Là Bé Cưng Của Người

Chương 7: C7 Em muốn em ấy cũng cười với mình như vậy mỗi ngày

Hôm nay Tô Mạt có một cảnh lái xe máy.

Xe máy này cũng chính là motor hạng nặng, nhìn qua rất sành điệu, nhưng trên thực tế điều khiển không dễ, Tô Mạt chỉ ngồi vững vàng tạo dáng chụp mấy tấm ảnh tạo hình thôi đã phải cố hết sức rồi.

Tô Mạt cần phải nắm chặt tay lái xe máy, tự dùng sức để kiểm soát thân xe, mà tay lái xe máy là kim loại, đỗ bên ngoài thời gian dài, lạnh như cầm một khối băng vậy.

"Thế nào, cố được nữa không?" Thợ chụp ảnh hỏi.

"Không thành vấn đề." Tô Mạt cười nói, nhìn vừa ngọt ngào vừa hoạt bát.

Thật ra nội dung của cảnh quay này trong kịch bản « Yểu Điệu Thục Nữ » là một đoạn hồi tưởng kí ức của Lục Chiêu.

Thanh niên mà, khó tránh khỏi những năm tháng ngông cuồng của tuổi trẻ, Lục Chiêu cũng đã từng nửa đêm nửa hôm phóng xe máy đến rung trời lở đất trên đường xá vùng ngoại ô.

Cơ mà rung trời lở đất gì gì đó, Tô Mạt cũng không cần nghĩ đến, em chính là một em gái nhỏ, bằng lái cũng chẳng có chỉ biết lái xe đạp là cùng, nên cảnh quay buổi sáng ngày hôm nay, chủ yếu là lấy mấy góc gần, quay một chút cảnh cận mặt, chờ đến lúc cần quay động tác chuyên nghiệp, tự nhiên sẽ có người lái xe chuyên nghiệp đến thay.

"OK, được rồi."

Nhận được sự ưng thuận, Tô Mạt vội vàng cẩn thận trèo xuống khỏi xe máy dưới sự hỗ trợ của mọi người.

Tô Mạt cảm thấy tay mình sắp đóng đá đến nơi rồi, nhẹ nhàng xoa bóp, cùng Điền Điềm đi vào trong.

"Tiểu Thất!"

"Á, Tiểu Thất, là Tiểu Thất."

"Ui, Tiểu Thất, em đẹp giai quá."

"Con gái, cưới mẹ!"

Câu cuối cùng này thành công giành được nụ cười ngọt ngào của Tiểu Thất, vị fan hâm mộ này e là kiểu kết hợp hoàn hảo giữa fan mẹ lẫn fan bạn gái đây.

Thành phố điện ảnh và truyền hình Trường Lưu nằm ở phía Đông Nam ngoại thành Kinh Nguyên, nhưng dù có cách nội thành xa hơn nữa, cũng vẫn sẽ có fan hâm mộ chẳng ngại ngàn dặm xa mà đến đây cổ vũ động viên thần tượng của mình, cơ mà để không quấy rầy đến công việc của nghệ sĩ mình ủng hộ, tổ chức fan hâm hộ cũng sẽ cùng đoàn phim thương lượng, ở thời gian thích hợp, khu vực quy định chờ đợi thần tượng cùng mình gặp gỡ.

Sáng sớm, vừa qua tám giờ.

Tô Mạt đứng một bên cùng fan hâm mộ tươi cười nhìn nhau.

Em bắt đầu làm việc từ sớm, người yêu mến em, ủng hộ em còn tới sớm hơn.

Tô Mạt sau khi đã mỉm cười chào hỏi, đi tới một bên, vừa kí tên lên những chiếc CD fan hâm mộ đưa tới, vừa cùng mọi người nói cười buôn chuyện.

"Cuối tuần mà, dậy sớm như này thật là vất vả cho mọi người quá." Tô Mạt cười.

Mọi người rối rít đáp lại rằng em cũng thế, sau đó lại đua miệng dặn dò Tô Mạt phải chú ý nghỉ ngơi.

Còn có người để ý rằng trang phục Tô Mạt mặc hôm nay có chút khác lạ, lúc bấy giờ Tô Mạt mới nhớ ra bộ đồ đua xe anh tuấn trên người mình.

Hồng trắng kết hợp, màu sắc thật hoạt bát, vai rộng, eo siết, kết hợp với quần da khoe ra đôi chân dài, khiến cả người Tô Mạt nhìn qua có thêm mấy phần soái khí.

Em vui vẻ chia sẻ cùng fan, cười cười xoay 360 độ, "Hôm nay mình có một cảnh lái xe máy, ngầu lắm nha, đây là lần đầu tiên mình ngồi xe máy hạng nặng như vậy, huấn luyện viên hỏi mình có muốn học không, bảo mình trông rất là có thiên phú, mình cũng cảm thấy không tệ lắm, nói không chừng mình có thể học thử xem một chút, tiện thể thi lấy bằng lái xe máy gì đó luôn."

Các fan cười rộ lên không nể nang gì hết.

"Hồi còn trong chương trình lúc nào cũng chân nọ xọ chân kia em quên rồi sao?"

"Con yêu, hay là thôi dẹp đi, hơi nguy hiểm với con đó."

"Hahahaha, đúng, không sai, dù sao đến đạp xe đạp em còn chẳng đèo được ai nữa mà."

Tô Mạt chống nạnh, "Mọi người còn vừa mới khen mình xong."

Các fan cười hì hì, "Khen cái gì cơ?"

"..." Tô Mạt chẳng nói nên lời.

Mọi người khen em bày động tác không tệ.

Tán gẫu xong xuôi, Tô Mạt bắt đầu nghiêm túc ký lên từng chiếc CD fan hâm mộ đưa tới, hầu hết đều là đĩa đơn Candycat phát hành, chỉ có một chiếc là ngoại lệ, lúc tiếp nhận mắt Tô Mạt đều trợn tròn cả lên.

"Ui, album đầu tiên của Paradise, còn là bìa solo của mình, các bạn tìm được ở đâu ra thế, đây là quá khứ đen đó nha."

Tô Mạt có chút không đành lòng nhìn thẳng vào hình ảnh buộc tóc hai chùm làm ra vẻ dễ thương của mình.

"Không không không, không phải quá khứ đen."

"Tiểu Thất hình này của em đáng yêu lắm."

"Tấm của Hứa Vãn mới chết người."

"Tiêu Bạch nữa, Tiêu Bạch nữa."

Các fan lại nhao nhao nói tiếp, lại có cười từ trong người lấy ra phiên bản có hình của cả nhóm, Tô Mạt cũng đi tới đó nhìn, cuối cùng cả đám người cùng nhau cười đến là vui vẻ.

Album đầu tay của Paradise, Tô Mạt buộc tóc hai chùm, Tiêu Bạch để đầu dưa hấu, còn Hứa Vãn thì cắt mái chó gặm, so sánh với ba người này, visual của bốn người còn lại quả thực thuộc cấp bậc thần thánh.

Tô Mạt nhận lấy bìa nhóm, nhìn lên mỗi người, ánh mắt cuối cùng lại rơi lên người Hứa Vãn.

Tô Mạt còn nhớ rõ cái mái kia quả thực không hợp với Hứa Vãn, tiếc là tóc trong thời gian ngắn không thể dài ngay được, Tô Mạt liền cho cô ấy thật nhiều kẹp nhỏ dễ thương, để cô ấy kẹp tóc con lên...

Nhìn thấy ảnh của nhóm cũ, nụ cười của Tô Mạt lại sâu hơn một chút, em nhận lấy chiếc đĩa kia rồi vẽ hai cái ria mép lên trên mặt Hứa Vãn, cứ như đứa con nít vừa thành công làm được chuyện xấu, Tô Mạt cười đến vui vẻ.

"Phải rồi." Tô Mạt nghĩ đến gì đó, đột nhiên mở miệng nói, "Các bạn đã xem show mới của A Vãn chưa?"

Tiếng trả lời vang lên thưa thớt, nhưng mà vẫn có người đáp lại câu hỏi của Tô Mạt.

"Có xem."

"Mời cùng tôi nhảy một điệu."

"Tiểu Thất có rảnh rỗi đi làm khách mời không?"

Tô Mạt thật sự nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng hơi hơi tiếc nuối lắc đầu, "Lịch trình gần nhất được xếp rất chặt chẽ, e rằng đến lúc mình rảnh rồi, show của cậu ấy cũng đã chuẩn bị kết thúc rồi."

Ký xong CD, Tô Mạt trả lại đĩa nhạc, sau đó đập tay với từng fan một.

"Tiết Thất, tay em lạnh như đá vậy, có phải mặc phong phanh quá rồi không."

Tô Mạt giả bộ xoa xoa tay, "Tại tay lái xe máy lạnh quá."

"Tiểu Thất!" Một vị nữ phó đạo diễn của đoàn phim Yểu Điệu Thục Nữ đứng cách đó không xa gọi tên Tô Mạt.

Tô Mạt mỉm cười vẫy tay với fan, "Thôi mình đi trước nha, mọi người về nhà sớm, chú ý an toàn."

Em đang định quay người, bạn fan vừa mới đưa tới bìa nhóm Paradise ở sau lưng đem gì đó bỏ vào trong hộp CD rồi đưa cả tới trước mặt Tô Mạt, "Tiểu Thất, cái này tặng cho em."

Tô Mạt sững sờ, đưa tay đón lấy, "À, vâng, cảm ơn."

Lúc này trong đám người đột ngột phát ra âm thanh, "Tiểu Thất, mẹ yêu em."

Mọi người đều bị chọc cười, Tô Mạt cũng vậy. Em liền thoáng hóa thành một mặt trời nhỏ, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, mà những hình ảnh này đọng lại hết trong mắt Tiết Đồng ở gần đó.

Lực chú ý của Tiết Đồng dồn hết về phía xa xa.

Lâm Tịnh hoàn toàn không phát hiện được gì, lo lắng hỏi han: "Em nói chuyện với đạo diễn Lương, muốn tự quay cảnh sắp tới sao?"

"Ừm."

Ừm một cái là xong đấy hả?

Đúng là Hoàng đế không vội thái giám vội!

Lâm Tịnh hỏi, "Vì sao lại không cần thế... Này, Tiết Đồng, em có nghe chị nói gì không?"

Ánh mắt Tiết Đồng vẫn như cũ nhìn xa xăm, cơ mà cô vẫn biết đáp lại Lâm Tịnh một câu, "Em vẫn đang nghe."

"Em suy nghĩ cái gì hết cả ngày hôm nay vậy?" Lâm Tịnh phàn nàn.

"Em muốn em ấy cũng cười với mình như vậy mỗi ngày."

"... Ai?" Lâm Tịnh thuận theo ánh mắt của Tiết Đồng mà quan sát.

Tiết Đồng nở một nụ cười xán lạn, "Bạn nhỏ nhà em."

"..." Lâm Tịnh hít sâu một hơi, "Em trả lời vấn đề thế thân trước đi đã."

Tiết Đồng rốt cuộc cũng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, "Em làm được, không cần dùng thế thân."

"Nhưng mà..."

Lâm Tịnh đang muốn khuyên tiếp, đúng lúc này bạn nhỏ mà Tiết Đồng nhớ mãi không quên chạy về phía bên này.

Phó đạo diễn vừa mới gọi Tô Mạt qua, hẳn là bàn giao một số lưu ý về phân đoạn quay sắp tới, hai người thường ngày thân thiết, chờ sau khi nói xong chính sự, Tô Mạt liền bắt đầu nghịch ngợm lén lút nhét bàn tay lạnh như băng vào cổ người ta.

Tay Tô Mạt thật sự rất lạnh, đối phương run lên bần bật, sau đó hai người liền cười đùa cùng đuổi bắt, hết xa lại gần, chạy qua chạy lại, chớp mắt đã đến bên người Tiết Đồng.

"Tô Mạt."

Nghe thấy Tiết Đồng gọi mình, Tô Mạt có chút kinh ngạc, cơ mà em vẫn đứng phắt lại rồi chuyển hướng, chạy mấy bước tới trước mặt Tiết Đồng.

"Cô Tiết." Tô Mạt cười chào hỏi, ngây thơ lại ngoan ngoãn.

"Chìa tay."

"Hả?"

Trước yêu cầu của Tiết Đồng, Tô Mạt nhất thời không kịp phản ứng.

"Chìa tay ra." Tiết Đồng lại nói.

"À." Dù không biết đối phương muốn gì, Tô Mạt vẫn cứ làm theo.

Sau đó...

Sau đó Tô Mạt liền cảm thấy hai tay mình bị lòng bàn tay ấm áp bao trọn lấy.

Em giật nảy mình, vội vàng muốn đem tay rút ra, nhưng động tác thu tay của em vậy mà chẳng có chút tác dụng nào, bàn tay Tiết Đồng lúc này cứ giống như ánh mắt mà cô dành cho mình, ấm áp lại kiên định, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy an tâm.

Không đến vài phút, hai bàn tay như khối băng nhỏ của Tô Mạt đã được Tiết Đồng sưởi ấm.

"Còn lạnh không, Chiêu Nhi." Tiết Đồng cười nói.

Tô Mạt mới vừa bị hành động thân mật đột ngột của Tiết Đồng làm căng thẳng muốn chết, bởi vì một câu Chiêu Nhi này mà buông xuống lo lắng trong lòng.

Thời điểm Tô Mạt ngẩng đầu lên, em cảm thấy người đứng trước mặt mình đã không còn là Tiết Đồng, mà là nhân vật Thẩm Minh Tâm trong phim.

Lục Chiêu là cô em gái mà Thẩm Minh Tâm nhìn từ nhỏ đến lớn, vô cùng cưng chiều, tất cả sự quan tâm cô dành cho Lục Chiêu, hoàn toàn là sư xuất hữu danh(*), thuận lý thành chương, mà Tiết Đồng cùng Tô Mạt sẽ có mấy màn đối diễn ngay sau đó.

(*) Sư xuất hữu danh: xuất quân ra có tiếng, nghĩa là vì có điều tiếng gì mới đem quân ra đánh nước ngoài vậy

Có lẽ là vì trạng thái của Tiết Đồng tới quá nhanh, Tô Mạt cảm thấy mình trong nháy mắt đã bị người kia kéo ra được cảm xúc của nhân vật trong kịch bản.

Vẫn là cô Tiết lợi hại, còn chưa bắt đầu quay đã nhập vai rồi.

Tô Mạt dùng ánh mắt sùng bái nhìn qua.

"Trời lạnh lắm, chút nữa lúc quay phim nhớ đeo găng tay lái xe vào." Tiết Đồng dặn dò.

Tô Mạt mím mím môi, "Găng tay kia xấu lắm."

"Mang lên tay sẽ không lạnh."

Tô Mạt gật gật đầu, như một con mèo dịu dàng ngoan ngoãn bám theo Điền Điềm, người vừa từ một bên chạy tới trang điểm lại cho em.

Trước khi rời đi, Tô Mạt quay lại cùng Tô Mạt cười vẫy tay, "Chút nữa gặp lại, cô Tiết."

"Ừ, chút nữa gặp." Ánh mắt Tiết Đồng nhu hòa, mang theo một tia ý cười nhàn nhạt.

Chờ Tô Mạt đi xa, Lâm Tịnh mới bước lên trước một bước, sát tới vị trí của Tiết Đồng.

"Em không cần thế thân, chẳng lẽ là vì muốn ra vẻ trước mặt bé ngoan."

Tiết Đồng bất đắc dĩ cười nói, "Chị nghĩ cái gì vậy."

"Không phải thật ư?"

"Đương nhiên."

Chuẩn bị bắt đầu quay rồi, Điền Điềm cầm hộp phấn dặm lại lớp trang điểm cho Tô Mạt, cọ cọ bên trái, xát xát bên phải.

Tô Mạt đang nhớ lại ánh mắt vừa mới nhìn mình chăm chú kia của Tiết Đồng, em cứ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lắm, dường như em đã bị một câu Chiêu Nhi kia của Tiết Đồng kéo đi mất, lúc này mới phản ứng được, nếu là Thẩm Minh Tâm nhìn Lục Chiêu, thì ánh mắt vừa rồi hơi bị rực lửa quá rồi.

"Điền Điềm..." Tô Mạt nói.

"Làm sao." Điền Điềm thuận miệng đáp.

"Đôi khi em không phân biệt được lúc nào thì cô Tiết nhập vai, lúc nào là trạng thái chân thực nữa." Tô Mạt lẩm bẩm nói.

Điền Điềm cười, "Đúng vậy đó, không thì sao người ta cầm được cúp ảnh hậu cơ chứ."

Chỉ vì thế thôi sao, Tô Mạt có chút nghi hoặc.

Lúc này lớp trang điểm đã được dặm lại xong, đồng chí Điền Điềm vỗ vỗ bả vai Tô Mạt, "Được rồi, chuẩn bị bắt đầu thôi nào."

Tô Mạt rời khỏi suy nghĩ phức tạp, tiến vào trạng thái quay phim.

Em đứng tại chỗ cũ một hồi lâu, thời điểm ngẩng đầu lên khuôn mặt liền biến hóa từ ngọt ngào trở nên sắc bén.

Lục Chiêu, đứa nhóc được nâng niu nuông chiều trong lòng bàn tay, tự tin lại vị kỷ, em tự cao tự đại, chẳng coi ai ra gì, đời này em chỉ phục một người, chỉ yếu đuối trước mặt một người, đó chính là Thẩm Minh Tâm.

Điền Điềm nhìn thần tượng nhỏ nhà mình cấp tốc tiến vào trạng thái, em dẫm lên đôi ủng da, mặc đồ đua xe máy, hơi lười biếng tùy tiện cầm mũ bảo hiểm trên tay, một Lục Chiêu vị kỷ, kiêu ngạo, cứ như vậy xuất hiện trước mắt Điền Điềm.

Điền Điềm thật sự muốn nói cho Tô Mạt, em chẳng cần phải hướng về ai hết, bởi vì chờ một thời gian nữa thôi, em cũng sẽ trở thành một diễn viên vô cùng ưu tú. Đến lúc đó nếu như mình vẫn còn có thể ở bên cạnh em ấy, cũng thật tốt.