Là Do Em Không May Mắn

Chương 28: 28 Cứu Anh Một Mạng

Thì ra từ lúc chiếc xe của anh bị xảy ra va chạm, bọn họ ở bên này đã nghe được tiếng động và lập tức đứng dậy đuổi theo anh rồi.

Nhưng vì Mạc Tử Sâm khả năng chạy có hạn nên cô đẩy Nhậm Dương đi trước để ứng cứu anh, còn mình sẽ theo ngay sau đó.

Cô dùng hết sức mình để lê đôi chân chưa hoàn toàn bình phục chạy nhanh nhất có thể, vì tính mạng của anh hiện tại đang trong cảnh "ngàn cân treo sợi tóc".

Cô không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa cả.

Đến nơi cũng là vừa lúc cô được chứng kiến nhát kiếm ấy sắp găm vào ngực anh, mắt cô mở to hết cỡ, vẻ mặt cực kì hốt hoảng tính lao đến đỡ cho anh.

Nhưng Nhậm Dương đã nhanh chân hơn cô! Cậu ta đã kịp thời chạy đến dùng hết sức nện một cước vào chân tên đó làm hắn ta ngã lăn ra đất.

Cả đám liền quay lại trừng mắt nhìn cậu vẻ mặt rất hung tợn!

Nhưng có vẻ Nhậm Dương không hề sợ hãi.

Cậu nới lỏng cà vạt, tháo mắt kính xuống...cả đám ban nãy nhìn thấy mặt cậu thì ngay lập tức thay đổi thái độ! Bọn chúng còn cuối đầu xuống gập người hô:

- Anh Dương!

Cả Hàn Minh Hạo và Mạc Tử Sâm đều há hốc mồm nhìn bọn họ.

Thì ra đây là người trong bang hiện tại đây sao? Cô cũng không ngờ bây giờ bang cô còn có thêm dịch vụ sát thủ nữa cơ đấy!

Hàn Minh Hạo vẫn chưa hết bất ngờ, nhưng não bộ của anh vẫn còn tỉnh táo.

Anh đang có một dấu chấm hỏi rất lớn về cậu trợ lí Nhậm Dương này của cô.

Không ngờ dưới trướng cậu còn nuôi thêm những thành phần này nữa sao? Vậy thì...vợ anh lẽ nào...? Còn chưa dám tin vào những gì mình nghĩ thì Nhậm Dương đã quát lên:

- Ai sai các người đến đây?

- Thưa anh, là thủ lĩnh! Bọn em chỉ được thủ lĩnh giao nhiệm vụ phải giết người đàn ông này.

Đôi mày của cậu bắt đầu nhíu chặt lại! Rõ ràng từ trước đến nay những đơn hàng hay nhiệm vụ như vậy đều phải qua tay cậu điều tra và xét duyệt, rồi mới bắt đầu thi hành.

Sao lần này cậu lại không hề nhận được một thông tin nào về nhiệm vụ này cả.

Cậu quay qua nhìn Mạc Tử Sâm với ánh mắt hối lỗi.

Cô chỉ nhìn cậu rồi lắc đầu, vì cô hiểu cái khó của tình hình hiện tại.

Cậu cũng không phải là người có quyền nắm giữ tất cả mọi thứ, nên cô cũng không thể trách cậu được.

Nghĩ rồi Nhậm Dương quay qua đám người bọn họ nói:

- Nhiệm vụ này chưa được tôi xác thực.

Tất cả hãy quay về đợi tin của tôi đã!

- Nhưng anh Dương...thủ lĩnh đã...

- Tôi bảo quay về! Các người có hiểu không?

Đám thuộc hạ còn đang ấp úng chưa kịp nói dứt câu, cậu đã quát lên khiến bọn họ im răm rắp mà kéo nhau chạy đi.

Mạc Tử Sâm nhìn thần thái đó của cậu mà trong lòng không khỏi tự hào! Cậu nhóc ngày nào ở bên cô đã lớn thật rồi.

Hàn Minh Hạo thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người, anh chật vật cố gắng đứng dậy định hỏi cô đầu đuôi cho ra lẽ thì...bỗng nhiên trước mắt anh tối sầm lại.

Anh loạng choạng không còn nhìn rõ được phía trước nữa, đầu óc quay cuồng như bị đảo lộn.

Và rồi anh ngất xĩu.

Thấy vậy Mạc Tử Sâm và Nhậm Dương liền hốt hoảng đưa anh đến bệnh viện.

Trên đường đi cậu thầm nghĩ:

"Chuyện ngày hôm nay nhất định có vấn đề! Nếu không thì tại sao cậu lại không nhận được bất kì thông tin gì đã vội vã thực thi nhiệm vụ rồi? Là ai có thể đứng sau thao túng cả vị thủ lĩnh của họ đây?"

Đến bệnh viện họ liền nhanh chóng đưa anh vào khoa cấp cứu.

Đến khi cửa phòng đóng lại Mạc Tử Sâm liền ngồi bệt xuống hàng ghế chờ, khuôn mặt hiện lên đầy sự lo lắng!

Nhậm Dương thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh cô trấn an:

- Chị đừng quá lo lắng, em đã nhờ người của mình chăm sóc cho anh ấy rồi, anh ấy sẽ không sao đâu.

Nghe vậy cô mới ngước lên nhìn cậu, ánh mắt chất chứa sự biết ơn:

- Cảm ơn em nhé Nhậm Dương.

Cô như muốn xúc động! Cậu đã vì cô mà làm cho mình vướng vào bao nhiêu rắc rối.

Cô thấy rất áy náy nên nói:

- Em về giải quyết chuyện trong bang đi, không cần phải đợi đâu, ở đây có chị được rồi.

- Không được, lỡ bọn chúng lại đến lần nữa thì sao?

- Chẳng phải em nói ở đây có người của mình sao? Từ nãy đến giờ hẵn là họ cũng đã thấy em cả rồi.

Nên cứ yên tâm đi, một lát nữa nhà họ Hàn cũng sẽ tới, chị sẽ không sao đâu.

Mạc Tử Sâm cố trấn an cậu để cậu mau quay về chuộc tội.

Cô cũng đã từng hoạt động trong bang nên đương nhiên là cũng biết hậu quả của việc làm trái ý của thủ lĩnh.

Hơn nữa một lát nữa cả nhà Hàn Gia tới mà thấy cậu ở đây nhất định sẽ rất rắc rối!

Hết cách cậu đành chấp nhạn ra về.

Trước khi đi còn không quên dặn cô có chuyện gì nhất định phải gọi cho cậu ngay lập tức.

Cô khẽ cười gật đầu.

Không bao lâu sau thì Trương Lĩnh và cả nhà họ Hàn cùng đến.

Vừa nhìn thấy Mạc Tử Sâm bà liền nhào tới túm lấy cô trừng mắt nói:

- Là cô phải không? Là cô đã hãm hại con trai tôi?.