Kỳ Tích Vương Tọa

Quyển 1 - Chương 9-2: Thành chủ thất sách (2)

Sở Thiên bỗng nhiên giống như nhớ tới điều gì, lập tức ngồi thẳng thân thể: "Hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu? Nhanh lấy ra xem một chút, đúng là thời điểm phân tiền."

Mộng Oánh Oánh lập tức lấy túi tiền đầy đồng vàng và đổ ra, bắt đầu kiểm kê: "Chúng ta mới bày quán được ba giờ, kiếm được 140 đồng vàng! Theo ước định, ngươi có 70 đồng vàng. Đây, đây là của ngươi!"

Mộng Oánh Oánh không hề do dự đưa ra một nửa đồng vàng.

Số tiền đêm nay kiếm được, gần bằng số tiền tiêu vặt cả năm của nàng!

Ngày đầu tiên bày quán, nhân lực không đủ, tài liệu không đủ, kinh nghiệm không đủ, vì thế số tiền thu vào hạn chế. Nếu như xây dựng được danh tiếng, chắc chắn còn lợi hại hơn. Sau đó lại mở rộng quy mô, mở thêm một vài chi nhánh, một ngày kiếm được mấy trăm đồng vàng đều ít!

Nếu tính như vậy, mỗi tháng có thể nhẹ nhàng kiếm được mấy ngàn đồng vàng!

Bởi vì không có đối thủ cạnh tranh, vì thế có thể dễ dàng đánh vào thị trường khác!

Thương hội Nam Vân quản lý tám cửa hàng, tổng doanh thu mỗi tháng bình quân cũng chỉ hai ba vạn đồng vàng, lãi ròng có khả năng đạt khoảng một vạn đồng vàng. Nếu việc kinh doanh bò bít tết nho nhỏ được quản lý đúng cách, tuyệt đối có khả năng vượt qua cả thương hội mà tỷ tỷ khổ tâm kinh doanh!

Mộng Oánh Oánh nghĩ thầm, sau khi tỷ tỷ biết về việc này, sẽ vui mừng hay sẽ buồn bực đây?

"Chờ đã, dừng xe lại!"

"Để làm gì?"

"Có chút tiền, ta muốn đi mua một số thứ."

Mộng Oánh Oánh không hề nghĩ ngợi nói: "Ta cũng đi!"

Sở Thiên buồn bực: "Ngươi đi làm gì?"

Mộng Oánh Oánh chớp chớp mắt: "Ta tò mò thôi!"

Trước đây từng có một lão tiền bối nói với Sở Thiên rằng, một khi nữ nhân sinh ra lòng hiếu kỳ nồng nhiệt đối với nam nhân, chỉ có hai loại biện pháp giải quyết có hiệu quả.

Thứ nhất, giết nàng.

Thứ hai, ngủ với nàng.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Thiên Nam Thành, phủ thành chủ.

Một người trung niên áo tím ngồi trước án thư, làn da rám nắng, khuôn mặt lớn hình vuông, không giận mà uy, hai tay cầm một quyển trục, nhíu chặt lông mày, giống như đang gặp phải sự tình khó giải quyết.

Ông ta chính là thành chủ Thiên Nam Thành, Nam Cung Nghị!

Thành chủ là người có quyền lực lớn nhất trong thành thị, cuộc sống của các thành chủ khá tốt, chủ yếu là giải quyết cuộc sống nơi mình làm thành chủ. Thiên Nam Thành nằm ở biên cương xa xôi của vương quốc, cường đạo thổ phỉ dị tộc ma thú, bất luận thứ gì cũng đều có đủ, chưa kể còn thường xuyên phát sinh các loại việc lạ không thể nào lý giải, vì thế Nam Cung Nghị cũng gặp không ít rắc rối.

Tuy nhiên, điều thật sự khiến Nam Cung Nghị sầu muộn bạc tóc, không phải là sự tình trong lãnh địa, mà là cực phẩm nữ nhi gây chuyện thị phi khắp nơi!

Bịch!

Cửa thư phòng bị đá văng một cách dã man!

Thị vệ hai bên sườn im như ve sầu mùa đông, ai cũng không dám ngăn cản!

"Lão ba, đoán xem con mang thứ gì trở lại?" Nam Cung Vân đá văng cửa thư phòng, hấp tấp xông tới: "Bữa ăn khuya!"

Nam Cung Nghị bất đắc dĩ khép quyển trục lại: "Con lại có ý đồ gì?"

"Ôi, lão ba đang nói gì vậy? Lão ba công tác vất vả như vậy, rạng sáng vẫn còn đang làm việc, đương nhiên phải ăn gì đó bồi bổ một chút!"

"Con vẫn đang tỉnh táo đấy chứ?!"

Nam Cung Vân trực tiếp mở túi ra, lấy ra một thứ, "Người thích nhất là rượu đỏ Tinh Linh, cá nướng mua từ thành Nam, cháo dược thiện mua từ thành Tây, cuối cùng chính là...... bò bít tết cao cấp cực phẩm Nguyệt Quang. Người hãy thử nếm trước xem hương vị thế nào!"

Nam Cung Nghị nhìn bò bít tết: "Sao lại thiếu mất một nửa?"

Nam Cung Vân đỏ mặt nói: "Vạn nhất có người muốn ám hại người thì biết làm sao? Con là nữ nhi của người, đương nhiên phải lấy thân thử độc nên ăn luôn một nửa! Điều này không quan trọng, mau nếm thử hương vị!"

Nam Cung Nghị cắt một miếng nhỏ và bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ. Nam Cung Nghị rất quan tâm tới ẩm thực, lập tức cảm giác được thịt bò không giống bình thường: "Chất thịt mềm mại, ngọt và nhiều nước, không ngờ thịt ma thú cũng có thể nấu ngon như vậy, xác thực có chỗ hơn người. Con đã mua nó ở đâu?"

Nam Cung Vân trực tiếp vươn tay ra với Nam Cung Nghị: "Điều này người cũng không cần quản, đưa tiền ra đây đi!"

Nam Cung Nghị không hề giật mình chút nào, bộ dáng như thể đã đoán biết trước: "Bao nhiêu?"

Nam Cung Vân không hề nghĩ ngợi mở miệng nói: "5 vạn đồng vàng!"

Điều này khiến Nam Cung Nghị thiếu chút nữa bị sặc chết, "Khụ khụ khụ...... bao nhiêu? 5 vạn đồng vàng!"

"Nữ nhi của người muốn đầu tư vào một hạng mục lớn!"

Vô số bài học từ trong quá khứ đã dạy cho Nam Cung Nghị rằng, không thể tin tưởng vào nữ nhi của mình: "Nhiều nhất ta chỉ cho con thêm 200 đồng vàng tiền tiêu vặt, đây là một lần cuối cùng trong tháng này. Chuyện đầu tư gì đó, không cần tiếp tục đề cập với ta."

Nam Cung Vân nóng nảy: "Lão ba, người phải tin tưởng con!"

"Ta tin tưởng con như thế nào?"

"Thiên Nam Thành có một thiên tài!"

"Vậy thì sao? Đầu năm nay thiên tài ở khắp nơi nơi!"

"Hắn phát minh ra một loại nồi có thể chuyên nấu nướng thịt ma thú, bò bít tết này chính là được nấu từ cái nồi kia ra, ngay cả đồ ngốc cũng có thể nấu ra được thịt ma thú mỹ vị. Công việc kinh doanh của bọn họ vừa mới bắt đầu, hiện tại vẫn chưa phất lên, con dùng thân phận thiên sứ đầu tư xuất hiện, sau này nhất định có thể kiếm được số tiền lớn. Trong vòng nửa năm, con đảm bảo lấy lại đủ cả vốn lẫn lời. Không, con đảm bảo sẽ kiếm lời gấp đôi!"

"Chuyện này con không cần suy nghĩ nữa!"

"Con thật sự không hề nói dối, người đảm đương nổi người nghèo trong thành hay sao? Hãy tin tưởng con, chỉ cần một hai năm là có thể phất lên, những gia tộc hợm hĩnh kia, tất cả đều sẽ phải quỳ xuống liếm chân chúng ta!"

Khóe miệng của Nam Cung Vân trở nên khô khốc bởi vì nói nhiều.

Nam Cung Nghị trước sau kiên quyết phản đối.

"Ngu ngốc! Ngu ngốc! Lão ba ngu xuẩn! Người cứ chờ mà hối hận đi!"

"Sao con lấy bữa ăn khuya của ta đi vậy?"

"Ai nói là của người, đây là đồ ăn vặt con mua cho Đại Bạch!"

Nam Cung Vân xông ra khỏi phòng, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, Nam Cung Nghị thật sự không có biện pháp nào đối nữ nhi của mình. Nàng từ nhỏ đã thích hồ nháo, nhưng hồ nháo cũng có giới hạn. Mấy vạn đồng vàng không phải phủ thành chủ phủ không thể lấy ra, nhưng cũng không thể tùy ý để nữ nhi cầm đi tiêu xài!

Nam Cung Nghị có lẽ cũng chưa nghĩ đến bản thân mình.

Lúc này đây, thật sự đã tính toán sai!

~~~Hết chương 9~~~