Là Anh Yêu Thầm Trước

Chương 46: Tớ biết có người có thể cứu chị ấy đó

Trận bóng rổ gần đây, Kỷ Dạng phát huy không quá ổn định, huấn luyện viên cũng có thể phát hiện ra cậu thất thần rất nhiều, suy xét tới nguyên do gia đình của cậu, thầy có ý tốt để cậu gần đây không cần tới luyện bóng nữa, cho cậu thời gian để điều chỉnh.

Kỷ Dạng ôm bóng trở về trường học, ở trong nhà ăn tùy tiện ăn chút gì đó rồi về lớp.

Khoảng cách vào lớp còn nửa tiếng nữa, đại đa số học sinh đều đã ở đây.

Bình thường Kỷ Dạng đi học đều là tùy hứng, rất ít khi sẽ tới sớm như vậy, Cố Cảnh và bạn học đi mua nước trở về nhìn thấy nam sinh ngồi ở hàng sau cùng, tâm tình vui vẻ, hưng phấn chạy tới.

Bạn học bên cạnh vội giữ chặt cô ấy: "Cậu lại muốn đi tỏ tình sao?"

"Đúng thế."

Bạn học nữ kia chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cậu quên là lần trước vì từ chối cậu mà người ta đã dùng cả chị gái ra làm tấm chắn à? Rõ ràng người ta không có hứng thú với cậu, tớ nói cho cậu nghe, con gái chủ động sẽ không có kết cục tốt!"

Cố Cảnh không hề để trong lòng: "Kỷ Dạng ưu tú như vậy, chắc chắn không phải người có thể tùy tiện theo đuổi, cậu ấy từ chối tớ là không biết tớ tốt bao nhiêu, chờ cậu ấy biết rồi, nhất định sẽ thích tớ thôi!"

Cô ấy tràn đầy niềm tin siết chặt nắm tay: "Tớ đã có được chứng thực của chị gái cậu ấy rồi, chắc chắn có thể theo đuổi được!"

"Rồi rồi rồi." Bạn học nữ bĩu môi: "Cậu đi đi, bị từ chối thì đừng có tìm tớ khóc lóc."

Cố Cảnh luyện tập lại nụ cười, điều chỉnh trạng thái cho tốt nhất, đi tới cạnh bàn học của Kỷ Dạng.

Kỷ Dạng nhìn qua tuy văn nhã tuấn dật, nhưng tính cách quá lạnh, một mình chiếm cứ hết cả cái bàn, không ai dám tới gần.

Cậu đang lướt tin tức về vấn đề bệnh tim, trên người bỗng nhiên có một cái bóng phủ tới.

"Chào cậu, bạn học Kỷ Dạng."

Kỷ Dạng không đáp.

Cố Cảnh cũng không tức giận, đem nước của mình đặt ở trên bàn cậu: "Mời cậu uống nước nè."

Đầu Kỷ Dạng không nâng.

"Ồ." Trong phòng học vang lên một tràng thanh âm châm chọc, "Minh tinh giới thể thao của chúng ta kiêu ngạo ghê chưa, nhìn nhiều đại mỹ nữ trong giới giải trí rồi nên coi thường hoa khôi lớp chúng ta sao?"

Người nói chuyện chính là cậu nam sinh trước kia từng đánh nhau với Kỷ Dạng, trải qua sự việc bị gọi phụ huynh lần trước, giờ đây hắn càng thêm chán ghét cậu.

"Sao lại không nói lời nào?"

"Xem ra chuyện chị mày sắp chết khiến mày rất bối rối nha."

Trước đó, cho dù hắn có nói như thế nào đi nữa thì Kỷ Dạng đều có bộ dáng hờ hững, nhưng sau khi nói lời này, Kỷ Dạng liền ngẩng đầu âm ngoan nhìn thẳng vào hắn.

Nam sinh cười rất thiếu đòn: "Mày nhìn tao như thế làm gì? Chuyện chị mày sắp chết cả nước này có ai là không biết đâu?"

Kỷ Dạng cái gì cũng không nói, bỗng nhiên nhấc ghế của mình lên đi về phía nam sinh kia, cái ghế lập tức nện ở trên đầu hắn ta.

Động tác của cậu quá nhanh, rất nhiều người đều không thể phản ứng kịp, Cố Cảnh cũng vậy, lúc lấy lại tinh thần thì Kỷ Dạng đã ấn nam sinh kia xuống mặt đất.

Nếu là bình thường, nam sinh này còn sẽ có cơ hội đánh trả, nhưng hắn ngàn vạn lần không nên nhắc tới Anh Đào, Kỷ Dạng xuống tay hoàn toàn không chút lưu tình, ba đấm rơi xuống đã đánh cho hắn chảy cả máu mũi.

Tất cả học sinh có mặt đều bị Kỷ Dạng dọa sợ, tự đậu tránh xa hiện trường đánh nhau, chỉ có Cố Cảnh dám đi lên kéo, nhưng vừa mới đụng tới Kỷ Dạng thì đã bị cậu hất ra xa.

Cố Cảnh bị đẩy ngã xuống đất, bởi vì lo Kỷ Dạng sẽ đánh chết người ta cho nên liền nhanh chóng bò dậy ôm lấy cánh tay đang đánh người của cậu, "Kỷ Dạng! Kỷ Dạng cậu đừng đánh nữa! Cậu còn đánh nữa là hắn sẽ xảy ra chuyện đấy! Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ đem lỗi sai đổ lên trên người chị gái cậu mất!"

Kỷ Dạng ngẩn người, hung hăng đá nam sinh kia một cái, xoay người ra khỏi phòng học.

Cố Cảnh chạy theo ra, Kỷ Dạng đi rất nhanh, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

"Kỷ Dạng, Kỷ Dạng, cậu sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"

"Cậu cho tớ xem tay cậu có được không?"

Cô gái nhỏ ríu rít, ồn ào đến khiến cho Kỷ Dạng bực bội.

Cậu bỗng nhiên dừng chân, Cố Cảnh đụng vào lưng cậu, vội vàng ngoan ngoãn đứng thẳng, lúc Kỷ Dạng quay đầu lại liền lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Cô nhớ là chị Anh Đào nói rằng cậu thích em gái ngọt ngào, như vậy đủ ngọt chưa nhỉ!

Kỷ Dạng nhìn chằm chằm cô gái cười như một con ngốc, không chút khách khí nói: "Cậu bị làm sao đấy?"

Ánh mắt Cố Cảnh ngây thơ: "Có sao đâu."

"Vậy đi theo tôi làm gì?"

Cố Cảnh cười tủm tỉm: "Tớ thích cậu nha! Siêu thích luôn!"

"..."

Loại chuyện tỏ tình này trước lạ sau quen, Cố Cảnh đã nhận thức sâu sắc rằng, lần trước cô muốn tỏ tình là bởi vì quá khẩn trương quá do dự nên mới để cậu có cơ hội lấy chị gái ra làm tấm chắn, sau này sẽ không như thế nữa.

Kỷ Dạng từ nhỏ tới lớn đều bị các em gái yêu thích vây quanh, loại lời nói này cũng chưa phải chưa từng nghe qua, trong lòng không chút phập phồng, ánh mắt lãnh đạm cảnh cáo, "Đừng có đi theo tôi."

Cố Cảnh nhìn thấy Kỷ Dạng đi xa, có chút tổn thương nho nhỏ, nhưng cô nghĩ, bây giờ Kỷ Dạng chắc chắn rất lo cho chị Anh Đào, cho nên tính tình mới không tốt như vậy thôi.

Kỷ Dạng một mình lên sân thể dục tìm cái ghế dài để ngủ, chuông học reo vang cũng không có về lớp.

Vốn định một mình an tĩnh trong chốc lát, nhưng không lâu sau lại nghe được tiếng bước chân lén lút.

Cậu buông cánh tay đang chắn mắt ra, nhìn thấy cô gái nhỏ mặc đồng phục, tóc cột đuôi ngựa cao cao, diện mạo ngọt ngào, không thể so sánh với đại mỹ nhân như Anh Đào, nhưng lại có loại xinh đẹp độc đáo của thanh xuân.

"Cậu lại làm gì nữa?"

Cố Cảnh cười hì hì: "Chắn ánh mặt trời cho cậu nha."

"..."

Đời này của Kỷ Dạng chưa từng cạn lời như vậy: "Tôi không cần người hầu."

Nói cũng đủ trắng trợn, nhưng Cố Cảnh không hề tức giận, "Tớ còn lâu mới là người hầu của cậu, tớ chính là vì thích cậu, thích một người liền muốn đối tốt với người đó, nói tớ là người hầu là không lễ phép nhá!"

Kỷ Dạng mừng rỡ cười, "Cậu còn rất có lý."

Cố Cảnh gật gật đầu, ngồi xuống chỗ trống bên chân cậu, Kỷ Dạng nhẹ đá cô: "Cách xa tôi ra chút."

"Sao cậu có thể đá mông tớ chứ!" Cô kinh hãi hô nhỏ trợn to đôi mắt, giống như Bông Tuyết mà Anh Đào nuôi.

Kỷ Dạng: "..."

"Cậu là con gái, đừng có cái gì cũng nói ra."

Cô liền ngoan ngoãn gật đầu, lấy đồ uống và đồ ăn vặt mới mua ra đưa cho cậu.

Kỷ Dạng chỉ nhìn, không nhận: "Sao cậu không về học đi?"

"Cậu trốn học, tớ cũng trốn học."

"..."

"Cái tốt thì không học."

Cố Cảnh xé mở một gói khoai tây chiên, nói: "Dù sao tớ cũng học theo cậu, cậu làm gì thì tớ làm đó."

Kỷ Dạng hừ lạnh, nhắm mắt lại không để ý tới cô nữa.

Cố Cảnh nhìn gương mặt tuấn dật của cậu, càng nhìn càng thấy thích.

Kỷ Dạng cho dù da mặt có dày tới đâu, bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy không ổn chút nào.

Cậu trợn mắt lên: "Cậu đủ chưa?"

Cố Cảnh phảng phất như không biết giận, cười vô cùng lạc quan.

Lần đầu tiên Kỷ Dạng có chút bất đắc dĩ.

Cô bỗng nhiên nói: "Tớ biết vì sao cậu không vui, vì chuyện của chị cậu có đúng không?"

Kỷ Dạng mặc kệ cô.

Cố Cảnh cười vô cùng thần bì: "Tớ biết có người có thể cứu chị ấy đó."

***

Giai đoạn trị liệu hiện tại của Anh Đào có thể nói là chỉ để kéo dài sinh mạng, trạng thái mỗi ngày của cô đều kém hơn so với hôm trước, thời gian hôn mê nhiều, thời gian tỉnh táo lại ngày càng ít đi.

Trình Kiệt vẫn luôn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, như chết lặng mà nghe thanh âm của đồng hồ giám sát nhịp tim, đếm thời gian chờ đợi Anh Đào tỉnh lại.

Gần đây Anh Đào đến một thời gian nhất định thì sẽ ngủ say, thời gian tỉnh lại một lần lại muộn hơn lần trước, hôm nay đã muộn hơn 10 phút so với lần trước, cô vẫn còn chưa có tỉnh lại.

Trình Kiệt nắm lấy tay cô, chắp ở trước ngực như cầu nguyện đặt ở bên môi hôn.

"... Anh Đào."

Cô không có phản ứng, giống như cái xác xinh đẹp.

Lại là mười phút trôi qua, Anh Đào mới từ từ tỉnh lại, sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Trình Kiệt, cô đau lòng muốn sờ mặt anh, nhưng làm thế nào cũng không nhấc nổi tay lên.

Trình Kiệt cầm tay cô áp ở trên má mình, ôn nhu cọ lòng bàn tay cô.

"Có đói không em?" Anh hỏi cực kỳ ôn nhu.

Anh Đào cố hết sức nở nụ cười, gian nan phát ra âm thanh: "... Có một chút."

Bộ dáng hiện tại của cô, đã từng là ác mộng đáng sợ nhất của Trình Kiệt, thì ra khi nó thật sự xảy đến mới hiểu được, đau lòng trong mộng không có tra tấn bằng bên ngoài hiện thực.

Trình Kiệt không biểu hiện ra ngoài làm cho Anh Đào lo lắng, lấy hộp cơm giữ ấm đã sớm chuẩn bị tốt ra.

"Anh ăn cùng em."

***

Cùng lúc đó, cảnh sát Hoài Thành đã thành lập tổ trinh sát chuyên môn điều tra phá án vị giết người moi tim xảy ra dạo gần đây.

Sau khi tra được hiện trường xảy ra án mạng là trong một con hẻm nhỏ, cảnh sát phát hiện ra có một kẻ vô gia cư ở trong đó.

Kẻ vô gia cưa tựa hồ như đã chịu phải kinh hách rất nghiêm trọng, sau khi nhìn thấy cảnh sát thì sợ đến trốn Đông trốn Tây, trong miệng lẩm nhẩm một số lời nói mà mọi người nghe không hiểu lắm.

Suy xét tới việc có thể kẻ vô gia cư này đã nhìn thấy cái gì đó, cảnh sát liền đưa gã tới Cục Cảnh Sát, mời bác sĩ tâm lý tới khai thông mất một lúc lâu, rốt cuộc gã mới nguyện ý mở miệng nói chuyện.

"Anh biết được những gì?" Bác sĩ tâm lý hỏi.

Kẻ vô gia cư rất không có cảm giác an toàn mà ôm chặt chính mình, môi run rẩy mấp máy: "Hắn nói... Anh Đào..."

"Hắn là minh tinh..."

***

Từ lúc Anh Đào nằm viện tới nay, đại đa số thời gian, Trình Kiệt đều dùng để ở cạnh cô, một chút thời gian còn thừa lại dùng để tìm kiếm quả tim phù hợp.

Từ sau khi công ty điện ảnh thành lập, Văn Chính liền thay anh xử lý chuyện công ty, cũng ký được hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, trong đó còn bao gồm cả đám người Trương Nguyệt Sân và Vương Hoa San.

Tác phẩm đầu tiên của công ty mới, phim điện ảnh được sáng tác dựa trên nguyên mẫu là Trình Kiệt và Anh Đào.

Bởi vì tính đặc thù của tác phẩm, Trình Kiệt cũng dành ra chút thời gia về công ty nói chi tiết, lúc nói được gần xong thì cửa văn phòng bỗng nhiên bị một đám cảnh sát đẩy ra.

Trình Kiệt nhíu mi, cảnh sát dẫn đầu đi tới trước mặt anh, đưa ra lệnh bắt giữ người xong liền mở miệng, "Trình tiên sinh, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới vụ án giết người moi tim xảy ra gần đây, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến."

Nhân viên trong văn phòng lập tức trở nên khẩn trương, khiếp sợ nhìn về phía Trình Kiệt.

Trình Kiệt cười lạnh: "Có chứng cứ không?"

Cảnh sát trầm ổn nói: "Có nhân chứng nói là đã từng thấy anh."

Trình Kiệt vừa định nói chuyện, đồng hồ giám sát nhịp tim kết nối với cái của Anh Đào bỗng nhiên dừng hoạt động.