La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 10: Phiên ngoại 2

“Nhất thiết không được tham luyến mỹ sắc….”

Tiếng than thở xa xôi dai dẳng vang vọng trong đầu, giống như sợi dây ràng buộc làm phiền lòng người, Lạc Nại Hà phất tay, xua hết thanh âm không biết từ đâu chui ra, sau đó tiếp tục trầm mê trong mỹ sắc.

Yêu cái đẹp không hề sai, mây cao trên trời, hoa nở dưới đất, phong cảnh lướt qua mặt, được sinh ra là để cho người ta thưởng thức, giống như cái người trước mặt này vậy, đẹp tới mức làm người ta say mê.

Đây là ngày đầu tiên Lạc Nại Hà chính thức được chọn vào La Phù Kiếm Môn, Tô Lạc là một sư huynh không chút trách nhiệm, sau khi dẫn y tới một gian phòng rồi nói đây là nơi y ở sau này, thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thẻ người tốt tiêu trắng rồi, bị cái bụng trống rỗng giày vò tới không thể nhịn nổi nữa, Lạc Nại Hà báo oán ngập trời chuẩn bị tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Nơi tiên nhân trú chính là không giống bình thường, sơn minh thủy tú, tiên khí lan tràn, ngay cả gà rừng trên núi, cũng mẹ nó thành tinh hết rồi.

Lạc Nại Hà đuổi theo một con gà rừng chạy hơn nửa ngày, cuối cùng ngay cả cọng lông đuôi cũng không vớ tới được, càng không cần nói, y lại lạc đường nữa. Trong một phiến rừng, y nhìn không thấy đường trước mặt, cành lá rậm rạp che phủ luôn cả ánh mặt trời.

“Đói quá a… có người hay không a, ta sắp chết đói tới nơi rồi… cứu mạng a….”

Một con gà rừng lục cục chạy ngang qua, Lạc Nại Hà tinh thần phấn chấn, ha, ngàn truy vạn đuổi bắt không được, lần này không phải là tự dâng tới miệng sao, lập tức làm ác hổ chụp dê, a không, là sói đói chụp gà.

“Cục cục cục…”

Gà rừng vỗ cánh, lông đuôi dài dài, năm màu rực rỡ tiêu sái sượt qua trước mắt y.

“Di? A….”

“Binh!”

Đầu tông thẳng vào cây, Lạc Nại Hà đầu váng mắt hoa nằm bệt xuống đất.

“Bụp! Bụp!”

Cành cây lắc lư vài cái, từ trên rớt xuống hai quả dại, chuẩn xác đập lên ót y.

“A a a, thật đáng ghét, thế nhưng lại bị một con gà rừng trêu chọc…”

Lạc Nại Hà có chút phát cuồng, lượm quả dại lên, lau lau, sau đó hung ác cắn một miếng, gà rừng thành tinh rồi, tiểu gia không tin quả dại cũng có thể thành tinh, ta cắn, cắn cắn cắn, cắn sạch ngươi, cắn luôn huynh đệ của ngươi.

Quả dại không biết tên này, vị đạo cũng được, thịt non nước ngọt, chỉ là mới chỉ lớn bằng trứng bồ câu, hai quả dại vào bụng, Lạc Nại Hà không những không no, ngược lại càng đói hơn.

“Hình như còn mọc rất nhiều….”

Lạc Nại Hà vò vò đầu gõ lên đó, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó không nói hai lời, dùng tay lẫn chân leo lên tới ngọn cây, hái một đống quả dại, liều mạng nhét vào miệng, đang lúc ăn rất cao hứng, y nhìn thấy một người.

Ở chỗ không xa, có một khoảng đất trống, người đó một thân bạch y, tóc dài không buộc lại, nhẹ nhàng tản ra sau lưng hắn, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm sáng choang, trên thân kiếm phản xạ ra hàn quang, ánh vào mắt người nọ, một cặp mắt phượng mỹ lệ, vì thế mà mang theo mấy phần ngạo khí.

Thần tiên? Yêu tinh? Quỷ quái?

Lạc Nại Hà gãi gãi đầu, truyền thuyết trong nơi hoang dã có rất nhiều, từ nhỏ y đã nghe tới lớn, nên chỉ cho ra một kết luận, nếu như một nơi hẻo lánh, âm u, sâu hút trong khu rừng, hoang sơn dã địa, chùa miếu đổ nát, đột nhiên lại xuất hiện một người đẹp không giống phàm nhân, bất kể là nam hay nữ, đó nhất định không phải là người, mà là yêu tinh, hoặc thần tiên, hoặc quỷ quái.

Yêu tinh quấn người, thần tiên tránh người, quỷ quái hại người.

Bất kể nghĩ thế nào, tựa hồ đều không phải là một chuyện tốt, Lạc Nại Hà rùng mình, đang chuẩn bị trèo xuống lẻn đi để thoát nạn, người đó đột nhiên lại cử động.

Giống như một cơn thanh phong, đột nhiên mà tới, lại lặng lẽ mà đi, thoáng qua y phục của hắn, thổi bay mái tóc đen của hắn, trường kiếm huy động, tựa chậm tựa nhanh, nhưng lại khinh nhu vô cùng. Gót chân chậm rãi di động, dường như đang dẫm những cước bộ đặc biệt, thân thể hơi nhẹ đong đưa, lộ ra sự luật động tựa như đang khiêu vũ, ưu nhã, dịu hòa, giống như mặt trời mới mọc, triển lộ ra sự rực rỡ trong thoáng chốc dâng lên khỏi đám mây, kinh diễm cực điểm.

“Thật đẹp…”

Lạc Nại Hà nhìn đăm đăm, tay cứng lại, quả dại liền lạt xạt rơi xuống, con gà rừng đã đi rồi quay lại kiêu ngạo ngẩng dầu, từng bước một đi tới dưới gốc cây, sau lưng nó đi theo ba con gà mái, một đám gà con, dưới tiếng kêu ‘cục cục cục’ của gà rừng, quả dại bị mổ liên hồi.

“Nhất thiết đừng tham luyến mỹ sắc…”

Tiếng than thở dường như từ chân trời vang tới không ngừng nhắc nhở y, nhưng y đã không còn nghe thấy cái gì nữa.

Trong đầu đột nhiên đau như bị kim châm, Lạc Nại Hà gần như đã trầm luân vào trong mỹ sắc kinh người kêu lớn ‘a’ một tiếng, ôm đầu ngã xuống đất.

“Binh!”

“Cục cục cục…”

Một nhà gà rừng bị dọa chạy tán loạn tứ phía.

“Ai ở đó?”

Tiếng la cực lớn kinh động tới người luyện kiếm, thân hình lóe một cái, người đã tới trước mặt Lạc Nại Hà.

“Nha phi phi phi…”

Lạc Nại Hà nằm bệt dưới đất ăn một miệng đầy bùn, hai mắt nổ đầy sao kim.

“Ngươi ở đây làm gì?”

Một thanh trường kiếm lấp lóe hàn quang trực tiếp chỉ thẳng vào đầu Lạc Nại Hà.

“Ọt ọt ọt ọt ọt…”

Trả lời hắn, là một chuỗi tiếng than van của dạ dày, mấy quả dại, không những không đỡ đói, ngược lại càng khiến cho Lạc Nại Hà đói tới mức không chịu nổi.

“Vị sư huynh này…. đệ đói….” Y hai mắt ngấn nước, thanh trường kiếm đang chỉ vào đầu, dường như biến thành một cây ngô ngon mắt, cánh tay nắm lấy kiếm đó, nhìn thế nào cũng giống như cái giò heo thơm phưn phức.

“…..”

Một con gà rừng, chết chổng chơ, cổ bị cắt đứt, lông đuôi năm màu sặc sỡ mềm rũ buông xuống, không còn được bộ dáng khoa trương khi trêu chọc Lạc Nại Hà.

“Cho, cho đệ sao?”

Lạc Nại Hà nuốt nước miếng, tuy đói đến mức hận không thể ngay lập tức ăn sống con gà rừng này, nhưng giọt mồ hôi lạnh ở khóe trán vẫn bán đứng cảm giác khẩn trương của y. Vừa rồi, trong một chớp mắt y nói ‘đệ đói’, người trước mắt liền nâng tay, tóm lấy con gà rừng trốn sau gốc cây thò đầu thò não ra do dự xem có nên tiếp tục trêu ghẹo hai nhân loại trước mắt này hay không, ngón tay hơi dùng lực, gà sống liền biến thành gà chết.

“Ta cũng đói rồi.”

Người đó ném gà rừng tới trước mặt Lạc Nại Hà, sau đó thản nhiên đi tới gốc cây bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức, một bộ ngồi chờ ăn.

Thì ra là coi mình như sức lao động miễn phí mà sai khiến.

Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi, rất muốn ngạo khí lẫm liệt hét lớn một tiếng ‘tiểu gia không phải nô lệ của ngươi”, nhưng một tia dương quang thông qua khe hở của lá cây chiếu xuống, trường kiếm sáng choang lóe lên hàn quang, y đột ngột cuống lưỡi về, cần cổ cũng rụt lại nửa tấc, có gì đâu, dù gì y cũng đang đói bụng, làm chút gì đó ăn là việc thiên kinh địa nghĩa thôi mà, dư quang khóe mắt vẫn len lén liếc nhìn gương mặt tuy vẫn mang theo mấy phần lạnh lùng nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp của đối phương, hình như vẫn còn là một thiếu niên, độ tuổi mười lăm, mười sáu, cũng sấp xỉ mình, bỏ đi, phục vụ mỹ nhân, cam tâm tình nguyện a.

Y nhặt con gà lên, lắc mông đi tìm nguồn nước, sau khi vặt lông, rửa sạch xong, lại lắc lắc mông chạy về, gom cành khô, nhóm lửa, không bao lâu sau, một con gà nướng ươm vàng chảy mỡ, hương thơm nức mũi.

“Thơm quá….”

Bụng Lạc Nại Hà lại bắt đầu đánh trống khua chiêng, kìm không được muốn cắn ngay một phát, trước mắt hàn quang chợt lóe, dọa y kêu oa một tiếng, ôm đầu rụt cổ, gà rừng ném lên trời.

Xoẹt xoẹt!

Lúc rơi xuống chỉ có nửa con gà rừng, đập thẳng lên đầu Lạc Nại Hà, làm y choáng váng không phân nổi phương hướng, mất một lúc mới phát hiện, nửa con gà còn lại, đã ở trong tay của thiếu niên đó.

Cắt gà thì cắt gà, có cần phải dùng tới kiếm không, cho dù muốn dùng, trước tiên cũng phải nhắc nhở một chút được không, xém chút dọa chết y rồi.

Lạc Nại Hà nước mắt đầy mặt, rất muốn lớn tiếng kháng nghị, nhưng liếc thấy thanh kiếm vẫn còn cầm trong tay phải của thiếu niên, y rất tự giác hóa bi phẫn thành ham muốn ăn xực, triển khai thế công bén nhọn với nửa con gà còn lại, khí thế như sói, cắn hết sức dùng lực, thắng xa một kiếm vừa rồi của thiếu niên.

“Vị huynh đệ này, tiểu gia… a không, tiểu đệ Lạc Nại Hà, hôm nay vừa mới bái nhập Minh Nguyệt Phong, không biết sư huynh nhập môn bao lâu rồi? Vừa rồi sử là kiếm pháp gì, rất đẹp mắt a, đệ cũng muốn học….”

Ăn no rồi, Lạc Nại Hà có lại khí lực, gan cũng lớn lên, đảo đảo quanh thiếu niên, hận không thể ngay lập tức khoét rỗng toàn bộ đời tư của thiếu niên.

Thiếu niên lạnh mặt, không để ý tới y. Gà của Lạc Nại Hà đã ăn sạch láng, ngay cả xương cốt nào có thể nhai nát, y cũng đều ăn sạch, gà của thiếu niên chỉ mới ăn được một nửa, từng miếng từng miếng, ăn rất văn nhã, tư thái ưu mỹ giống hệt kiếm pháp hắn múa vừa rồi, nhẹ nhàng tự nhiên tới không thể diễn tả.

Lạc Nại Hà cũng không để ý, ngồi lầm bà lầm bầm với thiếu niên, chỉ thiếu điều đem mười tám đời tổ tông của mình liệt hết ra, âm thanh lào xào lào xào đó, khiến sắc mặt của thiếu niên càng lúc càng lạnh, thanh phải hơi siết lại, tựa hồ đã nhịn không được nữa muốn một kiếm chém gia hỏa miệng rộng này thành hai nửa.

“Cảnh Dương, nhập môn mười ngày, Tiểu Thạch Phong, Thanh Phong kiếm quyết.”

Nhịn cũng không thể nhịn, cuối cùng hắn lên tiếng cắt đứt tạp âm của Lạc Nại Hà.

“Tiểu Thạch Phong? Ai da, không cùng một Phong với đệ….” Lạc Nại Hà ngốc ngốc suy nghĩ nửa ngày, sau đó vỗ đùi, “Vậy không phải đệ không được học Thanh Phong kiếm quyết sao? Không được, đệ cũng muốn vào Tiểu Thạch Phong.... ”

Y bật dậy, mới phát hiện bên cạnh trống rỗng không người, thiếu niên vừa rồi đã không biết đi đâu.

“Người đâu? Cảnh Dương... Cảnh Dương sư huynh.... sư huynh..... ”

“Thì ra đệ ở đây.”

Một thân ảnh chậm rãi xuất hiện từ sau thân cây, con mắt thon dài nửa mở nửa híp, khiến người ta nhìn không rõ thần sắc trong mắt hắn, không phải Tô Lạc thì là ai.

“Tô sư huynh?”

Lạc Nại Hà hậm hực, giây tiếp theo lại kéo tay áo Tô Lạc, hưng phấn nói: “Tô sư huynh, đệ muốn học Thanh Phong kiếm quyết.”

“Nga.” Tô Lạc tùy tiện đáp một tiếng, chậm rãi cầm một túi gói bằng giấy dầu ra, “Vốn còn lo đệ sẽ đói bụng, xem điệu này, đã ăn xong rồi hả. Vậy cái này vứt đi…”

“A, mùi vị gì vậy, thơm quá a…” Lạc Nại Hà hít hít mũi, con mắt phát sáng, vội vàng nhào tới ôm chặt cánh tay Tô Lạc, “Đừng vứt, đừng vứt, đệ còn chưa ăn no mà….”

“Thịt nai.” Tô Lạc nửa cười nửa không nhìn y, “Muốn ăn, phải trả giá nga.”

“Sư huynh, huynh bảo đệ đi hướng đông, đệ tuyệt đối không đi hướng tây, bảo đệ trộm gà, đệ tuyệt đối không trộm cẩu.” Lạc Nại Hà vỗ ngực phát thệ.

“Vậy được, bắt đầu từ ngày mai, cùng luyện kiếm với ta, không được lười biếng.”

“Vâng, bảo đảm không lười biếng.”

Lạc Nại Hà hoan hoan hỉ hỉ cắn thịt nai, cảm giác thơm phức mềm mại, so với con gà rừng không có một chút gia vị nào vừa rồi, không biết ngon hơn bao nhiêu lần. Quả nhiên, vẫn là sư huynh tốt nhất, làm cho y ăn, lại chịu dạy y tu luyện Thanh Phong kiếm quyết, nào giống như Cảnh Dương vừa rồi, gà rừng chia một nửa, nhỏ mọn.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lạc Nại Hà bị Tô Lạc đào ra khỏi ổ chăn, mang tới bãi tu luyện của Minh Nguyệt Phong.

“Sư, sư huynh, đó, đó là cái gì?”

Lạc Nại Hà vì có thể tu luyện Thanh Phong kiếm quyết mà cảm thấy hứng phấn không thôi, ngay cả cơn tức khi ngủ đang ngon lại bị người gọi dậy cũng tiêu tan sạch sẽ, khi nhìn thấy uông thủy xanh biếc, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, chân mềm nhũn.

Tô Lạc mỉm cười: “Chỉ là một uông thanh thủy mà thôi, yên tâm, nước sâu không tới ba trượng, tuyền thủy này là do thủ tọa vì muốn các tân đệ tử nhập môn có thể thấu hiểu được tinh túy của Thiện Thủy kiếm quyết mà đặc biệt dẫn từ trên núi xuống đó.”

Lạc Nại Hà trừng to mắt, lắp ba lắp bắp hỏi: “Nhưng mà, nhưng mà hôm qua không phải huynh đáp ứng dạy đệ Thanh Phong kiếm quyết sao?” Uông thanh thủy trước mắt này khiến y toàn thân run rẩy, đáng ghét, y sợ nước nhất mà, từ lần bị rơi xuống nước năm năm trước, tuy quá trình bị rơi xuống y không nhớ gì cả, nhưng loại cảm giác đáng sợ khi toàn thân bị nước nhấn chìm, ngay cả hô hấp cũng không thể, cả người nặng trĩu cứ như xương cốt đều sắp vỡ nát, lại luẩn quẩn mãi trong đầu y xua không tan, tựa hồ có chuyện gì đó bị quên lãng, nhưng trong tiềm thức, y cảm thấy nghĩ không ra lại càng tốt hơn, nhưng một khi lại gần nước, cảm giác sợ hãi đã bị lãng quên đó, sẽ lập tức dâng lên.

Không muốn a, cảm giác này, thật đáng ghét….

“Nga….” Tô Lạc tựa hồ có chút kinh ngạc, “Lẽ nào ta không nói với đệ, ta không biết Thanh Phong kiếm quyết sao?”

“A?”

“Hơn nữa, Thanh Phong kiếm quyết chỉ có đệ tử Tiểu Thạch Phong mới có thể học, ở đây là Minh Nguyệt Phong, chỉ có thể học Thiện Thủy kiếm quyết.”

“Sư huynh, đệ nghĩ kỹ rồi, đệ quyết định muốn chuyển qua đầu nhập vào Tiểu Thạch Phong, đa tạ sự chiếu cố của sư huynh, tạm biệt!”

Lạc Nại Hà nghĩ cũng không nghĩ, quay đầu liền đi, không ngờ mới đi được hai bước, cổ áo đã bị xiết lại, tiếp đó bị Tô Lạc một tay xách lên, đi về hướng uông thanh thủy.

“Sư đệ a, hôm qua ta chắc đã nói rồi, muốn ăn thịt nai, thì phải trả giá mà.”

“A a a… đừng, đừng… cứu mạng a….”

Tùm!

Bọt nước tung tóe.

“Cứu mạng… cứu mạng cứu mạng a….”

Vài đệ tử Minh Nguyệt Phong mới nhập môn không tự chủ được che kín lỗ tai, kinh dị nhìn gia hỏa đang giãy dụa hô cứu trong đầm nước không sâu tới ba thước, ai nấy trên mặt đều đeo một đống hắc tuyến. Cho dù là sợ nước, nhưng biểu hiện như vậy cũng quá khoa trương rồi đi, nước sâu ba thước, đứng thẳng còn chưa tới thắt lưng, tại sao bọn họ đều có một cảm giác hình như rất mất mặt vậy, biểu hiện này nếu truyền ra ngoài, Minh Nguyệt Phong sẽ bị người ta cười chết…. Ách, thật sự là dự cảm bất thiện mà.

Trên thực tế… dự cảm bất thiện của những đệ tử Minh Nguyệt Phong này, rất không may, vào không lâu sau đó, đã biến thành sự thật.

Từ sau lần kinh nghiệm tẩy lễ trong thanh thủy, Lạc Nại Hà cuối cùng sâu sắc nhận thức được, Tô sư huynh là ma quỷ, Minh Nguyệt Phong là địa ngục, Tiểu Thạch Phong mới là thiên đường của y.

“A a a, đệ không muốn luyện kiếm, đệ muốn tới Tiểu Thạch Phong học Thanh Phong kiếm quyết….”

Tùm.

Bọt nước tung tóe.

“Tô sư huynh, huynh đừng bức đệ luyện kiếm nữa, huynh còn bức nữa, đệ, đệ liền nhảy xuống….”

Tùm.

Bọt nước tung tóe.

“Hu hu hu…. Tô sư huynh huynh rốt cuộc là người hay là quỷ, tại sao luôn âm hồn bất tán….”

Tùm.

Bọt nước tung tóe.

Mấy tiết mục này, ngày nào cũng trình diễn, cho đến nửa năm sau.

Lạc Nại Hà đầu đầy bụi bặm chui ra khỏi một hang chuột, nhìn quanh bốn phía, không người.

“Ha ha ha ha… tiểu gia cuối cùng chạy thoát rồi…. trước mặt chính là Tiểu Thạch Phong, thiên đường a, ta tới đây….”

Y nhảy nhót tới lui, hưng phấn hệt như một con khỉ, trèo tới trèo lui trên Tiểu Thạch Phong, cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

“Di? Cảnh Dương sư huynh!”

Vẫn là bộ dáng buông xõa tóc như vậy, vẫn là bộ Thanh Phong kiếm quyết đó, nhưng so với nửa năm trước, khi lần đầu tiên Lạc Nại Hà nhìn thấy, càng thêm khiến người kinh diễm. Cảnh Dương hiện tại, rõ ràng đã không phải chỉ có cái khung như nửa năm trước, thể ngộ được đạo lý của Thanh Phong kiếm quyết, hiện tại mỗi một động tác của hắn, đều sẽ dẫn theo một cỗ thanh phong bên người, thổi mái tóc dài, vũ động góc áo, như tiên nhân hạ phàm.

“Đây mới là kiếm pháp tiên nhân tu luyện a…”

Lạc Nại Hà ôm cành cây, nước mắt đầy mặt. Nào giống như Thiện Thủy kiếm quyết, phi phi phi, chắc nên gọi là gà luộc kiếm quyết thì mới đúng, mỗi lần tu luyện, đều thê thảm như con gà luộc mới ra khỏi nồi, đừng nói mỹ cảm, chưa dìm chết đã là lớn mạng lắm rồi.

Quyết định rồi, sau này y phải ngày ngày tới nhìn trộm Cảnh Dương luyện kiếm, rồi sẽ có một ngày, y có thể học lén dược hoàn chỉnh bộ Thanh Phong kiếm quyết, tới lúc đó, y phải dùng Thanh Phong kiếm quyết của mình đánh cho Tô sư huynh phải nhận thua xin tha, coi hắn còn dám xách y như xách con gà ném xuống nước không.

Nhìn vào cành cây trước mặt, Lạc Nại Hà hung ác phát thệ. Vì thế, Tiểu Thạch Phong liền nhiều thêm một tên nhìn trộm, mà Minh Nguyệt Phong thì nhiều thêm truyền thuyết về phế vật ba năm trời cũng không tu luyện thành công được Thiện Thủy kiếm quyết.

[Hoàn bộ 1]