Không biết là do lạ giường hay không ngửi được mùi hương quen thuộc mỗi đêm nên hôm ấy, Chu Ngữ Anh trần trọc mất ngủ.

Chu Ngữ Anh tự nhủ không sao nhưng tròng lòng rất khó chịu, nằm nhìn trời chuyển từ xám xịt đến toàn là ánh sáng mặt trời.

Ngày hôm sau là chủ nhật nên Đoàn Đoàn được nghỉ nhưng thằng bé vẫn dậy sớm như bình thường.

Khi Chu Ngữ Anh đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng thằng bé vừa gõ cửa vừa kêu.

Sau đó, thằng bé được sự đồng ý của cô đã bước vào, chạy đến bên giường,

“Mẹ ơi, mẹ vẫn còn giận bố hả?”

Chu Ngữ Anh không biết nên trả lời thế nào, nên gạt nó nói là bọn họ không cãi nhau hay tìm đại một lí do nào đó?

Chu Ngữ Anh biết mình là người dễ bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng, đối diện với bất kì đe doạ nào về vấn đề tình cảm sẽ muốn tìm cách chạy trốn, nhưng lí trí lại cho cô biết rằng mọi chuyện phải rõ ràng, mọi thứ phải được tìm hiểu, phải được giải quyết.

Cô không thích kết thúc mà mập mờ.

Lúc này, Đường Thành Huân bước vào.

Hắn gọi Đoàn Đoàn xuống dùng bữa sáng trước.

Đoàn Đoàn tuy không hiểu nhưng vẫn nghe lời.

Đường Thành Huân đóng cửa lại, chầm chậm bước về phía cô.

Hắn đến bên giường, khuỵ xuống, giọng nói khàn khàn,

“Anh xin lỗi.

Anh không nên làm vậy.

Anh sai rồi.

Em tha thứ cho anh đi.

Đừng giận anh!”.

Khuôn mặt của hắn thể hiện đang rất hối lỗi, hắn thậm chí còn không dám đụng vào người cô như bình thường.

Sau một lúc im lặng, Chu Ngữ Anh mới hỏi hắn với thái độ rất nghiêm túc:

“Đường Thành Huân, anh có còn gì che dấu em nữa không?”

Chu Ngữ Anh rất hiếm khi dùng thái độ thế này nói chuyện với Đường Thành Huân.

Đường Thành Huân từng nói rằng khi nào Chu Ngữ Anh dùng thái độ thế này nói chuyện với hắn, hắn sẽ cảm thấy rất đáng sợ, như họ sẽ phải rời xa nhau.

Hắn không thích bầu không khí như này.

Hắn đáp,

“Không.

Anh không có.

Sau này có chuyện gì anh đều sẽ nói em.

Anh không làm như vậy nữa!”

“Hi vọng mọi lời hôm nay anh nói đều là thật.

Em cũng không muốn giận dỗi với anh.”

Đường Thành Huân vừa nói vừa ôm lấy cô,

“Anh Anh, anh xin lỗi, em đừng buồn nữa.

Đều là lỗi của anh”.

Chu Ngữ Anh coi như chấp nhận lời xin lỗi của Đường Thành Huân.

Sau khi dùng bữa sáng, ba người nhà họ Đường cùng nhau đi Disneyland.

Công viên Disneyland ở thành phố B cũng coi như công viên quy mô nhất nước, rất rộng, rất đẹp, có rất nhiều trò chơi.

Cả nhà ba người chơi từ sáng đến chiều, ngay cả bữa trưa cũng là ở trong căn tin ăn.

Gà rán, coca, bắp bơ, xúc xích, … Những món ăn dầu mỡ mà bình thường Đường Thành Huân liệt vào độc hại hôm nay Đoàn Đoàn đều được ăn.

Cái bụng nhỏ của thằng bé mới ăn mấy miếng đã no căng.

Có lâu đài, có chuột Mickey, vịt Donal, cả nhà ba người còn chụp rất nhiều ảnh.

Có lúc mệt thì ngồi trên ghế đá ăn kem.

Khi Đoàn Đoàn đang mê mệt với kem que thì Đường Thành Huân lại chỉ mua cho hắn và Chu Ngữ Anh một cây ốc quế vị anh đào màu hồng phấn.

Đương nhiên lí do không phải là hắn không đủ tiền mua một cây kem nữa mà là ý của Tuý ông không phải ở rượu* (醉翁之意不在酒,quá lười dịch nên đặt câu ở đây mọi người tự dịch nha, không dịch được có thể bình luận, nhưng mà hi vọng không ai hỏi, tác giả mắc ung thư lười giai đoạn cuối~).

Sau khi Chu Ngữ Anh cắn một miếng, Đường Thành Huân lại cắn một miếng ngay tại vị trí người kia mới cắn, hai người cứ cứ thay phiên cắn một cây ốc quế.

Ừm, gián tiếp hôn môi.

Đường Thành Huân lại còn thỉnh thoảng cầm lấy khăn giấy lau nhẹ nhàng bên khoé miệng Chu Ngữ Anh, khuôn mặt chỉ toàn ý cười ngọt ngào.

Mà khoé miệng của Chu Ngữ Anh vẫn thường cong cong vui vẻ.

Đoàn Đoàn còn nhỏ nên chưa hiểu gì, sau này lớn lên nếu nhớ lại nó sẽ biết đây chính là show ân ái* (秀恩爱, đoạn này thay bằng cơm chó狗粮cũng ok nè) trong truyền thuyết.

Mọi sự giận dỗi của Chu Ngữ Anh như được ngày hôm nay xoa dịu, xoá mờ đi.

Mối quan hệ của hai vợ chồng như được hàn gắn lại.

Hôm sau, Đường Thành Huân trở lại công ty.

Chu Ngữ Anh cũng quay lại xem phòng thiết kế, dù sao cũng cả tuần không quan tâm.

Hai vệ sĩ của Chu Ngữ Anh cũng được lệnh làm nhiệm vụ kín, không cần rêu rao công khai đi cùng.

Tuy không thoải mái nhưng vì an toàn của mình nên Chu Ngữ Anh cũng không phàn nàn gì, dù sao thì cũng không phải có mỗi Trương Tử Cường bắt cóc Lý Trạch Cự mà còn có Furuta Junko chết vì bị Miyano Hiroshi bắt cóc.

Khi đến phòng thiết kế, Chu Ngữ Anh còn được gửi tặng một bó hoa hồng Red Eden rực rỡ với những cánh hoa đỏ tươi căng mọng đến.

Nhìn tấm thiệp “Vợ yêu, đi làm vui vẻ~”, Chu Ngữ Anh liền biết người gửi là ai.

Vì dạo này bên phía công ty thiết kế còn định mở rộng ra cả nước nên Chu Ngữ Anh cũng giảm bớt thời gian đi Đường thị, có khi đến cũng chỉ lo ôm máy tính xử lí công việc, không để ý chuyện khác nên có người nào đó thi thoảng còn tủi thân, giọng nói chua lè “Đường phu nhân đúng là người trăm công ngàn việc a~!” hay “Có người nào đó chắc còn xem công việc quan trọng hơn gia đình!” ….