Huống Vô Tâm liên tục bị thương nên đã nổi giận. Đạo pháp thuật của y đánh trúng Lạc Bắc mặc dù nhìn thì không có gì là lạ nhưng lại tập trung lửa tinh thần và lực chân từ trong vũ trụ. Uy lực của thứ pháp thuật đó chỉ cần bị đánh trúng thì người ngưng tụ ra Nguyên anh cũng không thể nào đỡ nổi. Trong nháy mắt tất cả kinh mạch trong cơ thể hóa thành tro bụi mà chết.
Cho nên khi đạo pháp thuật đó đánh trúng Lạc Bắc, sự chú ý của Huống Vô Tâm liền tập trung vào đám người Nại Hà ma cung đang bỏ chạy. Nhưng y không ngờ được thứ pháp thuật đó lại không thể đánh chết được Lạc Bắc. Trong lúc Huống Vô Tâm hơi ngẩn người, bóng Lạc Bắc nhanh chóng phi độn đã gần như biến mất khỏi tầm mắt. - Cái gì? Một thứ cảm giác huyền ảo trong nháy mắt chợt dao động trong Thức hải của Huống Vô Tâm. Đó là một thứ hơi thở cực mạnh, kiên cường và dẻo dai không thể nào tiêu diệt hay khuất phục. Bình thường sau khi phát ra pháp thuật cơ bản không hề sinh ra cảm giác hay uy lực sau khi đánh trúng đối thủ. Nhưng sau khi Huống Vô Tâm phóng ra đạo pháp thuật đó, trong nháy mắt nó bị trừ khỉ thì lại nắm được hơi thở của thứ lực lượng đã trừ khử pháp thuật của mình. - Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh! - Hắn là truyền nhân La Phù, đệ tử của Nguyên Thiên Y? Đôi mắt của Huống Vô Tâm đột nhiên trở nên sáng ngời. - Đi khắp nơi cuối cùng cũng không uổng công phu. Kỳ Liên Liên Thành! Ngươi tốn bao nhiêu công sức đuổi giết Nghiệp Triệu Nam mà không tìm ra được truyền nhân của La Phù. Không ngờ cuối cùng để cho ta gặp được. - Nguyên Thiên Y! Ngươi đúng là một người không tầm thường. Không ngờ lại để cho đệ tử của mình ẩn nấp ở Thục Sơn, chỉ tiếc cuối cùng lại bị lộ. “Bốp!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Dưới chân Huống Vô Tâm lại xuất hiện đóa hoa sen trong suốt, rồi sải một bước. Chỉ một bước đó, y đã cách Lạc Bắc chưa tới mấy trăm trượng. Nhưng một bước đó cũng khiến cho nét mặt của Huống Vô Tâm hơi thay đổi. Mặc dù chỉ giơ tay nhấc chân giết chết Lâu Dạ Kinh và Tiếu Vong Trần, đánh cho Ngụy Tử Kỳ mất thân thể nhưng dù sao thì tu vi của ba người đó cũng quá cao. Hơn nữa, pháp thuật của Tiếu Vong Trần khiến cho uy lực pháp thuật của đối phương càng mạnh thì bị phản lại người mình càng mạnh. Tới cấp bậc như Huống Vô Tâm, uy lực mỗi một đạo pháp thuật đều tới mức người ta khó có thể tưởng tượng được. Tuy rằng chỉ bị một, hai thành uy lực phản lại người nhưng Huống Vô Tâm cũng bị thương nặng. Vào lúc này, y không còn có thể thi triển độn pháp hư không sinh liên để xé rách không gian được nữa. Nhưng chỉ hơi dừng lại một chút, bóng dáng của Lạc Bắc chợt biến mất trong khu rừng. - Sư tôn! Nam Ly Việt vừa bay tới bên Huống Vô Tâm liền vội vàng đưa một viên đan dược có mùi kỳ lạ to bằng quả trứng gà cho y. Viên đan dược đó chính là Càn Khôn Nhất Nguyên đan mà Quỷ Vương Ngụy Tử kỳ đã mang trên người để thu hút Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo tới đây. Khi Huống Vô Tâm đánh nát thân thể của Ngụy Tử Kỳ, Nam Ly Việt liền lấy được nó. Nhưng hiện tại, khi đưa viên đan dược đó cho Huống Vô Tâm, Nam Ly Việt vốn kiêu ngạo như vậy lại cúi thấp đầu, sắc mặt tái xám. Một nhân vật như Huống Vô Tâm chăng khác nào vị vua trên thế gian, một khi giận dữ thì đó chính là máu chảy thành sông, thây lấp đầy đồng. Hơn nữa, không ai có thể biết được lúc nào vua sẽ nổi giận. Cho dù là Nam Ly Việt thì khi đối mặt với Huống Vô Tâm trong lòng liền sinh ra sự sợ hãi chẳng khác nào gần cọp. Đối diện với lực lượng tuyệt đối thì không có thể lấy gì làm căn cứ. Cho dù hiện tại người Nại Hà ma cung đã gần như bị diệt hết nhưng Trác Trầm Đạo sau khi Huống Vô Tâm đến còn bị đánh chết. Thậm chí ngay cả Huống Vô Tâm cũng bị thương nặng. Hiện tại, việc Lạc Bắc chạy thoát không quan trọng mà quan trọng trên người hắn còn có một viên chủ nguyên Huyết Xá lợi. Viên chủ nguyên Huyết Xá lợi đó đối với Huống Vô Tâm cực kỳ quan trọng. Một khi luyện hóa viên Huyết Xá lợi đó không chỉ có được thứ pháp thuật lợi hại nhất của U Minh huyết ma mà tu vi còn có thể tiến mạnh, có lẽ khiến cho Huống Vô Tâm hoàn toàn vượt qua được Hoàng Vô Thần. Nhưng hiện tại viên Huyết Xá lợi đó cũng mất. Mặc dù lúc này, Nam Ly Việt không thể nhìn nét mặt của Huống Vô Tâm để biết y nghĩ gì nhưng gã cũng sợ Huống Vô Tâm trong cơn nóng giận đánh chết mình. - Viên Càn Khôn nhất nguyên đan này ngươi ăn đi. Nhưng khiến cho Nam Ly Việt lập tức ngây người đó là lại nghe thấy Huống Vô Tâm nói với mình một câu như vậy. - Cái gì? Nam Ly Việt nghĩ mình nghe nhầm nên kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn Huống Vô Tâm. - Đệ tử làm mất viên Huyết Xá Lợi đã phạm phải sai lầm lớn, làm sao dám nhận lấy Càn Khôn Nhất Nguyên Đan. - Với tu vi của hắn thì cơ bản không thể luyện hóa được viên Huyết Xá lợi đó. Sớm hay muộn thì nó cũng là vật trong tay ta mà thôi. Nét mặt Huống Vô Tâm điểm chút trào phúng: - Hơn nữa ngươi giúp ta biết được thân phận của hắn. Chỉ riêng điểm này có thể miễn trách ngươi. - Thân phận thật sự của hắn? - Nam Ly Việt giật mình. - Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh là công pháp số một của La Phù. Huống Vô Tâm tươi cười: - Nguyên Thiên Y coi trọng nên mới truyền công pháp đó cho hắn. - La Phù! Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh! Nam Ly Việt rùng mình, sắc mặt trở nên trắng như tuyết, đồng thời phát ra hơi thở kịch liệt: - Sư tôn! Chẳng lẽ hắn là.... - Ngoại trừ truyền nhân của Nguyên Thiên Y ra thì còn ai có được Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh? - Huống Vô Tâm cúi đầu nhìn xuống tay mình: - Uy lực của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh còn hơn cả Không Sinh diệt hải lưu ly quyết của Nguyên Thiên Y, được coi là công pháp số một trong thiên hạ. Ta thật sự muốn xem Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh có gì khác biệt. Sau khi nói câu đó, Huống Vô Tâm từ từ ngẩng đầu lên nhìn Nam Ly Việt, đồng thời một cái kính lục giác chợt bay vào trong tay gã. -Sư tôn... Nam Ly Việt vừa mới cầm cái kính đó thì rừng mình bởi vì pháp lực dao động trên nó quá mạnh. - Hiện tại ta phải đi làm một chuyện không thể phân thân để đối phó với Lạc Bắc. Hắn đã bị pháp thuật của ta đánh trúng, trên người lại mang theo Huyết Xá lợi nên còn phải chống cả ma khí xâm nhập. Cho dù có chạy cũng không chạy được xa. - Huống Vô Tâm nhìn Nam Ly Việt. - Uy lực của Hạo Thiên Kính ngươi đã nhìn thấy rõ. Hơn nữa vừa rồi ta còn niêm phong trong đó một đạo Đại Tự tại phản phệ huyết mạc thần quang của Tiếu Vong Trần. Ngươi luyện hóa Càn Khôn Nhất Nguyên Đan, khi đối phó với hắn chắn chắn không có vấn đề gì. Đến lúc đó, ngươi bắt hắn về gặp ta. Nếu không làm được thì sau này ngươi không cần phải về gặp ta nữa. - Đệ tử tuân lệnh. Nam Ly Việt không khỏi giật mình. Chuyện như vậy làm sao mà gã có thể giữ được bình tĩnh cơ chứ? Đệ tử Côn Luân trời sinh kiêu ngạo không coi các môn phái khác vào đâu. Nhưng có hai môn phái mà họ không hề dám kiêu căng. Một là Sắc Lặc tông, còn một là La Phù. Ai cũng biết La Phù là như thế nào. Mỗi một đệ tử của La Phù đều là nhân vật kinh thế hãi tục, đứng trên đỉnh cao nhất của giới tu đạo. Nhưng không thể ngờ được đệ tử Thục Sơn đánh chết Ảo Băng Vân lại là truyền nhân La Phù mà Côn Luân vẫn tìm kiếm. Càn Khôn Nhất Nguyên Đan đối với mỗi người tu đạo đều là chí bảo. Hơn nữa hiện tại y còn có thêm cả Hạo Thiên kính. Cái tên Hạo Thiên Kính mặc dù hết sức bình thường nhưng bất cứ một người tu đạo nào cũng biết đó là thứ pháp bảo ra sao. Ngay xưa, ba đại thần binh của Nga Minh chính là Tử Trình, Thanh Tác và Hạo Thiên kính. Bốn trăm năm trước, U Minh huyết ma dẫn thập phương thiên ma quyết chiến với huyền môn thiên hạ trên Kim Đỉnh. Nhân vật số một của Nga Mi lúc đó là Trác Vô Tướng sử dụng Thanh Tác và Hạo Thiên Kính giết chết hai thiên ma trong thập phương thiên ma. Hạo Thiên Kính không chỉ là pháp bảo phòng ngự cực cao mà khi sử dụng chân nguyên khống chế còn có thể phản lại rất nhiều thứ pháp thuật. Hơn nữa, sự thần diệu nhất của Hạo Thiên kính đó là trong khi nhật nguyệt di chuyển được một vòng còn có thể phong ấn được một cái pháp thuật của đối thủ rồi phóng thích bất cứ lúc nào để đối địch. Khi đối địch trước tiên có thể phong ấn một cái pháp thuật sau khi phóng nó ra liền có thể lập tức phong ấn một cái pháp thuật khác để đối địch. Vì vậy mà trên thực tế, trong vòng mười hai canh giờ cái pháp bảo này có thể phóng ra hai cái pháp thuật không phải của mình. Mà cái pháp thuật Đại tự tại phản phệ huyết mạc thần quang của Tiếu Vong Trần có uy lực như thế nào? Có một cái pháp bảo như vậy, thậm chí đối phương cũng không dám phóng thích pháp thuật lợi hại nhất của mình vì sợ bị phong ấn mà phản lại. Bởi vì phần lớn pháp thuật khủng bố ngay cả bản thân cũng khó ngăn cản. Vì vậy mà khi thấy Huống Vô Tâm có cái pháp bảo đó, thậm chí Lâu Dạ Kinh không tiếc làm cho bản thân mình bị thương mà phóng ra Ngân Sát nguyên từ xạ tuyến khiến cho tất cả pháp bảo mất đi tác dụng.