La Phù

Chương 225: Muôn màu muôn vẻ

Bất chợt, nàng chỉ thấy trong mắt Vân Hạc Tử lóe lên một thứ tia sáng bảy màu khiến cho suy nghĩ của nàng chấn động, rồi run rẩy thốt lên:

- Vân Hạc Tử! Cầu ngài cứu hắn.

- Tiểu Trà!

Trong nháy mắt Lạc Bắc trắng bệch khuôn mặt mà gào lên:

- Ngươi đã quên vừa rồi ta nói gì với ngươi hay sao?

- Ta...

Nhất thời tiểu Trà vừa lo lắng vừa hối hận không nói được ra thành tiếng. Nàng chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một búng máu.

- Ha ha! Tiểu mỹ nhân. Cuối cùng thì ngươi cũng chịu mở miệng cầu khẩn ta.

Trong tiếng cười điên cuồng đó của Vân Hạc Tử, Lạc Bắc chỉ cảm thấy hơn mười luồng hơi lạnh lập tức tràn vào trong kinh mạch khiến cho số chân nguyên còn sót lại bị đống bay, chân tay và khuôn mặt của hắn đều cứng đờ, không thể nhúc nhích.

- Không ổn. Ngươi này ra tay giúp Lạc Bắc.

Đám người Vân Mông Sinh biến sắc, chỉ cảm thấy trước mặt chợt xuất hiện một đám mây trôi màu trắng bao phủ một phạm vi mười dặm. Nhìn đám mây màu trắng, Vân Mông Sinh bất chấp không để ý tới một cái gì khác mà lao lên định bắt Lạc Bắc. Nhưng Vân Mông Sinh vừa mới di chuyển thì một vầng ánh sáng màu trắng đã lao tới.

- Pháp thuật của Vân Hạc Tử không ngờ lại quái dị như vậy.

Vân Mông Sinh giơ tay chỉ nhẹ một cái, trong nháy mắt cây hoa cúc màu vàng lại xuất hiện va chạm với tia sáng màu trắng kia. Nhưng sau cú va chạm, không ngờ pháp lực dao động từ vầng sáng màu trắng đó lại càng mạnh dường như hấp thu toàn bộ lực lượng chân nguyên trong pháp thuật của Vân Mông Sinh. Sau khi va chạm, vầng sáng đó cũng không biến mất mà nó như một viên đạn lao tới Khổng Nhượng Đạo. Khổng Nhượng Đạo vừa mới sử dụng đôi phi bạt của mình ngăn cản thì tia sáng kia liền vọt sang phía Bất Nhạc thiền sư. Trong khoảng khác, tia sáng không ngờ giống như một viên đao xuyên qua xuyên lại giữa bốn người. Hơn nữa, càng về sau, tốc độ của nó càng nhanh. Đợi cho tới khi lần thứ năm tia sáng đó lao về phía Vân Mông Sinh, y dốc toàn lực phát ra một đạo pháp thuật va chạm với tia sáng đó thì y mới nhận ra mà hét to:

- Không nên dùng pháp bảo va chạm với nó.

Nhưng khi Vân Mông Sinh vừa mới hét lên thì đã chậm. "Ầm!" Tia sáng màu trắng đã xông thẳng vào đôi phi bạt khiến cho nó vỡ nát, còn sắc mặt của Khổng Nhượng Đạo thì vàng như tờ giấy mà rơi xuống đất.

Hóa ra vầng sáng màu trắng đó khi lao tới người Vân Mông Sinh, y liền cảm nhận được pháp thuật của mình không triệt tiêu được uy lực ẩn chứa trong đó. Vốn sau khi y phóng ra một cái pháp thuật, đang chuẩn bị phóng tiếp cái pháp thuật thứ hai thì vầng sáng đó liền va chạm với cái pháp thuật thứ nhất của y, rồi đột nhiên văng ra. Lần này, Vân Mông Sinh liền cảm nhận được uy lực to lớn của vầng sáng đó. Nhưng dường như chỉ cần ngăn cản được lực xung kích của nó là cái vầng sáng đó lại bắn đi. Tương đương có một vật nặng ngàn cân đập về phía mình, ngươi dùng quyền đánh lên đó mặc dù cảm nhận rõ là lực nặng ngàn cân nhưng khi quyền của ngươi chạm vào thì nó lập tức chuyển hướng.

Pháp thuật của Vân Hạc Tử sử dụng pháp thuật để ngăn cản thì không có vấn đề. Nhưng nếu sử dụng pháp bảo để ngăn cản thì gần như trên pháp bảo đều có dung hợp chân nguyên và tinh thần của người sử dụng pháp bảo đó. Một khi va chạm với pháp bảo, nếu không chống lại được lực lượng của vầng sáng thì pháp bảo sẽ bị phá còn người thi triển pháp bảo cũng bị thương nặng.

Pháp thuật của Vân Hạc Tử không những có thể cuốn lấy người mà còn giống như Nguyên Từ ngân sát xạ tuyến của Lâu Dạ Kinh có thể khắc chế được pháp bảo. Chỉ trong nháy mắt tới khi Vân Mông Sinh hiểu ra thì pháp bảo của Khổng Nhượng Đạo đã bị pháp hủy và bị pháp thuật đó làm cho thương nặng.

Vầng sáng màu trắng làm cho Khổng Nhượng Đạo bị thương chỉ trong chừng mấy hơi thở. Cùng lúc đó, Vân Mông Sinh và đám người Bất Nhạc Thiền sư chỉ nghe thấy tiếng cười của Vân Hạc Từ từ khắp nơi vọng tới:

- Các ngươi không phải là đối thủ của ta. Nếu muốn cướp người từ trong tay ta thì tiếp tục tu luyện thêm một trăm tám mươi năm nữa hãy tới.

- Vân Hạc Tử! Chẳng trách mà Hắc Phong lão tổ coi thường ngươi. Nếu ngươi dám vô lễ với tiểu Trà thì ta sẽ bằm ngươi ra làm vạn đoạn.

Trong đám mây màu trắng, Lạc Bắc bị Vân Hạc Tử sử dụng chân nguyên quấn lấy mà phi độn. Hắn không thể nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, cũng chẳng cảm nhận được hơi thở của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu. Lạc Bắc tức giận quát mắng nhưng không mắng nổi. Trong cơn giận của hắn, chân nguyên lại không ngăn cản nổi ngọn lửa tinh thần và lực chân từ khiến cho người hắn run rẩy. Lạc Bắc chỉ nghe thấy Vân Hạc Tử cười khẽ:

- Ta đã đồng ý với tiểu Mỹ nữ cứu ngươi. Nếu ngươi chết thì chuyện lớn hỏng mất.

Vân Hạc Tử vừa nói câu đó, Lạc Bắc chỉ cảm thấy một làn chân nguyên từ trên đỉnh đầu mình chảy xuống rồi trong nháy mắt, hai mắt hắn tối sầm, mất đi cảm giác.

- Đây là đâu?

Chẳng biết hôn mê được bao lâu, cuối cùng thì Lạc Bắc cũng tỉnh dậy. Đập vào mắt hắn là ánh dương quang chói lọi, hình như là chính ngọ. Mà điều khiến cho Lạc Bắc nhất thời sững sờ đó là bản thân đang ở trong một con phòng hoa lệ. Chiếc giường của hắn được trải đệm mới tinh, chăn màn đều là gấm màu tím, tản ra mùi thơm ngát. Mặt đất trong căn phòng được lát bằng đá màu hồng nhạt, sáng bóng.

Tất cả vật dụng khác trong nhà đều được làm từ gỗ cây Tử Đằng, được chạm trổ một cách tinh tế. Trên cửa sổ có một cái rèn làm bằng lụa mỏng, từng cơn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ khiến cho tấm rèm lay động nhẹ để cho từng tia nắng mặt trời xuyên vào.

Nhìn qua cửa sổ là một khoảng sân có một hòn non bộ, hai bên còn có hai cái ao nhỏ chia ra thả một ít cá trắng và đen.

Tất cả cảnh tượng giống như ở trong phủ của một vị vương công quý tốc. Mà điều khiến cho Lạc Bắc sững sờ đó là hắn thấy còn có một nha hoàn tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang gục đầu trên bàn ngủ gà ngủ gật.

Lạc Bắc cố gắng ngồi dậy làm phát ra tiếng động khiến cho cô bé tỉnh dậy. Nàng lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại thì thấy Lạc Bắc ngồi dậy liền vội vàng đứng lên:

- Công tử! Ngài đã tỉnh?

- Đây là đâu?

Đầu óc của Lạc Bắc đã tỉnh táo hơn. Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên đó là nha hoàn mặc một bộ cẩm y, trên đầu có cắm một cây trâm nhưng lại không hề có lấy một chút pháp lực dao động. Hơn nữa, nhà hoàn mở miệng nói công tử khiến cho Lạc Bắc cảm thấy ngạc nhiên.

- Đây là cung Thiên Diễm. Công tử không biết hay sao? - Tiểu nha hoàn nhìn Lạc Bắc dường như hết sức kinh ngạc.

- Cung Thiên Diễm?

Lạc Bắc tỉnh táo lại liền suy nghĩ. Hắn có thể cảm nhận được ngọn lửa tinh thần và lực chân từ trong người đã hoàn toàn biến mất. Nhưng chân nguyên trong kinh mạch lại như bị đóng băng, không thể nào lưu chuyển được.

- Chủ nhân của ngươi có phải là Vân Hạc Tử hay không?

Sau khi hít một hơi thật sâu, âm thanh của Lạc Bắc vô tình trở nên lạnh lùng.

- Ngài không biết tên tục của lão gia gia nhà ta?- Tiểu nha hoàn thấy Lạc Bắc trở nên lạnh lùng thì kinh ngạc nói:

- Lão gia của ta họ Bạch tên là Nhàn Hạc.

- Vân Hạc Tử! Không ngờ ngươi lại như thế này.

Một cơn tức bốc lên trong đầu Lạc Bắc. Hắn lập tức đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa bước ra tới sân thì đập vào mắt hắn là tất cả lầu đài san sát không ngờ lại là một cái trang viện rộng lớn. Cái trang viện này dựa lưng vào sườn núi. Mà xung quanh đó, Lạc Bắc có thể nhìn thấy dưới chân núi có vài cái sơn thôn trải dài.

- Công tử! Gia chủ của ta nói ngài bị bệnh nặng, thân thể yếu ớt. Hơn nữa, buổi tối còn phải uống rượu mừng của gia chủ cho nên sau khi ngài tỉnh lại không nên đi lại linh tinh.

Lạc Bắc vừa đi ra ngoài thì nha hoàn kia kinh hoàng, vội vàng nói với Lạc Bắc.

- Hay cho cách sống ẩn thế. Vân Hạc Tử! Chỉ cần nhìn cái sơn trang này mọi người ai cũng nghĩ đây là phủ của một vị thương nhân hay vương công đại thần chứ nào ai biết người đứng đầu bát đại yêu đạo lại ở đây.

Lạc Bắc biết, Bạch Nhàn Hạc chính là Vân Hạc Tử. Mà nhìn tiểu nha hoàn thì dường như cũng không biết rằng lão gia nhà mình chính là nhân vật lợi hại nhất trong bát đại yêu đạo lừng lẫy thế gian. Hiện tại, y phục của Lạc Bắc đã được thay hết thành một bộ cẩm y màu hồng. Tóc cũng được búi lên bởi một miếng gấm. Đứng ở trong sơn trang, nghe tiểu nha hoàn gọi công tử công tử khiến hắn như không phải người tu đạo mà chỉ là một công tử nhà giầu trong thế gian. Nhưng Vân Hạc Tử càng giả bao nhiêu thì Lạc Bắc càng giận bấy nhiêu. Buổi tối còn uống rượu mừng chẳng phải là nói lão với tiểu Trà chứ còn ai vào đây khác?

- Cho dù ta có đi loạn thì có làm sao?

Nhất thời, Lạc Bắc không kiềm chế được cơn giận của mình mà xoay người nói với nha hoàn.

Từ sau khi Lạc Bắc thu phục được Thất Hải Yêu Vương thú trên người tự nhiên sinh ra một thứ uy thế khiến cho người ta run sợ. Nhìn đôi mắt của hắn trợn lên, tiểu nha hoàn run rẩy lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch:

- Công tử! Cái này...do lão gia căn dặn cho nên...

"Bỏ đi! Sao ta lại trút cơn giận lên đầu cô ấy."

Nhìn thấy tiểu nha hoàn hoảng sợ, tâm trạng của Lạc Bắc cũng trở nên yên tĩnh:

- Ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi không cần phải quấy rầy ta.

Sau khi khoát tay áo với tiểu nha hoàn, Lạc Bắc liền xoay người về phòng, đóng cửa rồi khoanh chân ngồi xuống.

Hiện tại cho dù có tới gặp Vân Hạc Tử cũng không được ích gì. Cơ hội duy nhất lúc này đó là xem mình có thể hồi phục lại chân nguyên hay không.

- Hắn sử dụng pháp thuật gì thế này?

Lạc Bắc có thể cảm nhận một cách rõ ràng toàn bộ kinh mạch bị đóng băng, như là bị Vân Hạc Tử tạo một đạo cấm chế trong cơ thể hắn. Việc đầu tiên đó là phải loại trừ cấm chế đó nếu không thì không thể nào dựa vào pháp quyết tu luyện để bổ sung chân nguyên. Đối với việc loại trừ cấm chế thì Lạc Bắc có một sự ưu thế hơn những người khác bởi vì hắn đã tới cảnh giới dẫn kiếm nhập thể. Mặc dù hiện tại trong cơ thể chân nguyên gần như hết sạch nhưng khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ vẫn có thể lưu chuyển theo ý của hắn. Hơn nữa sau khi Tam Thiên Phù Đồ được chân nguyên rèn giũa nên lực lượng chân nguyên và khí kim thiết dung hợp khiến cho khí kim thiết gần như đã biến thành chân nguyên. Mặc dù không thể sử dụng giống như chân nguyên, phóng ra vẫn cần có chân nguyên tác động nhưng nếu di chuyển trong người thì không cần tới chân nguyên mà lực lượng của nó vẫn rất lớn.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại rồi chìm vào trạng thái nhập tĩnh, hắn tập trung tinh thần để dùng Tam Thiên Phù Đồ tấn công kinh mạch. Dưới sự điều khiển của hắn, Tam Thiên Phù Đồ chỉ trong một chút là đả thông, thậm chí Lạc Bắc còn nghe thấy cả tiếng âm vang khi kinh mạch được thông tắc. Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc không thể tưởng tượng được đó là mỗi lần kinh mạch được thông xong, khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ vừa mới đi qua thì kinh mạch lập tức trở lại nguyên dạng.

tính tình Lạc Bắc vốn hết sức kiên nhẫn. Lúc trước vì mình mà khiến cho tiểu Trà phải cầu khẩn Vân Hạc Tử nên làm cho hắn rồi loạn. Hiện tại, sau khi bình tĩnh, cho dù thử mấy lần không thành công nhưng Lạc Bắc cũng chẳng hề nổi giận. Đột nhiên hắn nghĩ tới, cấm chế của Vân Hạc Tử không thể thông từng kinh mạch một thì có thể đồng loạt thông tất cả các kinh mạch có khi lại bỏ được cấm chế.

Nghĩ tới đây, Lạc Bắc thầm quyết tâm chia khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ ra làm mười đạo mà phóng vào cả mười kinh mạch.

"Bốp! Bốp!"

Ngay lập tức, Lạc Bắc liền nghe thấy những tiếng nổ. Hơn mười cái kinh mạch bị đóng băng liền được thông hết. Nhưng trong nháy mắt, tất cả những kinh mạch đó lại bị đóng băng. Còn khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ đi lại trong kinh mạch dễ làm cho kinh mạch bị tổn thương, hơn nữa, Lạc Bắc vốn quyết liệt cho nên lần này hắn dùng rất mạnh khiến cho cả mười kinh mạch bị tổn thương làm cho hắn phải thốt lên một tiếng đau đớn.

- Vô ích.

Đúng vào lúc này, một âm thanh nhỏ bé chợt vọng vào tai hắn.

- Ai?

Lạc Bắc mở bừng mắt, liền thấy đứng đối diện với mình có một thiếu nữ mặc áo đen đang đứng.

Thiếu nữ đó chỉ chừng hai mươi, nhìn thấp hơn Thái Thúc một cái đầu. So với chiều cao của các thiếu nữ trong thế gian thì có thể nói là lùn nhưng nhìn vóc dáng của nàng lại có thể nói là yểu điệu, khuôn mặt xinh xắn. Nơi khóe miệng còn có một cái nốt ruồi đen làm tăng thêm sự quyến rũ.

Từ trên người thiếu nữ đó cũng tản ra pháp lực dao động không hề yếu. Với pháp lực dao động như vậy mà trong tình trạng bình thường thì cho dù cách mấy trăm trượng, Lạc Bắc cũng cảm nhận được. Nhưng hiện giờ, chân nguyên của Lạc Bắc đã kiệt quệ lại đang tập trung phá tan cấm chế trong cơ thể nên không phát hiện ra thiếu nữ đó đi vào phòng.

- Vô ích?

Nghe thấy Lạc Bắc quát hỏi, thiếu nữ áo đen cũng không nói mình là ai mà chỉ nhìn Lạc Bắc rồi lắc đầu:

- Lão cho vào trong cơ thể của ngươi chính là huyền băng nhuyễn ngọc châm, mềm mại như dòng nước. Cho dù chân nguyên của ngươi có mạnh tới mấy mà thông được kinh mạch thì huyền băng nhuyễn ngọc châm sẽ lại ngưng tụ rồi bịt kín kinh mạch của ngươi lại.

- Huyền Băng nhuyễn ngọc châm?

Lạc Bắc giật mình còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy thiếu nữ đó lên tiếng:

- Nếu ta giúp ngươi nhổ Huyền Băng nhuyễn ngọc châm ra thì ngươi có đi giết Vân Hạc Tử hay không?

- Ngươi biết cách nhổ Huyền Băng nhuyễn ngọc châm? - Lạc Bắc không nhịn được hít một hơi thật sâu.

- Hiện tại ta hỏi ngươi chứ ngươi không được hỏi ta.

Âm thanh của thiếu nữ vẫn như trước, không hề có lấy một chút tình cảm:

- Ta hỏi ngươi có thể giết Vân Hạc Tử hay không?

- Vân Hạc Tử ta nhất định phải giết. - Lạc Bắc nhìn thiếu nữ mà nói:

- Chỉ có điều hiện tại chưa chắc ta đã địch nổi lão. Nếu ngươi có thể nhổ Huyền Băng nhuyễn ngọc châm ra trước thì điều đầu tiên ta muốn đó là cứu vị bằng hữu của ta mà lão bắt.

- Ngươi cũng không phải là người vô căn cứ. Người con gái kia có được một vị bằng hữu như ngươi đúng là điều may mắn. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc rồi gật đầu:

- Nhưng nếu ngươi không giết được lão thì đừng có mơ đưa người ta bỏ chạy. Ngươi cũng biết hắn yêu sắc như mạng sống. Nếu là người con gái lão thích thì đối với lão mà nói còn quan trọng hơn cả pháp bảo thượng đẳng.

Lạc Bắc gật đầu, ánh mắt trở nên hết sức kiên quyết:

- Ta biết! Nếu thật sự không được thì ta liều mạng với lão.

- Tốt lắm.

Thiếu nữ áo đen lẳng lặng nhìn Lạc Bắc với ánh mắt lạnh lùng. Sau khi nhìn Lạc Bắc một lúc, nàng liền đưa tay ra, bắn một viên đá tròn màu trắng vào bụng hắn. "Soạt! Soạt!" Viên đá tròn vừa chạm vào bụng Lạc Bắc, hắn liền cảm nhận được Huyền Băng nhuyễn ngọc châm ngưng kết trong kinh mạch liền bị hút về phía viên đá.

Một tiếng động vang lên, viên đá tròn chợt bay về tay thiếu nữ. Chỉ có điều lần này, Lạc Bắc cảm nhận được sự lạnh lẽo trong bụng biến mất hoàn toàn.

- Rốt cuộc thì ngươi là ai mà có thể nhổ được Huyền Băng nhuyễn ngọc châm? - Lạc Bắc mừng rỡ như điên xong liền bình tĩnh lại lên tiếng hỏi thiếu nữ:

- Ngươi đang ở trong sơn trang của Vân Hạc Tử vì sao lại muốn giúp ta?

- Theo cách nói của Vân Hạc Tử thì ta là thê tử của y. - Thiếu nữ áo đen nở nụ cười lạnh.

- Ngươi sợ tiểu Trà được lão sủng ái mà lạnh nhạt với mình nên mới giúp ta? - Phản ứng đầu tiên của Lạc Bắc là hỏi câu đó. Nhưng hắn chợt thấy không đúng. Bởi vì nếu như vậy thì ngay từ đầu thiếu nữ áo đen đã không hỏi hắn có đi giết Vân Hạc Tử hay không. Bởi vì nghe giọng của nàng thì dường như cũng muốn giết lão.

- Ngươi không biết tại sao nơi này lại gọi là cung Thiên Diễm?

Thiếu nữ áo đen cũng không trả lời thẳng vấn đề của Lạc Bắc mà lẳng lặng hỏi lại.

Lạc Bắc lập tức lắc đầu. Hắn không có thời gian để vòng vo với thiếu nữ.

- Theo cách nói của Vân Hạc Tử thì ta là vợ của y. - Thiếu nữ áo đen nhếch miệng cười:

- Nhưng cho dù lão nói vậy thì cũng chỉ là một trong số những thê tử mà thôi. Chính xác thì phải là một trong số bảy tăm ba mươi hai vị thê tử. Nếu thêm cả bằng hữu của ngươi thì chính là bảy trăm ba mươi ba người.

- Bảy trăm ba mươi ba? - Lạc Bắc cảm thấy ớn lạnh.

- Hiện tại ngươi có còn nghĩ ta sợ bằng hữu của ngươi được sủng ái nên lạnh nhạt với ta mà ta phải giúp ngươi không? - Thiếu nữ áo đen cười nhạt:

- Ta chỉ không chịu nổi cái chỗ này nữa. Không muốn nhìn thấy cái người mà ta ghê tởm thôi.

Dối trá?

Lúc trước, Lạc Bắc cũng nghe nói tới rất nhiều lời bình luận về Vân Hạc Tử nhưng chưa hề có điều này. Sau khi ngẩn ra một chút, Lạc Bắc cảm thấy nặng nề mà nói với thiếu nữ áo đen:

- Ngươi cũng bị hắn bức hiếp? Ngươi giúp ta không sợ hắn phát hiện mà ra tay với ngươi hay sao?

- Cái chuyện đó chỉ là chuyện râu ria. Hơn nữa, thật sự ta không thể nào chịu nổi chỗ này nữa, không muốn nhìn thấy lão. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc nói:

- Ngươi chỉ cần biết lão xây dựng sơn trang này, đặt tên nó là cung Thiên Diễm đó là vì muốn tập trung đủ ngàn thiếu nữ đẹp tuyệt trần, để thỏa mãn tâm lý biến thái của lão. Lão không từ bất cứ một thủ đoạn nào, cho dù chúng ta có muốn ra tay với lão thì lão luyến tiếc mà không giết bớt một người trong số chúng ta. Bởi vì nếu giết mất một người thì lão sẽ phải mất thời gian để đạt tới con số một ngàn.

Lạc Bắc sửng sốt.

Hắn chỉ biết thế gian có rất nhiều người có thể bỏ qua được sự cố chấp của mình. Chẳng hạn như có người chấp nhận bán đứng người thân của mình, bằng hữu chứ không chịu bỏ ra một chút tiền, thà để cho tiền đè chết mình còn hơn. Có một số người lại bỏ qua hết thảy mọi thứ vật chất chỉ liên tục theo đuổi quyền lực. Nhưng quả thật hắn không thể tưởng tượng được người tu đạo như Vân Hạc Tử lại còn có sự cố chấp như thế.