"Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, tốt nhất em đừng khiến tôi nổi khùng lên. Em hiểu tôi nói gì mà, phải không Đổng Tây?"

***

Ngụy Hàn ngồi đó nhìn Đổng Tây mãi, không chịu được nên anh liền hỏi: "Em mệt lắm sao? Sắc mặt rất tệ đấy."

"Em á hả?" Cô lấy xoay sờ lên mặt mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi cứ như thường lệ, nở nụ cười cùng anh: "Em đang giảm cân mà, anh coi đi, dạo trước em ú như heo con vậy, ai gặp cũng chê hết."

"Anh thích là được rồi."

Câu nói rất tự nhiên thốt ra từ miệng Ngụy Hàn, nhưng khi truyền đến tai Đổng Tây thì lại là một cú sốc, cô mở to mắt không chớp mà hồ hở hỏi anh: "Anh nói gì? Anh nói lại lần nữa xem?"

"Anh nói anh không thích em ốm, gió thổi là bay mất rồi, ốm có gì tốt chứ, em cố ăn nhiều cho mập ra đi, như thế mới đáng yêu."

"Ừm…" Cô gật mạnh đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên. Nhưng trong lòng lại đau buốt, đâu phải cô muốn ốm, chỉ là không thể mập ra thôi.

"Có chuyện này muốn báo cho em biết."

"Dạ?"

"Không được khóc."

Cô mím môi xem chuyện gì mà trọng đại đến thế, anh tưởng cô còn là con nít chắc, chuyện gì cũng khóc được là sao?

"Em rất ngoan, đâu dễ khóc như thế."

Anh mỉm cười, nếu cô không dễ khóc thì anh đã không lo lắng rồi. Ngụy Hàn im lặng làm Đổng Tây đứng ngồi không yên, cô định mở miệng giục anh thì anh đã tuyên bố: "Anh được giảm hai năm tù."

Đổng Tây như hóa đá, sống mũi cảm thấy cay cay. Ngụy Hàn trông đôi mắt rưng rưng thì anh dùng tay rõ nhẹ lên tấm kính rồi nói vào ống nghe: "Ai mới nói là không dễ khóc?"

"Em... em... vui mà..." Cô cố hít sâu vào rồi dùng tay dụi dụi mắt mình, nước mắt này, sao lại dễ chảy ra như thế, chủ nó có muốn đâu.

Người bên kia nhìn cái dáng vẻ đó thì thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp, giọng anh trầm ấm và vô cùng dịu dàng: "Tiểu Tây! Chờ anh được không?" Rất lâu rồi anh không hỏi cô như thế. Đổng Tây lại lần nữa bị anh làm ngu ngơ, nước mắt vừa bị lau khô đã sắp trào ra. Cô có thể thét lên ngay bây giờ không? Có thể trả lời với anh rằng dù có chờ cả đời thì cô cũng bằng lòng. Anh vẫn nhìn Đổng Tây, chờ câu trả lời của cô, Đổng Tây cố bình tĩnh mà đáp trả anh: "Anh Hàn. Em chờ anh. Nhất định sẽ chờ ngày anh được tự do mà quay về bên em."

"Cảm ơn em."

"Cảm ơn anh đã cho em chờ anh. Bây giờ em đã có thêm động lực để tiếp tục cố gắng rồi."

"Cố gắng sao?"

"Là cố gắng học tập. Sắp thi đại học rồi, em sẽ thi vào trường Nghệ Thuật. Anh thấy có được không?"

"Em thích thì cái gì cũng được."

Nói chuyện về đối phương được một lát, còn ít thời gian là Đổng Tây lại hỏi về người bạn cùng phòng với anh: "Ông chú Tàu đã đỡ đau lưng chưa, thuốc đó có công hiệu không?"

"Ông ấy khỏe như voi ấy, lúc nào cũng đánh anh."

"Hả?"

Ngụy Hàn bật cười, xoa xoa tóc mình: "Ý anh là ông ấy già nên rất khó khăn, cứ hay đánh người."

Đổng Tây nghe thế nên rất sợ ông Tàu đánh Ngụy Hàn. Lúc nhận được bánh từ cô bé tên Đổng Tây, ông Tàu đã thấy được dòng chữ 'Chú ơi, chú đừng đánh anh Hàn nữa. Xin chú!'. Ông liền ném tờ giấy vào người Ngụy Hàn, anh cầm lên đọc, ngước lên chưa kịp trả lời đã bị Tàu Dũng lôi ra tập võ. Có lần hai người đấu võ làm cảnh sát gác phòng tưởng đánh nhau vội chạy vào ngăn, làm cả hai chẳng hiểu đang xảy gì, họ đang rèn luyện sức khỏe mà. Tâm trạng của Ngụy Hàn càng ngày càng tốt, gần như trở về như bình thường.

Làm ở Bar hơn ba tháng, Đổng Tây cuối cùng cũng hiểu được quy luật sống còn, đồng tiền nó mạnh đến mức nào. Những cô gái ra vào đây đều diện trên người những bộ đồ lộng lẫy, nhưng thực chất, số phận của họ lại bị đàn ông đem ra trêu đùa, chà đạp. Đổng Tây dần thấy mình đã rất có phước, dù sao bên cạnh cô vẫn còn Ngụy Hàn, thiên thần trong lòng cô, mãi mãi không hề chà đạp hành hạ người khác. Sau thời gian ở trường, Đổng Tây cũng dần ít gặp Phó Chi Dương hơn, không phải cô tránh mặt cô ấy mà chỉ muốn tránh mặt người thiếu gia kiêu ngạo tên Lý Khánh Bằng kia. Thế nhưng Đổng Tây nào biết, càng tránh thì càng gặp, và ngay chính hôm nay, cô lại gặp được Lý Khánh Bằng, ngược lại còn bị hắn bắt gặp ngay trong bar Kyl.

Lúc Đổng Tây đem ly sạch ra bàn pha chế rượu cũng là lúc anh ta vừa bước vào, trên tay còn ôm theo cô chân dài bốc lửa. Thoáng nhìn qua cái dáng người đang xếp ly ra bàn, anh còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng lúc cô xoay người nói gì đó với cô gái pha rượu thì Lý Khánh Bằng càng chắc chắn hơn người đó là Đổng Tây. Anh buông ngay người đẹp rồi đi theo phía sau cô. Đổng Tây vừa vào đến phía sau sàn nhảy thì tay đã bị ai đó giữ chặt, quay sang liền bắt gặp ánh mắt tò mò của Lý Khánh Bằng, nhém tí cô bị anh ta hù dọa đến đau tim.

"Anh làm gì vậy? Buông ra coi!"

Biết mình quá lỗ mãn nên anh buông tay cô ra, nhìn Đổng Tây không ngừng xoa xoa cánh tay ửng đỏ, anh nhỏ giọng: "Xin lỗi."

"Không có gì." Vừa định quay đi thị đã bị anh ta chặn lối, Đổng Tây ngước nhìn, thái độ khó chịu: "Anh lại muốn gì đây? Tôi còn phải làm việc."

"Sao em làm ở đây?"

"Sao tôi không thể làm ở đây?"

"Đổng Tây! Biết con gái vào đây là làm gì không?"

Đổng Tây thừa hiểu ý anh ta định ám chỉ điều gì, cô trả lời thẳng thắng, không có ý nhượng bộ Lý Khánh Bằng: "Đương nhiên tôi biết."

"Vậy em cũng làm gái bar?"

Bốp!

Lý Khánh Bằng ôm lấy mặt mình rồi vô cùng kinh ngạc nhìn Đổng Tây đang vô tâm nhìn mình. Cô nói mà giọng lạnh tanh: "Không phải ai cũng như anh nghĩ, ở đây ngoài việc làm gái bar thì còn rất nhiều việc để làm. Tôi đến đây dọn vệ sinh. Sau này xin anh nói chuyện hãy tôn trọng người khác một tí. Đừng tưởng mình có tiền có quyền thì có thể khinh rẻ người khác. Tôi đi đây! Hy vọng anh biết điều mà đừng làm phiền tôi." Đổng Tây đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ, không hề có thái độ nào khác nữa.

"Đổng Tây! Em đứng lại cho tôi!" Anh thét lớn mà cô xem lời nói của anh như gió thoảng mây bay, Lý Khánh Bằng tức giận, mặt vẫn còn cảm giác tê tái, anh nghiến răng rồi quay đầu ra ngoài.

Lý Khánh Bằng ngồi xuống ghế, cô người đẹp lên nhào đến xà vào lòng anh. Anh tức giận xua cô ta ra, một mình uống cốc rượu mạnh rồi đập ly xuống bàn: "Gọi quản lí ra đây cho tôi!"

Người phục vụ hoảng sợ liền chạy vào gọi quản lí. Fio hối hả chạy ra nhìn thấy những mảnh vỡ thủy tinh dưới chân cậu ấm Lý Khánh Bằng liền quát lên: "Còn đứng đó sao, mau dọn dẹp cho cậu Lý đi!" Rồi anh quay sang Lý Khánh Bằng, cúi cúi người tạ tội: "Cậu Lý, nếu có chỗ nào không phải xin cậu tha lỗi, chúng tôi sẽ sửa mà."

Lý Khánh Bằng không nói gì, thấy người phục vụ định nhặt mấy mảnh vỡ thủy tinh thì mới lấy giày đạp lên chúng không cho họ nhặt, anh quay sang nói với Fio: "Ở đây không có lao công sao?"

"Có... có ạ..." Fio liền quay sang người phục vụ: "Vào gọi lao công ra đây dọn dẹp nhanh!"

Người gây chuyện ngồi đó nhịp nhịp chân, chờ lao công ra dọn dẹp, khi người lao công ra, cơn giận của Lý Khánh Bằng lại lần nữa bộc phát. Anh đập luôn cả chai rượu rồi dùng chân mình giẫm lên mảnh vỡ, Fio hoảng hốt sợ rằng Lý Khánh Bằng sẽ bị thương, nếu cậu ấm này bị thương ở đây, hẳn là chỗ này chỉ còn cách đóng cửa.

"Cậu Lý. Lao công ra rồi, anh cho họ dọn chỗ này đi mà..."

"Không phải lao công này."

Bà lao công nhìn sang Fio, Fio nhìn xung quanh xem còn có người lao công nào khác, lao công cũng phân chia nữa hay sao. Lý Khánh Bằng vẫn thản nhiên gọi chai rượu khác uống, Fio liền kêu phục vụ gọi hết năm người lao công ra đứng trước mặt cậu Lý để cho ông trời con này lựa chọn.

Anh vừa thấy Đổng Tây bước ra đã đắc ý mỉm cười. Còn người kia vừa thấy anh đã mặt lạnh không thèm đếm xỉa. Lý Khánh Bằng cố nén nụ cười rồi chỉ tay dọc từ trái sang phải, lại chỉ từ phải trở về trái, rốt cuộc vẫn dừng ngay đối tượng cần nhắm đến.

"Cô! Dọn chỗ này cho tôi." Tới giờ anh mới yên phận rút chân mình ra khỏi mấy miếng vụn thủy tinh đang nằm dưới sàn.

Fio thấy Đổng Tây vẫn đứng yên không chịu nhúng nhích nên đến bên cạnh đẩy cô về phía trước: "Còn đứng đó sao hả?"

Đổng Tây tiến đến rồi cúi người xuống nhặt những mảnh thủy tinh bỏ vào giỏ rác, Lý Khánh Bằng tưởng rằng mình sẽ thích thú lắm nào ngờ khi vừa thấy cô chạm vào chúng, tim anh cũng nhém rơi ra ngoài, sao bản thân cứ sợ cô sẽ đứt tay không thế này.

"Không cần dọn nữa, ngồi đây với tôi!"

"Xin lỗi anh, đó không phải công việc của tôi!" Đổng Tây vẫn tiếp tục nhặt những mảnh thủy tinh. Mọi người bắt đầu căng thẳng trông sắc mặt của Lý Khánh Bằng. Anh ta ngồi bật dậy nắm lấy tay Đổng Tây rồi định kéo cô đi, nào ngờ lại bị Đổng Tây tát thẳng vào mặt thêm cái thứ hai. Lý Khánh Bằng ôm mặt mình, quát lên: "Lại dám đánh tôi?"

"Tôi đánh anh thì sao chứ? Đừng cản trở tôi làm việc nữa."

Fio tá hỏa hoảng sợ chạy đến kéo tay Đổng Tây rồi lại nhìn sang Lý Khánh Bằng đang mặt đỏ bừng bừng: "Cậu Lý, cô ấy mới vào làm chưa bao lâu nên xin cậu đừng chấp nhất, với lại công việc của Đổng Tây chỉ là dọn dẹp vệ sinh thôi, xin cậu đừng làm khó chúng tôi."

"Tôi cứ muốn làm khó đó rồi sao? Tóm lại hôm nay cô ấy phải ngồi ở đây tiếp tôi!"

Từ Tâm Di thấy ồn ào nên giao công việc cho một cô pha rượu khác rồi chạy lại hỏi Đổng Tây: "Sao vậy Dâu Tây?"

"Anh ta gây sự."

"Còn bảo tôi gây sự, tôi chỉ muốn em ngồi đây với tôi một lát thôi mà đã gọi là gây sự sao hả?"

"Cậu Lý... Là tôi không tốt, xin cậu đừng chấp nhất, nếu Đổng Tây làm cậu không hài lòng, tôi sẽ đuổi việc cô ấy."

Lý Khánh Bằng liền phản ứng: "Không cần. Tôi muốn cô ấy làm ở đây!" Rồi anh tiến đến trước Đổng Tây, nghiến răng nói cùng cô: "Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, tốt nhất em đừng khiến tôi nổi khùng lên. Em hiểu tôi nói gì mà, phải không Đổng Tây?"

Sau khi Lý Khánh Bằng bỏ đi, Đổng Tây vẫn cúi xuống nhặt thủy tinh mà không chú ý gì đến ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình. Fio cũng hết cách đành quay lại kêu mọi người giải tán, Từ Tâm Di cũng giúp Đổng Tây nhặt thủy tinh: "Cậu quen anh ta sao?"

"Từng gặp hai ba lần, chẳng gọi là quen biết được."

"Dâu Tây, đừng đắc tội với Lý Khánh Bằng, anh ta không phải hạng vừa đâu."

Sắc mặt Đổng Tây thay đổi, cô nghiêng đầu nhìn Từ Tâm Di : "Ý cậu là sao?"

"Anh ta là con của thủ trưởng thành phố."

Đổng Tây không quan tâm, ngược lại còn cảm thấy khinh thường nhiều hơn, con người vừa bất tài lại hay dựa vào thế lực gia đình ấy, hóng hách là phải. Nhưng những gì Lý Khánh Bằng nói cùng Đổng Tây càng làm cô lo sợ, cái tên này có tiếng như thế, hắn nói là sẽ làm hay sao?

Ba giờ sáng Đổng Tây được Từ Tâm Di lái xe máy chở về nhà. Trên đường Từ Tâm Di không ngừng kêu Đổng Tây cẩn thận đề phòng người tên Lý Khánh Bằng, trước nay anh ta nổi tiếng là đại thiếu gia ăn chơi nhất nhì thành phố này, hôm nay lại gây chuyện vì Đổng Tây thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như mọi người thấy.