Mạc Tử Sâm lại tiếp tục bị bất ngờ vì hành động lần này của Hàn Minh Hạo, anh dám chống đối cả ba mẹ mình vì cô sao? Hay là anh chỉ đang vì chính bản thân anh...?

Cô không thể chịu nổi sự tò mò khó hiểu này nữa, lên tới trên lầu cô vùng vằng ra khỏi tay anh mà muốn nói cho ra lẽ:

- Hàn Minh Hạo, anh diễn đủ chưa? Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?

Anh vì quá ngạc nhiên nên không kịp phản ứng chỉ biết đứng nhìn cô trân trân, đôi mày nhíu lại khó hiểu:

- Diễn?

Hoá ra trong mắt cô những việc anh làm mấy hôm nay đều chỉ là đang diễn kịch cho cô xem thôi sao?

- Tôi không hiểu hành động của anh rốt cuộc là có nghĩa lý gì? Chẳng phải anh rất ghét tôi sao?

- Tôi chưa bao giờ ghét em cả!

Nghe đến đây Hàn Minh Hạo lập tức nghiêm túc thanh minh với cô.

Mạc Tử Sâm như bị nghẹn ở cổ họng.

Cô nghe không nhầm chứ? Anh chưa từng ghét cô sao?

- Vậy những việc không bằng cầm thú trước kia mà anh đã từng làm với tôi thì sao? Anh đã quên hết rồi à?

- Tôi...xin lỗi.

Lòng anh như đang có vật gì đó đè nén rất nặng, tim anh lại càng thêm đau nhói.

Cảm xúc ân hận lại bất chợt bủa vây lấy anh.

Anh không thể giải thích, cũng không thể phủ nhận, càng không biết nói gì hơn ngoài hai tiếng xin lỗi.

- Xin lỗi? Hai tiếng xin lỗi này thốt ra từ miệng anh sao lại nhẹ nhàng đến thế nhỉ?

Mạc Tử Sâm nhìn anh với ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn! Cô chưa bao giờ quên những gì mà anh đã làm với cô cả.

Những cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng ấy vẫn luôn giày vò cô mỗi đêm.

Vậy mà anh lại nghĩ chỉ có mỗi hai từ "xin lỗi" đó của anh thì mọi chuyện đều có thể xem như chưa từng xảy ra sao?

- Vân Ninh hãy tin tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.

Cô nghe vậy thì nhếch môi cười khẩy một cái rồi đáp:

- Tin anh...? Tôi vốn dĩ đã từng rất tin anh! Để rồi kết quả mà tôi nhận lại là gì thì anh cũng biết rồi đấy.

- Lần này sẽ khác!

Anh nhìn cô rất lâu, rồi không chút lưỡng lự nói ra câu hứa hẹn.

Ánh mắt anh kiên định không hề có chút lay động đã khiến cô không thể không mềm lòng.

- Vì sao anh lại làm thế? Vì sao lại muốn thay đổi?

- Rồi em sẽ biết thôi.

Nói rồi anh quay người bỏ vào phòng.

Để mặc cô ở lại với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Ánh mắt của Mạc Tử Sâm thoáng đượm buồn, cô đã nhận ra được tình cảm của anh rồi, nhưng sao anh lại không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ nói ra lời quan tâm cô khó đến vậy sao...?

*Ba ngày sau...*

Hàn Minh Hạo cuối cùng cũng đã giải quyết xong hồ sơ và tài liệu cùng chứng cứ để cáo buột lão già Vương Thế hôm nọ.

Cho dù là vì cô hay vì anh đi chăng nữa thì lần này ông ta nhất định cũng sẽ không thoát khỏi tay anh.

Nhưng vừa sáng sớm ra Trương Lĩnh đã gọi đến cho anh thông báo khẩn cấp:

"Hàn tổng, lão già Vương Thế đã vượt ngục rồi"!

Gương mặt anh đột nhiên tối sầm lại, đôi mày lưỡi kiếm nhíu chặt như đang muốn bóp nghẹt điều gì đó.

Âm thanh trầm lạnh như vang lên từ dưới địa ngục:

- Hừ muốn trốn sao? Dẫn theo người của mình, lập tức mang ông ta về đây cho tôi!

" Vâng thưa Hàn tổng."

Nghe anh gằng giọng Trương Lĩnh liền nhận lệnh rồi cúp máy.

Anh ta thừa biết tính tình của Hàn Minh Hạo, nếu không nhanh chóng tìm ra Vương Thế để pháp luật có thể xử lí thì anh nhất định sẽ chơi theo cách của mình.

Vì một khi ông chủ của anh đã tức giận thì dù ông ta có mười cái mạng cũng không thể nào bảo vệ nổi!

Không phải tự dưng mà cái danh "máu lạnh, vô tình" lại có thể gắn lên người anh được.

*Phía bên này...*

Vương Thế đang chật vật ở một ngôi nhà cũ nát, trên người đầy rẫy vết thương cả mới lẫn cũ.

- Tên khốn Hàn Minh Hạo, ông đây phải giết chết ngươi!

Ông ta rít lên đầy đau đớn, khó khăn di chuyển vào phía bên trong ngôi nhà để tránh sự chú ý và tai mắt của anh.

Một lúc sau có vài người đến, họ cúi đầu cung kính nói:

- Vương tổng, chúc mừng ngài đã thoát khỏi cảnh ngục tù!

Ông nghe vậy thì xua tay nói:

- Xuỳ xuỳ, không cần ra vẻ ba hoa với ta, việc ta dặn dò trước đó các người đã chuẩn bị đến đâu rồi?

- Thưa ngài, tất cả đã sắp xếp xong, người của hắn cũng đã được điều đi hết để tìm kiếm tung tích của ngài.

Giờ chúng tôi chỉ đợi chờ ngài ra lệnh là hắn ta sẽ lập tức biến mất khỏi Hàn Gia!

Vương Thế nghe vậy thì liền bật cười rất hài lòng, ánh mắt vô cùng xảo quyệt đáp:

- Tốt lắm, vậy thì hãy cho hắn ta biến mất khỏi thế gian này luôn đi!

- Vâng, chúng tôi hiểu rồi thưa Vương tổng.

Đám người lại cúi đầu cung kính với ông ta rồi quay đi.

Ông thấy vậy liền bảo:

- Khoan đã!

Đám người liền nán lại quay vào trong, họ tưởng ông ta muốn thay đổi kế hoạch:

- Gọi cho phu nhân, bảo bà ta mang ít thuốc trị thương và đồ ăn đến đây ta đói rồi! Còn nữa, cẩn thận từng hành động đừng để bị cảnh sát phát hiện bất kì manh mối gì, nếu không tất cả đều mất hết!

Ông gằng giọng cảnh báo, đám người đó liền thở phào nhẹ nhõm đáp:

- Vương tổng, ngài cứ yên tâm.

Chúng tôi trước nay làm việc luôn có ý tứ, đám cảnh sát đó chưa từng nắm được manh mối gì của chúng tôi cả.

Nghe vậy ông mới gật gù phẩy tay ra hiệu cho họ rời đi.

Cũng đúng, mặc dù họ là do ông thuê từ bên ngoài nhưng cũng là từ một tổ chức ngầm có danh tiếng từ rất lâu rồi.

Nên ông cũng khá yên tâm về hiệu quả làm việc của họ.

Hàn Minh Hạo cũng sẽ không thể ngờ tới, ông đã không những thoát khỏi vòng vây của pháp luật mà còn có thể quay lại cắn anh một cái chí mạng!.