Mạc Tử Sâm đã đi khuất, trong lòng Hàn Minh Hạo lại có chút hụt hẫng.

Không biết vì sao mà dạo này khi đối diện với cô, anh lại có nhiều cảm xúc kì lạ đến vậy.

Là vì cô có chút gì đó đặc biệt chăng?

Nghĩ rồi anh cũng đứng dậy xách laptop và tài liệu di chuyển đến công ty.

Hôm nay anh lại có một hợp đồng rất quan trọng cần giải quyết.

Nên không thể chậm trễ thêm nữa!

Mẹ của anh nghe vậy thì liền tỏ ra vui vẻ hẵn.

Bà đang nghĩ rằng anh muốn giao cô con dâu này lại cho bà thì cô ta chết chắc rồi! Mang tiếng là nhà họ Hàn kết nghĩa thông gia với nhà họ Mạc, nhưng thực chất trong cuộc hôn nhân này nhà họ Mạc vẫn được lợi nhiều hơn nhà họ Hàn rất nhiều.

Hơn nữa Mạc Thị cũng đang đứng bên bờ vực sụp đỗ, chuyện này không ai không biết.

Chỉ có lão già nhà bà "giả điếc" mới cắm đầu cưới cô ta về cho con trai một quý giá của lão thôi.

Nếu bà không chủ trương răn đe, biết đâu cô con dâu này có thể sẽ mang hết gia tài nhà bà sang Mạc Thị mất!

Thế là từ đó, dự cảm không tốt về Mạc Tử Sâm luôn quanh quẩn ở trong tâm trí của bà.

Khiến bà chưa bao giờ ngừng đề phòng và cố tình tỏ thái độ không tốt với cô.

Mạc Tử Sâm thì hết ngày này qua ngày khác, vừa chịu đựng sự chèn ép của mẹ chồng, vừa chịu sự lạnh lùng và uy hiếp của Hàn Minh Hạo.

Bao nhiều uất ức cô đều nén lại trong lòng, không biết phải nói cùng với ai...

Đến một hôm Mạc Tử Sâm ngồi một mình trong góc phòng rồi suy nghĩ mông lung, đến khi chợt nhìn xuống đôi chân của mình thì cô mới phát hiện...hai chân của cô đang ngoe nguẩy trên giường, hình như nó đang dần có cảm giác! Từ lúc tập tành và tiếp xúc 24/24 với đôi chân giả thế hệ mới này, dường như hai chân của cô cũng dần làm quen và có chút tiến triển hơn.

Mạc Tử Sâm liền có chút hi vọng và vui vẻ trong lòng.

Cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra thử, nhưng hiện tại làm sao cô có thể ra khỏi nhà đây?

...****************...

Đêm hôm đó, khi trời đã tối muộn Hàn Minh Hạo mới trở về nhà.

Trên người anh toả ra nồng nặc mùi rượu, gương mặt phờ phạc mệt mỏi vẫn còn đọng lại chút gì đó rất tức giận.

Anh loạng choạng vào nhà, nhìn xung quanh đã thấy đã tắt hết đèn chỉ còn lại duy nhất căn phòng bếp là đèn vẫn còn sáng.

Anh có chút tò mò vì thường ba mẹ anh đều đi ngủ rất sớm.

Lẽ nào là cô vợ nhỏ đó của anh sao?

Hàn Minh Hạo từng bước nặng nề đi đến phòng bếp, và quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.

Mạc Tử Sâm đang ngồi trong phòng bếp ăn ngấu nghiếng tô mì tôm rất ngon lành.

Anh loạng choạng bước vào liền bắt gặp cô đang ngốn một ngụm mì to rồi ngước lên tròn mắt nhìn anh.

Đôi mắt to tròn màu đen long lanh mở to hết cỡ nhìn anh rất ngây ngô.

Chẳng lẽ nhà anh không thể lo cho cô được một bữa ăn đàng hoàng hay sao? Để bây giờ cô phải lén lút ăn mì gói như vậy?

Nhưng vừa nghĩ xong thì Mạc Tử Sâm đã thay đổi thái độ trong một nốt nhạc, cô cố gắng lùa thức ăn vào miệng nhanh nhất có thể, sau đó thì dọn dẹp sạch sẽ rồi quay đi xem như không hề có sự hiện diện của anh.

Minh Hạo thấy cô dám làm lơ anh thì trong lòng liền tăng thêm phần khó chịu.

Anh gằn giọng:

- Đứng lại!

Mạc Tử Sâm vừa đi đến ngang mặt anh nghe vậy thì có chút giật mình, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không thèm quay lại nhìn anh, cô chỉ đứng im một chỗ như đang trả lời anh rằng "tôi đang nghe đây".

Nhận thấy thái độ có chút khinh thường của cô, đôi lông mày lưỡi kiếm của anh càng nhíu lại.

Cô đang thử thách sự kiên nhẫn của anh sao?

Hàn Minh Hạo cố kìm nén cơn tức giận đi đến bàn ăn trong phòng bếp, anh kéo ghế ra và ngồi xuống vắt chéo chân, một tay gác hờ hững lên chiếc ghế bên cạnh còn một tay thì khó chịu nới lỏng cà vạt, anh tiếp tục gằn giọng ra lệnh cho cô:

- Đến đây, lấy cho tôi một cốc nước!

Cô không nói gì, ngoan ngoãn đi vào và lấy một cốc nước...nóng! Hàn Minh Hạo thấy cô tiến đến phía máy lọc nước, nhưng lại không hề để ý cô đang lấy nước bên nào.

Đến khi mang ra cô đặt cốc nước lên bàn vang lên một tiếng "cộp" rất mạnh! Thì phần nước nóng trong cốc đã cuộn trào như cơn sóng dữ và rơi ra cả tay anh.

Hàn Minh Hạo bị bỏng liền giật mình thu tay lại.

Anh trừng mắt lên nhìn cô, vẻ mặt của Mạc Tử Sâm lúc này lại vô cùng thách thức anh.

Hàn Minh Hạo nhìn cô rồi bật cười đầy nham hiểm:

- Được, được lắm! Là cô đã chạm đến giới hạn của tôi đấy!

Nói rồi anh đứng dậy nắm lấy tay cô thô bạo kéo đi.

Anh lôi cô lên phòng rồi khoá trái cửa lại, Mạc Tử Sâm còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị anh đẩy ngã lên giường.

Cô hốt hoảng muốn la lên thì ngay lập tức môi của anh đã kịp thời khoá lấy môi cô! Đây là lần đầu tiên hai người thân mật với nhau nhưng anh lại đối với cô rất mạnh bạo! Anh hôn cô ngấu nghiến như không cho cô đường thở.

Mạc Tử Sâm sợ hãi dùng hết sức đẩy anh ra nhưng không được.

Nước mắt cô bắt đầu trực trào.

Cô uất nghẹn thốt ra từng chữ:

- Buông...tôi...ra!

Hàn Minh Hạo giả ngơ như không nghe thấy gì, anh lại càng mạnh bạo hơn.

Đôi tay bắt đầu không yên phận mà càn quấy cơ thể của cô.

Mạc Tử Sâm sợ hãi đến phát khóc, giọt lệ nóng hổi chảy dài xuống đôi gò má rồi chạm vào môi của Minh Hạo.

Cảm nhận được vị mặn nóng hổi anh liền ngưng tất cả động tác lại ngước mắt lên nhìn cô.

Mạc Tử Sâm bây giờ như con mèo nhỏ tội nghiệp, ánh mắt vô cùng hoảng loạn nằm dưới ngực anh, gương mặt thì đầm đìa nước mắt.

Trong lòng anh bỗng nhói một chút và dấy lên một cảm giác hối hận.

Nhưng lí trí thì vẫn không thể buông tha cho cô được.

Anh nhìn cô nhếch môi cất lên chất giọng khàn đặc:

- Sao thế? Cô biết sợ rồi sao?

Những lời rót vào tai Mạc Tử Sâm như những con dao cắt vào tim cô đau nhói! Anh chính là đang muốn sỉ nhục cô sao? Mạc Tử Sâm ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng:

- Nếu anh đã không có tình cảm với tôi thì hãy mau buông tôi ra đi!

- Ngoan ngoãn làm con rối của tôi đi.

Nếu không...cả Mạc Thị trong tay cô sẽ hoàn toàn sụp đổ!

Mạc Tử Sâm như chết lặng! Anh ta đang đem Mạc Thị ra uy hiếp cô?

- Không...Hàn Minh Hạo...anh buông ra!

Khi cô đã hiểu được vấn đề thì mọi thứ đã muộn.

Anh ta vẫn bỏ ngoài tai lời kêu gào thảm thiết của Mạc Tử Sâm mà tiếp tục cuồng bạo! Cô cũng đang chống cự lại anh trong sự bất lực khi toàn cơ thể cô đều không còn nghe lời nữa.

Cô cắn răng chịu đựng nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào không ngưng lại được.

Đêm hôm đó hai người đã trãi qua màn "du xuân" rất kịch liệt!.