Trên vân không, một chiếc thuyền Kim Long Không đậu lại, dưới đáy thuyền với vô số linh thạch khảm nạm, tạo thành một đạo trận phù lơ lửng, nó yên tĩnh đậu trên bầu trời La Phù Kiếm Môn, dùng một lớp mây thật dày che giấu cả thân thuyền.

Đầu thuyền đuôi thuyền, mỗi bên đứng một người, xa xa đối kháng.

Một người thân mặc hồng bào, giống như một đóa Man Đà La nở rộ, một người thân mặc hắc y, như đóa hắc liên lặng yên trong đêm tối. Đỏ và đen, phân biệt rõ ràng, vĩnh viễn đối lập.

Trong không khí lộ ra khí tức tuốt kiếm giương cung, cho đến khi một gia hỏa lén lén lút lút, trèo lên nhảy xuống ở dưới đáy tầng mây này lủi qua, hệt như vừa bị lũ dữ mãnh thú truy kích, dáng vẻ thê thảm bất kham dẫn tới một tiếng cười nhẹ ‘hi’ của người mặc hồng bào.

Thế giương cung bạt kiếm đã duy trì hơn mười ngày, trong thoáng chốc giống như mềm đi, bị người dùng tay nhẹ nhàng bóp nát, phát ra một tiếng thanh thúy, sau đó hoàn toàn biến mất.

“Tiểu gia hỏa rất khả ái.”

Thanh âm hệt như từ thiên ngoại truyền tới, lộ ra một loại mê hoặc làm người ta say mê, tựa hồ ngay cả không khí cũng đều trở nên hồng phơn phớt.

“Rời khỏi chỗ này.” Thanh âm băng lạnh của hắc y nhân vang lên, “Nếu không, chết.”

Theo lời nói của hắc y nhân, trong không trung đột nhiên nổi lên một cơn gió, vù vù xẹt qua, quét sạch hết tất cả mê hoặc.

“Mười năm không gặp, ngươi lại đối đãi với lão bằng hữu đã lâu mới tới thăm ngươi vậy sao?” Hồng bào nhân ngữ khí ủy khuất, trong không khí lại lộ ra màu lam sắc chứa đựng bi thương.

“Thất tình lục dục chủng ma quyết của ngươi đối với ta không có tác dụng, không cần phí trắng khí lực nữa.” Hắc y nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Con Huyết Ma ở dưới đã bị diệt, chỉ lưu lai một nửa hạt huyết châu trốn trong Thạch Liễu khê kéo dài hơi tàn, cho dù dược ngươi mang về, cũng không thể kết thành thành tựu.”

“Thật vô tình a….” Hồng bào nhân liếm liếm khóe môi, ngay cả đầu lưỡi phấn hồng đó cũng tựa hồ không lúc nào không tản phát ra mị hoặc, “Mọi người đều là Thiên Ma ngoại vực, ngươi không giúp ta thì cũng thôi đi, còn ngăn cản ta đón tiểu Huyết Ma đó về, phá hoại chuyện tốt của ta, ngươi không xong với ta đâu nga.”

Trong không khí lại bắt đầu lộ ra hắc sắc tử tịch, đó là dự báo tử vong.

“La Phù Kiếm Môn là của ta.” Hắc y nhân mở mắt ra, mục quang bắn tới, hóa thành hai đạo kiếm quang sắc bén, tư thế của vạn quân không chút lưu tình bắn tới hồng bào nhân, “Ai động tới La Phù Kiếm Môn, thì đó chính là kẻ địch của ta, không chết không thôi.”

Ngữ khí khoa trương, bá đạo, càng lộ ra một cỗ uy nghiêm chí tôn vô địch.

Hồng bào nhân nhãn thần co rút, nhanh chóng lùi về, không khí hắc sắc bao quanh bốn phía hắn, bị kiếm quang đảo qua, thoáng chốc vỡ nát chia lìa.

“Ai nha nha nha, được rồi, ngươi tàn nhẫn, ngươi là đại gia mà, tuy chúng ta đều là ma, nhưng tàn sát lẫn nhau cũng không tốt, để đám tu sĩ đó biết được, thì cười tới rớt răng. Một lần cản mấy chục ngày, ngày ngày gió thổi mặt trời chiếu rọi, ngươi không mệt ta còn lo lắng tổn thương mỹ mạo của ta a. Coi như ta sợ ngươi, La Phù Kiếm Môn này ta không động tới là được, thật không biết một môn phái nhị lưu thế này có chỗ nào hấp dẫn ngươi, ngươi canh nó độc chiếm là được rồi, cứ chờ ở đây mà từ từ dưỡng lão đi.”

Hồng bào nhân lùi ba bước, không khí vây xung quanh thân thể hắn từ hắc sắc tử vong biến thành hôi sắc lúc ẩn lúc hiện, vô thanh đánh tan hai đạo kiếm quang mang theo khí thế vạn quân kia.

Thuyền Kim Long Không động đậy, thân hình hắc y nhân nhẹ bay, rời khỏi đuôi thuyền, lại chậm rãi nổi lên đứng trên tầng mây.

“Ta đi rồi, hi hi, không cần đưa tiễn, đúng rồi, ta đi tìm tiểu gia hỏa khả ái đó chơi một chút, ngươi không tức giận đi…. Còn nữa, đệ tử của La Phù Kiếm Môn, cũng là độc chiếm của ngươi sao?”

Hắc y nhân không động đậy.

“Di, không phản đối nha, vậy ta đi đó, lần sau ta có thứ chơi vui, cũng mang về cho ngươi chơi thử, chúng ta…. Hi hi hi, có qua có lại mà….”

Thuyền Kim Long Không mang theo hồng bào nhân, hóa thành một đạo kim quang rồi tiêu thất nơi chân trời.

Kiếm quang trong mắt hắc y nhân như độc xà lè lưỡi, duỗi co một trận, cuối cùng vẫn co trở về, cúi đầu thấu qua tầng mây nhìn xuống một tên phế vật nào đó nhảy lên nhảy xuống nửa ngày cũng vẫn chưa chạy ra được ngoài trăm dặm của La Phù Kiếm Môn, mục quang dần dần trở nên nhu hòa, sau đó lộ ra thần sắc đau đầu không thôi.

Có một loại người, trời sinh đã thiếu bị chỉnh, chỉ có bị người hung hăng chỉnh cho, mới hiểu được cái gì gọi là thượng tiến.

“Tự Phượng…..”

Một tiếng gầm thét như sấm nổ, vang vọng trong căn phòng của Lạc Nại Hà.

“A…. ai…. Ai đang gọi bổn điểu gia….”

Tiểu hồng điểu đang trong mộng ngã lăn xuống đất, bị thanh âm chấn đầu óc choáng váng, hai nhãn châu như hai viên hồng bảo thạch, trừ đảo vòng vòng ra thì không làm được gì nữa.

“Một thanh trường kiếm, ừm…. hàng hóa bình thường không giá trị, một bộ trang bị Linh Long, còn một chiếc mũ Phong Linh, chậc chậc, cái này nên cất lại, ra ngoài rồi, tài không thể lộ, ta không muốn bị người ta sát nhân đoạt bảo, mâu thuẫn phù, ha, vẫn còn ba trương, đủ dùng đủ dùng…. Bách vị hoàn, ách… ba bình, tích cốc đan chỉ còn bảy viên thôi, phải bổ sung… còn nữa…. di, quả dại này hái hồi nào vậy, đều úng thúi hết rồi….”

Chạy ra khỏi một trăm dặm ngoài La Phù Kiếm Môn, Lạc Nại Hà đặt mông ngồi xuống, bắt đầu tính toán vật phẩm tùy thân của mình, vì chạy quá gấp, quên dùng điểm cống hiến sư môn đổi một chút tích cốc đan và linh thạch, thế là y bi ai phát hiện, bảy hạt tích cốc đan, chỉ có thể đủ cho y tiêu dùng trong ba tháng. Hiện tại y đang có không một lượng lớn điểm cống hiến sư môn, nhưng lại không một xu dính túi.

Bên ngoài La Phù Kiếm Môn, các tu sĩ chỉ nhận biết linh thạch, không có ai nhận mấy điểm cống hiến này.

Trong mớ vật phẩm tùy thân mang theo, chọn rồi chọn, kiểm rồi kiểm, cuối cùng Lạc Nại Hà vẻ mặt đau đớn, quyết định đem bộ trang bị Linh Long tới chợ tu chân đổi thành linh thạch.

Chợ tu chân cách La Phù Kiếm Môn gần nhất, nằm ở đuôi của Thạch Liễu khê, mượn tên của Thạch Liễu, đặt là Thạch Liễu phường tập, tiếp tục đi về hướng đông mười mấy dặm, sẽ có một tòa thành trấn phàm nhân. Khi Lạc Nại Hà vừa mới vào La Phù Kiếm Môn, phi thường lưu luyến cuộc sống phàm nhân, thường xuyên chạy tới thành trấn này, mỗi lần đều đi ngang qua Thạch Liễu phường tập, tuy chưa đi vào, nhưng cũng coi như quen lối quen đường.

Bên ngoài Thạch Liễu phường tập bố trí một đoàn huyền trận, không có tác dụng lớn, chỉ là một trận pháp che mắt làm lạc đường, ngăn cản có phàm nhân đi lầm vào, nhìn từ bên ngoài, đó chỉ là một đầm lầy tản phát ra mùi ghê tởm, nhưng trong mắt tu sĩ, lại có thể nhìn rõ được một phiến đại môn, che giấu trong sương mù nồng đậm, trước cửa đứng một đôi hình nộm sư vương thú, nếu có tu sĩ muốn giết người cướp hàng ở đây, hắc hắc hắc, hắn rất nhanh sẽ biết sự lợi hại của hình nộm thú, đó là đao chém không nhập, tiễn bắn không xuyên, hỏa thủy bất xâm, còn mang theo công năng tự động truy tông, chỉ cần là tu sĩ bị nó nhìn trúng, lên trời xuống đất cũng đừng mơ chạy thoát.

Đương nhiên, hình nộm sư vương thú cũng không phải là vạn năng, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là một tu sĩ Kết Đan kỳ mà thôi, chỉ có thể có tác dụng dọa sợ đối với các tu sĩ có tu vi Trúc Cơ kỳ trở xuống, nói cách khác, Thạch Liễu phường tập cũng chỉ là một chợ nhỏ tam cấp, bình thường tu sĩ tới lui, đại đa số cũng chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ, nhiều lắm thì thỉnh thoảng có một hai tu sĩ Kết Đan kỳ đi ngang nhìn nhìn, bọn họ không ngắm được thứ nào trong một chợ nhỏ cấp ba này.

Có lúc Lạc Nại Hà cũng sẽ nằm mơ, đợi y có tiền rồi, hình nộm sư vương thú mua được trên ngàn con tám trăm đôi, khi đánh nhau, một tiếng triệu hoán, toàn bộ đều thả ra, không cần đánh, chỉ mới dọa thôi đã có thể dọa chết một đống rồi.

Đương nhiên, mộng đẹp vĩnh viễn cũng chỉ là mộng đẹp, mũ Phong Linh là hạ phẩm linh khí, rất đáng đồng tiền, nhưng đem bán nó đi, cũng chỉ có thể mua được một hàm răng của hình nộm sư vương thú thôi. Thứ đó mắc chết đi dược, cùng một giá tiền, đủ để thuê một tu sĩ Kim Đan kỳ làm bảo tiêu năm mười năm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thuê tu sĩ tu vi càng cao, không thể khống chế thì cũng là phí công, ai dám bảo đảm chủ thuê sẽ không bị cắn ngược a, nào được trung thành nhất nhất như hình nộm thú, cho nên tuy giá tiền mắc muốn chết, nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ vẫn thà bỏ tiền mua hình nộm thú có năng lực tương đương tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng không nguyện ý bỏ cùng một giá tiền ra thuê tu sĩ Kim Đan.

Mộng đẹp rất đẹp, chỉ là quá xa vời. Lạc Nại Hà dùng sức nhìn chăm chăm hình nộm sư vương thú vài cái, sau đó chảy nước miếng, mang thần sắc đau thương, bước vào đại môn Thạch Liễu phường tập.

“Tiểu tử đầu trâu mặt ngựa kia…. không cần nhìn trái nhìn phải nữa, chính là ngươi…. đúng, chính là ngươi…. qua đây….”

Mới vừa bước vào, Lạc Nại Hà đã bị người thủ môn gọi qua.

“Đại ca, có chuyện gì?” Y cúi đầu gập lưng, bụng thì nghi hoặc, y có chỗ nào đầu trâu mặt ngựa đâu, rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú.

“Trước đây chưa từng thấy ngươi, mới tới sao?” Người thủ môn đánh giá trên dưới, mục quang âm hàn, giọng nói cũng âm hàn.

“Đúng đúng, ta mới tới lần đầu, tiền bối ngài có gì chỉ giáo?” Lạc Nại Hà bị mục quang âm hàn của hắn đánh giá làm toàn thân dựng hết lông tơ, tỉ mỉ cảm ứng một chút, oa, chủ nhân của Thạch Liễu phường tập thật lợi hại, trông coi đại môn đều là Trúc Cơ kỳ. Y nhanh chóng đổi giọng, từ đại ca lập tức biến thành tiền bối.

“Là tới mua đồ hay bán đồ?”

“Mua….” Lạc Nại Hà nhanh miệng, vừa buột ra chữ mua, mới nhớ tới bản thân nghèo mạt rệp, vội bổ sung một câu, “Cũng bán.”

“Hai khối linh thạch.” Người thủ môn lục tìm trong ngực, ném ra một lệnh bài.

“Cái gì?” Lạc Nại Hà đầu đầy sương mù, cầm lệnh bài nhìn rồi nhìn, chất liệu thô thiết bình thường, chính diện khắc mấy chữ số, sau lưng khắc một phù trận không biết có tác dụng gì, từ trên mặt tản phát ra linh lực ba động hơi yếu, hiển nhiên không có tác dụng gì lớn. Thứ đồ nát này cư nhiên phải mất hai khối linh thạch, đây là bắt chẹt đi?

Người thủ môn nhãn châu trừng lên, âm hàn nói: “Cái gì mà cái gì, ngươi bán đồ không cần dựng sạp sao, một vị trí dựng sạp mất hai linh thach, thuê được nửa ngày, muốn thuê tiếp, thêm phí.”

“Ách…” Lạc Nại Hà ngốc lăng, y ngay cả nửa khối linh thạch cũng không có, “Tiền, tiền bối, ngài xem ta chính là không có linh thạch mới tới chỗ ngài bán đồ, nếu không…. cho nợ lại, đợi bán được linh thạch, rồi bổ sung?”

“Không được.”

“Tiền bối ngài châm chước châm chước cho, ta là đệ tử La Phù Kiếm Môn, cũng coi như là láng giềng của Thạch Liễu phường tập, ta đây dù có nhất thời chạy được cũng không thể thoát mãi, nhất định sẽ không kéo dài, chốc nữa nếu ta không trả ngài linh thạch, ngài cứ trực tiếp tới cửa nhà ta, được không?”

“Không được.”

Lạc Nại Hà nói ngọt nói ngào nửa ngày, khổ cái người thủ môn chính là kim đâm không lủng, nước chảy không thấm, nói không được, chính là không được.

“Nếu không, ta dùng trương quy thuẫn phù này thế chấp, được không?”

Do dự nửa ngày, Lạc Nại Hà cuối cùng vẻ mặt tiếc nuối móc quy thuẫn phù ra, đây là đồ bảo mệnh a, dùng một trương ít đi một trương.

Giá của quy thuẫn phù nào chỉ dừng ở hai khối linh thạch, hai mươi khối linh thạch cũng vẫn là thứ người khác phải tranh đoạt, nhưng người thủ môn thật sự thiết diện vô tư tới tận gốc, âm hàn phun ra hai chữ: “Không được.”

Lạc Nại Hà gần như muốn phát điên, thật muốn chỉ vào mũi người thủ môn há miệng chửi mắng, nhưng vừa nghĩ tới tu vi của đối phương cao hơn mình, nhất thời liền nhục chí. Không cho vào bên trong Thạch Liễu phường tập dựng chỗ bán, không bán thì không bán, ta ngồi xổm bên ngoài, nhìn thấy có người ra liền tới rao, không tin là không đổi được linh thạch.

Nghĩ tới điểm này, y cũng không lãng phí nước miếng nữa, quay đầu bỏ đi, chưa đi được hai bước, đã bị một phiến kim quang lóe lên làm lóa mắt.

“Thật chói sáng….”

Y liều mạng chớp mắt, mất nửa ngày mới nhìn rõ, thì ra trước mặt có một tu sĩ thân mặc pháp y kim sắc đang đứng, có lẽ khi luyện chế pháp y, đã thêm vào một lượng lớn kim tinh, khi được mặt trời chiếu vào, trên pháp y sẽ phản xạ ra một vùng sáng kim quang, như vậy nếu đánh nhau, thì không cần động thủ, trực tiếp chọn chỗ có ánh mặt trời mà đứng, thì có thể làm cho đối thủ bị lóa mắt rồi.

“Vị đạo hữu này, thỉnh.”

Tu sĩ kim sắc pháp y chấp tay, Lạc Nại Hà ngây ra nửa ngày, mới phản ứng dược hắn đang nói chuyện với mình, vội vàng học theo y hệt, cũng chắp tay: “Đạo hữu, thỉnh.”

“Tại hạ Thục Sơn Kiếm Tu, Phong Nguyệt.”

“Ách… La Phù Kiếm Môn, Lạc Nại Hà.”

Lạc Nại Hà lại bị chấn động, Thục Sơn Kiếm Tu oa, ô thật sự không thể ngờ, đó là thủy tổ của kiếm tu nhất đạo, La Phù Kiếm Môn đã đủ lớn rồi, trong kiếm tu môn phái có thể đứng hàng nhất lưu, nhưng nếu đặt trong toàn giới tu chân, cũng chẳng qua là nhị lưu môn phái, nhưng Thục Sơn lại là siêu cấp đại phái, nổi danh cùng Côn Luân, Nga Mi, nhưng đối với kiếm tu mà nói, uy danh của Thục Sơn hiển nhiên càng mạnh hơn Côn Luân, Nga Mi.

Trách không được có thể mặc pháp y dùng kim tinh luyện chế, Thục Sơn chính là Thục Sơn, tài đại khí thô, ngay cả y phục của một đệ tử bình thường cũng không giống người thường, không đạt mạng người, trước đoạt mắt người, lóe đui ngươi không thương lượng.

“Nguyên lai là Lạc huynh.” Tên Phong Nguyệt này cũng coi như tự thân thuộc, lập tức đổi giọng gọi Lạc huynh, “Vừa rồi tại hạ nhìn thấy trong tay Lạc huynh có một trương quy thuẫn phù, không biết có chịu nhượng cho?”

Thì ra là vì quy thuẫn phù mà tới, cũng không phải là không thể bán nga, dù sao bán một trương, vẫn còn hai trương, bảo mệnh cũng đủ dùng rồi, Lạc Nại Hà đảo mắt, đang muốn nói, người thủ môn bên cạnh đã lại lên tiếng: “Hai khối linh thạch.”

Lạc Nại Hà lập tức phát giận, trong lòng thầm rủa xả người thủ môn mấy ngàn lần.

“Thì ra trong tay Lạc huynh đang thiếu thốn, chỉ cần Lạc huynh chịu nhượng cho, thì tiền thuê này ta sẽ xuất.” Phong Nguyệt mắt sáng như gương, lập tức nhìn ra được quẫn cảnh của Lạc Nại Hà, rất hào phóng móc ra hai khối kinh thạch.

“Vậy thì kỳ cục lắm….” Lạc Nại Hà miệng vẫn còn giả vờ giả vịt, nhưng tay thì không giả nai nữa, nhanh chóng nhận linh thạch nhét vào tay người thủ môn, thuận tiện lấy lệnh bài dựng sạp đi, “Phong huynh, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Sạp nơi Lạc Nại Hà thuê là một chỗ khá gần góc khuất, y cũng không muốn mở sạp hàng, dù sao hưng trí tràn đi vừa đi vừa dạo, miệng thì vẫn ba hoa không ngừng với Phong Nguyệt, kỳ thật trong âm thầm đang lưu ý giá cả thị trường của quy thuẫn phù. Y biết quy thuẫn phù rất mắc, nhưng rốt cuộc là giá cả bao nhiêu, thì y không có cơ bản, nguyên tắc của y là thà để mình chiếm tiện nghi kẻ khác, chứ tuyệt đối không để người khác chiếm tiện nghi của mình, Lạc Nại Hà quyết định nếu không làm cho rõ, tuyệt đối không ra giá.

Phong Nguyệt tựa hồ đoán được ý của y, sau khi theo y dạo qua mấy sạp, nhàn nhạt cười, nói: “Quy thuẫn phù là tứ phẩm bùa chú, chỉ là trên thị trường không nhiều, vì thế có giá ngang với bùa chú ngũ phẩm, ta và Lạc huynh nhất kiến như cố, liền ấn giá mua là hai mươi lăm khối linh thạch một trương, Lạc huynh ngươi thấy thế nào?”

Lạc Nại Hà rờ mũi, rất ngại ngùng hỏi một câu: “Vậy tiền thuê tính thế nào?”

“Tính cho ta vậy.” Phong Nguyệt vô cùng tài đại khí thô.

“Thành giao.” Lạc Nại Hà nhanh chóng đáp ứng, chỉ sợ Phong Nguyệt sẽ hối hận, gọn gàng móc quy thuẫn phù ra.

Phong Nguyệt cũng rất sảng khoái, móc linh thạch ra theo, đếm đủ hai mươi lăm khối, giao cho y.

Mục quang Lạc Nại Hà nhìn chăm chăm không rời vào những khối linh thạch đang lấp lánh phát quang, miệng lập tức vỗ mông ngựa: “Phong đại ca ngươi thật là phong hoa tuyệt đại, rộng rãi hào phóng, nhân tâm nhân kiếm, hào khí vô song….”

Phong Nguyệt chỉ cười, con mắt cong lên, thật sự có khí chất phong hoa tuyệt đại, thu hút ánh mắt Lạc Nại Hà khỏi đám linh thạch kia, trong nhất thời có chút ngốc lăng.

Chói lóa mắt.

Cho đến khi rời khỏi Thạch Liễu phường tập, trong đầu Lạc Nại Hà cũng chỉ quanh quẩn ba chữ đó. Tên Thục Sơn Kiếm Tu bên cạnh này quả thật chính là một yêu nghiệt, y phục lấp lánh lóa mắt, nụ cười cũng lóa mắt, y cho rằng gương mặt của Cảnh Dương sư huynh đã là đẹp như yêu nghiệt rồi, nhưng nếu so với Phong Nguyệt, kỳ thật gương mặt đó của Cảnh Dương sư huynh cũng không mang tới áp lực lớn như vậy cho y.

“Lạc Lạc, ngươi mua nhiều tích cốc đan như vậy, là muốn đi đâu vậy?”

Chỉ mất công phu một chút như vậy, cái tên tự thích làm thân Phong Nguyệt này đã tiến thêm một bước, chuyển xưng hô từ Lạc huynh sang thành Lạc Lạc.

Khóe trán Lạc Nại Hà đổ ra mồ hôi lạnh, có chút không thể kháng cự lại nhiệt tình của gia hỏa này, ngây ngây trả lời, “Ta nhận nhiệm vụ của sư môn, phải đến Cô Tô đài, Yến Tử ổ, Luân Hồi Phong hái dược.”

“Thật quá trùng hợp, ta cũng nhận nhiệm vụ sư môn, phải tới ba địa điểm đó hái dược.” Phong Nguyệt vỗ tay cười lớn, nhãn thần phiêu phiêu, “Cùng nhau đi đi.”

“Ách….” Lạc Nại Hà lau mồ hôi, nhìn y ngốc lắm sao, còn rất thiếu tâm nhãn nữa sao, lời nói như vậy cũng chỉ để lừa những ngốc tử trước giờ chưa ra khỏi cửa thôi.

Thấy thần sắc y do dự, nhãn châu Phong Nguyệt chuyển chuyển, rút thanh trường kiếm sau lưng ra, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Kiếm này tên Đoạt Tình.”

“Khụ khụ khụ…” Lạc Nại Hà nghẹn họng, mắt muốn văng ra khỏi khóe, “Một trong Thục Sơn thập lục kiếm? Ngươi, ngươi, ngươi cứ như vậy mang trên lưng, không sợ bị người khác sát nhân đoạt bảo sao?”

Kiếm của Thục Sơn rất nhiều, nhiều đến mức chất đầy cả ngọn núi, mỗi đệ tử tu luyện hữu thành, thì có thể lên núi đi tìm thanh kiếm hữu duyên với mình, những kiếm này chất lượng cao thấp bất đồng, cũng có cả những thiên kiếm vạn thế khó cầu, cũng có những thanh kiếm gỉ bình thường, có thể đạt được kiếm chất lượng thế nào, toàn chỉ dựa vào cơ duyên. Lấy đương thế mà nói, bảo kiếm trứ danh nhất tổng cộng có mười sáu cây, được xưng là Thục Sơn thập lục kiếm.

Phong Nguyệt biểu tình thản nhiên, nói: “Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Mệnh có thể đoạt, chí không thể đoạt, ngô bối tu luyện, kiếm bất ly thân.”

Lạc Nại Hà một bộ biều tình nhìn tới ngốc lăng trừng Phong Nguyệt, tên ‘chói lóa mắt’ này nhìn rất thông minh, vậy mà trên một chuyện thực tế như vậy, một chút biến thông cũng không hiểu, nhét kiếm vào trong túi trữ đồ, lẽ nào cũng tính là ly thân sao?

Y đang thầm phỉ nhổ, nào ngờ được Phong Nguyệt đột nhiên chuyển biến ngữ khí, nói: “Lạc Lạc, ngươi sẽ giúp ta bảo hộ Đoạt Tình chứ, đúng không?”

Lạc Nại Hà nghẹn họng, đảo mắt trắng nói: “… Ngươi không sợ ta ám toán ngươi giành bảo kiếm của ngươi?”

Phong Nguyệt cười ha ha, nói: “La Phù Kiếm Môn tuy cũng là kiếm tu môn phái, nhưng công pháp của các ngươi khác lạ, cần tu kiếm thể, lấy thân thể làm vỏ kiếm, lấy kiếm nguyên dưỡng thai, cuối cùng thể nội thành kiếm, Đoạt Tình dù tốt hơn, ngươi cũng không ngắm trúng. Hơn nữa, kiếm tu yêu kiếm, vốn là thiên tính, ngươi cũng không thể mở mắt trân trân nhìn ta một mình mang Đoat Tình bước vào nguy hiểm, đúng không?”

Lạc Nại Hà: “….”

Thục Sơn Kiếm Tu đều là loại không cần mặt mũi thế này sao? Quá không cần mặt mũi rồi. Y cho rằng da mặt mình đã mài dũa đủ dày rồi, ra khỏi cửa mới biết nguyên lai núi cao còn có núi cao hơn, độ dày của da mặt là không có hạn độ, chỉ có dày hơn chứ không có dày nhất.

Sau mông đi theo đứa con ghẻ, cũng không có chỗ nào xấu, tuy tên Phong Nguyệt này xuất hiện có rất nhiều nghi vấn, nhưng Lạc Nại Hà suy đi tính lại mấy lần, bản thân muốn tiền không tiền, muốn bảo… ách, chỉ một chiếc mũ Phong Linh, chắc hẳn tên ‘chói lóa mắt’ này không nhắm trúng đi, Đoạt Tình so với mũ Phong Linh còn mạnh hơn gấp trăm lần, còn về tư sắc sao…. Tuy bản thân cũng là anh tuấn vô địch thủ, nhưng nếu so với tên ‘chói lóa mắt’ này, chả sánh nổi, dù sao từ đầu tới chân, bản thân đều không có chỗ nào đáng để tên ‘chói lóa mắt’ này có mưu đồ.

Nếu đã như vậy, đi theo thì cứ đi theo vậy, không phải chỉ là một tên ‘chói lóa mắt’ sao, đến khi thật sự gặp nguy hiểm, đẩy tên ‘chói lóa mắt’ này ra dụ địch, thì cơ hội chạy trốn của mình sẽ nhiều hơn một chút.

Cô Tô đài là một di tích cổ, truyền thuyết vào thời kỳ thượng cổ, tu chân giới phát sinh một trận kịch biến, gần như hủy diệt toàn bộ tu chân giới, nhưng ngặc nỗi các tư liệu văn hiến được lưu lại từ thời kỳ thượng cổ rất ít, hiện tại ai cũng không biết rõ lúc đó rốt cuộc đã phát sinh cái gì, duy chỉ có thể khẳng định một điều đó là, Thiên Ma ngoại vực chính là xuất hiện vào lúc đó. Sau đó tu chân giới một lần nữa phát triển trở lại, cuộc chiến với Thiên Ma ngoại vực cũng liên tục không ngừng nghỉ, vì tìm kiếm phương pháp khắc chế Thiên Ma ngoại vực, các tu sĩ tới khắp nơi khai quật di tích cổ, Cô Tô đài cũng là một trong số đó. Ở thời kỳ thượng cổ, Cô Tô đài có lẽ chính là một dược viên mà một môn phái nào đó chuyên sử dụng để trồng linh dược, tuy đã bị hủy diệt, nhưng vẫn còn lưu lại rất nhiều chủng loại dược thảo hiếm thấy, từ sau khi Cô Tô đài bị khai quật, những chủng loại còn sinh tồn đó lại bắt đầu phát triển sinh trưởng, vì thế trở thành nơi mà rất nhiều môn phái phái người làm nhiệm vụ hái dược tất phải đi qua.

Khi Lạc Nại Hà và Phong Nguyệt tới Cô Tô đài, phía trước vây rất nhiều người, toàn bộ là tu vi Ngưng Khí kỳ, Luyện Khí kỳ thuần một màu xanh. Cô Tô đài là điểm hái dược, yêu thụ, yêu thú cũng có một chút, nhưng đều không phải là những đối tượng quá mức lợi hại, phái cấp thấp đệ tử tới, trừ hái dược, cũng thuận tiện để các đệ tử luyện tập.

“Xin hỏi đạo hữu, phía trước phát sinh chuyện gì?” Lạc Nại Hà chen chút nửa ngày, không thể chen vào, chỉ đành lại gần một vị tu sĩ thỉnh giáo.

Vị tu sĩ đó lại có chút không kiên nhẫn, giãy ra khỏi tay Lạc Nại Hà, đang muốn nói, đột nhiên nhìn thấy Phong Nguyệt, bị một thân kim quang lấp lánh là lóa mắt, ẩn ẩn thấy được một đạo kiếm ảnh lay động trong kim quang, nửa ngày mới phản ứng lại được, hưng phấn nói: “Các ngươi là kiếm tu?”

“Đúng, đúng a…” Lạc Nại Hà hơi đổ mồ hôi, tuy y vẫn chưa lĩnh ngộ kiếm ý, chưa bắt đầu tôi luyện kiếm thể, chưa ngưng tụ kiếm nguyên, chưa ôn dưỡng kiếm thai, càng chưa phá thai thành kiếm, nhưng may mà y còn có thể diễn một bộ Thiện Thủy kiếm quyết, cho nên y là kiếm tu, ân, không sai, dù có hơi thiếu hợp cách, nhưng y chính là kiếm tu.

Tu sĩ cười lớn một tiếng, cao giọng nói: “Mọi người nhường đường, có kiếm tu tới rồi, lập tức sẽ có thể tiến vào.”

Lạc Nại Hà giật giật chân mày, ẩn ẩn có dự cảm không mấy tốt đẹp, còn chưa kịp hỏi kỹ, đã thấy các tu sĩ trước mặt nhất tề quay người, đẩy y và Phong Nguyệt lên trước, vừa nhìn tình cảnh ở trước, nhất thời liền hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì.

Thông đạo duy nhất tiến vào Cô Tô đài, bị một dây leo cản lối.

Phong Nguyệt nhàn nhạt đảo mắt, khinh thường nói: “Một đám dây leo mà thôi, chỉ cần hỏa tu bước ra, phóng mấy hỏa cầu, thiêu đốt là xong.”

Bên cạnh có một tu sĩ trên người rõ ràng có linh lực hỏa hệ đang ba động nói: “Đã thử qua rồi, thứ dây leo này rất kỳ lạ, cư nhiên không sợ lửa, thủy hệ, thổ hệ, kim hệ cũng không được, liền ngay cả pháp thuật lôi hệ uy lực mạnh nhất cũng đã thử qua, vẫn không tác dụng, tựa hồ thứ dây leo này có thể hút pháp thuật của tất cả thuộc tính, chúng ta không còn cách nào, xem ra muốn tiến vào, đành phải nhờ vào kiếm tu các ngươi.”

“Nga, kỳ quái như vậy.”

Trên mặt Phong Nguyệt lộ ra biểu tình nửa cười nửa không, nghiêng đầu nhìn Lạc Nại Hà.

Lạc Nại Hà lại bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh, chột dạ nói: “Phong, Phong đại ca mời ngươi trước đó, ngươi không được, thì mới tới ta.”

Kiếm tu đều là cao thủ cận chiến, muốn viễn chiến, ít nhất phải đợi học xong ngự kiếm thuật, trên cơ bản đối với tu sĩ chỉ mới tu luyện tới Ngưng Khí kỳ như Lạc Nại Hà và Phong Nguyệt mà nói, muốn phất tay, một kiếm chém ra ngoài mười dặm tám dặm, thì còn phải tu luyện ít nhất là trên một trăm năm mới có được khả năng một phần vạn như vậy. Thế là khi Phong Nguyệt uy phong lẫm lẫm phát xuất Đoạt Tình, đi vào thông đạo chuẩn bị trảm yêu trừ ma, đám dây leo đó đột nhiên vươn dài nhánh ra, dây leo đếm không rõ số vây lấy Phong Nguyệt làm thành một cái kén tròn màu xanh lục, rồi tha vào bên trong, nhất thời liền thành một tấm bi kịch.

“A….”

“A….”

Lạc Nại Hà là các tu sĩ khác mục trừng khẩu ngốc, ai cũng không thể ngờ, đường đường Thục Sơn kiếm tu, còn chưa xuất kiếm, đã trở thành tù binh của dây leo yêu thụ như vậy.

“Ngươi, các ngươi trừng ta làm cái gì?”

Mất đi một kiếm tu, đương trường chỉ còn lại một kiếm tu là Lạc Nại Hà, mục quang của các tu sĩ toàn bộ đều đặt lên người y, dọa tới mức Lạc Nại Hà lùi liền ba bước, xém chút đã muốn co chân bỏ chạy, chưa chạy là bởi vì sau lưng toàn là tu sĩ chen chúc.

“Các ngươi đừng nhìn ta, Phong đại ca không được, ta càng không được….” Y lau mồ hôi, bắt đầu hối hận tại sao phải thừa nhận mình là kiếm tu, sớm biết sẽ gặp phải loại chuyện này, y nên mang theo con tiểu hồng điểu đó, mạo nhận là thú tu.

“Được hay không, vẫn chưa thử mà.”

“Có thể dùng phong buộc thuật vây chặt dây leo.”

“Cũng có thể dùng hành vân bố vũ thuật quấy nhiễu.”

“Nê trảo thuật có thể làm chậm tốc độ của dây leo.”

(*Nê trảo: bùn đất bết dính)

Các tu sĩ rầm rộ ra ý kiến, thuật pháp tính công kích đối với dây leo yêu thụ này đã không có tác dụng, nhưng thuật pháp tính phụ trợ vẫn còn chưa dùng.

“Chúng ta lôi kéo nó, ngươi xông vào trực tiếp lấy kiếm khí tấn công vào gốc của nó, tất có thể thấy hiệu quả.”

“Lệnh hữu bị kéo vào trong, tất gặp phải độc thủ, lúc này không cứu, thì cứu không được nữa.”

Lạc Nại Hà bị bọn họ ngươi một câu ta một câu nói tới đầu óc choáng váng, chạy cũng chạy không được, nghĩ lại Phong Nguyệt bị bắt không cứu thì tựa hồ có chút không đủ trượng nghĩa, suốt quãng đường ăn của hắn uống của hắn dùng của hắn, chỉ kém chưa ngủ cùng hắn nữa thôi, cứ như vậy bỏ hắn lại chạy trốn, lương tâm ít nhiều cũng chịu không nổi, chỉ đành hét lớn một tiếng: “Ngừng! Ta đi, ta đi còn không được sao, các người đừng ong ong bên tai ta nữa….”

“Vậy thì toàn bộ kính nhờ đạo hữu rồi.” Các tu sĩ chắp tay cảm tạ.

Lạc Nại Hà đảo mắt trắng, nói: “Phế lời bớt nói, trước tiên cho ta chút gì tốt đi, có bùa chú nào gia tăng tốc độ không, gia tăng phòng vệ, gia tăng sức mạnh luôn, toàn bộ lấy ra đi, dù sao chỉ cần có thể bảo mạng, cứ lấy ra vài cái đi. Còn có đan dược gì đó, bổ linh lực, trị thương, cứ coi như đây là thù lao ta giúp các ngươi đánh thông thông đạo là được.”

Đây là chuyện lấy mạng đi làm, không có đạo lý hiểm nguy toàn do mình gánh chịu, không cho đồ tốt tuyệt đối không được.

Các tu sĩ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, toàn bộ ngã nhào xuống đất. Không phải nói kiếm tu là thích hành hiệp trượng nghĩa, ghét ác như thù, giúp người làm vui nhất sao? Sao trước mắt này càng nhìn càng giống gian thương vậy.

Lạc Nại Hà mới bất kể bọn họ nghĩ thế nào, dù sao bản thân cũng không phải một kiếm tu hợp cách, trải qua một phen trả giá tới lui, cuối cùng y thu được một bình bổ linh đan, hai trương thần hành phù có thể gia tăng tốc độ, một trương ngũ hành tăng ích phù có thể gia tăng uy lưc của kiếm quyết, còn thêm ba hạt thạch anh thủy dùng để trị liệu ngoại thương.

Sắp sửa phát tài rồi, gom hết những thứ tính ra tổng giá cả cũng vượt qua ba mươi khối linh thạch này lại, Lạc Nại Hà lúc này mới vẻ mặt cười mị mị mặc bộ trang phục Linh Long vào, lại đội thêm mũ Phong Linh lên đầu, hai trương thần hành phù một trái một phải dán lên gót chân, ngũ hành tăng ích phù thì dán lên thân kiếm, sau đó trường kiếm vút lên, hiên ngang anh dũng xông về phía trước.

Đều nói tiền tài khiến ta gan lớn lên, câu này nửa điểm cũng không sai.

“Phong buộc thuật.”

“Hành vân bố vũ thuật.”

“Nê trảo thuật.”

Sau lưng, các tu sĩ từng người từng người liều mạng ném pháp thuật tính phụ trợ ra, cố gắng hết khả năng vây khốn dây leo yêu thụ có động tác nhanh lẹ, lại xuất quỷ nhập thần đó. Hiệu quả rõ rệt, Lạc Nại Hà vùi đầu xông lên trước, trường kiếm trên tay loạn vung loạn múa, một đường cư nhiên không hề đụng đến nửa sợi dây leo, cho đến khi y xông thẳng vào gốc dây leo.

Xung quanh toàn bộ là cành nhánh của dây leo, đan chéo vào nhau tạo thành một chiếc lưới lớn, một cái kén lớn màu xanh lục đang treo trong đó.

“Phong Nguyệt… Phong đại ca… còn sống chứ?” Lạc Nại Hà cẩn thận dùng mũi kiếm chọc chọc vào cái kén đó.

“Lạc Lạc… cứu mạng a….”

Một giọt mồ hôi lạnh từ góc trán Lạc Nại Hà chảy ra, y dám phát thệ, từ trước tới giờ y chưa từng nghe qua tiếng kêu cứu nào thảm thiết như thế này, hình tượng chói sáng của Thục Sơn Kiếm tu trong lòng y lập tức vỡ nát.

“Tích thủy thành uyên.”

“Lạc hoa lưu thủy.”

“Thượng thiện nhược thủy.”

Liên tiếp ba kiếm, dây leo này quả nhiên tựa hồ bị kiếm khí khắc chế, thân leo dẻo bền lập tức bị cắt đứt, Phong Nguyệt bịch một tiếng rơi thẳng xuống đất, phi phi phi nhổ ra mấy ngụm nước miếng, nói: “Thứ dây leo đáng chết này còn biết tiết ra dịch chua, nếu không phải pháp y của ta có tính phòng hộ tốt, ta đã nát như tương rồi.”

Lạc Nại Hà nhìn hắn một thân dịch thể nhớp nháp, nửa ngày không nói ra lời, hình tượng chói sáng của Thục Sơn Kiếm Tu lại sụp đổ lần nữa trong lòng y.

“Lạc Lạc, ngươi lùi lại một chút, xem ta đào rễ của cây dây leo này lên, để trút được ngụm ác khí này.”

Phong Nguyệt xoa quyền vào lòng bàn tay, vừa mới nhất thời sơ ý, liền bị cành dây leo này bắt làm tù binh trước mặt bao nhiêu tu sĩ, còn xém chút bị nó dùng dịch chua rã hóa, ngụm ác khí này không phát hắn làm sao cam tâm, đường đường Thục Sơn Kiếm Tu, cũng phải cần mặt mũi.

Lạc Nại Hà ngạc nhiên, nhanh chóng lùi lại vài bước, nghĩ nghĩ cảm thấy không an tâm, lại lùi thêm mấy bước, mới đứng yên, thì thấy Phong Nguyệt nhấc Đoạt Tình kiếm lên, đột nhiên quay đầu, chan chứa tình cảm nhìn gốc rễ của dây leo.

“Thục Sơn kiếm chi ___ Tình ý liên miên!”

Chỉ thấy trên Đoạt Tình kiếm, bắn ra vô số đạo nhu tơ, tỉ mỉ nhìn kỹ, thế nhưng toàn bộ thân kiếm đều phân giải, hóa thành từng sợi tơ, quấn chặt lấy rễ của dây leo, thoạt nhìn, thì thật sự có chút ý tứ triền quấn tới chết.

Cái này nếu như dùng trên thân người…. Lạc Nại Hà đột nhiên rùng mình một cái, ai có thể chịu đựng được cái nhìn chan chứa tình cảm này của Phong Nguyệt.

Phụt phụt phụt phụt….

Một chuỗi âm thanh đứt đoạn từ nơi bị triền quấn của dây leo phát ra, chỉ thấy sau khi tiếng vang càng lúc càng gấp, thì phần rễ vốn đâm sâu vào đất lấy tốc độ mắt người có thể thấy được đang nhanh chóng bị co lại.

“Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy!” Phong Nguyệt lại than một tiếng.

(*Vì người hao gầy, vì người mà tinh thần tiều tụy)

Một tiếng kêu thảm thiết chói tai như giãy chết từ chỗ đáy sau truyền tới, cành dây leo to lớn mất đi lực chống đỡ, ầm một tiếng đổ xuống, mắt thấy vô số cành dây leo trên đỉnh đầu rơi xuống như núi Thái Sơn đổ sụp, Lạc Nại Hà kinh hô một tiếng, thần hành phù phát động, nghĩ cũng không nghĩ liền quay đầu chạy. Một điểm ánh quang từ không xa xuất hiện, đó là cửa ra. Mãnh liệt dồn một hơi, y chạy thẳng về phía lối ra.

“Đây là…. đâu?

Lối ra đích thật là lối ra, nhưng đó lại không phải là lối mà y đã tiến vào, nhìn trước mặt một mảng thảo địa xanh xanh, Lạc Nại Hà ngốc lăng. Rõ ràng chỉ có một lối ra, nhưng tại sao sau khi bước ra, thấy được không phải là nhóm tu sĩ bang trợ đó, mà lại là một thảo nguyên xanh xanh, bạch sơn hùng vĩ xa xa, phía trên thanh thảo vài trượng, là một tầng sương mù như có như không phiêu dật, gió thổi vào mặt, mang theo cỗ mùi vị của cỏ xanh.

“Phong đại ca___”

Quay người lại, tiếng gọi của Lạc Nại Hà ngừng trong cổ họng, sau lưng y cũng là một mảnh thảo nguyên xanh xanh, một đàn ngựa phi ngang qua, chớp mắt chỉ còn xót lại tàn ảnh.

Đây thật sự là gặp quỷ mà. Y rõ ràng mới từ trong thông đạo bị dây leo chiếm lĩnh đó xông ra, thông đạo đâu?

Lẽ nào là…. huyền cảnh?

(*Huyền cảnh: vùng đất ảo ảnh)

Lạc Nại Hà suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra được cách giải thích hợp lý. Nhưng mà, không hề nghe đệ tử Chấp Sự điện nói trong Cô Tô đài có huyền cảnh mà.

Đụng phải huyền cảnh thì làm sao đây?

Tô sư huynh sớm đã giáo huấn: Nhắm chuẩn mặt đất cố gắng toàn lực chém ba kiếm, nếu chém không rách được huyền cảnh, thì tiết kiệm khí lực, trực tiếp lên tiếng cầu cứu đi.

Lạc Nại Hà thành thành thật thật chém ba kiếm, khi phát hiện ngay cả gốc cỏ cũng không thể chém đứt, y liền biết trình độ bền chắc của huyền cảnh này vượt xa năng lực của y, không nói hai lời, lấy mệnh bài ra vận một linh quyết thiên lý truyền âm, đem giọng nói của khắc ấn vào trong mệnh bài truyền về sư môn.

“Sư huynh, cứu mạng a!”

Cũng không biết có tác dụng hay không, nghe nói có một vài huyền cảnh đến ngay cả thiên lý truyền âm cũng có thể cắt đứt, dù sao cứ coi như tia hy vọng cuối cùng, hét xong rồi, y đặt mông ngồi xuống bãi cỏ, lấy tích cốc đan ra đếm đếm, hắc hắc, may mà trước đó mua thêm vài bình, đủ cho y chống đỡ được mấy năm, có thời gian dài như vậy, sư huynh cho dù bò cũng đã bò tới rồi.

“Hi hi…. Tiểu huynh đệ, ngươi thật nhàn tản a….”

Một tiếng cười nhẹ từ sau lưng truyền tới, dọa Lạc Nại Hà nhảy dựng lên, quay người lại nhìn, một người toàn thân hỏa đỏ rực đứng cách mười bước, y phục màu đỏ, tóc cũng màu đỏ, ngay cả mắt cũng đỏ giống như ánh dương mới vừa mọc lên.

“Ngươi là ai?” Lạc Nại Hà chỉ nhìn một cái, thậm chí ngay cả diện mạo của đối phương cũng không nhìn kỹ, đã theo tiềm thức che mắt lại, mắt của y quá yếu, không thừa nhận nổi màu đỏ phản phất như thiêu đốt này, cũng giống như mắt người vĩnh viễn cũng không thể nhìn thẳng vào mặt trời trên cao.

“Ta là ai không cần gấp, cái cần gấp chính là, ngươi có muốn ra khỏi nơi này không? Hi hi hi…” Hồng y nhân lại cười, âm điệu nụ cười của hắn rất kỳ lạ, uyển chuyển biến ảo như từ thiên ngoại truyền tới, cười đến mức lòng người ngứa ngáy, nhịn không được muốn trầm mê trong đó.

“Ta….” Lạc Nại Hà dao động, không dễ gì mới khắc chế được, “Sư huynh sẽ tới cứu ta.”

Sự xuất hiện của hồng y nhân quái dị vạn phần, y tuy không có kinh nghiệm, nhưng cũng không đại biểu là y rất ngốc rất ngây thơ, tâm đề phòng cơ bản vẫn có, trong ngoài lời nói của hồng y nhân, luôn cho y một loại cảm giác cạm bẫy đã giăng ra, chỉ đợi y tự mình nhảy vào.

“Sư huynh của ngươi rất lợi hại sao?” Hồng y nhân cười nhẹ.

“Đương nhiên rất lợi hại.” Lạc Nại Hà nhất thời không kìm được, dùng sức gật đầu, Tô sư huynh không lợi hại, thì ai lợi hại nữa?

Lòng tin này cũng thật là…. có chút không nguyên do, hình tượng sư huynh không gì không làm được, cũng không biết từ lúc nào đã mọc rễ trong lòng Lạc Nại Hà. Y đã quên, kỳ thật Tô Lạc hiện tại cũng chẳng qua là tu vi Ngưng Khí kỳ.

“Vậy ngược lại ta phải nhìn cho rõ…. hi hi….” Hồng y nhân cười dài một tiếng, đột nhiên thân hình nhẹ biến, tiêu thất giữa không trung, “Tiểu huynh đệ, cầu cứu đi… xem thử ngươi chết trước, hay sư huynh của ngươi tới trước….”

Trên trời đột nhiên đổ mưa, hồng sắc.

Lại là huyết vũ?

Lạc Nại Hà tỉ mĩ nhìn lại, không, là hỏa vũ, một giọt một giọt, không phải là thủy châu, mà là mầm tiểu hỏa. Mầm tiểu hỏa không đáng sợ, đáng sợ chính là, nó giăng kín trời đất, vô cùng vô tận. (*Hỏa vũ: mưa lửa)

“Mẹ ơi…..”

Bị mấy giọt hỏa vũ bắn lên người, lập tức thiêu cháy ra mấy lỗ nhỏ bốc khói trên bộ trang bị Linh Long, Lạc Nại Hà lập tức bị dọa tái mặt, không nói hai lời, lấy mâu thuẫn phù ra ‘binh’ một tiếng vỗ lên người mình, một mai rùa đen to lớn trong suốt vây quanh toàn thân y.

Phốc xì xì xì xì…. Hỏa vũ bắn lên trên mai rùa đen, giống như lửa tiến vào trong nước, xì một tiếng liền tắt, hóa thành từng đám khói xanh, nhưng sắc mặt Lạc Nại Hà càng trắng hơn, chỉ một chút như vậy, y rõ ràng có thể cảm giác được, nhiệt độ trên mai rùa đen dâng cao, nếu cứ tiếp tục như vậy, y không bị thiêu chết, cũng bị nướng chết tại chỗ.

Đây thật sự là muốn mệnh già mà.