Từ khi thân phận của Khúc Cửu Nhất bị lộ, khách trạm Duyệt Lai bắt đầu nhộn nhịp như tên*, khách tới như mây.

*Hai chữ Duyệt Lai này, Duyệt là vui vẻ, hớn hở, vui mừng, còn Lai tạm hiểu ở đây là tới, đến nhé (xin lũi, ngữ pháp tiếng Trung hơi íu nên chỉ hiểu chứ ko biết giải thích ẹ) nên mọi người có thể hiểu ý của tác giả như tui nói bên trên nhé, là vui mừng nhộn nhịp hơn hẳn.

Dẫn tới việc tiểu huyện thành nhỏ chẳng mấy phồn hoa này bây giờ chỉ trong chốc lát đã là thánh địa phải tới của người trong giang hồ rồi.

Không vì gì khác bởi vì nơi này có cung chủ của Toái Ngọc Cung!

Toái Ngọc Cung ấy, đối với người trong giang hồ là sự tồn tại xứng đáng được tôn trọng.

Nghe nói nơi mỹ nhân như mây ấy, trong số mười mỹ nữ hàng đầu giang hồ, Toái Ngọc Cung đã chiếm bảy hạng rồi! Hơn nữa, bàn về tài phú, Toái Ngọc Cung cũng lấy luôn hạng một chẳng nhường ai.

Nghe nói đệ tử Toái Ngọc Cung một tháng lương được hưởng năm lượng bạc!

Biết bao người giang hồ một năm chả kiếm nổi năm lượng đâu đấy.

Còn nghe nói, cung chủ mới nhậm chức của Toái Ngọc Cung là một nam tử, nhi tử của Khúc Thu Thủy, võ công cao cường, ngay cả các chưởng môn của các môn phái lớn cũng đối xử khiêm nhường, hậu đãi y.

Y chẳng bá đạo như mẫu thân, ngược lại rất khách khí, lịch thiệp.

Lần đầu y tới giang hồ đã xử lý gọn gàng chuyện của Trấn Nam võ quán, chẳng lấy một hào nào, thẳng tay đưa bản đồ báu vật cho người khác.

Người như vậy, sao có thể khiến người khác không ghen tị cho được?

Chỉ mới nghĩ thôi mà những người giang hồ đã ghen tị tới mức ngủ cũng chẳng vào giấc rồi.

Tốt thật đấy.

Một nam nhân, một nam nhân chưa tới hai mươi đã sở hữu giấc mơ của vô số nam nhân trên thế gian này.

Nào chỉ có trái ôm phải ấp, đây phải gọi là hậu cung ba nghìn.

E rằng cả vị hoàng đế đang ngồi long ỷ trong triều đình kia cũng chẳng được hưởng thụ như cung chủ Toái Ngọc Cung đâu.

Một người xuất thân nhà tài phú, bây giờ xuất hiện ở khách trạm Duyệt Lai, cho dù chân bọn họ bị gãy, bò cũng phải bò tới!

Khách trạm Duyệt Lai cũng bắt đầu kiếm được khoản lợi nhuận đầu tiên.

Muốn vào khách trạm chẳng phải miễn phí đâu.

Ít nhất cũng phải gọi một bình trà, một bình trà này hai lượng, muốn gọi thêm chút quà ăn vặt gì đó, giá cả cứ tăng dần đều, đủ để khiến người giang hồ ngậm ngùi lùi bước.

Đương nhiên, thu giá đắt như thế, muốn mọi người chấp nhận là không thể.

Nhưng người giang hồ vừa thò tay vào túi đã bị mấy đệ tử xuất quỷ nhập thần của Toái Ngọc Cung tóm được, lôi hết những thứ được coi là có giá trị trên người xuống để bồi thường.

Nếu làm thế rồi vẫn không đủ, sẽ bị Toái Ngọc Cung thẳng tay điểm huyệt, bán cho bên mỏ quặng.

Nhiều lần như vậy, mắt thấy số người lao động ở mỏ quặng đầy ắp rồi.

Cứ tiếp tục như thế thì chỉ có thể bán người cho thanh lâu thôi.

Sau đó thì không ai dám làm loạn lần nữa.

Đấy mới là phí qua cửa thôi, muốn được ngồi vị trí tốt, cũng phải bỏ tiền, nếu muốn lên lầu hai ngồi, phải bỏ nhiều tiền hơn.

Do đó, sau khi trải qua một đợt thử thách vừa thực tế lại rất chân thực này xong, người có thể ở lại khách trạm Duyệt Lai không phải tiền bối nổi danh đức cao vọng trọng trong giang hồ thì cũng là người ưu tú xuất thân từ các môn phái lớn.

Gì mà bát tú võ lâm*, tam quỷ Giang Đông, còn cả gì mà Cẩm Vân tiên tử, ai nấy đều có biệt hiệu hết.

Mặc dù những xưng hô này Khúc Cửu Nhất chưa nghe qua cái nào nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc y ngồi ăn lạc xem kịch.

*Tú ở đây là ưu tú, ý chỉ tám người giỏi nhất trong võ lâm nên được gọi bát tú, cái bảng này chỉ dành cho người trẻ thôi nhé, note chú ý nhá không về sau lẫn đấy

Đúng đúng đúng, chính là như vậy.

Cảnh tượng đám người này xoay ra xoay vô, quay cuồng loạn cả lên, cuối cũng có chút phong vị võ hiệp rồi.

Tâm trạng của Khúc Cửu Nhất cũng tốt hơn không ít.

Ài, hai ngày này y rảnh rỗi không có việc gì làm đi tìm mấy quyển sách về song tính xem thử, phần lớn đều là những quyển xuân cung đồ hoặc truyện kỳ quái, viết chẳng rõ thực hư cái gì, tranh còn vẽ rất mờ mịt mông lung, chẳng thấy có chút mỹ cảm nào ở đây hết, hơn nữa phần nhiều là ở thanh lâu.

Khó lắm mới thấy được một quyển bình thường, còn là cầm từ chỗ Tạ Tụ về.

Đọc xong phần giới thiệu liên quan tới ám song, Khúc Cửu Nhất cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Hóa ra ám song chỉ có lúc mới ra đời thì sẽ xảy ra ít dị tượng, ví dụ như giữa hai chân mày sẽ có một nốt chu sa gì đó, tới khi tròn một tuổi sẽ biến mất không dấu vết.

Bảo sao lúc mình còn bé, ngày nào cũng bị tra mẫu Khúc Thu Thủy đè ra chấm cho một chấm.

Có một dạo y còn cho rằng, hành vi điểm chu sa trên trán là quy định kỳ quặc của Toái Ngọc Cung.

Dù gì mỗi lần chấm lên, sắc mặt của Khúc Thu Thủy cũng xụ xuống.

Loay hoay như thế, hóa ra là vì để chuẩn bị cho việc y là người song tính.

Y nói rồi mà, vì sao bản thân tỏ ra là nam nhân đích thực như thế, kết quả trên dưới Toái Ngọc cung đều hết mực kiên trì y là song tính, cho dù trên người y chẳng có cái không nên có.

Nhưng như vậy, Khúc Cửu Nhất cũng yên tâm rồi.

Nghe nói, nốt chu sa kia phải đợi tới lúc ám song mang thai mới có lại, mới có thể phân biệt được.

Nhưng y vốn không thể mang thai, đương nhiên cũng sẽ chẳng có nốt chu sa nào cả.

Cũng có thể nói, cho dù Tạ Tụ nhìn thấy hết của y cũng chẳng thế biết được y là nam tử hay song tính.

Nói đi cũng phải nói lại, đây là thiết lập khỉ gì chứ?

Mình xuyên qua thế giới võ hiệp bình thường đấy nhỉ?

Khúc Cửu Nhất vừa ăn lạc vừa hoài nghi nhân sinh.

Nhân sĩ võ lâm này đầu óc đúng là không tốt, bản thân cũng chỉ mới lan truyền tin tức "ở khách trạm Duyệt Lai có khả năng gặp được Khúc Cửu Nhất" mà thôi, chẳng có chút bảo đảm nào, vậy mà cũng có biết bao người tới bỏ tiền để ở đây chỉ vì một thông tin chẳng mấy chính xác.

Bảo sao bọn họ nghèo thế.

Tiêu tiền loạn hết cả lên, sao không nghèo cho được?

Nhưng sắp đặt một lần này cũng không phải không được lợi.

Ít nhất Khúc Cửu Nhất gặp được những người thật, hầu như có thể ghép được tên với người, không thì sau hành tẩu giang hồ lại chẳng nhận ra ai với ai.

Dù có không nhận ra hình như cũng chẳng ảnh hưởng y làm việc.

"Cung chủ, đây là cánh vịt, cổ vịt đã được tẩm ướp và hom vịt*" Qua một lúc, Sử Vô Song bưng một cái đĩa tới.

*Hom để chỉ bộ khung xương của con vịt hoặc các loại con sau khi đã loại hết phần thịt chỉ còn phần xương, dùng để cho vào canh nấu (nghe má tui nói đó)

Gia vị tẩm ướp là công thức bí truyền của cung chủ, bọn họ chỉ phụ trách mua gà vịt về, xử lý xong bỏ vào nồi nước xuýt luộc là được.

Thơm lắm.

Vốn Sử Vô Song còn có chút nghi vấn với nương nhà mình, chờ khi nàng chính thức được nhận tháng lương của đệ tử Toái Ngọc Cung, Sử Vô Song chẳng có cái gọi là không cam tâm nữa.

Đãi ngộ tốt như này, nàng không phục cũng phải phục.

"Ngươi có gì thì mau nói" Khúc Cửu Nhất cầm một cái cánh vịt lên gặm, không cần nhìn cũng biết Sử Vô Song đang nghĩ gì.

Chắc chắn là nhớ tới tình lang chứ còn gì nữa?

"Cung chủ" Sử Vô Song hơi thẹn thùng, "Ta thấy Cố Thiếu Bình dường như đi cũng với vài bằng hữu qua đây, ta muốn đi nhìn một chút"

"Từ từ, bổn tọa ăn xong ngươi hẵng nói" Khúc Cửu Nhất bây giờ chỉ muốn gặm hết chỗ cánh vịt.

Sử Vô Song chỉ đành đợi ở một bên.

"Ngươi không nên đi tìm hắn" Khúc Cửu Nhất cuối cũng cũng gặm xong cái cánh, dùng khăn tay lau miệng, chậm rãi nói.

"Nếu ta không đi tìm hắn, hắn quên ta thì phải làm sao?" Sử Vô Song gấp gáp nói.

"Ngốc! Ngươi như vậy đừng nói là người Toái Ngọc Cung ta đấy" Khúc Cửu Nhất hận rèn sắt chẳng thành thép nhìn Sử Vô Song.

Thiết lập tiểu yêu nữ tuy rằng nhìn khá ngầu nhưng suy nghĩ kỹ càng đi nào.

Người thực sự thông minh, tiếng tăm chắc chắn rất tốt, sao sẽ để người ta chỉ vào mũi mắng yêu nữ cho được chứ? Kẻ ác điên cuồng gây chuyện trái với đạo lý luân thường nhiều lắm, sao không mắng bọn họ?

Suy cho cùng là vì "tiểu yêu nữ" ấy chẳng đủ mạnh, không thể khiến người khác tôn kính họ mà thôi.

Khúc Thu Thủy làm việc bá đạo ngang tàn như thế, lẽ nào có người dám đứng trước mặt bà ta mắng bà ta nữ ma đầu à? Bà ta nói muốn một nam nhân, có người dám ngăn sao?

Người đời đều yêu thiện ghét ác, chỉ vậy mà thôi.

"Vẫn mong cung chủ chỉ dạy" Sử Vô Song không hiểu những chuyện này nhưng cung chủ dường như biết được gì đó, chắc có thể nghe cung chủ nói.

"Trước kia ngươi và Cố Thiếu Bình luôn xưng huynh gọi đệ, cho dù ngươi đổi nữ trang nhưng hắn cũng đổi nữ trang cho nên chẳng có gì phải nghĩ nhiều.

Tình huynh đệ đàng hoàng chợt biến thành tình cảm nam nữ, phải cần thời gian và chút xúc tác" Khúc Cửu Nhất khẽ ra hiệu bằng ánh mắt, Sử Vô Song đi lên trước đấm vai bóp chân cho Khúc Cửu Nhất, cực kỳ lấy lòng.

"Cung chủ, người mệt rồi, nói tiếp đi" Sử Vô Song nghe ra chút thâm ý rồi, hận không thể để Khúc Cửu Nhất nói hết ra cho rõ.

"Bây giờ ngươi còn nhỏ, thiếu hiểu biết, bây giờ đi gặp hắn, nhiều nhất thì hắn có thể coi ngươi như muội muội thôi" Khúc Cửu Nhất ra hiệu Sử Vô Song đừng bóp mãi một bên, đổi vai bóp, "Cho nên, vào lúc này, ngươi không chỉ không được đi gặp hắn còn phải cắt đứt liên hệ với hắn"

"Hả?" Sử Vô Song không nhịn được tiếng kinh hô dường như không thể hiểu được.

Nếu cắt hết mọi liên hệ, há không phải là Cố Thiếu Bình sẽ quẳng mình ra sau đầu sao.

"Bây giờ, việc ngươi cần làm là xóa mờ tình huynh đệ với hắn" Khúc Cửu Nhất nhịn không được gõ vào cái đầu gỗ của Sử Vô Song, "Nửa năm đi, thời gian nửa năm này hắn sẽ quên ngươi ít nhiều nhưng chưa tới mức quên hết.

Tới lúc ấy, ngươi lại chăm chú chỉnh trang, đi cùng với một nam tử khác giả vờ gặp phải hắn, sau các ngươi lại nói chuyện đã qua, cảm tình tự nhiên đi lên thôi"

"Xin hỏi cung chủ, tại sao lại như vậy?" Sử Vô Song vừa cảm thấy cung chủ hình như nói có lý, vừa cảm thấy hình như chẳng có lý để đứng vững được.

"Nam nhân, cho dù là tốt hay xấu, bởi vì ở thời đại này nên khoan dung với nam tử hơn một chút.

Cho dù là phụ mẫu hay sư trưởng, hay là bằng hữu, đối xử với nam tử tốt hơn nhiều so với nữ tử.

Do đó, đối với nam tử trên thế gian này, bọn họ cực kỳ tự tin"

"Ví dụ, họ cho rằng một nữ tử sẽ yêu mình, sẽ si mê mình chẳng dứt, ví dụ họ cho rằng bằng hữu của mình sẽ chẳng phản bội mình vân vân.

Tóm lại, cho dù bọn họ tỏ ra khiêm nhường như nào, bọn họ vẫn rất tự tin thôi.

Gì mà nam nhân có khóc cũng không được rơi lệ, *dưới đầu gối họ có vàng, nói cho cùng, đều là tự khen mình mà thôi"

*Ý nói đầu gối nam nhân quý như vàng, không nên quỳ với người khác (baike)

"Theo đuổi không có nghĩa là buôn bán.

Nếu ngươi một mực quấn lấy, hắn sẽ chỉ cảm thấy ngươi gây chuyện vô lý, đồng thời cũng len lén thấy tự hào về mị lực của mình.

Nếu ngươi muốn tóm được hắn lần nữa, cũng phải cho hắn chút cảm giác nguy cơ, khiến hắn để ý, khiến hắn khó mà nắm bắt được.

Đợi tới khi hốt trọn rồi, ngươi vo tròn vo véo như nào là chuyện của ngươi.

Nhưng khoảng thời gian này, tốt nhất là ngươi đừng nên có chút tiếp xúc nào với hắn ta, ngươi càng chủ động đi tìm hắn ta, ngươi càng không thể nhận được bất cứ sự hồi báo nào"

Sử Vô Song nghi ngờ đôi chút, bình tĩnh nhìn Khúc Cửu Nhất, "Cung chủ, người hiểu khá rõ ràng tâm lý của nam nhân nhỉ? Có phải người cũng làm vậy để vợt* được Tạ thần y không?"

*拐 là từ này nhé, nghĩa là vợt về cả nghĩa đen và nghĩa bóng

Khúc Cửu Nhất thấy may là ăn xong cánh vịt mới nghe Sử Vô Song nói, nếu không chắc 100% phun ra hết.

Nói đi cũng phải nói lại, uống trà nói chuyện kiểu gì cũng phun ra hết, tính ra là quy luật rồi.

"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

Người giang hồ hiểu nhầm đã đành, dù gì Tạ Tụ cũng bị trói lên thuyền của y rồi, nếu để người Toái Ngọc Cung hiểu nhầm thì không tốt.

Nếu không tới lúc ấy chắc chắn sẽ gây ra một đống phiền phức, trưởng lão được cung phụng đường hoàng lại bị ép làm cung chủ phu nhân là như nào.

Có cái gì khiến mọi người hiểu nhầm, y nên sửa ngay.

"Mọi người đều nói" Sử Vô Song nghi ngờ nhìn cung chủ nhà mình, "Người giang hồ đều biết, Tạ thần y không gần mỹ sắc, dẫu là nam nữ, hắn đều chẳng để vào mắt, trong mắt hắn, chỉ có hai loại là người bệnh và người bình thường.

Người có đẹp hơn nữa tới trước mặt hắn cũng chỉ là túi da mà thôi.

Nhưng Tạ thần y bằng lòng ở bên người, hợp tác diễn kịch với người, thậm chí còn làm chứng thay cho người, tới Toái Ngọc Cung ta làm trưởng lão..."

Không, đó là vì trong mắt Tạ Tụ, ta là giới người thứ ba giữa nam và nữ.

Khúc Cửu Nhất cảm thấy hơi đau.

Bây giờ y muốn thừa nhận mình là nam nhân đích thực cũng chẳng được nữa rồi.

Tạ ba mươi vạn ơi Tạ ba mươi vạn, huynh đúng là tiểu yêu tinh phiền người mà.

"Từ từ, ngươi nói mọi người?" Khúc Cửu Nhất ngơ ra, "Ngươi nói người Toái Ngọc Cung? Không phải những người ngoài cung ư?"

"Đều có mà" Sử Vô Song nghiêm túc nói, "Cung chủ, người giang hồ đều cảm thấy Tạ thần y có thể bị người uy hiếp nên mới làm vậy.

Nhưng chúng tỷ muội trong cung đều biết, đều nói..."

"Nói cái gì?" Trực giác của Khúc Cửu Nhất cảm thấy không đúng lắm.

"Cung chủ, ngươi bây giờ đang mang thai, không nên ăn mấy thứ đồ linh tinh này thì hơn" Sử Vô Song duỗi tay, định mang hết đống đồ ướp kia đi.

"Dừng tay" Khuôn mặt của Khúc Cửu Nhất dần biến sắc, "Ngươi nói ta mang thai? Tin tức này truyền ra như nào?"

Não của Sử Vô Song cũng bị lừa đá à? Hay là nói não của tất cả người Toái Ngọc Cung cũng bị lừa đá rồi?

Xét theo thiết lập, nếu y thực sự là song tính có thể mang thai, bây giờ trên đầu không phải nên có nốt chu sa sao?

Khoan đã, tại sao y lại thuần thục để mình đi theo thiết lập thế nhỉ?

"Là các sư tỷ nói mà" Sử Vô Song hơi sợ hãi lùi về sau, "Bọn họ nói, thần y sở dĩ bận rộn như thế vì người cũng là vì nể mặt của hài tử nữa.

Còn về nốt chu sa gì đó, có Tạ thần y ở đây, dùng dược che đi cũng không phải chuyện gì khó"

"Hơn nữa, bụng của người cũng to hơn trước kia"

Tay cầm món ăn của Khúc Cửu Nhất chậm rãi buông xuống.

Ở ngoài giang hồ nếm thử nhiều thứ thế mà làm bản thân béo lên rồi.

Hết cách mà, thức ăn của Toái Ngọc Cung dù được coi là ngon cũng đã ăn hơn mười tám năm rồi mà món chính ấy, có thể so bì được với tiểu yêu tinh như món ăn vặt à?

Bây giờ Khúc Cửu Nhất ăn hết ba đĩa thức ăn thì uống trà, uống trà xong còn ăn khuya, không có việc gì cũng gọi điểm tâm đồ kho*, có thể không béo sao?

*Đây là một món ăn theo tiếng Quảng gọi là luwei, được om cùng với một loại sốt đặc biệt, trông na ná mấy cái gói cổ vịt, chân vịt mà có sốt xong được gói trong cái gói con con đó

Nhưng béo như vậy, trong mặt đệ tử Toái Ngọc Cung là bằng chứng của việc mang thai!

Trước kia khi còn ở Toái Ngọc Cung, cung chủ không có chuyện gì cũng đi ở cùng Tạ thần y qua đêm mà.

Kết quả từ khi rời khỏi Toái Ngọc Cung, cung chủ và Tạ thần y lại tách ra ngủ riêng!

Đó là bằng chứng của việc mang thai xong không được thông phòng!

Nữ tử của Toái Ngọc Cung lúc đối mặt với các nam sủng có tư sắc bình thường đã cảm thấy một tháng ba lần là không đủ rồi.

Cung chủ bây giờ đương lúc tuổi trẻ khí cường, Tạ thần y lại đương lúc tư sắc thịnh nhất, hai người họ lại chẳng nghĩ cách gần gũi với nhau sao?

Cơ thể của bọn họ chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao Tiêu Dao hoàn cũng là do hai người họ làm ra.

Vậy chỉ có thể là do nguyên nhân khác, ví dụ mang thai chẳng hạn.

Ài, người trẻ tuổi đúng là, dễ trầm mê những thú vui nơi khuê phòng.

Mọi người đều nín nhịn cả một bụng hóng hớt, không tiện nói ra, chờ tới khi có người mới như Sử Vô Song tới, còn chẳng phải là bắt đầu nói cái ào ra ngoài à?

"Mọi người đều nói, tính thời gian cung chủ mang thai, chắc là từ lần ở ôn tuyền đó!" Sử Vô Song ngây thơ nói tiếp, "Bây giờ các sư tỷ đã rỉ tai nhau khắp cung rồi, hy vọng các nàng đào thêm mấy cái ôn tuyền nữa!"

Răng rắc.

Một góc bàn bị Khúc Cửu Nhất bẻ xuống..