Nói là mười đại trường cao đẳng liên hợp sát hạch, nhưng "không tranh với đời" tiểu đội Thực Vật trừ bỏ lúc bắt đầu sắp xếp đội hình có nhìn thấy bóng dáng một số học sinh trường học khác ra, ở vòng khảo hạch thứ nhất độc lai độc vãng bọn họ kỳ thực không quá nhận thức những người ở trường khác. Cho nên mười đại trường cao đẳng liên hợp khảo hạch đối với bọn họ mà nói phần lớn đều là giống như đang chơi.

Đương nhiên, đối với những trường học khác mà nói cũng giống như vậy, một đoạn thời gian trôi qua, không chỉ có bọn họ không quen biết người trường học khác, mà những người trường khác nhận thức bọn họ cũng không nhiều lắm, vì thế khi hơn 100 đội viên tiểu đội Thực Vật đều thành công thăng cấp, rất nhiều người cảm thấy phi thường không tưởng tượng nổi. Dù sao theo lý mà nói đội ngũ  có nhiều người như vậy hẳn là phi thường dễ nhận ra mới đúng, nhưng cố tính lại chưa từng nghe tới thanh danh của bọn họ.

Sau lại có người tin tức linh thông đi hỏi thăm, mới phát hiện đó là một đám học sinh của hệ thực vật bão đoàn sưởi ấm, hơn nữa vận may nghịch thiên, cho nên mới thăng cấp. Đối với điều này, có người khịt mũi coi thường, cảm thấy đây là vận khí tốt, lần tới không có khả năng lại có vận khí tốt như vậy, nhưng có người lại âm thầm muốn gia nhập vào tổ đội Thực Vật, muốn nhìn xem có thể gia tăng một chút tỷ lệ thắng cuộc của mình hay không.

Dựa theo thể chế, sau vòng thi đấu thứ nhất sẽ được nghỉ ngơi một ngày rồi mới bắt đầu chính thức đợt thi đấu thứ hai, là một cuộc khảo hạch, người phụ trách tỏ vẻ lần thi đấu này là nghiêm túc, quy tắc chế định cũng là nghiêm túc, cho nên tuy có thể nghỉ ngơi, nhưng đối với đội viên thăng cấp, trong lúc nghỉ ngơi căn cứ không cung cấp đồ ăn, muốn có đồ ăn phải tự mình chủ động tìm kiếm.

Lạc Vân Thanh bọn họ nghe thấy cái tin này lập tức chạy tới dòng suối nhỏ bên kia, đem thịt và đá phiên dư lại dọn trở về, hơn nữa lúc đi qua rừng chanh còn hái vài túi tính toán dùng làm gia vị.

Nghĩ tới vị thịt nướng tươi ngon vừa mới kia, vốn dĩ bụng đã no căng lại cảm giác bớt một chút, khiến người có một loại ảo giác ta còn có thể lại ăn thêm một chút, nhưng sợ ăn quá nhiều xảy ra chuyện, Lạc Vân Thanh cưỡng chế không cho bọn họ ăn, sau đó lãnh đạo một đống người cầm thịt nướng đi tới phòng bếp dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của những người khác, định đem thịt tạm thời giữ ở phòng bếp của căn cứ.

Tuy nói không cung cấp đồ ăn, nhưng cũng không quy định không thể giúp chúng ta bảo quản đồ ăn đi? Lại chui một chút lỗ hổng quy tắc Lạc Vân Thanh tỏ vẻ thực vui vẻ, lúc này liền lương khô ngày mai đều có thể chuẩn bị.

"Các cháu đi săn thú?" Đại thúc phòng bếp nhìn một đống thịt, có điểm kinh ngạc, sau đó không khỏi bội phục nhìn đám thiếu niên còn hơi non nớt trước mặt này, hàng năm tiếp xúc với đồ ăn hắn vừa nhìn một cái liền nhận ra chủng loại thịt là gì, đây rõ ràng là thịt trâu rừng cùng thịt lợn rừng.

Phải biết rằng bọn họ không có vũ khí sát thương cao, mà cũng có thể săn được lợn rừng và trâu rừng? Ngay cả quân chính quy cũng không nhất định có thể bảo đảm bản thân lông tóc vô thương dùng một ít vũ khí lạnh săn bắt được con mồi như này. Dù sao thì da lợn rừng và trâu rừng thật sự phi thường dày!

Hơn nữa không biết có phải do giống loài tiến hóa hay không, lợn rừng và trâu rừng này so với các tinh cầu khác càng khó bắt hơn, da rất dày, dày đến vũ khí lạnh cũng không chọc thủng nổi, hơn nữa lợn rừng có răng nanh làm vũ khí, trâu rừng có sừng làm vũ khí, chúng nó nếu toàn lực đánh tới, lực độ cũng không thể nói đùa được đâu, không chết thì cũng trọng thương.

"Đại thúc, ngài nói giỡn đi? Săn thú? Sao có thể nha."

"Không lợi hại như ngài nghĩ đâu, thịt này là chúng cháu nhặt được."

"Đúng vậy, chính là nhặt được, ở sườn núi nhỏ bên kia, không phải có một dòng suối nhỏ sao? Nhặt được ở đó đó."

"Chúng cháu vận khí siêu tốt, lúc đến thì nó đều đã chết."

"......"

Người tiểu đội thực vật mồm năm miệng mười đem sự tình trải qua kể lại, vừa nói khiến cho đại thúc phòng bếp hâm mộ không thôi, nói chưa dứt lời sau lại nghe được bọn họ cư nhiên còn ở bờ biển ăn hải sản, càng thêm kinh ngạc.

"Các cháu dám ăn mấy thứ kia? Không xảy ra vấn đề gì chứ?" Mẫu tinh vừa mới mở ra không lâu, hắn cũng chỉ so với bọn hắn tới sớm mấy ngày thôi, thật nhiều thứ cũng không rõ. Nhưng vì an toàn, quân nhân bên này từ trước đều uống dịch dinh dưỡng mà sống, dư lại một ít đồ ăn đều từ tinh hạm chuyển tới đây, một ít thực vật của mẫu tinh chỉ có trải qua nhà thực vật học xác định xét nghiệm xong mới dám lấy ăn, tiến trình phân biệt như vậy có thể nói là thực chậm chạp.

Hơn nữa sở dĩ đem địa điểm khảo hạch vây ở phiến hải vực này cũng là vì bọn họ trước mắt chỉ quen biết phiến hải vực này, ở chỗ này, cho dù phát sinh cái gì bọn họ cũng có thể thực nhanh phản ứng lại được, nhưng nếu ở chỗ khác, thật đúng là không thể bảo đảm có thể kịp thời tiến hành đúng lúc cứu viện đối với học sinh gặp nạn hay không. Nhưng mà nói quen thuộc toàn bộ phiến hải vực này  thì không đúng lắm, vì hải dương là một trường hợp đặc biệt, dù sao sinh vật biển cũng ngàn vạn loại, rất nhiều đều là bọn họ không biết.

Cua lớn nơi này thường thấy, cho nên bọn họ lúc trước có ăn qua, nhưng là tôm hùm thì thật sự chưa ăn qua, dù sao tôm hùm ở chỗ này không thường thấy.

"Mấy đứa tìm được tôm hùm ở chỗ nào?" Đại thúc đầu bếp bị bọn họ nói đến nước miếng cũng chảy ra, hơn nữa đám học sinh này cũng tự mình ăn qua, hiện tại còn tung tăng nhảy nhót, vậy nói lên chắc chắn không có độc, vậy mình cũng có thể đi nhặt một chút tới nếm thử?

"Chính là đi một chút tới bãi biển phía trước, có rất nhiều mỏm đá." Người tiểu đội Thực Vật trả lời.

"Không đúng, ta thường xuyên qua bên đó cũngkhông gặp được đồ vật như vậy." Đại thúc nghĩ nghĩ, quả thực mình chưa từng gặp qua thứ này.

Mọi người nhìn nhau một chút, cũng cảm thấy có điểm kỳ quái.

"Tôm hùm là một cái sóng to đánh lại, sau đó sóng lui xuống liền lưu tại bãi biển bãi đá, thật nhiều mà."

"Đúng vậy, siêu cấp nhiều, sau đó đội trưởng của chúng cháu nói có thể ăn, chúng cháu liền nhặt lấy ăn."

"Vậy có khả năng không phải là sinh vật nơi này, mấy đứa thực may mắn nha, lần sau ta cũng đi nhìn thử, xem có thể tìm được hay không." Đại thúc hâm mộ nhìn bọn họ một cái, sau đó liền đem thịt của bọn họ bỏ vào tủ đông.

"Cảm ơn đại thúc, chúng cháu đi đây, bữa tối lại tới tìm ngài, đến lúc đó hoan nghênh ngài tới tụ hội với bọn cháu." Thái Tử Thành hắc hắc cùng hắn chào hỏi, còn nhiệt tình mời hắn gia nhập liên hoan đêm nay.

Đại thúc cười cười, vỗ vỗ cái bụng mập mạp của mình, liên thanh trả lời: "Vậy sao được chứ, thật là cảm tạ nha, buổi tối ăn cơm ta liền đi qua."

" Buổi tối gặp lại."

"Tối gặp lại."

Hai bên nói lời tạm biệt, Lạc Vân Thanh và Leonard rời đi, mà Thái Tử Thành thì lại cùng Trương Khâm Lễ trở về ký túc xá.

Đã từng là đối thủ, hiện tại là  bằng hữu, Thái Tử Thành và Trương Khâm Lễ có thể nói là tiến triển tình cảm thật nhanh, cả ngày nhão nhão dính dính, nói đúng ra là Thái Tử Thành giống với kẹo mạch nha dính Trương Khâm Lễ không bỏ, Trương Khâm Lễ đi tới đâu hắn liền đi theo tới đó, hoàn toàn không sợ hãi nàng mặt lạnh.

"Tiểu Lễ, chúng ta ra ngoài chơi đi?" Thái Tử Thành cảm thấy mình còn chưa chơi đủ, muốn ra ngoài chơi thêm một hồi.

"Cậu tự đi đi, tôi muốn ngủ." Trương Khâm Lễ rất xinh, nhưng vì quá lạnh nhạt, trên mặt cơ bản không có biểu tình gì, nói chuyện cũng không có ngữ điệu, cho nên lời nói ra trong miệng có đôi khi rõ ràng không có ý tứ như vậy, lại rất dễ dàng cho người ta một loại ảo giác kiêu ngạo.

Có lẽ vì da Trương Khâm Lễ trắng, cho nên quầng thâm trên mắt đặc biệt rõ ràng, tối hôm qua ngủ ngoài trời, Trương Khâm Lễ căn bản không được nghỉ ngơi tốt, cả đêm đều là ngủ ngủ tỉnh tỉnh trôi qua, hiện tại vành mắt đen có chút nghiêm trọng.

"Nga, vậy tôi đưa cậu về phòng." Thái Tử Thành nhìn vành mắt đen của nàng một chút, nghĩ tới ngày hôm qua hoàn cảnh đơn sơ ăn ngủ ngoài trời, biết nàng không ngủ ngon, cho nên không nhắc tới việc ra ngoài chơi  nữa.

Ngẫm lại cảm thấy ngày mai phải bắt đầu vòng thi thứ hai, cũng không biết còn không có chỗ ngủ nữa hay không, vậy hiện tại không nghỉ ngơi thì còn đợi tới khi nào mới nghỉ ngơi?

Hiện tại mới nghĩ thông suốt Thái Tử Thành cảm thấy bản thân rất ngốc, lập tức quyết định đợi lát nữa cũng đi ngủ, nhưng trước khi ngủ hắn muốn  kiến nghị với những người khác một chút, để mọi người dưỡng đủ tinh thần.

Nghĩ đến là làm, sau khi đưa TrươngKhâm Lễ về phòng, Thái Tử Thành đi tìm đám học sinh còn ở bên ngoài, đề nghị bọn họ về phòng nghỉ ngơi bổ sung thể lực, một đám đi tìm đi chờ cuối cùng khi tìm được Lạc Vân Thanh đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Thái Tử Thành chính mình cũng buồn ngủ không chịu được.

Mơ mơ màng màng hắn căn bản không biết mình đã đánh gãy không khí có chút ám muội trong phòng này, cố nói với Lạc Vân Thanh và Leonard  mấy câu liền như u hồn trở lại phòng, mới vừa nằm lên giường không bao lâu liền ngủ mất.

............

Vận khí của Lạc Vân Thanh trước sau như một tốt, rút được phòng là phòng tốt nhất trong căn cứ, không chỉ có một phòng khách, phòng ngủ lớn, hơn nữa phòng khách còn có một bộ sô fa, đã thế bàn nhỏ bên cạnh sô fa còn bày một bình hoa nhỏ, bình hoa có mấy bông hoa tươi hỗn độn nhưng sức sống bừng bừng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ chính là biển rộng, mở cửa sổ ra, luồng hơi nước hơi mang theo vị mặt của biển ập vào mặt, tuy nơi này cũng không hề xa hoa, nhưng lại rất có phong thái nghỉ dưỡng thích ý.

Từ lúc mới vào ở, từ một vài chi tiết nhỏ Lạc Vân Thanh liền có thể nhìn ra phòng này lúc trước có người ở qua, hơn nữa chủ nhân còn phi thường giàu có hơi thở cuộc sống, không chỉ có một bình hoa trên bàn, ở trong ngăn bàn đựng đặt bình hoa Lạc Vân Thanh cư nhiên còn tìm tấy một cuốn sách bị chủ nhân nơi này để quên.

Nhẹ nhàng mở ra liền thấy, phát hiện cư nhiên là một quyển tiểu thuyết tình yêu?

Hướng tới Leonard giơ giơ sách trong tay, Lạc Vân Thanh mỉm cười nói với Leonard: "Không nghĩ tới người đóng quân ở chỗ này cũng có cuộc sống đầy tình thú như vậy, tôi còn tưởng người tham gia quân ngũ đều giống như cậu chứ."

"Tôi thế nào?" Leonard ngẩng đầu, hỏi lại, một đôi con ngươi tinh quang rạng rỡ chặt chẽ nhìn chằm chằm Lạc Vân Thanh, giống như là sư tử đang nhìn chằm chằm con mồi.

"Cái gì thế nào?" Bỗng nhiên, Lạc Vân Thanh bị nhìn có chút không được tự nhiên, mở ra cuốn sách, hơi hơi cúi đầu giống như trốn tránh, làm bộ bản thân đang xem sách.

Nhưng một hồi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng,  mình có cái gì phải trốn tránh chứ? Vì thế lại ngẩng đầu, kết quả liền đối đối diện với hai mắt của Leonard.

Nhìn trong mắt hắn có ảnh ngược của chính mình, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm giác được một loại ảo giác hắn đối chính mình thâm tình chân thành.

"Chính là cậu cảm thấy tôi thế nào?" Leonard khóe miệng mỉm cười, vẫn là chặt chẽ nhìn chằm chằm hai mắt Lạc Vân Thanh, không cho né tránh.

"Khụ khụ, không tồi, giá trị sắc đẹp cao, dáng người cao, học tập tốt, tính tình tốt, cái gì cũng tốt, vừa lòng chưa." Lạc Vân Thanh trong miệng cười hì hì, trong lòng chửi thầm, trong lòng rơi lệ nghĩ: Không thể trêu vào không thể trêu vào, một lời không hợp liền ghẹo nhân, quả thực một kẻ muộn tao.

Có lẽ không khí quá tốt, Leonard không nhịn được lên tiếng khen ngợi: "Cậu cũng rất đẹp."

Đẹp khiến hắn không rời được mắt, Leonard cảm thấy hắn thật chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp hơn cậu.

Nghe được ca ngợi Lạc Vân Thanh nhịn không được lỗ tai phiếm hồng, trong lòng tuy là cảm thấy đây chỉ là thương mại khen ngợi, nhưng tâm tình vẫn không tránh khỏi thực tốt, thực tốt!