7.

Đêm đó.

Ta một lần nữa chui vào qua lỗ chó phía sân sau.

Gõ cửa phòng Đoạn Thừa Thanh, có thể nghe thấy tiếng chàng lật người, nhưng không xuống giường.

Hơn nữa, khe hở trên cửa đã được nhét bằng lụa mềm và sáp, có tác dụng cách âm rất tốt...

Ta dậm chân, đây là muốn đề phòng à?

Vòng về phía sau căn phòng, nơi chàng thường mở cửa sổ, những cánh cửa sổ bằng gỗ đang đúng là đang hé mở.

Ta xắn tay áo, mở cửa sổ trèo vào.

Đoạn Thừa Thanh tựa hồ thực sự buồn ngủ, chăn bông trùm kín đầu, lộ ra một phần cánh tay có gân xanh nhàn nhạt.

Ngủ sâu thật đó.

Ta ngồi xổm bên cạnh chàng, vén chăn lên, nhỏ giọng nói: “Đoạn Thừa Thanh, tỉnh dậy đi…”

Chàng mơ màng mở mắt.

Ta đưa bông lục bình vẫn còn vương chút hơi thở mát mẻ của đêm xuân trên tay đến trước mặt chàng: “Huynh thích không? Ta vừa hái đấy.”

Sau một khắc, Đoạn Thừa Thanh bật người ngồi dậy, lập tức không còn thấy buồn ngủ nữa.

Ta chớp mắt nhìn vào bộ ng ực lộ ra một nửa của huynh ấy.

Ta không ngờ Đoạn Thừa Thanh nhìn thì có vẻ trắng trẻo ẻo lả, lại có những đường cơ bắp đẹp như vậy...

Đoạn Thừa Thanh sững sờ khi nhận ra ánh mắt của ta, lập tức kéo chăn đắp kín người.

Chàng nghiến răng nghiến lợi: “Trình Sơ Nguyệt, cô nương không cần mặt mũi à!”

Ta ân cần đưa cho hắn chiếc áo khoác lam nhạt: “Nửa đêm đi ngủ không mặc quần áo, là ai không cần mặt mũi đây?”

Đoạn Thừa Thanh nghẹn họng.

Ta tiếp tục bổ thêm một câu: “Dù sao ta cũng không ngủ kiểu này”.

Đoạn Thừa Thanh sắc mặt tái xanh, chàng mặc áo khoác ngoài, bắt đầu thắt đai lưng.

Ta ngồi xổm bên giường tò mò hỏi: “Huynh không ngoan ngoãn ở nhà kế thừa gia nghiệp, chạy đến đây ghi danh khoa cử góp vui làm gì?”

“Pháp luật Đại Khải có cấm con trai thương nhân tham gia khoa cử sao?” Đoạn Thừa Thanh thậm chí còn không thèm nhướng mày.

Ta chợt nhận ra: “Hiểu rồi! Là quan thương cấu kết”

Đoạn Thừa Thanh ngừng thắt dây áo, trong lòng muốn chê* tới nơi: "Cái này gọi là liên minh cường đại."

Vén chăn lên, Đoạn Thừa Thanh xuống giường đi tới trước bàn, uống một bát nước lớn, lồ ng ngực phập phồng.

Sau khi bình tĩnh lại, chàng cau mày nhìn tôi: “Kỳ thi đình đối với ta cũng rất quan trọng, vậy nên đừng nói gì thêm nữa.”

Ta gật đầu rồi cắm bông lục bình vào chiếc bình trên bậu cửa sổ.

Hoa nhài mùa đông và hoa đào vẫn còn đó, không biết bên trong đã thay nước mới từ khi nào nhưng hoa vẫn chưa héo.

Đoạn Thừa Thanh xoa xoa lông mày: "Vậy cô nương muốn thế nào?"

“Ta thích huynh.” Ta chớp mắt, “Chúng ta một cặp trai tài gái sắc thật xứng đôi vừa lứa”

Chàng nhếch khóe môi mà không hề cười: “Trai tài cũng được, gái sắc cũng thế.”

Sau đó đẩy ta về phía cửa sổ đang mở.

“Này này Đoạn Thừa Thanh.” Ta vịn chặt lấy cửa sổ, đấu tranh lời cuối, “Thật sự không thể thích ta một chút sao?”

"Không thể."

Đoạn Thừa Thanh mỉm cười lễ độ, đóng sập cửa sổ lại.

Ta cam chịu chui qua lỗ chó.

Chẳng phải có câu nói nam nhân sợ nữ nhân bám riết không buông sao?

Đoạn Thừa Thanh này thật khó xử lý...

8.

Ta một mình chán nản buồn bã trong vài ngày.

Khi ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để quấy rối Đoạn Thừa Thanh thì nhận được thư mời dự Tiệc du xuân.

Hàng năm, trong cung tổ chức yến tiệc bốn mùa, tất cả tiểu thư các gia tộc trong kinh thành đều được mời tham dự.

Năm nay còn có khoa cử nên tiệc khai xuân đặc biệt náo nhiệt.

Vậy thì ta phải đưa a huynh đi chơi thư giãn mới được, mấy ngày nay huynh ấy học hành quá chăm chỉ, sắp thành mọt sách đến nơi rồi.

Chuẩn bị xong quần áo, lén lút mãi cuối cùng ta cũng đưa được a huynh đến dự tiệc du xuân.

Địa điểm tổ chức tiệc du xuân là bên hồ ở phía tây hoàng cung, bao quanh bởi sảnh đường và hành lang thật dài, cùng thảm cỏ xanh tươi mát.

Có ai đó đang đặt những con diều giấy ở khoảng không gian trống trải, ở giữa đình có phục vụ trà và đồ ăn nhẹ.

Nhìn thấy chúng ta bước vào, một số cô nương trẻ tuổi từ gia đình quan lại tiến đến cúi chào đồng thời tặng vài lời cát tường với hy vọng a huynh ta sẽ đỗ Trạng nguyên.

Ta đang ăn điểm tâm thì bên tai vang lên một loạt âm thanh vui cười rạo rực.

Nhìn quanh thì thấy vài ba cô nương đứng cùng nhau, Đoạn Thừa Thanh đi ở giữa mặc một chiếc áo choàng đen tuyền, tay áo lụa phấp phới bồng bềnh.

Chàng nhẹ nhàng mở chiếc quạt gấp, những sợi tóc trên thái dương tung bay trong gió, lông mày thấp thoáng ý cười.

“Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân” (1)

(1)Câu thơ trong bài thơ Tặng Phạm Diệp của Lục Khải.

Dịch nghĩa: Ở Giang Nam không có, tạm gửi tặng một nhành xuân.

Sau đó, chàng ngắt cành liễu bên hồ, trải ra trong lòng bàn tay.

Các cô nương xung quanh càng phấn khích hơn.

A huynh liếc mắt chế nhạo: "Túi dễ nhìn." (bản gốc: 顯眼包, ý chỉ kẻ sặc sỡ khoa trương)

Ta gật đầu đồng tình: “Hoa hồ điệp.” (bản gốc: 花蝴蝶, ý chỉ người thu hút kẻ khác vây quanh)

Nhét thêm vài quả nho vào miệng, gò má ta phồng lên, chưa kịp nuốt nước miếng thì một chiếc kẹp tóc bằng gỗ đã xuất hiện trước mắt ta.

Ngước nhìn lên, là một công tử trẻ tuổi đẹp mắt.

Chàng ta cười ngượng ngùng nói: “Trình cô nương, tại hạ Tôn Lâm, là con trai của Tôn thị lang ở kinh thành, cũng đã vượt qua kì thi hội vừa rồi.”

“Vậy sắp tới huynh cùng a huynh ta tham dự kì thi đình phải không?”

“Đúng vậy.” Tôn Lâm đưa chiếc kẹp tóc trong tay đến trước mặt ta “Trình cô nương thật lanh lợi đáng yêu. Sau lần gặp Trình cô nương lúc trước, ta đã tự tay làm chiếc kẹp tóc này, hy vọng cô nương không ghét bỏ. "

Ta bối rối một chút rồi mới dần bình tĩnh lại.

Huynh ấy,,, là đang thể hiện tình cảm với ta...?

Nhìn quanh không biết a huynh ta lẻn đi đâu mất, chắc chắn là lén lút trở về Quốc tử giám.

Có điều, trước đó là ta muốn quấy rối Đoạn Thừa Thanh, nhưng thực sự đối mặt với những biểu hiện yêu đương ta lại không biết phải làm sao...

Nghĩ nát óc, cân nhắc lời nói của người nọ.

Ta thực sự xấu hổ không dám từ chối nên đưa tay định cầm lấy, nhưng chiếc kẹp tóc đã bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng lấy đi.

"Này này, huynh tặng một cô nương thứ vô giá trị thế này à?"

Đoạn Thừa Thanh nhìn chiếc kẹp tóc, cười nhẹ.

Tôn Lâm đỏ bừng mặt: "Cha ta là người lương thiện, không thể tiêu xài phung phí như người khác. Nhưng ta cũng hiểu thế nào là của ít lòng nhiều. Đoạn huynh đừng khinh thường tấm lòng của người khác."

Đoạn Thừa Thanh liếc nhìn chàng ta, hơi nhướng mày: “Hôm nay ta đúng là mở mang tầm mắt, kỳ thật có nam nhân muốn trèo cành cao đi lừa tiểu cô nương.”

Tôn Lâm lấy lại chiếc kẹp tóc rồi bỏ chạy mất dạng.

Ta nhìn Đoạn Thừa Thanh, cau mày nói: “Huynh không thể vì bản thân mình giàu có mà chế nhạo người ta nghèo được?”

Chàng liếc nhìn ta cười giễu: "Cô nương ngốc, thực sự rất ngốc."

Bóng dáng đen tuyền quay người rời đi.

Ta lập tức bám theo: “Huynh có ý gì? Ý huynh là gì?”

Không kiên nhẫn với âm thanh ồn ào của ta, Đoạn Thừa Thanh cuối cùng cũng dừng lại bên hồ.

“Nhà hắn không có tiền không có quyền, cuối cùng cũng chỉ là lợi dụng yến hội mùa xuân để bày tỏ với cô nương. Cô mà có ý với hắn, tiểu quan cửu phẩm như hắn có thể trực tiếp nhảy qua Long Môn.”

Ta bối rối: “Huynh ấy không thể thích ta từ lần gặp đầu tiên được sao?”

Đoạn Thừa Thanh nghẹn lời.

“…Được rồi, cứ cho là hắn thích cô nương.

"Nhưng chiếc kẹp tóc bằng gỗ chạm khắc quá thô, kiểu dáng không đẹp mắt, chứng tỏ hắn không thành tâm làm nó, sao có thể nói là thích được?"

Hóa ra là như vậy.

Ta có chút thất vọng, hơn mười năm mới có, vậy mà cuối cùng nam nhân đến bày tỏ với ta thực ra lại có mục đích khác.

Một chiếc kẹp tóc bị ném qua, ta nhanh chóng bắt lấy, đó là một chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích sáng bóng.

“Sau này phải cận thận hơn đấy.” Đoạn Thừa Thanh uể oải nói: “Những thứ ta đưa cho cô nương đều có chất lượng cao hơn đồ cao cấp nhà hắn.”

Ta đang định vặn lại thì lại chạm vào chiếc kẹp tóc.

Cha quả thực đã đúng, người giàu nhất phía nam sông Dương Tử đúng là vô cùng giàu có.

Ta mới chỉ nhìn thấy loại ngọc bích thượng phẩm này trên trâm cài đầu của hoàng hậu, vậy mà chàng còn tùy tiện đem tặng.

Lấy đồ của người ta thì phải nhẹ nhàng với người ta thôi.

"Đoạn công tử nói chí phải!!!"

Đoạn Thừa Thanh lại liếc nhìn ta một cái: "Sao thế? Hôm nay gặp ta không tặng hoa cho ta à?"