lực của chúng có thể sánh với một thanh phi kiếm ở cảnh giới ngự kiếm.- Đi thôi.Nhìn khắp núi Đại Đông như bị một bầy kiến đỏ bao phủ và mấy trăm mũi thủy tiễn lao tới, Minh Nhược vẫn bình thản. Nàng vẫn bước từng bước về phía cái hồ.- Lạc Bắc! Ngươi không phải ra tay.Vừa bước, vừa nói với Lạc Bắc một câu đó, trong nháy mắt, trăm mũi thủy tiễn trên không trung đã vỡ nát. Hơn mười con ma binh đang lao về phía ba người giống như bị một thứ kiếm cương vô tận chém xuống, cắt thành hai nửa.Minh Nhược bước đi.Nàng không hề có một động tác dư thừa nhưng lại như có hàng ngàn, hàng vạn đạo kiếm khí vô hình từ trên người tản ra.Xung quanh nàng, trong phạm vi năm, sáu mươi trượng chỉ cần có ma binh chạm vào là bị kiếm khí vô hình đánh nát. Cả một khu vực xung quanh nàng gần như biến thành một cấm địa tử vong. Đám ma binh tản ra pháp lực dao động mạnh như vậy mà tới trước mặt Minh Nhược chẳng khác nào những cánh bướm yếu ớt, không thể vọt vào bên trong.Đám ma binh bị kiếm khí đánh nát biến thành màu loãng và xương cốt tràn ngập trên núi Đại Đông.Theo bước đi của Minh Nhược, sắc mặt của Thi Kiếm càng lúc càng trắng. Thi Kiếm nhìn thấy đám ma binh vọt tới từ trên không trung nhanh chóng rơi xuống biến thành hai đoạn rồi sau đó bị sát ý của Minh Nhược cắt nát thành vô số những mảnh nhỏ.Thi Kiếm cũng không kinh sợ. Đó là do cho dù nàng có sử dụng toàn bộ chân nguyên vẫn không thể chịu nổi sát khí từ người của Minh Nhược tác động.Sắc mặt của Minh Nhược vẫn đỏ hồng như trước nhưng thân thể của nàng lại giống như một khoảng không, dường như tất cả chân nguyên và khí huyết trong người đều chảy ra, hóa thành sát khí và kiếm khí tràn ngập trong trời đất.Trước đây, Thi Kiếm chưa bao giờ thấy được sư phụ phóng ra sát khí và kiếm ý hóa thành kiếm khí vô hình và tàn khốc như vậy.Tuy nhiên với kiếm khí như vậy, Thi Kiếm có thể thấy được đám ma binh mặc dù rất mạnh nhưng lại không thể chịu nổi được một đạo.Tới trình độ như của Minh Nhược không ngờ lại có sự chênh lệch như vậy. Thi Kiếm cảm thấy run rẩy, thân thể gần như thoát ra khỏi sự khống chế của bản thân, loạng choạng bước đi theo Minh Nhược.So với Thi Kiếm, Lạc Bắc đã từng giao thủ với Huống Vô Tâm hiểu rất rõ những nhân vật đẳng cấp như Minh Nhược. Hắn cũng có thể hiểu được đạo lý kiến giết voi. Nhưng đối với người tu đạo bình thường thì Huống Vô Tâm và Minh Nhược cơ bản không còn là một con voi mà là một con rồng khổng lồ. Cho dù con kiến có nhiều tới mấy cũng không làm cho họ bị thương chứ đừng nói là ăn được.Lạc Bắc chỉ mở mắt quan sát sát ý và kiếm khí mà Minh Nhược phóng ra. Hắn rất nhanh chóng có thể hiểu được tại sao Minh Nhược nói mình không cần phải ra tay. Bởi vì trận chiến này cho dù thắng hay bại thì Minh Nhược cũng tới thời điểm cuối cùng. Nàng không muốn Lạc Bắc phải lãng phí chân nguyên mà chỉ dùng mỗi một cử động, một tiếng nói của mình để đưa Lạc Bắc đi nốt một đoạn đường, để cho hắn dùng tâm cảm nhận được sự hùng mạnh của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết, giúp hắn cảm nhận được làm thế nào mới tới được cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.Trong tràn ngập sát khí và kiếm ý, Lạc Bắc có thể cảm nhận được hơi thở từ bi tản ra từ người Minh Nhược như đang bảo vệ đối với từng lá cây ngọn cỏ. Tuy nhiên trong sự bảo vệ đó là hóa thành vô tận sát ý xé rách từng thân thể ma binh. Trong suy nghĩ của nàng mỗi một vật trên núi Đại Đông đều vô cùng đáng quý tuy nhiên sau đó thì bất cứ địch thủ nào cũng phải bị tiêu diệt.Thậm chí Lạc Bắc còn có thể cảm nhận được trong hơi thở của Minh Nhược, toàn bộ linh khí tràn ngập trên núi Đại Đông, mỗi một hơi thở của từng gốc cây tản ra đều dưới sự khống chế của nàng. Chúng hợp lại mang tới cho Minh Nhược một thứ kiếm khí kinh thiên.Hiện tại Minh Nhược đã phát ra một thứ lực lượng hơn xa lực lượng chân nguyên của bản thân nàng. Đó là lý do tại sao lại có được lực lượng chân nguyên vượt quá của mình.Tuy nhiên muốn đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, Lạc Bắc còn thiếu một chút cảm giác. Do chưa hiểu rõ nên nhất thời Lạc Bắc cũng không rõ lắm. Nhưng hắn biết nhất định Minh Nhược sẽ cho mình xem.............Minh Nhược bước đi cơ bản không hề có một Ma binh nào ngăn cản được bước chân của nàng. Phía sau ba người tràn ngập xương cốt và máu đỏ trên mặt đất.Chỉ cần nghĩ tới đâu kiếm khí liền nở rộ ở đó. Một khi tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, tốc độ thi triển pháp quyết cơ bản không hề kém so với Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.Minh Nhược đột nhiên dừng lại giống như khi tới trước Thanh Lư. Trước mặt nàng đã là một mỏm đả, tiếp theo là một cái hồ rộng.Đứng trên mặt hồ chính là một bóng người ngạo nghễ.Người đó tất nhiên là Lan Thần quân.Từng làn chân nguyên màu đỏ sậm bao phủ quanh người y như hóa thành vật thực với một làn lửa màu đỏ sậm.Trên đầu của y là một đám mây màu đỏ sậm đang quay cuồng. Đám mây nhanh chóng ngưng tụ lại thành một Ma thần. Nó cũng giống như một vị Thần vương đưa theo vô số hộ pháp, tôn giả và thần phật giáng trần.Trong tiếng cười, từ trên người Lan thần quân tản ra một sự căm hận như muốn thiêu đốt cả thiên hạ. Y hận ông trời, hận mẹ đất.Y hận thần phật hư vô mờ mịt, hận mọi người trên thế gian.Cơn hận và lực lượng chân nguyên nhanh chóng ngưng kết trong tay y tạo thành một cây trường thương màu đỏ sậm. Sau khi cây trường thương được ngưng tụ trong tay của y “ Ầm! “. Một tiếng nổ vang lên giữa không gian giống như trời đất bị lực lượng và sự căm hận của nó làm cho xuất hiện một cái hố to.Lan thần quân điểm nhẹ chân lên mặt hồ rồi bay lên. Cây trường thương trong tay lão giống như một tia chớp đâm về phía Minh Nhược.Y cơ bản cũng chẳng thèm hỏi Minh Nhược và Lạc Bắc là ai. Bởi vì y chỉ sùng bái lực lượng ta là số một. Bởi vì y hận cái thế giới này nên y sẵn sàng hủy diệt tất cả mọi sinh linh mà mình nhìn thấy. Bất kể là kẻ địch hay là Kỳ Liên Liên Thành đã giúp y thoát ra.