Tôi đã có thể làm ra một vài cử động rồi. Băng vải quấn trên người cũng dần được giảm bớt.

Tôi nghĩ đến người thiếu niên lần trước.

Cậu ấy có một mái tóc xước màu vàng gọn gàng.

Mặt rất trắng, ngũ quan và các nét trên mặt như được tỉ mỉ khắc họa mà ra vậy. Rất đẹp, không tìm ra điểm tỳ vết nào.

Bộ quân phục trên người cũng rất chỉnh tề, không một nếp nhăm, vừa nhìn đã thấy ngay tác phong nghiêm cẩn của người Đức.

Cậu ấy cúi đầu xuống, xử lý vết thương của tôi, vẻ mặt rất tự nhiên.

Xong xuôi cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.

Tôi cũng nhìn cậu ấy, cứ thế đối diện nhau một lúc lâu.

Sau đó vẻ mặt của cậy ấy trong nháy mắt có chút vặn vẹo. Anh…anh có thể nhìn được rồi sao?

Cậu ấy không dùng tiếng Đức nữa.

Tôi gật gật đầu.

Cậu ấy sửng sốt một lúc, đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra phía cửa.

Ngay tại lúc sắp bước ra khỏi cửa, cậu ấy liền dừng lại, chầm chậm quay người lại, rồi lại chầm chậm bước tới trước giường.

Cậu ấy cúi đầu, thật cẩn thận ngồi xuống bên giường, cứ như là sợ cái đệm mà lõm xuống thì sẽ gây tổn thương cho tôi không bằng.

Cậu ấy từ từ ngẩng mặt lên, gương mặt trắng nõn đỏ ửng.

Đôi mắt xinh đẹp màu xanh lam chớp chớp nhìn tôi, lông mi cong dài nhấp nháy. Chào…chào anh.

Câu chào hỏi ân cần này cậu ấy nói khá lưu loắt.

Xin chào. Tôi cũng chào lại cậu ấy.

Mặt cậu ấy lại càng đỏ hơn. Cậu ấy cười ngượng với tôi, giống như một cô gái thẹn thùng.

Tôi cũng cười với cậu ấy.

Anh…thấy khỏe hơn nhiều chưa?

Khỏe hơn nhiều rồi.

Cậu ấy lại tiếp tục hỏi tôi rất nhiều chuyện liên quan tới tình trạng cơ thể, tôi đều nhất nhất trả lời.

Lúc sau, cậu ấy cầm một chiếc gương tới để trước mặt tôi.

Anh xem, anh vẫn đẹp như trước.

Tôi nhìn mình trong gương, mặt không còn bị sưng lên nữa, chỉ có thể nhìn thấy vết xanh tím mờ mờ.

Tôi gật gật đầu, quay sang cậu ấy nói lời cảm ơn.

Tôi biết mấy ngày nay hầu như đều là cậu ấy chăm sóc cho mình.

Nghe lời cảm ơn của tôi, cậu ấy dường như có chút kích động, hai tay để ở trước người nắm chặt đệm giường màu trắng, cánh tay đều đang run lên.

Không…không có gì.

Tôi lại cười mỉm một cái với cậu ấy.

Đôi mắt màu lam của cậu ấy hơi mở lớn, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, không hề chớp mắt lấy một cái. Ánh nhìn thẳng tắp kia thật sự khiến tôi có chút ngại, tôi rời tầm mắt ra chỗ khác, nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông mặc quân trang đang từ cửa tiến vào, chào cậu ấy theo kiểu nghi thức của quân đội, sau đó lại hô cái gì đó với cậu ấy, hình như là tên họ hay tước hiệu của cậu ấy thì phải.

Cậu ấy đột nhiên thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn tôi.

Cậu ấy nghiêng mặt đi, một bên mặt như kết một lớp sương màu trắng.

Người kia dùng tiếng Đức báo cáo gì đó với cậu ấy.

Cậu ấy cũng dùng tiếng Đức đáp lại một câu.

Sau đó, cậu ấy đứng dậy, gương mặt vẫn sáng sủa như trước, nhìn tôi rồi bảo tôi tiếp tục nghỉ ngơi cho khỏe.

Tôi gật gật đầu.

Cậu ấy đi được mấy bước lại quay đầu liếc tôi một cái, có vẻ lo lắng.

Sau khi cậu ấy đi ra ngoài rồi, tôi tựa đầu vào giường, nhắm mắt lại.

Kỳ thật, tôi nhận ra cậu ấy.

Đó chính là người đã rình coi trộm tôi suốt hai năm mà không biết chán.