Cửu Linh Phong cách xa hơn, nên Lạc Nại Hà quyết định chạy tới Hồ Lô Phong trước, còn có thể thuận tiện đến chỗ Trúc Diệp Thanh cạn một vò mỹ tửu, đương nhiên, những chuyện kia không cần phải gấp, dù sao phần thưởng linh khí của nhiệm vụ, đã rơi vào trong túi trữ đồ của y rồi, thì cũng không cần phải gấp gáp đi làm nhiệm vụ gì, trước hết cứ đến Tiểu Thạch Phong dạo dạo, đã mấy ngày rồi không tới, cũng không biết Cảnh Dương sư huynh đã ra khỏi kiếm trì hay chưa, hi hi, Cảnh Dương sư huynh còn nợ y một lần múa kiếm đó, nợ này nếu không đòi lại, y làm gì cũng thấy không hứng thú.

“Dô, đây không phải Lạc Nại Hà sao, mấy ngày nay không thấy ngươi tới Tiểu Thạch Phong rồi, cũng khó trách, Cảnh Dương sư huynh không ở đây mà.”

Khi Lạc Nại Hà vừa mới chạy lên Tiểu Thạch Phong, liền đụng nay một nữ đệ tử Tiểu Thạch Phong, chính là một người trong số những kẻ lúc đầu luôn thích trêu chọc y nhất, vị sư tỷ họ Tằng kia.

“Chào sư tỷ.” Lạc Nại Hà cũng không để ý, nam tử hán đại trượng phu, sao lại tính toán với một nữ nhân được, “Xin hỏi Tằng sư tỷ, Cảnh Dương sư huynh đã từ kiếm trì trở về chưa?”

“Di, ngươi không biết sao, Cảnh Dương sư huynh khi tu luyện trong kiếm trì xảy ra chuyện, thức hải bị tổn thương, đang dưỡng thương trong thủ tọa điện, thủ tọa nói, ai cũng không được phép quấy nhiễu hắn, ngươi tới phí công rồi, không gặp được hắn.” Tằng sư tỷ hi hi cười nói, sáp lại gần, “Lạc sư đệ, ngươi thích ai không được, sao lại phải thích Cảnh Dương sư huynh, tính cách đó của hắn, không có dễ tiếp cận nga, nhưng sư tỷ ta ủng hộ ngươi, yên tâm, hễ Cảnh Dương sư huynh dưỡng thương xong, ta liền thông báo cho ngươi, ngươi phải cảm tạ thế nào đây?”

“Ai, ai nói ta thích hắn?”

Trên trán Lạc Nại Hà, nhanh chóng hiện lên ba đạo hắc tuyến, đây là lời đồn do tên hỗn đàn nào tung ra? Tuy bộ dáng lúc Cảnh Dương sư huynh luyện Thanh Phong kiếm quyết rất khiến người động tâm, nhưng trừ điều đó ra, ai lại thích một gia hỏa băng lạnh như vậy chứ.

Nga, đúng rồi, y cùng với hắn cũng tính là có kinh nghiệm đồng sinh cộng tử, nhưng đó là ngoài ý muốn, chứ không phải vì y thích hắn mới liều mạng cứu hắn, ai ngờ được tên hỗn đàn Phong Nguyệt của Thục Sơn đó lại lừa lấy mất linh khí của y chứ.

“Còn cứng miệng, tin hay không ta dùng hỏa phù thiêu ngươi.” Tằng sư tỷ bày ra vẻ mặt hung ác, uy hiếp một câu rồi đột nhiên lại cười, “Ngày đó tại Chấp Sự điện trước mặt rất nhiều đệ tử ngươi đã bày tỏ không phải sao, lá gan lớn thật a, cũng không sợ Cảnh Dương sư huynh một chưởng đập chết ngươi, hừ hừ, Tiểu Thạch Phong của chúng ta có bao nhiêu người thầm thích hắn, nhưng dám bày tỏ trước mặt hắn, một người cũng không có, Cảnh Dương sư không ngay tại chỗ đánh chết ngươi, khiến bọn họ kinh ngạc tới mức rớt cả mắt, đúng rồi, ngươi còn không nhanh hạ sơn đi, may mà gặp được ta, nếu đụng phải bọn họ, hôm nay ngươi đừng nghĩ còn nguyên vẹn ly khai.”

“Bịa đặt, đây là bịa đặt, ta, ta bày tỏ hồi nào chứ?” Lạc Nại Hà gầm lên, vẻ mặt trướng tới đỏ bừng, cái này nghiêm trọng nha, tên hỗn đàn nào tung tin đồn không chịu trách nhiệm như vậy, nếu để Tô Lạc nghe được, còn không cứng rắn vặn chết mình sao.

Tằng sư tỷ rõ ràng đã hiểu lầm, vỗ lên vai y, dịu giọng nói: “Đừng gấp đừng gấp, ngươi càng gấp tức là càng chột dạ, ta biết ngươi sợ xấu hổ, mặt đỏ luôn rồi, nhìn kỹ lại, cũng có vài phần khả ái đó.”

“Ta không có…” Lạc Nại Hà càng gấp lên, mặt đỏ tới mức gần như rỉ máu.

“Xuỵt, đừng nói nữa, có người đang đi về phía này.” Tằng sư tỷ tu vi khá cao, ngũ quan linh mẫn, nghe được tiếng người nho nhỏ, nhất thời nhận ra, “Là Vạn Tú Nhi sư muội, ai da, nàng rất thích Cảnh Dương sư huynh nha, ngươi nhanh đi đi, nếu không để nàng nhìn thấy, muốn tìm ngươi gây phiền toái, sư tỷ ta dù sao cũng là đệ tử Tiểu Thạch Phong, đến lúc đó không thể đứng về phía ngươi được a.”

“Ta…..”

Lạc Nại Hà quả thật chính là hàm oan không chỗ tỏ bày, dù có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, lại bị Tằng sư tỷ dùng lực đẩy, lùi về sau mấy bước, không ngờ sau lưng có một chỗ đất lõm, y hỏng chân, trực tiếp men theo sơn đạo lăn lông lốc xuống dưới, có thể coi là xui xẻo xui tới tận nhà.

“Ai da, Lạc sư đệ, ta không phải cố ý đâu…”

Thanh âm Tằng sư tỷ xa xa truyền tới, sau đó bị cơn gió thổi tan.

“Bà nó, Tằng sư tỷ chính là cố ý mà…”

Lạc Nại Hà cuối cùng cũng bực tức phun ra một câu, mày xám mặt tro nằm bệt dưới chân núi Tiểu Thạch Phong.

“Lạc sư đệ, ngươi lại ca cái gì nữa? Bộ thấy xuống núi chưa đủ nhanh sao?” Một âm thanh mang theo ý cười truyền tới.

Lạc Nại Hà ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không hảo khí nói: “Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh nhàn tản thật đó, làm phiền huynh đừng cười vội, đỡ đệ lên trước có được không?”

Trúc Diệp Thanh thản nhiên cười, cong lưng kéo Lạc Nại Hà dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người y, cười nói: “Có bị thương không?”

Lạc Nại Hà nghiến răng khè miệng, nhu nhu lưng, nhưng miệng thì vẫn cứng: “Bớt xem thường người khác đi, dù sao đệ cũng là tu sĩ Ngưng Khí kỳ, đúng rồi, Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh không ở Hồ Lô Phong ủ rượu, chạy tới Tiểu Thạch Phong làm gì?”

“Nghe nói Cảnh Dương sư đệ bị thương, ta đưa một bình bổ thiên tửu tới, bên trong có dịch của túy nguyệt quả, đối với việc trị liệu thức hải rất có tác dụng.”

Trúc Diệp Thanh còn chưa nói xong, đã thấy Lạc Nại Hà nhanh chóng móc một bình ngọc ra khỏi túi trữ đồ, vẽ mặt cười gian trá đưa tới trước mặt hắn.

“Làm gì?” Nụ cười trên mặt Trúc Diệp Thanh nhất thời có chút cứng lại, một dự cảm không mấy tốt đẹp nảy lên xua không tan.

“Cái này…. Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh xem sư đệ ta cũng bị thương không nhẹ, có phải cũng nên dùng bổ thiên tửu điều dưỡng một chút không.” Lạc Nại Hà chỉ vào vài chỗ bị sướt trên mặt mình, không chút liêm sỉ nói.

Khóe miệng Trúc Diệp Thanh giật giật, nói: “Bổ thiên tửu để điều dưỡng thức hải, Lạc sư đệ ngươi hình như…. chỉ là…. một chút ngoại thương mà thôi….”

“Ai nói a, vừa rồi đầu đệ bị đụng vào tảng đá, thức hải cũng bị thương rồi, chỉ là sư huynh không nhìn thấy được mà thôi.” Lạc Nại Hà chỉ vào một vết đỏ trên đầu do bị Tô Lạc dùng thẻ ngọc đập vào, càng không biết liêm sỉ, “Sư huynh, đệ cũng không cần nhiều, chỉ cần đầy một bình ngọc này là được rồi, còn lại thì huynh cứ mang cho Cảnh Dương sư huynh, đệ tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của huynh ấy đâu.”

Trúc Diệp Thanh nhìn bình ngọc đó, dung lượng có thể dung chứa chiếm hết hai phần ba bình rượu, nửa ngày không nói nên lời, còn nói không chiếm tiện nghi, vậy cái gì mới gọi là chiếm tiện nghi?

“Lạc sư đệ….”

“Sư huynh?”

“Đệ hạ quyết tâm, nhất định phải uống rượu của ta sao?”

“Hắc hắc, sư huynh minh giám.”

Trúc Diệp Thanh lấy tay xoa đầu, lắc lắc đầu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Coi như ta sợ đệ, ở đây còn một bình bổ thiên tửu, cho đệ.”

“Cảm tạ sư huynh.” Lạc Nại Hà nở mặt cười, y đâu có thật lòng muốn chiếm tiện nghi của Cảnh Dương, chỉ là đã đoán được trong tay Trúc Diệp Thanh khẳng định còn một bình bổ thiên tửu khác, “Sư huynh đại ân đại đức, sư đệ về sau nhất định báo đáp.”

“Đừng, báo đáp gì đó ta không cần, chỉ cần Lạc sư đệ đừng hễ thấy ta một lần liền bắt chẹt ta một lần, ta đã tạ thiên tạ địa rồi.”

“Hắc hắc hắc… hắc hắc hắc….”

Được tiện nghi, Lạc Nại Hà liền nhanh chóng chạy đi, tránh để Trúc Diệp Thanh sau khi tỉnh táo lại sẽ hối hận, lần này chiếm tiện nghi thật lớn, bổ thiên tửu a, không những có thể điều dưỡng thức hải, hơn nữa đối với việc tăng trưởng thần thức cũng rất có lợi, vậy mà Trúc Diệp Thanh cư nhiên đành lòng lấy ra, đây là thứ tốt hoàn toàn không dưới hầu nhi quả a.

“Đồ tốt, phải chia một nửa cho sư thúc, nhưng cũng không cần gấp, trước hết cứ tới Hồ Lô Phong lĩnh linh thú đi, hắc hắc, lấy tinh huyết dung nhập với linh khí, da thịt xương cốt còn lại…. hắc hắc hắc….”

Nghĩ tới việc sắp sửa được lợi lớn, Lạc Nại Hà thật sự cười tít mắt.

Hồ Lô Phong sớm đã bắt về một con linh thú, nhốt lại nghiêm cẩn, khi Lạc Nại Hà đến Hồ Lô Phong, một đệ tử đang cẩn thận dùng một ống trúc trung không chen vào trong tâm khẩu của nó để lấy máu, rất nhanh đã lấy được một bình máu nhỏ, sau đó đệ tử này đột nhiên rút ống trúc ra, nhanh chóng đắp dược lên vết thương của linh thú. Mất không ít máu trong người, linh thú này rõ ràng trở nên ủ rũ chán chường, ngay cả lông trên người cũng phai màu đi không ít.

“Vị, vị sư huynh này, lẽ nào con linh thú này không cho đệ sao?” Lạc Nại Hà ở một bên mở mắt long lanh nhìn, có chút nghẹn hỏi.

Vị đệ tử đó liếc y một cái, nói: “Linh thú trân quý bao nhiêu, cho ngươi một phần tinh huyết trong người nó đã đủ để ngươi cười trộm, còn muốn cả con linh thú, nằm mơ đi.”

Sự thật chứng minh, hiện thực và lý tưởng cách biệt rất lớn, lớn đến mức Lạc Nại Hà lập tức ngã từ trên trời xuống đất, da thịt xương cốt linh thú của y, toàn bộ mất sạch rồi, hu hu, thủ tọa đáng ghét, sao không nói rõ mọi chuyện là cho mình lĩnh tinh huyết chứ không phải là linh thú, mất công cao hứng một trận, rồi lại thất vọng.

Chán chường ảo não rời khỏi Hồ Lô Phong, Lạc Nại Hà rề rà đi tới Cửu Linh Phong.

La Phù Kiếm Môn trong cả tu chân giới, tuy chỉ có thể coi là một nhị lưu môn phái, nhưng diện tích ít nhất cũng có tám trăm dặm, khoảng cách giữa mười ba Phong trên thực tế không hề gần, đặc biệt là vị trí của Hồ Lô Phong nằm ở hướng tây bắc, vị trí của Cửu Linh Phong lại ở hướng đông nam, vừa khéo hình thành một góc đối nhau, khoảng cách xa nhất, nếu như tu vi của Lạc Nại Hà đạt tới Trúc Cơ kỳ, có thể phi hành cự ly ngắn, từ Hồ Lô Phong đi thẳng một đường tới Cửu Linh Phong, cao lắm cũng không tới nửa ngày, nhưng hiện tại chỉ nhờ vào hai chân, còn phải qua nhiều ngã rẽ, vậy thì nên chuẩn bị ngủ đêm trong rừng luôn thì hơn.

“Ngã rẽ này, đi về bên trái chắc là Tọa Vong Phong, bên phải là Lạc Mai Phong, ai nha nha, khó rồi đây….”

Khi trời sắp tối, Lạc Nại Hà dừng lại trước một ngã rẽ, suy nghĩ có phải nên tìm một nơi qua đêm, có giường dù sao cũng tốt hơn ngủ trong rừng, Tọa Vong Phong và Lạc Mai Phong là hai ngọn núi gần nhất, nhưng một bên là nơi tụ tập của những tên điên đụng lên là chơi trò tự nổ, một bên lại là nơi chỉ thu nữ đệ tử, nếu tới Tọa Vong Phong ngủ nhờ, sinh mệnh sẽ không bảo đảm, còn tới Lạc Mai Phong, rất có khả năng sẽ bị những nữ đệ tử tâm phòng bị cực cao đó xem thành sắc lang mà truy đuổi đánh chém.

“A a a, lẽ nào thật sự chỉ có thể ngủ trong rừng sao, ta không muốn a, không có đồ ăn, không có nước uống, không có mái nhà che mưa che nắng, không có chiếc giường mềm mại dễ chịu, thậm chí ngay cả một người để nói chuyện cũng không có…”

“Ngươi có thể đếm sao.”

Khi Lạc Nại Hà đang rầu rĩ dừng bước, trong khu rừng bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh nhạt.

“Nữ Nhi Hồng sư thúc?”

Dưới ánh trăng, Nữ Nhi Hồng một thân bạch y chậm rãi phiêu ra, nếu không phải dưới chân còn mang theo một cái bóng thật dài, Lạc Nại Hà gần như cho rằng mình gặp phải sơn quỷ tuyệt lệ yêu kiều, một loại linh thú có khả năng hóa thành hình người chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

“Nếu muốn tìm nơi nghỉ ngơi, thì đi về hướng này nửa canh giờ nữa, chính là kiếm trì.” Nữ Nhi Hồng chỉ về hướng hắn vừa tới, hiển nhiên là vừa mới từ trong kiếm trì bước ra. Kiếm trì là nơi tu luyện kiếm thể, tự nhiên cũng sẽ cung cấp nơi nghỉ ngơi.

Lạc Nại Hà hai mắt trừng lớn: “Sư thúc, ngài đang chọc ta đi, kiếm trì chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể tiến vào, ta ngay cả cửa cũng không được qua a.”

Nữ Nhi Hồng trầm mặc một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Cũng đúng, vậy ngươi vẫn nên đếm sao đi.”

Lạc Nại Hà: “….”

Nữ Nhi Hồng gật đầu với y một cái, thân thể lại bắt đầu phiêu lên, hiển nhiên chuẩn bị bay đi, không ngờ hai chân mới rời đất, đã bị Lạc Nại Hà đột nhiên bổ nhào tới ôm chặt.

“Đừng đi a, Nữ Nhi Hồng sư thúc anh tuấn vô địch thiện lương chí thượng, ngài đại phát thiện tâm đi, giúp sư điệt tiến vào kiếm trì nghỉ ngơi một đêm đi.”

Bản lĩnh mặt dày mày dạn của Lạc Nại Hà, trong toàn bộ La Phù Kiếm Môn, cũng là đệ nhất đệ nhị, chẳng qua bình thường đa số đều dùng với Tô Lạc, ngay cả Tô Lạc cũng không có lực đề kháng với y, càng huống hồ gì là Nữ Nhi Hồng, tính cách của hắn tuy thanh lãnh, nhưng hiển nhiên không làm gì được gia hỏa mặt dày mày dạn này, cũng không thể thật sự một chưởng đánh chết.

Kiếm trì, tên gọi tuy là trì, kỳ thực lại là một sơn cốc bốn phía là núi, năm đó tổ sư gia xây dựng La Phù Kiếm Môn đã thu thập thiên hạ vạn kiếm, thiết lập đại trận pháp thập diện mai phục ở ngoài sơn cốc, qua nhiều năm tháng, vạn kiếm tuy đã gỉ sét toàn bộ, nhưng kiếm ý là trường tồn, sau khi hấp thu nguyên khí trời đất, một hóa hai, hai hóa ba, ba sinh vạn kiếm, vốn là vạn đạo kiếm ý, vạn năm sau đã hóa thành ngàn vạn, hàng tỉ đạo kiếm ý, tất cả kiếm ý hội tụ lại bên nhau, như sông sẽ đổ về biển, khiến tòa sơn cốc nhỏ bé này hóa thành một tòa trì kiếm ý, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ có thể thấy được sương mù nồng đậm lan tràn sơn cốc, kỳ thật đó là kiếm ý đã nồng liệt tới mức gần như lộ ra hình thái của sương mù, nếu như tiếp tục trôi qua mấy ngàn năm nữa, thật sự hóa thành nước cũng không có gì kỳ quái. Nhưng khi chân chính đứng ở nơi xuất nhập kiếm trì, ngược lại hoàn toàn không thể cảm nhận được sương mù nồng đậm, mà chỉ có một cỗ thanh phong thổi tới.

“Nếu Cảnh Dương sư huynh ở ngay đây múa kiếm….”

Gió thổi góc áo, kiếm khí như cầu vòng, lại thêm gương mặt mỹ lệ tràn đầy cảm giác áp bách đó, giống như cô xạ thần nhân* trong truyền thuyết.

(*Cô xạ thần nhân: ý chỉ như chân nhân đắc đạo xuất sơn)

“Trên cô xạ sơn nhỏ bé, có thần tiên cư ngụ. Làn da như băng tuyết, thướt tha như xử nữ. Không dùng ngũ cốc, hít gió ẩm khí, cưỡi vân khí, ngự phi long, mà du ngoạn tứ hải.”

Thật sự quá đẹp… Lạc Nại Hà suy nghĩ miên man bất định, trong nhất thời khí huyết trong người dâng trào, không thể tự kìm nén, nhịn không được bước tới một bước, chỉ một một bước đã tiến vào trong kiếm trì.

“Oa…. A a a lạnh quá… bà nó…”

Cảnh sắc trước mắt thay đổi, mỹ nhân không còn nữa, thanh phong mát mẻ trước mặt biến thành băng sơn tuyết nguyên, Lạc Nại Hà xui xẻo đụng ngay một đạo Băng Tuyết kiếm ý, lạnh đến run cả người, kìm không được buột miệng mắng một câu, muốn lùi ra ngoài thì đã không kịp, trong thoáng chốc đó bị đông thành trụ băng.

Nữ Nhi Hồng vô thanh thở một hơi, đứng ở lối vào kiếm trì suy nghĩ vẩn vơ, cũng chỉ có gia hỏa đã bị Tô Lạc sủng tới không biết trời cao đất dày này mới có thể làm như vậy được a. Hắn rụt tay bàng quan, cũng không có ý muốn tới cứu người, dù sao cũng không chết được, nhiều lắm là ăn khổ mà thôi, lại nói, Lạc Nại Hà cũng không phải sư điệt nhà hắn.

“Di, lại là một đệ tử Ngưng Khí kỳ?” Một bên lối vào kiếm trì, cạnh tảng đá viết hai chữ lớn ‘kiếm trì’, một đệ tử canh gác kiếm trì từ sau tảng đá thò đầu ra.

“Sư huynh.’ Nữ Nhi Hồng lãnh đạm gật đầu với đệ tử canh gác đó.

“Là Nữ Nhi Hồng sư đệ a, không phải ngươi vừa mới đi sao, sao lại trở về rồi, còn mang theo một tiểu bối Ngưng Khí kỳ tới nữa?”

“Là tiểu vô lại, sống chết lôi kéo muốn ta mang y tới kiếm trì, tìm một nơi nghỉ chân qua đêm.” Nữ Nhi Hồng tùy tiện trả lời.

Đệ tử canh gác phốc một tiếng bật cười, nói: “Vậy tốt lắm, làm một trụ băng cũng có thể qua đêm rồi, cũng không chịu suy nghĩ kiếm trì này là nơi một Ngưng Khí kỳ nho nhỏ như y có thể tới sao, buổi sáng tên Cảnh Dương đó, không phải cũng bị trọng thương mà ra sao, những tiểu bối này a, ai ai cũng cao ngạo tự kiêu, được thôi, cứ cho bọn chúng ăn nhiều khổ thì mới biết được chữ sợ viết như thế nào, Nữ Nhi Hồng sư đệ ngươi tự đi đi, tiểu vô lại này ta thay ngươi trông cho, đợi trời sáng, ta kéo y ra.”

“Vậy làm phiền sư huynh.”

Nữ Nhi Hồng chắp tay, quay người đi, thật sự không chút níu kéo, một chút tâm tư cứu Lạc Nại Hà ra khỏi khổ hải cũng không có.

Lạc Nại Hà đương nhiên không biết mình đã bị vô tình vứt bỏ, lúc này y không những toàn thân đều bị đông thành trụ băng, mà ngay cả tai mắt mũi miệng ngũ quan, cũng đều bị phong kín, chỉ còn lại thần thức trong thức hải, là miễn cưỡng có thể động đậy, bảo trì ý thức thanh tỉnh.

Nhưng nếu như có thể chọn lựa, Lạc Nại Hà tình nguyện ngay cả thần thức của mình cũng bị đóng băng, cảm giác mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, tai không thể nghe rất thống khổ, giống như bị nhốt trong căn phòng băng lạnh tối đen, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, không cảm giác được thời gian trôi đi, cũng không biết bản thân lúc nào mới có thể thoát khỏi trạng thái này.

“Nữ Nhi Hồng sư thúc sẽ không bỏ mặc ta không lo chứ…..”

Có thể chỉ mới trôi qua thời gian trong vài hơi thở, cũng có thể đã trôi qua mấy canh giờ, dù sao Lạc Nại Hà đã phiền não tới mức gần như muốn hét to lên, nhưng y vẫn còn bị Băng Tuyết kiếm ý này phong thành trụ băng, nhịn không được bắt đầu hoài nghi Nữ Nhi Hồng đã vứt lại mình mà đi rồi.

Nghĩ lại cá tính không lạnh không nóng của Nữ Nhi Hồng, thật sự có khả năng này rất lớn.

Lạc Nại Hà nhất thời phát tiết, bụng rủa xả một trận, y quyết định tự cứu, không phải chỉ là Băng Tuyết kiếm ý thôi sao, có cái gì không thể phá chứ, y cũng có kiếm ý, lấy kiếm ý phá kiếm ý, như làm dĩa rau thôi.

Nói thì dễ, nhưng làm lại không dễ, lấy kiếm ý phá kiếm ý, phương pháp không sai, nhưng kiếm ý trong thức hải của Lạc Nại Hà, lại lúc linh lúc không linh, căn bản chính là nghe mà không làm theo, sử đủ lực chín trâu nhị hổ, đoàn sương mù nho nhỏ đó chính là không thèm động đậy một chút, bộ dáng lười biếng đó, muốn tức người bao người thì tức người bấy nhiêu, nếu hiện tại Lạc Nại Hà có thể động, sớm đã tức tới mức dậm chân mắng lớn.

Có lẽ có thể thử dùng thần thức cứu mình.

Lạc Nại Hà lại nghĩ ra cách khác, thần thức của Ngưng Khí kỳ tuy không mạnh mẽ,cự ly thoát ly thể xác có hạn, hơn nữa hơi đụng chạm một chút liền tan, nhưng đệ tử Trúc Cơ kỳ luyện thể trong kiếm trì này chắc là không ít, nếu như gặp hên để y tìm được một người, chỉ cần kéo y một cái, đẩy y ra khỏi phạm vi kiếm trì, khốn cảnh hiện tại lập tức có thể theo đó giải trừ. Nếu như để Lạc Nại Hà biết, Cảnh Dương chính vì ở trong kiếm trì thả thần thức của mình ra thăm dò kiếm ý mới dẫn tới thức hải bị tổn thương nghiêm trọng, y khẳng định sẽ không làm chuyện mạo hiểm như thế.

Kẻ vô tri không biết sợ.

Binh!

Thần thức của y đang muốn ly khai cơ thể, lại không ngờ đụng ngay một Băng Tuyết kiếm ý, nếu luận về trình độ ngưng kết của thần thức, thì Lạc Nại Hà so với Cảnh Dương còn cách rất xa, không những thần thức lập tức bị đánh tan, hơn nữa một cỗ khí tức so với băng tuyết còn lạnh hơn nhanh chóng men theo thần thức của y lan tràn vào thức hải.

Thảm rồi.

Bi ai một tiếng, Lạc Nại Hà đã có thể thấy trước được cảnh tượng của mình, y ngay cả việc muốn cắt đứt thần thức cũng không kịp, khi đang định ai điếu cho cái mạng nhỏ của mình, thì đoàn sương mù lười biếng không nghe lời trong thức hải đó, giống hệt con mèo bị dẫm phải đuôi, lông toàn thân đều dựng đứng hết lên, bên ngoài lớp sương mù thò ra hàng ngàn hàng vạn tia sương nhỏ như lông tơ, giương nanh múa vuốt xông tới cỗ Băng Tuyết kiếm ý dám xâm phạm lãnh địa của nó.

Dám xông vào ổ của lão tử, ăn ngươi luôn.

Nếu như đoàn sương mù biết nói, khẳng định nó sẽ gầm lên một tiếng. Lạc Nại Hà mục trừng khẩu ngốc nhìn những tia sương đó giống như đã bị đói bảy ngày bảy đêm, quấn chặt lấy Băng Tuyết kiếm ý, nuốt sạch toàn bộ không chừa một chút gì, y thậm chí thấp thoáng nghe được tiếng khẳng cắn vỡ nát.

Ảo giác, khẳng định là ảo giác.

Y theo tiềm thức lắc đầu, di, có thể động rồi?

Nga, đúng rồi, Băng Tuyết kiếm ý đã bị tơ sương nuốt hết một phần, nói như vậy….. mình không phải rất nhanh sẽ có thể giải thoát khỏi khốn cảnh này sao? Dưới tâm trạng đại hỉ trông ngóng, Lạc Nại Hà gầm lên một tiếng: “Tiểu vụ, nuốt, nuốt hết cho ta.”

Ha ha ha ha, ngay cả âm thanh cũng có thể phát ra rồi.

Đoàn sương mù rất cố gắng, tựa hồ Băng Tuyết kiếm ý là một bữa cơm mỹ vị, nó nuốt say mê vui sướng, không bao lâu, đã nuốt gần hết Băng Tuyết kiếm ý, thân thể nhỏ bé cũng tựa hồ theo đó mà bự lên một vòng lớn.

Chân cũng có thể động rồi.

Lạc Nại Hà nhắm đúng thời cơ, không nói hai lời liền lùi về sau một bước, nhanh chóng ra khỏi phạm vi của kiếm trì, trong thoáng chốc cảnh vật trước mặt lại thay đổi, Băng Tuyết kiếm ý hoàn toàn biến mất, trước mặt lại là thanh phong ve vuốt, trăng sáng chiếu rọi.

“Thật nguy hiểm….”

Lau mồ hôi lạnh, Lạc Nại Hà ngẩng đầu lên, thì thấy dưới tảng đá khắc tên kiếm trì, một đệ tử Trúc Cơ kỳ cổ đã thò ra thật dài, hai mắt trừng thật lớn, đang kinh ngạc nhìn y.

“Cái kia… chào sư thúc.”

Mục quang Lạc Nại Hà đảo quanh, không thấy Nữ Nhi Hồng, chỉ có thể thành thành thật thật kiến lễ với đệ tử Trúc Cơ kỳ đó.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…”

Lắp bắp nửa ngày, đệ tử canh gác cũng không nói ra được nửa câu hoàn chỉnh. Đệ tử Ngưng Khí kỳ cưỡng ép bước vào kiếm trì tu luyện kiếm thể, loại chuyện này tuy hiếm thấy, nhưng trong lịch sử của La Phù Kiếm Môn, cũng đã ghi lại được năm, sáu lần, nhưng chuyện đệ tử Ngưng Khí kỳ cư nhiên có thể cưỡng hành nuốt trọn được kiếm ý trong thiên trì, căn bản là chưa hề nghe qua.

“Ta, ta, ta, ta…. ta làm sao?” Lạc Nại Hà rờ ót, có chút khó hiểu, không phải chỉ là tự mình giải thoát được khỏi Băng Tuyết kiếm ý thôi sao, có đáng kinh ngạc thế không? Thiên tài đều như vậy, ta tuy không phải là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng dù sao cũng là tiểu thiên tài đã lĩnh ngộ được kiếm ý ngay trong Ngưng Khí kỳ đó nha, nói ra, Cảnh Dương sư huynh hình như cũng mới lên Ngưng Khí kỳ đã lĩnh ngộ được kiếm ý, như vậy đem so sánh, kỳ thật mình cũng không phải kém cỏi gì, chỉ là hơi hơi có chút chút thích lười biếng mà thôi.

Nghĩ như vậy, Lạc Nại Hà liền thầm trộm vui.

“Làm sao? Ngươi còn dám hỏi làm sao hả?” Đệ tử canh gác một trận phiền muộn, bắt đầu hoài nghi sư điệt tiểu bối này có phải cố ý trêu chọc mình hay không, “Ngươi là đệ tử của Phong nào? Báo danh đi.”

Thiên tài tuyệt thế như vậy, hiện tại nhanh chóng nắm rõ tin tức, phải tâng bốc người ta mới được, nếu không qua ba, năm mười năm nữa, nói không chừng lại biến thành trưởng bối của mình, lúc đó có muốn nịnh bợ cũng đã muộn.

“Ách….”

Mồ hôi lạnh của Lạc Nại Hà lại tuôn xuống, vị sư thúc này muốn làm gì đây? Muốn hỏi tên tuổi mình để đi cáo hắc trạng? Nói như vậy, hình như mình đích thực đã phạm phải môn quy, không có sự đồng ý của chưởng giáo, tự tiện xông vào kiếm trì, hình như sẽ phạt diện bích ba năm.

“Cái này… ai da, đúng rồi, ta đột nhiên nhớ ra, nhiệm vụ thủ tọa giao cho ta vẫn chưa hoàn thành, sư thúc, chúng ta lần sau gặp.”

Vỗ bốp lên đầu, giả vờ như vừa mới nhớ ra mình còn có chuyện rất quan trọng, Lạc Nại Hà quay người chạy thật nhanh.

“Này… trở lại… này này….”

Đệ tử canh gác ngây ra, chậm nửa nhịp mới phản ứng được, ‘tuyệt thế thiên tài’ trong mắt mình đã chạy xa rồi, chân muốn đuổi theo, nhưng lại không dám tự ý rời nơi canh gác, chỉ đành căm hận mắng một câu: “Tiểu tử thúi, đừng để ta biết ngươi là ai.”

“Hi hi… ngươi không còn cơ hội biết nữa đâu…”

“Ai?”

Đệ tử canh gác ngây ra, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một đoàn huyết quang đang bổ nhào tới.

“Hình như… đi sai hướng rồi?”

Lạc Nại Hà nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, nếu như không đi sai hướng, thì hiện tại lẽ ra y nên trở về ngã rẽ giao nhau giữa Tọa Vong Phong và Lạc Mai Phong mới đúng, nhưng thực tế, hiện tại y đang đứng trên một tiểu sơn, bốn phía đen kịt, toàn là rừng rậm, xa một chút là bóng đen lắc lư càng thêm tối tăm, ánh trăng tuy rất sáng, nhưng rốt cuộc cũng không thể coi nó là mặt trời, cho nên nỗ lực muốn phân biệt Tọa Vong Phong và Lạc Mai Phong của Lạc Nại Hà đã thất bại, điều này có nghĩa là ngay cả dự tính đi suốt đêm của y cũng đổ bọt biển, chỉ có thể tìm một đại thụ đủ thô cứng, sau đó nằm trên cành cây, thông qua kẽ lá ngắm sao.

“Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao….”

Lạc Nại Hà đếm đếm rồi mơ mơ muốn ngủ, lúc nửa mơ nửa tỉnh, trong đầu đột nhiên lóe lên một tinh linh, mãnh liệt thanh tỉnh lại, cứ như vậy mà ngủ, tựa hồ có hơi nguy hiểm, vạn nhất đụng phải Huyết ma thì làm sao? Với tu sĩ nhỏ bé mà thân còn mang theo tinh huyết linh thú như mình, mua một còn được tặng một, quả thật chính là thứ Huyết Ma thích nhất.

Loạt xoạt ngồi dậy, Lạc Nại Hà nhanh chóng móc mấy kiện linh khí thủ tọa đã cho y ra.

Một kiện Ẩn Tức y, có thể ngăn cách huyết khí của thân thể, một đôi ủng làm bằng da Trích Tiên Lộc, cư nhiên dùng da Trích Tiên Lộc làm nên, lợi khí chạy thoát mạng a, một hạt liễm huyết châu, di? Cái này hình như có thể dùng để phong ấn Huyết Ma nha. Kiện cuối cùng là một hạt lôi chấn tử, 囧, đây không phải là lợi khí nổi danh của đệ tử Tọa Vong Phong __ tự nổ, hành động khác nhau kết quả như nhau, được xưng là ‘địch chết ta không sống’, loại linh khí đứng hạng chín trong danh sách trên bảng tự sát đó sao.

Mang một đầu đầy mồ hôi, Lạc Nại Hà nhanh chóng nhét hạt lôi chấn tử vào túi trữ đồ, còn âm thầm phát thệ, đời này tuyệt đối không sử dụng tới hạt lôi chấn tử đó, sau đó mới mặc Ẩn Tức y và mang ủng da Trích Tiên Lộc vào, lại đeo hạt liễm huyết châu trên cổ, vẫn không cảm thấy an tâm, liền đi vào thức hải chấp tay khẩn cầu với đoàn sương mù đã lớn thêm một vòng kia, thỉnh cầu vị tiểu gia này lắc lắc thân thể, ít nhất dùng sương khí bao trùm toàn bộ phiến rừng này, như vậy cho dù Huyết Ma có tới thật, trong nhất thời cũng tuyệt đối không tìm thấy y.

Không biết là thái độ của Lạc Nại Hà rất tốt đánh động được khối sương mù, hay là vừa rồi mới ăn no nên muốn hoạt động gân cốt, sương mù trong thức hải lười biếng run run người, nhất thời liền run mất một phần thể tích ước chừng một phần mười, vừa nhìn, lại giống như đoàn sương mù này há miệng nhỏ, ngáp một cái, sau đó từ trong miệng phun ra một cột vụ khí, không nhanh không chậm bay ra khỏi thức hải, vừa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cột vụ khí này liền biến thành hàng ngàn hàng vạn, trong thoáng chốc, cả tòa núi đã bị sương khí bao trùm nghiêm cẩn.

Lạc Nại Hà hơi động, đột nhiên vui sướng, y thế nhưng có thể cảm thụ được rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ trong phạm vi sương mù bao phủ, vô luận là một cơn gió vừa thổi qua, cành lá đong đưa theo gió, hay là một con trùng nhỏ vô ý xâm nhập vào, đều rõ ràng phản ánh lại trong thức hải của y.

Kỳ diệu, thật kỳ diệu, đây quả thật so với dùng thức hải thăm dò còn lợi hại hơn, đáng tiếc năng lực của mình quá yếu, nếu đoàn sương mù này có thể bao trùm toàn bộ La Phù Kiếm Môn, vậy Huyết Ma còn chỗ để ẩn thân sao?

Răng rắc!

Một thanh âm nho nhỏ vang lên lay tỉnh Lạc Nại Hà khỏi cơn cuồng hỉ, thanh âm gì vậy? Một phen kiếm tra, y mới phát hiện, con tiểu trùng vừa rồi không cẩn thận xông vào phạm vi sương mù bao phủ, khi nhảy lên, đột nhiên biến thành một khối băng cầu, khối băng cầu khi rớt xuống liền vỡ ra, ngay cả thân thể con trùng cũng theo đó tan thành nhiều mảnh.

Đây… đây là Băng Tuyết kiếm ý?

Lạc Nại Hà mục trừng khẩu ngóc, thì ra đoàn sương mù này tuy đã cắn nuốt Băng Tuyết kiếm ý, nhưng rõ ràng là không thể tiêu hóa hoàn toàn, còn một chút Băng Tuyết kiếm ý tàn tồn trong sương mù, thỉnh thoảng lại xông ra càn quyết một phen.

Cái này nếu như có người không cẩn thận xông lầm vào…. Lạc Nại Hà không kìm được đổ đầy mồ hôi lạnh, kiếm ý là đồ tốt, nhưng loại Vụ Khí kiếm ý quái dị kỳ lạ mà mình lĩnh ngộ được, không những tính nguy hiểm cao, mà giống như còn rất giảo hoạt nữa.

Nghĩ tới điểm này, Lạc Nại Hà nhất thời không còn chút buồn ngủ nào, hứng trí hẳn lên. Nói ra, sự hiểu biết của y đối với Vụ Khí kiếm ý này tựa hồ không đủ, điều này không nên chút nào cả, nhân lúc này, phải cố gắng mày mò một chút, phát huy được càng nhiều năng lực của Vụ Khí kiếm ý, mai mốt đấu đá đánh nhau với kẻ xấu, hắc hắc…. hắc….

Bùm!

Một tiếng nổ cực lớn, đánh thức Lạc Nại Hà khỏi cơn ảo tưởng tốt đẹp, xém chút ngã xuống đất, dọa y vội vàng ôm thân cây ổn định lại trọng tâm, sau đó mới nhìn quanh bốn phía, ách…. Y đã quên, khu rừng này bị sương mù bao phủ, tầm mắt không thể nhìn xuyên, nhưng tiếng nổ đó rất quen tai, giống như, không…. khẳng định là đệ tử Tọa Vong Phong lại phát nổ.

Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, tiếng nổ vang như vậy, đệ tử này sợ là đã thân nát xương tan rồi đi, may mà mình không đến Tọa Vong Phong trú nhờ, nếu không thật sự chết thế nào cũng không biết.

Di? Không đúng a, đang tốt lành, thịt nát xương tan làm gì? Cho dù là tu luyện, nhiều lắm cũng chỉ nổ đứt chân tay gì đó thôi, trừ phi là…. gặp phải địch nhân?

Hiện tại trong La Phù Kiếm Môn chỉ tồn tại một địch nhân___ Huyết Ma.

Con mắt nho nhỏ của Lạc Nại Hà, bắt đầu trở nên lấp lánh ánh sáng. Nổ mạnh như vậy, cho dù là Huyết Ma, cũng sẽ bị trọng thương đi, mấy tên điên của Tọa Vong Phong tu luyện công pháp lưỡng bại câu thương, có thể nổi danh vang xa trong La Phù Kiếm Môn, thì đương nhiên không phải thứ tầm thường, nghe nói năm kia, khi tổ sư gia của La Phù Kiếm Môn, cùng một nhóm tu sĩ đoạt về mảnh đất động thiên phúc địa của La Phù Thập Tam Phong, chính là nhờ vào ba ngàn đệ tử tu luyện công pháp này trấn áp, cứng rắn dọa những tu sĩ đó không ai dám bước lên nửa bước, vì vậy mới xây dựng ổn định được cơ nghiệp bất hủ mười mấy vạn năm của La Phù Kiếm Môn.

Có tiện nghi không lượm là đồ ngốc.

Mang một thân đầy linh khí, Lạc Nại Hà bắt đầu xoa tay.

Phía bên trái đằng trước bắt đầu không ngừng ẩn hiện tia sáng, vừa nhìn màu sắc sáng ánh kim đó, Lạc Nại Hà liền biết, các đệ tử Tọa Vong Phong sau khi nghe tiếng tự nổ đã xuất động, những tia sáng ẩn hiện đó, kỳ thật là tu sĩ tu luyện xuất kiếm thai, tu luyện xuất kiếm thai, có nghĩa là có thể đạp lên phi kiếm cưỡi không mà đi, mỗi một đạo ánh sáng đều đại biểu cho một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ tu luyện viên mãn đã bước một nửa vào trong Giả Đan kỳ.

Muốn từ trong tay những người này giành được Huyết Ma, hình như có chút khó khăn nha. Lạc Nại Hà rờ mũi, mình mới chỉ là tiểu bối Ngưng Khí kỳ mà thôi, nhưng mà, mình cũng có ưu thế mà.

Y đảo mắt, hắc hắc cười lấy phần tinh huyết linh thú ra.

Đến đi đến đi, Huyết Ma khả ái, bữa tối ngươi thích nhất đang ở đây này.

Huyết Ma tự động đưa tới cửa bị mình bắt được rồi, cũng không thể nói, y đoạt cống hiến từ tay của trưởng bối được. Dự tính xong xuôi, Lạc Nại Hà tìm một nơi cách xa tinh huyết linh thú một chút rồi trốn vào đó, tay nắm chặt hạt liễm huyết châu có thể phong ấn Huyết Ma mà thủ tọa Minh Nguyệt Phong đã cho. Y không sợ Huyết Ma có thể lấy được tinh huyết linh thú ngay trước mắt y, vì y có sương mù, chỉ cần Huyết Ma vừa bước vào trong khu rừng bị sương mù vây kín này, y lập tức có thể biết được, mà Huyết Ma lại không phát hiện được y, có ưu thế như vậy, nếu như còn không bắt được con Huyết Ma đang bị trọng thương, y dứt khoát trực tiếp đập đầu vào miếng đậu phụ chết đi cho rồi.

Vừa mai phục xong, Lạc Nại Hà liền giật mình, có người đang chạm vào ven của màn sương mù, lẽ nào là Huyết Ma? Đến nhanh như vậy.

Đối phương rất cẩn thận, chỉ đi quanh rìa sương mù, thỉnh thoảng dùng cành cây quơ quơ vào sương mù, lại nhanh chóng rút ra, Lạc Nại Hà tuy có thể nắm được mọi thứ trong phạm vi sương mù bao phủ, nhưng y đồng dạng cũng bị sương mù hạn chế, không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài lớp sương.

Xem ra mồi nhử không đủ rồi, nếu lấy được linh khí của Cửu Linh Phong luôn thì tốt rồi, dung hợp cùng tinh huyết linh thú, Huyết Ma tuyệt đối sẽ không nhịn được bổ nhào vào.

Lần này phải bỏ vốn gốc thôi.

Cắn răng, Lạc Nại Hà cắn ra một vài giọt tinh huyết từ đầu lưỡi mình. Trên người tu sĩ, chỉ có máu ở hai nơi, mới có thể gọi là tinh huyết, một là máu đầu lưỡi, một là máu trong tim, đặc biệt là máu trong tim, tổn thất một chút là một chút, rất khó có thể bổ sung trở lại, cho nên một khi tâm tạng của tu sĩ bị vỡ nát, cho dù có tu vi thông thiên, cũng vẫn hết cách xoay chuyển. Lạc Nại Hà tự nhiên không nỡ lấy máu trong tim mình, chỉ đành lùi một bước tiến một bước, bức ra một chút máu ở đầu lưỡi.

Lần này chính là hai phần tinh huyết, y không tin Huyết Ma còn có thể nhịn được.

Một cánh tay thò vào trong sương mù, cẩn thận dè chừng, lại bước một chân vào, dần dần, nửa thân thể đã tiến vào trong sương mù.

Tới đi tới đi…. Lạc Nại Hà vui sướng, dường như nhìn thấy được vô số điểm cống hiến và linh khí đang vẫy tay với y, cho đến khi đối phương bước hẳn vào sương mù.

Tô Lạc?

Nụ cười lập tức ngưng đọng trên mặt, Lạc Nại Hà phản phất nghe được tiếng vỡ nát của linh khí, vô số điểm cống hiến hóa thành ánh sao đêm, lặng lẽ tan biến trước mắt y.

“Sư thúc, sao ngài lại tới đây?”

Y giương nanh múa vuốt nhảy lên, căm hận bổ nhào vào người đáng ra không nên xuất hiện ở đây.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ không nhìn rõ được tình huống trong màn sương mù nên mang đầy lòng cảnh giác, mẫn cảm phát giác được nguy hiểm nào đó, sau đó tùy tiện phất tay, một đạo Triều Tịch kiếm ý như sóng vỗ khuếch tán trước thân người, che chắn những đạo Băng Tuyết kiếm ý đang chuẩn bị ám toán hắn trong màn sương mù, thuận tiện còn ngáng chân của gia hỏa nào đó đang giương nanh múa vuốt nhào tới.

Phịch.

Lạc Nại Hà dùng tư thế nằm rạp xuống đất cực hoàn mỹ, xuất hiện trước mặt Tô Lạc.

“Ta thấy ở đây có sương mù, thì liền nghĩ ngay liệu có phải là ngươi…” Tô Lạc khom người xuống, cười thánh thiện dễ gần với sư điệt bị ngã hết sức thô tục của mình.

“Biết là ta mà còn ngáng chân ta, sư thúc, ngài cố ý đúng không.” Lạc Nại Hà thập phần ai oán.

“Cái này không thể trách ta.” Tô Lạc bất đắc dĩ xua tay, “Ai biết trong sương mù này còn ẩn giấu kiếm ý khác, ngươi cũng không muốn ta biến thành trụ băng đi, hay là ngươi rất muốn biến ta thành một trụ băng?”

Phát giác được cảm giác nguy hiểm ẩn giấu dưới ngữ khí đó, Lạc Nại Hà lập tức theo gió đưa thuyền, cười gượng nói: “Sao có thể vậy được.” Y đứng lên phủi y phục, sau đó cười gian kéo góc áo Tô Lạc, “Sư thúc, Huyết ma có thể đang ở gần đây nga? Vừa rồi ta nghe thấy tiếng tự nổ của đệ tử Tọa Vong Phong, uy lực rất lớn.”

“Cho nên ngươi dùng tinh huyết của chính mình để dụ nó ra?” Tô Lạc nhìn huyết cầu do tinh huyết ngưng kết thành trong tay Lạc Nại Hà, sắc mặt có phần bất thiện.

“Sư thúc, ta sẽ không mạo hiểm đâu mà.” Lạc Nại Hà vỗ vỗ lên linh khí trên người y, dự tính tốt mọi chuyện nói: “Có linh khí, còn có Vụ Khí kiếm ý của ta, một con Huyết Ma bị trọng thương, có gì đáng sợ? Hi hi, hiện tại không phải còn có thêm sư thúc ngài sao, chỉ cần Huyết Ma dám đến, ta bảo đảm nó không còn đường về.”

“Ta thấy ngươi là đang dùng bánh bao đánh chó, có đi không có về.” Tô Lạc vỗ một chưỡng lên ót Lạc Nại Hà, “Đi theo ta.”

“Sư thúc, ngài kéo ta đi đâu?”

“Đi gặp Huyết Ma.”

“A? Đợi đã, tinh huyết linh thú của ta vẫn chưa lấy về mà….”

Lấy xong tinh huyết linh thú, Lạc Nại Hà bị Tô Lạc tha đi phi lên một tòa núi, sương mù bao trùm khu rừng tựa hồ rất có linh tính, biết đã không có chuyện gì với mình rồi, nhanh chóng thu lại thành một đoàn nhỏ, chạy vào giữa mi tâm của Lạc Nại Hà, trở vào thức hải.

“Ai ai ai…. Cảm giác bay lên thật sảng khoái….”

Tuy chỉ là phi hành cự ly ngắn, nhưng gia hỏa nào đó được Tô Lạc mang lên giữa không trung, vẫn kìm không được phát ra tiếng cảm thán.

“Ngươi rất nhanh sẽ có thể tự bay.” Lạc Nại Hà nửa cười nửa không.

“Cái gì?”

“Đúng rồi, quên nói với ngươi, hai ngày nữa Tự Phượng đã có thể trở về La Phù Kiếm Môn.”

“Ách….” Lạc Nại Hà vẻ mặt khóc tang, “Sư thúc, nói đi, ngài bảo tiểu hồng điểu mang cái gì về?”

Cho dù phải chết, cũng phải chết một cách minh bạch chứ, Lạc Nại Hà rét run, y dự cảm được, những ngày tháng tốt đẹp của mình, tựa hồ đã hết rồi, trước mặt là một mảng khổ hải đang đợi y.

Tô Lạc dương dương khóe môi, phi thường vui sướng nói ra một cái tên: “Đặc sản đông hải: Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.”