Khi tên mập Trần nói “được”, đã có người quay mặt qua, khi hắn bước xuống khỏi bàn, cho dù là người vốn đặt cược cho hắn cũng không nói gì, bọn họ thua tiền, mà tên mập Trần lại là thua mạng. Chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn Daniau đã thay đổi.

Trong bài poker Texas, về bài bắt đầu, có một câu thế này: Đôi nhỏ, phải nhìn, tính toán thỏa đáng thiệt hơn. Ý là nếu trong tay chỉ có một đôi nhỏ__ Chẳng hạn dưới 8, vậy thì trong tình trạng chơi thoáng, phải có ba người cùng luyện mới theo, nếu chơi chặt, thì phải bốn người mới theo.

Bài của tên mập Trần vừa rồi là một đôi rất nhỏ, dưới tình trạng chỉ có hai người, theo như xác suất mà nói, hắn không nên theo, nhưng trạng thái của hắn hôm nay vẫn khá ẩu tả, cầm một lá bài lớn liền dám cược all, trong tình trạng chỉ có một đôi 3 mà vẫn theo cũng có thể nói là một loại sách lược.

Nhưng bài của Daniau vừa rồi, thậm chí không thể tính là bài lớn. Q, không nhỏ, nhưng hắn không có đôi, không phải là thùng, ghép với lá bài riêng còn lại cũng không thể thành sảnh, đương nhiên, trong poker Texas, cướp gà là thường xuyên tồn tại.

Nhưng cái gọi là cướp gà, là muốn lừa đối phương, khiến bên kia cầm bài lớn cũng không dám theo cược mà tự động từ bỏ, nhưng Daniau đó, có thể tính là cướp gà sao? Nhìn thế nào cũng giống như đã hiểu rất rõ. Liên hệ với câu hắn nói vừa rồi, mọi người không khỏi nảy sinh cảm giác quái dị, kèm theo đó là, cũng phải nhìn Lâm Dược bằng con mắt hơi khác.

Nhà cái thu lại bài của mọi người, mở cục mới. Lần này, từ lầu ba tới lầu hai, bầu không khí đã trở nên càng ngưng trệ.

Ghế của tên mập Trần đã trống, chip của Daniau lập tức đột phá mười triệu, chất cao nhòng một bên.

Ván này Daniau là Dealer, Lâm Dược cược mù nhỏ, Lưu Yên Nhiên cược mù lớn, bài riêng được phát.

Daniau không nhìn bài của mình, mà nhìn Lâm Dược một cái: “Tôi có thể cho cậu thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn luôn rất công bằng, hiện tại tôi ở đây có mười một triệu, cậu cũng có thể có chín triệu, chênh lệnh không quá lớn.”

Lâm Dược cười cười, đang định mở miệng, một người phục vụ đã bưng mâm tới cạnh y, mười sáu thanh kẹo que xếp vô cùng chỉnh tề, đỏ cam vàng xanh, chuối dâu tây, đủ màu đủ vị.

“Cảm ơn.”

Lâm Dược bảo phục vụ đặt mâm lên bàn, sau đó tự lấy một thanh vị bạc hà, lột giấy bọc, nhét vào miệng, sau đó hàm hồ nói: “Thật ra, tôi luôn muốn nói một câu, anh xem trọng mình quá rồi đó, trái đất không phải không có anh thì không thể quay.”

Daniau ngược lại không tức giận, nhìn y một cái, ném ra mười đồng chip.

Lâm Dược cũng đặt theo mười đồng.

Lưu Yên Nhiên nhìn Daniau, lại nhìn Lâm Dược, gạc tàn thuốc trong tay vào gạc tàn, nhấc tay, đẩy số chip hai trăm ngàn ra.

Ván vừa rồi, cô đã biết khoảng cách của mình và Daniau không phải xa bình thường. Ván đó, cô đã bỏ bài, tên mập Trần theo tiếp, lần này, tới phiên cô rồi.

Đúng, cô cũng có thể giống như trước kia không ngừng bỏ bài, hơn bốn triệu, chỉ cần đặt cược mù, ít nhất có thể cược sáu mươi ván!

Nhưng cô không thể làm như thế, vì cô biết, không tới sáu mươi ván, mình đã sụp đổ trước.

Hai năm trước, cô có thể đấu ván bài như thế. Ngày ngày đêm đêm tại sòng bài Macao, cô cũng có thể đánh ẩu hoặc chặt tay, nhưng hiện tại cô không thể.

Vì trước kia, cô ăn cá, mà hiện tại, cô là con cá bị ăn.

Trước kia, cô luôn nắm chắc một nửa trở lên__

Trong poker Texas, không thể nói một trăm phần trăm, vì luôn có nhân tố vận may, uy lực của lá River cuối cùng từng khiến ít nhiều cao thủ điên cuồng.

Mà hiện tại, cô thậm chí ngay cả lòng tin cũng không có.

Khác với những khách chơi đến sòng bài mua vui, chơi dựa vào vận khí, cô biết rõ mình sắp bị ăn. Cái này giống như phạm nhân tử hình, biết rõ mình sắp chết rồi.

Chết không tính là gì, một viên đạn một con dao một vụ tai nạn, một tính mạng, cũng liền biến mất. Nhưng cái làm người sợ hãi, là đối mặt cái chết.

Lưu Yên Nhiên biết, cô có thể không ngừng bỏ bài, nhưng số chip ít dần, dũng khí của cô, lòng tin của cô, kỹ thuật lý trí của cô tất cả nhất định sẽ càng lúc càng yếu.

Cô nhất định phải đọ sức!

Cô thêm một trăm, Daniau Lâm Dược nhất định phải chọn lựa, hoặc là bỏ bài, hoặc theo cược.

Daniau cũng đẩy ra thêm một trăm.

Lâm Dược đẩy ra một trăm, rồi lại đẩy thêm một trăm.

Động tác của y rất tùy ý, Lưu Yên Nhiên giật mí mắt.

Ba trăm ngàn, không lớn, nhưng cứ thêm từng chút từng chút thế này, rất có thể sẽ ra bài lớn.

Lưu Yên Nhiên lại nhìn bài của mình một cái, một đôi Q.

Trong bài poker Texas, có một kỹ xảo thế này, được gọi là mười ván bài kẻ mới tất thắng.

Đương nhiên nói là tất thắng, kỳ thật là nói mười tổ hợp bài riêng có phần thắng lớn nhất, là một người mới, một người mới chỉ vừa hiểu một chút về quy tắc poker Texas, chỉ có khi cầm được mười tổ hợp bài này, mới không dễ bị ăn đứt.

Mà một đôi Q, chính là nằm trong mười tổ hợp đó.

Theo như quy tắc đánh bài chính xác, lúc này cô nên theo, hơn nữa tốt nhất, là thêm gấp bội. Nhưng mà… cô chậm rãi hít một hơi, xóa bỏ ý định vừa nổi lên trong đầu, đẩy thêm sáu trăm.

Có lẽ cô sắp bị ăn, có lẽ cô sẽ thua rất thảm, nhưng mà, hiện tại cô phải đánh theo phương thức chính xác.

Lầu hai đã hơi xao động, ván này của Lưu Yên Nhiên, lập tức đẩy số lượng cược lên tới cả triệu, do bọn họ có thể thấy được bài riêng, nên biết rõ bài của Lưu Yên Nhiên ván này không phải vô cùng lớn, ít nhất so với KJ của Daniau, đôi mười của Lâm Dược, tuy xác suất cao nhất, nhưng vào lúc khi mà ba lá Flop còn chưa xuất hiện, xác suất này là rất lớn.

Đương nhiên, nếu vào nửa tiếng trước, nói chính xác là một ván trước, bọn họ đều sẽ không cho rằng có gì sai, nhưng sau khi Daniau với bài tạp nhất vào lúc cuối cùng lại dùng bài cù lũ thắng được tên mập Trần, tâm tư của mọi người, không khỏi có chút thay đổi.

Daniau và Lâm Dược vẫn theo cược, lần này, không có ai tố thêm.

Nhà cái phát ba lá Flop: J rô, 10 rô, Q rô.

Ba lá bài theo chuỗi xuất hiện, Lưu Yên Nhiên có ba con Q, Lâm Dược có ba con 10, mà Daniau lại có thùng và sảnh từ 10 tới K.

Ván này, xác suất của Lưu Yên Nhiên có 62.68%, Daniau đạt tới 25.36%, mà Lâm Dược, lại chỉ không tới mười phần trăm.

Daniau hắn ném ra năm trăm. Lâm Dược cầm chip, chần chờ một lát: “Lạc Lạc, thật sự muốn theo sao, hiện tại tôi đã có xám chi, nhưng hai người họ rất có khả năng có thùng phá sảnh.”

“Kẻ ghế trên của cậu đã là sảnh rồi.”

“Vậy còn muốn theo?”

“Cậu chỉ có xác suất hai mươi phần trăm cầm được thùng phá sảnh, chúng ta phải xem lá thứ tư.”

Lâm Dược nhún vai, đẩy chip ra.

Lá Turn thứ tư xuất hiện, 8 rô.

Đây gần như là lá bài không có mấy tác dụng với ba người, mà lá bài này xuất hiện, xác suất của Lưu Yên Nhiên đạt tới bảy mươi phần trăm, Lâm Dược chỉ còn lại không tới ba phầm trăm.

Daniau đặt cược, hai trăm.

Lâm Dược đẩy ra hai trăm, lại thêm hai trăm, Lưu Yên Nhiên thêm bốn trăm.

Sau đó ba người bắt đầu không ngừng tố, không có ai đặt all, nhưng mỗi lần khi đến phiên, thì sẽ tố thêm một phần ba thậm chí một nửa, không tới một phút, tổng số tiền đặt đã tới mười triệu.

Lầu hai vốn luôn bàn luận giờ không còn âm thanh, lầu ba thì hoàn toàn ngưng đọng, trên bàn đấu, chỉ nghe thấy tiếng chip không ngừng, mà dưới bàn đấu, thì không có âm thanh nào.

Tổng tiền mười triệu, tương đương mỗi người đều đã đặt hơn ba triệu, trừ Daniau, Lâm Dược và Lưu Yên Nhiên đều có thể nói đã chạm tới giới hạn.

Lẽ nào, ván này sẽ phân thắng thua luôn sao?

Nhanh như vậy đã muốn kết thúc?

Cho dù là Ngụy lão lục, tuy chiếm phần thắng hơn nửa, lúc này cũng không khỏi trở nên khẩn trương. Mèo mập và anh em nhà họ Trương cũng nhìn chằm chằm bàn đấu.

Tuy bọn họ ở hiện trường, nhưng nhìn từ hiệu quả, thật ra còn không bằng lầu hai, vì để phòng ngừa gian lận, bọn họ không thể thấy được bài riêng của mỗi người, chỉ có thể suy đoán từ bài chung trên bàn.

“Cậu hai, cậu tìm đâu ra người thế này vậy, thật thú vị.”

Đột nhiên, một cánh tay mềm mại cuốn lên, Trương Trí Công không cần quan đầy, cũng biết là Lý Công chúa, trong lòng ghê tởm, nhưng trên mặt vẫn không vạch ra, chỉ gật đầu bừa, tránh sang bên cạnh, nhưng Lý Công chúa vẫn sáp theo.

“Ai da, cậu hai…”

“Công chúa, có gì lát nữa hẳn nói.”

Trương Trí Thành mở miệng, sắc mặt âm trầm, Lý Công chúa vẻ mặt đông cứng, cười nói: “Được được, vậy lát nữa, cậu cả đừng quên nói chuyện với em nha.”

Trương Trí Thành gật đầu không nói, Trương Trí Công lập tức quay đầu nhìn bàn đấu, mà chỉ mới một lúc như vậy, Lưu Yên Nhiên đã đặt all, Daniau đặt theo một triệu mốt, chip của hắn nhiều hơn Lưu Yên Nhiên, tự nhiên không cần đặt all.

Tới phiên Lâm Dược, y nhìn số chip, sau đó, bóp hai lá bài: “Tôi bỏ bài!”

Từ lầu hai tới lầu ba gần như đều xém nghẹn chết, à, y bỏ bài chẳng là gì.

Y chỉ có một đôi 10, tuy ghép với bài chung sẽ ra xám chi, nhưng so với hai người kia thì rất nhỏ, hơn nữa, trong bài chung đã có dấu hiệu ra sảnh, lá River thứ năm vẫn còn chưa xuất hiện.

Nếu lá River thứ năm là A rô hoặc 9 rô, thì tất nhiên là Daniau thắng, nếu là bất cứ lá nào nằm ngoài hai lá kia, thì là Lưu Yên Nhiên thắng, cơ hội của y chỉ có trên 10.

Đương nhiên, y không thể biết bài riêng của Lưu Yên Nhiên hoặc Daniau… ừm, đúng ra là không thể biết, nhưng, dưới tình huống bài chung xuất hiện thùng và sảnh, chọn lựa bỏ bài cũng không thể nói không đúng, nhưng, nhưng, nhưng! Bỏ bài sau khi đã tố sáu vòng? Bỏ bài sau khi đã ném ra ba triệu? Nếu vậy nên bỏ từ sớm đi!

“Người này rốt cuộc có biết đánh bài không vậy.”

Cuối cùng có người cũng cảm thán như thế, sau đó, lá River thứ năm xuất hiện.