*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta là Đại Lâu Nhi, Lưu Ly Cung thiếu cung chủ, sư phụ ta là Lưu Ly Cung cung chủ Thượng Quan Hiểu, ta vô cùng kính yêu nàng, trước nay chưa từng ngỗ nghịch.

Ta là một cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ thu dưỡng, được bồi dưỡng như người nối nghiệp nàng, nàng đối ta yêu cầu dị thường nghiêm khắc, ta chưa bao giờ kêu lên một tiếng khổ, một tiếng mệt mỏi, ngược lại, vì không để sư phụ thất vọng, ta sẽ càng nghiêm khắc đi yêu cầu mình, trở thành gương sáng cho đông đảo đệ tử.

Chúng ta sinh hoạt ở một tòa cung điện lưu ly xinh đẹp dị thường, bốn phía kề sơn dựa thủy giống như tiên cảnh. Môn phái chúng ta lịch sử lâu đời, chỉ chiêu nữ tử, nhóm tổ sư bà bà các thế hệ, luyện chế rất nhiều trận pháp lợi hại, bố trí ở bên ngoài môn phái, phòng ngừa người ngoài tiến vào, nhất là nam tử. Cũng chính bởi vì như vậy, chúng ta mới có thể trôi qua cuộc sống chẳng khác nào thần tiên đoạn tuyệt thế gian như vậy.

Người trong môn phái cũng không quá thích tiếp xúc với nam tử, cũng trước nay không bàn luận nam tử, bởi vì từ khi chúng ta bước vào Lưu Ly Cung một khắc kia, liền được truyền thụ rất nhiều chuyện không tốt liên quan tới nam tử, hơn nữa cung quy quy định, người Lưu Ly Cung không cho phép gả chồng, nhất là cung chủ, cho nên chúng ta liền càng thêm đối nam tử, tránh như bò cạp.

Cho dù theo thời gian đổi dời, đã bắt đầu có đệ tử không ức chế được đối nam tử sinh ra tò mò, sẽ len lén đi tiếp xúc bọn họ, dẫn đến cuối cùng xúc phạm cung quy, nhưng trong những người này, trước nay đều không bao gồm cung chủ, hơn nữa, một khi phát hiện người xúc phạm cung quy, trừng phạt đúng là nghiêm khắc không tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, bao giờ cũng sẽ có ít đệ tử u mê không tỉnh ngộ như vậy, nguyện ý vì cái gọi là tình yêu trong miệng các nàng, trả giá hết thảy, nhưng mà những kẻ các nàng gọi là lương nhân, luôn đều để cho người thất vọng. Chẳng lẽ cứ như vậy ở Lưu Ly Cung không buồn không lo giống như tiên cảnh, vui vẻ cùng các tỷ muội cùng một chỗ, không tốt sao? Hết lần này tới lần khác còn muốn đi truy đuổi những thứ tình yêu hư vô mờ mịt kia. Aiz, các nàng thật là ngốc a!

Ta không khỏi phải tăng cường quản lý trong cung, kỳ thực ta làm như vậy, chỉ vì để bảo vệ các nàng mà thôi, để cho các nàng không nên lại phạm ngốc. Mà sư phụ, bao giờ cũng lẳng lặng nhìn ta làm hết thảy những thứ này, không ủng hộ cũng không phản đối. Cho dù là ở thời điểm ta nghiêm khắc, kiên quyết dựa theo cung quy xử trí đệ tử, cũng chỉ ánh mắt phức tạp xa xa nhìn ta, chưa từng phát biểu qua bất kỳ ý kiến nào. Điều này làm ta rất nghi hoặc, sư phụ rốt cuộc đối hành động của ta, cầm thái độ như thế nào? Càng như vậy, ta liền càng cố gắng, muốn có được khẳng định của sư phụ. Cho dù sư phụ chỉ đối ta lộ ra một ánh mắt khẳng định, cũng có thể khiến ta rất là cao hứng.

Tuy rằng như vậy, nhưng cũng không có nghĩa chúng ta thật sự cùng ngoại giới đoạn tuyệt lui tới, chúng ta vẫn sẽ đi lại trên giang hồ, chỉ là luôn luôn duy trì thần bí, đều thói quen đeo khăn che mặt xuất hành, hơn nữa cũng không cùng bọn họ giao thiệp nhiều lần, chúng ta trước nay đều tự đi tự làm. Cho dù nam tử bên ngoài, đem chúng ta hình dung đến xinh đẹp dường nào, nhìn chúng ta bao nhiêu si mê, chúng ta cũng không chút nào động đậy, bởi vì chúng ta biết, cởi xuống tầng si mê vỏ ngoài kia, còn lại liền không phải thứ tốt gì.

Mà bây giờ, bất kể là chuyện vụn vặt trong cung, hay là xử lý chuyện của ngoại giới, đều do ta làm, cũng không để cho sư phụ bận tâm.

Từ khi ta biết chuyện, liền chưa bao giờ gặp qua biểu tình vui vẻ của sư phụ. Nàng trừ lúc dạy dỗ những đệ tử chúng ta ra, thời gian khác bao giờ cũng thích một mình tịch mịch ở trong núi khảy đàn, hoặc là nhìn một phương hướng nào đó ngẩn người, một lần chính là mấy canh giờ, hoặc là một mình ở bên khe suối mua say.

Nhiều năm qua như vậy, những thứ thói quen này của sư phụ trước nay đều không thay đổi. Mà ta biết, những thứ này đều bởi vì một người nam nhân. Tuy rằng sư phụ chưa bao giờ cùng người khác nói, nhưng ta từng nhìn thấy sư phụ nhìn bức họa người nam nhân kia, biểu tình mâu thuẫn thâm tình lại căm ghét. Chẳng lẽ sư phụ cũng từng ngốc như vậy sao? Bọn họ, rốt cuộc có một quá khứ như thế nào a? Lại là một nam nhân như thế nào, có thể làm người kinh tài tuyệt diễm như sư phụ động tâm? Hắn, liệu có phải, cũng như những kẻ gọi là "Lương nhân" mà các đệ tử gặp phải, không đáng nhắc tới hay không? Bọn họ lại là bởi vì nguyên nhân gì, không ở cùng nhau? Là bởi vì cung quy sao?

Quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong lòng ta, làm ta không khỏi rất không hiểu, cũng rất tò mò. Phần không hiểu cùng hiếu kỳ này, cũng không theo thời gian trôi qua mà biến mất, ngược lại trở nên càng thêm nồng đậm.

Sau đó ta biết được, nam nhân trên bức họa kia chính là Thần hoàng đã mất, phụ thân của Thần hoàng hiện tại. Cho nên thời điểm nhận được nhiệm vụ đi hoàng cung kinh đô đạo bảo, ta rất là vui vẻ. Cuối cùng có cơ hội để ta có thể tiếp xúc với chuyện của người trong lòng sư phụ rồi, tuy rằng hắn đã sớm qua đời, nhưng kiểu gì cũng sẽ lưu lại chút dấu vết đi!

Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thanh, ta trong nháy mắt ngẩn ra, hắn, cùng với nam tử trong bức tranh sư phụ cất giữ, lớn lên lại tương tự như vậy! Tuy rằng đã sớm biết, hắn chính là con trai người kia, nhưng ấn tượng thị giác đánh vào này, vẫn làm ta hơi có chút thất thần.

Bất quá, cũng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, ta liền hồi phục thanh minh. Hắn, cũng chỉ là như vậy! Hắn cùng những nam tử xung quanh làm người ta chán ghét kia, cũng không có gì khác biệt, đều sẽ vì tấm da bên ngoài của ta, mà hưng phấn, mà thét gào, mà si mê. Nghe nói, hắn lúc này, mới vừa từ hôn mê tỉnh lại, quên mất rất nhiều chuyện cũ phía trước, nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn không cách nào che giấu bản tính nam nhân. A, nam nhân a, quả nhiên là một thứ đồ nông cạn!

Mặc dù biết mục đích của ta chuyến này là cái gì quốc cữu kia, nhưng bởi vì gương mặt của Hàn Thanh, ta không khỏi đối hắn nhiều một phần chú ý. Sau khi nhìn thấy hắn làm bộ làm tịch nói một đống lời xong, cho rằng hắn bất quá cũng chỉ đưa chút đồ vật nông cạn, cũng không nghĩ, hắn lại có thể ngâm ra bài thơ không tầm thường như vậy, cũng quả thật làm cho ta có chốc lát chấn kinh.

Này, thật sự là hắn viết ra sao? Ta không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọc. "Kinh đô nhất hại" "uy danh lan xa" này a, dường như cũng không phải hoàn toàn tồi tệ như trong tin đồn nha.

Nhìn hắn bị ta trêu chọc đến đầu đầy mồ hôi, tâm tình ta, lại dị thường tốt hơn, thậm chí thiếu chút nữa liền quên mất mục đích chuyến này. Hoàn hảo, ta trước nay không phải là một người hay quên, ở thời khắc sau cùng, vẫn nhớ lại nhiệm vụ, lựa chọn cái gì quốc cữu kia làm cái gọi là "nhập mạc chi tân" của ta, cũng không đánh loạn kế hoạch chúng ta lúc trước.

Nếu như, ban đầu ta có thể biết, người này ở trong năm tháng khá dài về sau, sẽ ở trong lòng ta, chiếm cứ địa vị trọng yếu như vậy, khiến ta làm sao cũng không vứt bỏ được, ta nghĩ, khi đó, nói gì ta cũng sẽ không để cho ngươi, cứ như vậy tịch mịch rời khỏi. Quản cái gì mục đích nhiệm vụ, ta muốn chỉ có ngươi! Cho dù là dốc hết tất cả, ta cũng muốn lưu lại ngươi.

Ta luôn luôn nghĩ, nếu như khi đó, ta lựa chọn chính là ngươi, chúng ta, liệu có thể, có một tương lai khác hay không? Dẫu sao, khi đó, ngươi quên hết chuyện cũ phía trước, coi như là một người hoàn toàn mới, mà ta, trước Tô Nguyệt, gặp phải người mới tinh này a! Nhưng ta, lại không biết, bỏ lỡ mất tiên cơ này. Ta có phải là, bởi vì lựa chọn lần này, mà vĩnh viễn bỏ lỡ ngươi?

Mà ta khi đó, hoàn toàn không biết chuyện sau này, còn ở đó vui mừng vì thuận lợi hoàn thành chuyện trong kế hoạch. Đồng thời cũng quyết định bắt đầu từ ngươi, điều tra một chút hết thảy liên quan tới người kia. Dẫu sao, ngươi cùng người kia có quan hệ mật thiết như vậy, cũng có mặt mũi tương tự như vậy, kiểu gì không đồng thời xuất hiện?

Nhưng mà, kết quả làm ta thất vọng, ngươi quả nhiên không phụ đại danh "Kinh đô nhất hại", quả thực kinh hãi tất cả nhận thức của ta đối với nam nhân, mà hết thảy qua lại liên quan tới người kia cùng với người ta kính yêu nhất, lại không có chút tin tức nào.

Không biết tại sao, trong lòng ta sẽ có một loại cảm giác vô hình, bao giờ cũng cảm thấy hình dung của người kinh đô đối với ngươi, có chút không thực tế, người có thể làm ra bài thơ như vậy, hẳn không phải cái bộ dáng này đi. Và rồi trong bữa tiệc Sùng Văn thi họa, ngươi dùng phương thức mới lạ như vậy lên màu cho bức họa của ta, phần nghi hoặc này trở nên bùng phát không thể thu thập. Ta không khỏi đối với người mà trong buổi tiệc người khác tha thiết mong cầu như vậy, lại chỉ biết ăn đồ như ngươi, tràn đầy nồng đậm tò mò. Đến mức thời điểm thấy ngươi cùng nữ tử sáng sủa kia đối chọi gay gắt, cũng vẫn hứng thú say sưa nhìn như vậy.

Nếu như chuyện chỉ đến đây chấm dứt, ta tin tưởng, ta đối ngươi, có cũng vẻn vẹn chỉ là phần hiếu kỳ mà thôi, nói không chừng, qua không bao lâu ta liền đem ngươi quên, cũng sẽ không phát triển thành trình độ, cuối cùng làm ta vạn phần thống khổ như vậy. Nhưng mà, chuyện trên đời, nào có nghe theo ý người như vậy. Duyên phận của chúng ta, sao có thể chỉ như vậy mà thôi. Đáng tiếc là, trời cao đã quyết định chúng ta, hữu duyên, lại vô phận. Mà phần duyên số này, lại sẽ trở thành một loại dư vị cay đắng trong một đoạn năm tháng rất dài của ta sau này.

Ta theo kế hoạch, từng bước một đến gần cái gì quốc cữu kia, lại không ngờ, thời điểm ở Lạc Phong sơn dâng hương, có thể gặp phải ngươi. Ngươi khi đó, cõng người gọi là Vương phi đã sớm thất sủng kia của ngươi, không thèm để ý chút nào đội lên ánh mắt cổ quái của tất cả mọi người, hoặc châm biếm, hoặc hâm mộ, mặt ôn hòa ý cười đi xuống núi. Dưới góc núi tràn đầy hồng phong ánh nắng chiếu hạ, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của các ngươi, cùng với ánh quang ánh xạ từ mồ hôi trên trán ngươi, lại dao động hoa mắt ta.

Ta chưa từng gặp qua nam tử nào mang nụ cười ấm áp như vậy, cẩn thận che chở cõng thê tử trên lưng? Huống chi là dòng dõi vương tôn quý tộc. Cõng, là phải khom người nha. Trên đời những thứ nam tử kia, kẻ nào không phải đối thê tử mình giương cao khí thế, cho dù đối đãi tình nhân, cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy. Hàn Thanh, ngươi thật sự là một nam nhân rất khác nha! Ta vậy mà bỗng dưng cảm thấy, bờ vai kia nhất định là rất ấm áp rất dễ chịu đi. Làm người ta như vậy... mê hoặc?! Nếu không nữ tử tuyệt sắc kiêu ngạo trên lưng ngươi, sao có thể lộ ra biểu tình như vậy?

Thời điểm lần nữa gặp lại ngươi, vẫn là ở Trầm Hương Các. Lúc mọi người ở đây đều vì điệu múa của ta mà si cuồng, hoàn toàn quên mất chuyện trong tay, ngươi, ngươi, ngươi vẫn còn có tâm tình ở nơi đó cùng Hương Minh, vừa nói qua đáp lại trò chuyện, vừa nhàn nhã cắn hạt dưa?! Ta chưa từng bị coi nhẹ như vậy bao giờ, ta khi nào xuất hiện, không phải là vạn chúng chú mục nha! Tuy rằng, ngày thường ta cũng không thèm để ý những thứ này, nhưng mà, ngày đó ta vì vậy mà lại sẽ, có chút không thể ức chế một tia tức giận.

Đối với đám nam nhân chán ghét kia, ý kiến muốn ta tháo xuống khăn che mặt, ta vốn có thể mặc kệ không để ý, ta có rất nhiều phương pháp tránh qua chuyện này. Nhưng mà, khi khóe mắt dư quang nhìn thấy ngươi ngồi ở chỗ đó, bộ dáng không thèm để ý chút nào cùng Hương Minh trò chuyện cắn hạt dưa, ta lại trong nháy mắt thay đổi chủ ý. Lòng ta, chẳng biết từ lúc nào liền thoát khỏi ta khống chế, không để ý cái gì quốc cữu kia cũng có mặt, quả thực là muốn nhìn một chút đối với việc tháo xuống khăn che mặt của ta, ngươi sẽ có hành động ra sao? Ta cũng không tin ngươi thật như bên ngoài đồn đãi, bị thê tử ngươi thu tâm! Nếu không, ngươi tại sao sẽ xuất hiện ở Trầm Hương Các này?

Quả nhiên, sau khi ta rõ ràng ám chỉ như vậy, ngươi cuối cùng xuất thủ. Thơ của ngươi, vẫn xinh đẹp như vậy. A, xem ra ngươi, thật sự là ẩn giấu không ít đồ vật a! Nhưng mà, dù cho ngươi tài ba thế nào, cũng không chạy thoát thói hư tật xấu của nam nhân nha! Nhưng ngươi rốt cuộc là một người như thế nào đây? Ta nhìn vào mắt ngươi, không tự chủ mang theo một phần thật sâu hứng thú cùng tìm tòi nghiên cứu.

Ta vốn có thể không để ngươi thật sự tháo xuống khăn che mặt, nhưng, nhìn đôi mắt trong suốt kia, lại có một loại ma lực, để cho ta dời không ra bước chân, nói không ra cự tuyệt. Nội tâm ta, không tự chủ mang theo một phần nhảy nhót, liền muốn ngươi nhìn thấy gương mặt ta, liền muốn biết khi ngươi nhìn thấy mặt ta, sẽ là một biểu tình như thế nào? Là kinh diễm, hay là si mê, hoặc là thứ gì khác ta không tưởng tượng nổi. Dẫu sao, đối với diện mạo mình, ta vẫn rất có tự tin, ta tự nhận là không chút nào thua kém vị thê tử có danh hiệu "Kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ" kia của ngươi. Chẳng biết từ lúc nào, ta lại mang theo một phần hiếu thắng.

Ta mặt mang ý cười chờ đợi biểu tình của ngươi, ngươi quả nhiên lộ ra sâu sắc chấn kinh, nhưng dần dần, ta phát hiện biểu tình đám người chung quanh có chút khác thường, lại kinh ngạc lớn hơn kinh diễm. Hẳn là không a! Người nhìn thấy qua dung nhan ta, bất kể là nam hay nữ, trước nay đều không phải loại biểu tình này nha? Mà ngươi người này, lại còn vào lúc ta phản ứng không kịp chạy trốn. Sao tất cả mọi chuyện, đều ra ngoài dự kiến như vậy nha?

Sau đó ta mới biết, đồ ngu ngốc đáng chết này, lại lau lên mặt ta dấu tay đen thùi lùi, ngươi nhất định là cố ý đi?! Ta không khỏi hận ngươi đến ngứa răng. Bất quá, đồng thời cũng đối với việc ngươi lại có thể chi phối tâm tình của ta, mà sinh ra chút kinh ngạc. Chẳng bao lâu sau, ta càng trở nên không kiên định hơn. Lại vẫn không nhịn được, vì loại hành động làm người ta câm nín này của ngươi, vừa tức giận vừa buồn cười a. Thật là một tên đần a!

Ta tưởng rằng, chờ vài ngày sau khi ngươi cho là ta đã bớt giận, ngươi sẽ thí điên thí điên đến tìm ta. Dẫu sao, đối mặt một người quyến rũ tận xương như ta, rất ít có nam nhân nguyện ý buông tha. Ngươi chắc hẳn cũng sẽ không? Tuy rằng ta còn có nhiệm vụ muốn tiến hành, nhưng cái này cũng không tí tẹo ảnh hưởng ta giải quyết phần hiếu kỳ trong lòng nha.

Nhưng mà, ta trái chờ phải chờ, chính là chờ không được ngươi đến tìm ta, cái này làm ta rất nghi ngờ. Chẳng lẽ, những chuyện kể liên quan tới nam nhân ở Lưu Ly Cung, đều bị lỗi sao? Tại sao lúc ta lần đầu tiên dùng nó để phân tích một người nam nhân, liền có nhiều chuyện không giống như vậy rồi đây?

Ta không nhịn được nổi lên một chút hứng thú, ta cố ý làm một phong thư chọn lời nói mập mờ, còn dặn người nhất định phải làm thư đồng của ngươi dùng ngữ khí như vậy, mục đích chính là cho ngươi mắc ói. Xem ngươi còn dám quên sự tồn tại của ta hay không!

Nhưng mà, ngươi lại vẫn không có phản ứng! Ta không thể không đem tinh lực nguyên bản chú ý mật thiết quốc bảo, rút ra một tia tới chú ý ngươi. Xem ra, nếu ta không chủ động đi tóm ngươi, ngươi chuẩn bị cả đời cũng không đi gặp ta ha! Ta sao có thể để cho ngươi như ý!

Vì vậy, ta liền âm thầm quan sát ngươi nhất cử nhất động, quả thực so sánh với cái gì quốc cữu kia để ý hơn nhiều. Lúc ta phát hiện ngươi và thê tử ngươi lại không ở cùng phòng, trong lòng ta vậy mà sẽ không ức chế được rất vui vẻ. Nhưng nhìn các ngươi mỗi ngày ấm áp cùng một chỗ, ngươi sẽ ôn nhu kiên nhẫn phụng bồi nàng ăn cơm, sẽ mang nàng tự nhiên tùy ý đi ăn đậu hũ hoa bên đường, sẽ dắt tay nàng mua cho nàng xâu kẹo hồ lô đỏ tươi mê người, sẽ cưng chiều nhìn nàng, mang nàng đi dạo khắp đường phố phồn hoa, lòng ta, liền sẽ bị một loại cảm giác kỳ quái nhàn nhạt quanh quẩn, trở nên đặc biệt khó chịu.

Nhìn các ngươi ăn xâu kẹo hồ lô hạnh phúc thỏa mãn cười, ta không khỏi sinh ra một nghi vấn, chẳng lẽ xâu kẹo hồ lô của gian hàng kia lại ăn ngon như vậy? Ta quỷ thần xui khiến vậy mà ở cùng một gian hàng rong, mua cho mình một chuỗi. Ta nhẹ nhàng cắn một cái, tuy rằng vào miệng quả thật rất ngọt, nhưng mà tại sao thời điểm nuốt xuống, trong lòng sẽ chua như vậy? Xem ra, cũng không phải thật sự ngon mà. Hừ, các ngươi bộ dáng kia, nhất định là gạt người.

Ta kiềm chế mấy ngày, vẫn là không nhịn được xung động kỳ quái trong lòng, thừa dịp đêm đen, tránh được canh phòng trong vương phủ, trực tiếp tiến vào trong phòng ngươi. Nhìn ngươi ngủ say gương mặt thuần khiết như đứa nhỏ, trong lòng ta, lại dị thường mềm mại, đồng thời cũng rất vui thích, bỗng dưng nảy sinh xung động, muốn cứ như vậy nhìn đến thiên hoang địa lão. Ta, rốt cuộc là thế nào a?

Khi ta còn không kịp suy nghĩ tại sao lại có xung động kỳ quái như vậy, ngươi đã từ từ tỉnh lại. Vì để che giấu ý tưởng kỳ quái của mình, ta cố ý lấy cái loại bộ dáng quyến rũ không chút để ý, dùng chủy thủ hù dọa ngươi. Thấy ngươi bị ta hù sợ sửng sốt một chút, oán khí của ta lắng đọng xuống lâu như vậy bỗng dưng, lại cứ như vậy tiêu tán không còn.

Lúc sắp đi, ta còn cố ý lừa gạt ngươi nói, ai tháo xuống khăn che mặt của ta, ta chính là người của người đó. Kỳ thực ta cũng không biết, ta tại sao phải nói như vậy, có thể là muốn trêu chọc ngươi, cũng có thể là muốn ngươi lúc này nhớ kỹ ta, cũng có thể là bị biểu tình thở phào nhẹ nhõm của ngươi khi nhìn thấy ta phải rời đi kích thích. Ta chỉ biết, khi đó đáy lòng ta, có một thanh âm, hy vọng ta làm như vậy, mà ta, lại cứ như vậy quỷ thần xui khiến thật làm theo.

Ta có bao nhiêu hy vọng, phong tục kia là thật a! Như vậy, ta liền có lý do, có thể danh chính ngôn thuận cả đời quấn lấy ngươi nha! Nhưng mà, đùa giỡn chung quy là đùa giỡn, cho dù hy vọng có nhiều thế nào đi nữa, cũng không phải là thật.

Ta vạn vạn không nghĩ tới, sau lần gặp mặt này, ngươi cùng Vương phi của ngươi, sẽ phát triển nhanh chóng như vậy, cư nhiên rất nhanh đã ngủ với nhau. Trong lòng ta, không hiểu vì sao lại có một tia tức giận. Thật là kỳ quái ha, vợ chồng son nhà người ta ở chung phòng, ta tại sao phải tức giận a! Ta thật sự càng ngày càng kỳ quái nha! Chẳng lẽ là cùng cái kinh đô này thủy thổ không hợp? Sao mà tới kinh đô một cái, cảm giác bản thân khắp nơi đều trở nên rất kỳ quái nha! Vẫn là Lưu Ly Cung tốt a, đứng ở đâu cũng đều thoải mái!

Mang theo tia tức giận này, ta lại quỷ thần xui khiến ở nơi công chúng, tỏ ra có quan hệ lui tới không tầm thường với ngươi. Biết rất rõ rằng, chuyện ta sắp phải làm liên quan trọng đại, không thể cùng ngươi liên hệ chút quan hệ nào, như vậy sẽ khiến ngươi về sau bị người nghi kỵ, sẽ cấp ngươi mang theo vô tận phiền toái nha! Nhưng mà... Thật không quản được bước chân cùng lời nói của mình a! Liền muốn nhìn một chút, trước mặt nữ tử tuyệt sắc kia, ngươi sẽ ứng đối yêu cầu của ta như thế nào?

Ta nghĩ, khi đó ta, nhất định bị tức giận hồ đồ lý trí, lại dung túng người khác, dùng lời nói làm người ta chán ghét như vậy bức bách nữ tử kia cùng ta tỷ thí. Rõ ràng... Rõ ràng chính ta cũng ghét lời nói như vậy, ghét hành động như vậy nha! Ta từ lúc nào biến thành cái bộ dáng này, quả thực đã không còn là chính mình nữa! Đại Lâu Nhi trước kia, rốt cuộc đi đâu rồi nha?

Không phải không biết nữ tử kia ưu tú, cũng biết nàng đồng dạng dùng kiêu ngạo của bản thân, nhưng phần không phục trong lòng làm ta cũng nghĩ muốn đi tỷ thí một chút, cho dù là dùng phương thức mà ta không thích.

Hoàn hảo thực tế rất nhanh chấn tỉnh ta, hơn nữa lại còn đánh đòn cảnh cáo ngay vào đầu, ta từ lúc sinh ra tới nay lần đầu tiên bị đả kích. Không phải bởi vì kém hơn nàng, mà bởi vì một câu nói của ngươi. Ngươi nói: "Tình yêu của bổn vương, trừ Vương phi ra, vẫn chưa từng cho ai khác!"

A, tuy rằng khi đó ta cũng không biết, ta liệu có thật sự yêu ngươi hay không, nhưng nghe được lời như vậy, đối với luôn luôn kiêu ngạo như ta mà nói, vẫn là rất tổn thương người! Ta liệu có phải, đúng như ngươi nói, là "suy nghĩ nhiều" hay không nha! Ta gần đây rốt cuộc đã làm gì? Đây là ta cái người ngày xưa sấm rền gió cuốn sao? Ta liệu có phải, cũng giống như những đệ tử đã xúc phạm cung quy, làm chuyện dại dột hay không? Bất kể ta có thật yêu ngươi hay không, vì tốt cho ngươi, ta cũng không nên tiếp tục dây dưa với ngươi nha! Ta hẳn nhanh chóng sớm hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Lưu Ly Cung, tiếp tục làm thiếu cung chủ của ta, đệ tử đắc ý của sư phụ nha! Sao có thể vì những chuyện kỳ quái này, ở đây nhiễu loạn kế hoạch ban đầu!

Vì vậy ta thu hồi tinh lực đặt ở trên người Hàn Thanh, bắt đầu tập trung chú ý đi hoàn thành chuyện sư phụ giao phó. Đồng thời cũng trốn tránh, thứ đồ vật càng ngày càng đậm hơn, rõ ràng hơn trong lòng. Ta hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, ta chỉ muốn nhanh một chút lấy được quốc bảo, trở lại Lưu Ly Cung, trở về làm bản thân trước kia.

Ta làm sao cũng không nghĩ tới, chúng ta kế hoạch hoàn mỹ như vậy, sẽ ở giữa xảy ra vấn đề. Cũng chính bởi vì vấn đề này, thiếu chút nữa liền làm tất cả tâm huyết của chúng ta, đều trôi theo dòng nước, thậm chí ngay cả tính mệnh, cũng ném ở chỗ này. Nhưng mà, trong quá trình ta chạy trốn, lại gặp Hàn Thanh cùng thê tử của hắn.

Vốn dĩ chuẩn bị đi vòng qua, không để hắn nhìn thấy bộ dáng ta chật vật như vậy, nhưng mà, tình cảnh lúc ấy, cũng không cho phép ta có dị động. Ta chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn hắn từng bước một đến gần. Mà thôi, thấy liền thấy đi! Cùng lắm để cho hắn đem ta giao cho hoàng cung thị vệ, như vậy cũng tốt, để cho ta bại càng triệt để hơn. Ta không phải không thể bắt giữ hắn, nhưng mà, ta chính là không muốn làm như vậy, xin để cho ta, cất giữ chút kiêu ngạo cuối cùng đi!

Nhưng hắn lại ngoài dự đoán mọi người, cứu ta. Rõ ràng... Rõ ràng thời điểm hắn ban đầu thấy ta, toàn thân đều run rẩy a! Hắn đâu ra dũng khí, cứ như vậy không phòng bị chút nào cứu ta! Tên ngu ngốc này! Chẳng lẽ không lo ta là một người xấu sao? Hắn không biết lòng người khó dò sao? Nếu sau khi ta thành công thoát đi hoàng cung, giải quyết hắn giết người diệt khẩu, hắn đến lúc đó đi nơi nào khóc a? Hắn nha, thật đúng là một đại ngu ngốc làm người ta lo lắng nha!

Nhưng nhìn đôi mắt tinh khiết trong suốt của hắn, ta lại chưa từng hoài nghi hắn là thật muốn cứu ta hay tùy cơ ứng biến, ngược lại mãn tâm mãn ý đi thay hắn phân tích thiệt hơn sau khi cứu ta. Ta nha, thật sự là... Aiz!

Ta cứ như vậy ngồi trong xe ngựa, tâm tình phức tạp đi theo bọn họ, rời khỏi hoàng cung nguy hiểm kia, ta lẳng lặng nhìn hắn, muốn nhìn thấu vào chỗ sâu của cặp mắt trong suốt kia, rốt cuộc có cái gì, nhưng mà ta thất bại, ngược lại đem bản thân, bồi vào bên trong cặp mắt trong suốt kia, vĩnh viễn cũng không cách nào thoát đi.

Cảm ơn ngươi, chân thành tin tưởng ta như vậy, cho dù là ở trước mặt nữ tử ngươi yêu, cũng không xa lánh khi ta ở vào trong nguy hiểm. Ngươi cũng không mang mục đích gì, chỉ là đơn thuần muốn cứu ta, cũng không hỏi nguyên nhân ta gặp nạn. Thì ra, ngươi thật sự cùng những nam nhân trong chuyện kể của Lưu Ly Cung, rất khác nhau! Tuy rằng chưa từng biết, chuyện của người trong lòng sư phụ, nhưng mà, ta nghĩ, hắn nhất định cũng giống ngươi, có một trái tim sơ sinh, là một nam nhân làm người ta ấm áp đi! Ta ở trong lòng ngươi, chắc cũng là đặc biệt đúng không! Thật cao hứng, có thể gặp phải ngươi.

Tạm biệt! Hàn Thanh! Mặc dù thời điểm rời đi, ta nói về sau nếu có cơ hội, nhất định báo đáp ân cứu mạng. Nhưng mà, chuyện sau này, ai có thể nói chuẩn? Có lẽ, hôm nay từ biệt, hai ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội gặp mặt a! Luôn luôn không câu chấp như ta, vậy mà sẽ nảy sinh luyến tiếc, luyến tiếc vòng tay ấm áp cùng đôi mắt trong suốt, của nam nhân mà trước nay làm người Lưu Ly Cung chúng ta, chỉ cần nói đến, liền "tránh như tránh bò cạp"!

Sau khi trở lại Lưu Ly Cung, ta phát hiện hết thảy đều thay đổi. Ta cũng không phải lại là thiếu cung chủ Đại Lâu Nhi trước kia xử sự tàn nhẫn, một lòng chỉ có Lưu Ly Cung nữa. Tuy rằng ta vẫn sùng kính sư phụ như vậy, nhưng mà ta biết, vô hình trung, đã có vật gì đó lặng lẽ thay đổi. Trong lòng ta, bao giờ cũng có một loại cảm giác trống vắng, có phải là, ta đã đem trái tim mình, đánh rơi ở nơi nào mà ta không biết?

Ta thường thường sẽ ở thời điểm đêm khuya vắng người, lặng lẽ hoài niệm cặp mắt trong suốt kia, cùng với từng ly từng tí thời gian cùng với người kia. Tuy rằng chúng ta giao thiệp không phải nhiều, nhưng cũng có thể đủ để ta dị thường quý trọng đoạn hồi ức này. Ta rốt cuộc biết, tại sao thời điểm sư phụ nhìn bức họa, sẽ có biểu tình phức tạp như vậy. Ta hy vọng dường nào, ta chính là Trầm Hương Các Thanh Loan a, mà không phải là thiếu cung chủ Đại Lâu Nhi truyền thừa Lưu Ly Cung! Ít nhất như vậy, ta liền có thể quang minh chính đại đi nhớ nhung, không cần giống như bây giờ, ngay cả nhớ nhung, đều phải cẩn thận.

Nếu như chúng ta đồng thời xuất hiện đến đây kết thúc, ta nghĩ mỗi khi ta nhớ tới ngươi, cũng sẽ không buồn bã như vậy. Vận mệnh cứ như cùng nữ nhân Lưu Ly Cung chúng ta có thù oán vậy, không đem trái tím chúng ta, làm cho tan tành, liền rất không vui. Lưu ly lưu ly, ta nghĩ, nữ nhân Lưu Ly Cung, liền đã sớm quyết định trái tim này một đời lưu ly đi!

Khi một lần nữa gặp phải đệ tử không thủ cung quy, ta hoàn toàn không nghiêm khắc như trước kia. Vậy mà sẽ bỗng dưng nhớ tới cặp mắt trong suốt ấy. Cho dù là như vậy, ta vẫn cảm thấy người kia không thật lòng đối đãi sư tỷ, muốn đi khuyên nhủ nàng hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà, nữ tử giao phó thật lòng, làm sao dễ dàng nghe người ta khuyên nhủ, thay đổi chủ ý như vậy. Bằng không, ta cũng sẽ không...

Aiz, mà thôi. Nếu đây đã là quyết định của nàng, ta liền để nàng tự do đi, cấp nàng một lần quyền lợi theo đuổi hạnh phúc. Dẫu sao, hạnh phúc như người uống nước, ấm lạnh tự biết. A, không nghĩ tới Đại Lâu Nhi ta, cũng sẽ có lúc mềm lòng nương tay như vậy a! Không biết sư phụ biết chuyện này, có thể đối ta rất thất vọng hay không? Có lẽ, ta chưa bao giờ khiến sư phó hài lòng đi!

Luôn luôn tự xưng là võ nghệ cao cường như ta, ban đầu lại hoàn toàn không phát hiện nơi này có người đang nghe lén, đợi ta phản ứng tới, đã bị tiểu mao tặc kia, nghe được bí mật của Lưu Ly Cung chúng ta. Ta còn đang suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu hay không, lại kinh ngạc phát hiện, cái gọi là tiểu mao tặc kia, lại là hắn! Cái người làm ta nhớ nhung vô số ngày đêm!

Ta kiềm chế vui mừng tràn ngập, giọng mang u oán hỏi tên đần độn vẫn luôn trốn ở nơi đó giả vờ trong suốt: "Vương gia, ngài còn muốn một mực nhìn ta như vậy tới khi nào a?"

Kỳ thực ta muốn hỏi, cũng không phải vấn đề này, ta có cả một bụng lời muốn cùng ngươi nói. Ta cũng muốn hỏi ngươi gần đây có khỏe hay không, có từng nghĩ tới ta hay không, tại sao lại tới nơi này... Nhưng mà những lời này, cuối cùng chỉ hóa thành sáu chữ —— Vương gia, đã lâu không gặp!

Ta như vậy quyến luyến nhìn ngươi, cảm ơn trời cao, để cho ta lần nữa thấy được ngươi. Lúc này, ta rốt cuộc biết, tại sao ta lại đối với ngươi có nhiều tâm tình kỳ quái như vậy. Bởi vì, ta yêu ngươi, ngoài dự liệu tất cả mọi người, yêu tên ngốc có ánh mắt trong suốt này.

Tất cả nhớ nhung, tất cả tình cảm, tựa hồ ở thời khắc lần nữa nhìn thấy ngươi, lấy được viên mãn. Hóa ra, cho tới nay sinh mệnh của ta, đều không hoàn chỉnh nha, chỉ có gặp ngươi, mới viên mãn sinh mệnh không hoàn chỉnh của ta. A, hóa ra Đại Lâu Nhi ta, cũng sẽ có thời điểm làm chuyện dại dột a, nhưng mà, nếu như người kia là ngươi, cho dù vì vậy mà chịu đựng vô tận khổ nạn, ta cũng nguyện ý.

Khi ta muốn đem nhận thức làm ta kích động này nói cho ngươi biết, ngươi một câu chỉ xem ta như bằng hữu, trong nháy mắt liền đem tất cả hạnh phúc cùng mừng rỡ kia của ta, lớp lớp tróc ra. A, bằng hữu? Nhưng ta muốn, không chỉ là như vậy a!

Ta miễn cường cười vui, nhẫn nhịn nội tâm máu tươi đầm đìa, cố ý coi thường ý nghĩa cái từ "bằng hữu" này, ta hỏi ngươi, ta có thể kêu tên ngươi hay không. Hoàn hảo, ngươi cũng không có cự tuyệt, nếu không, ta thật không biết, ta có còn dũng khí, cường chống cười vui đi chịu đựng phần khó chịu này hay không.

Aiz, mà thôi, có thể trực tiếp kêu tên ngươi, cũng liền đại biểu khoảng cách giữa ta và ngươi, càng gần hơn một bước, không phải sao? Phải biết, chỉ người có quan hệ thân thiết, mới sẽ trực tiếp kêu tên nha. Một nhận thức nho nhỏ này, lại có thể ngăn cản phần đau lòng dời non lấp biển, để cho ta lại mừng rỡ trong chốc lát.

Sau đó ta hỏi ngươi vì sao tới, tuy rằng đã mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng mà, ta hy vọng dường nào, ngươi có thể lừa gạt ta, như nam tử tầm thường dỗ ta vui vẻ, nói là vì ta mà tới. Như vậy, ít nhất ta còn có thể lừa gạt bản thân, kỳ thực trong lòng ngươi có ta, vậy thì, cho dù vì ngươi đi vào nơi dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không tiếc.

Nhưng mà nha, ngươi chính là một đại ngu ngốc như vậy, ngay cả dỗ người khác đi làm việc cũng không biết. Cứ như vậy, thẳng tắp nói là vì quốc bảo tới. Aiz, ta thật rất muốn lười để ý ngươi, bỏ ngươi lại tiêu sái mà đi, cho tự ngươi đi nghĩ biện pháp hao tổn tâm trí nha.

Nhưng mà, ta chính là không nhẫn tâm, không đành lòng nhìn lông mày ngươi, cong dù chỉ một chút. Cho dù là... phải phản bội sư phụ ta luôn luôn sùng kính, ta cũng không nguyện ý ngươi có chút nào không vui.

Ta cố ý mượn cớ trả ơn cứu mạng, chủ động yêu cầu giúp ngươi đoạt lại quốc bảo, chỉ để ngươi có thể an tâm. Cho dù tương lai ta có chuyện gì xảy ra, cũng có thể khiến ngươi cho rằng bởi vì ân nghĩa, mà không phải là... bởi vì tình. Như vậy, trong lòng ngươi, có lẽ có thể ít áy náy một chút! Dẫu sao, áy náy, trước nay đều không phải là tình cảm mà ta cần. Xem đi, ta quả nhiên biến ngu rồi, ngươi còn không có mở miệng thỉnh cầu ta, ta đã không kịp chờ đợi đem chuyện kéo lên trên người mình.

Kỳ thực, ta không dám khẳng định, ta có thể từ trong tay sư phụ, lấy lại quốc bảo ngươi muốn hay không nha. Nhưng mà, ta đi, chung quy vẫn mạnh hơn so với ngươi đi! Ta đi, là cửu tử nhất sinh, mà ngươi đi, thì là tuyệt không còn sống a! Ta sao có thể trơ mắt nhìn ngươi, cứ như vậy lao tới hiểm cảnh! Tất cả nguy hiểm, để cho ta tới thay ngươi lau sạch đi.

Ngươi nói cảm ơn ta. Nhưng mà, cảm ơn, thật không phải là thứ ta muốn nha. Ta tình nguyện ngươi chỉ như vậy lẳng lặng nhìn ta ấm áp cười, cũng tốt hơn câu cảm ơn này. Bởi vì như vậy, ta ít nhất có thể giả bộ cho rằng, ngươi đối ta, trừ cảm kích, còn có chút tình cảm gì khác, cho dù chỉ là một tí tẹo, cũng đủ làm ta mừng rỡ như điên.

Sau đó, ta hạ lớn quyết tâm, thừa dịp sư phụ không chú ý, len lén cầm quốc bảo tới gặp ngươi. Ta giả vờ tùy ý hỏi ngươi, ngươi có nghĩ đến ta? Ta thật mong ngươi có thể trả lời một câu —— "Có", cho dù chỉ là đùa giỡn, cho dù muốn ta vì thế mà tan xương nát thịt, ta cũng cam tâm. Nhưng mà, ngươi bao giờ cũng keo kiệt lời nói như vậy, ngay cả một cái ảo tưởng, cũng chưa từng lưu lại cho ta.

Ta thật muốn, cứ như vậy nhìn ngươi, cùng ngươi vui vẻ nói chuyện trời đất. Nhưng mà, ta biết, thời gian không đợi người, sư phụ bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện, chuyện quốc bảo bị mất. Đến lúc đó, sư phụ lửa giận ngập trời, không phải tùy tiện người nào cũng có thể chịu đựng được. Ngươi nhất định phải trước khi nàng phát hiện chuyện này, mau sớm rời đi nơi này, mới có thể không chịu ảnh hưởng.

Cho dù ta như vậy mê luyến thanh âm của ngươi, khí tức của ngươi, nụ cười của ngươi, ngu ngốc của ngươi... Tóm lại, hết thảy của ngươi, đều khiến ta không cách nào bỏ qua, nhưng bây giờ ta, lại cũng không khỏi phải buông tha những thứ này, nhanh chóng rời đi, hơn nữa thúc giục ngươi cũng phải nhanh một chút hồi kinh đô. Bởi vì chỉ có như vậy, ngươi mới có thể coi như chân chính an toàn.

Ta biết, chúng ta lần này từ biệt, chính là vĩnh viễn, chúng ta từ đây thiên nhân vĩnh biệt, không còn gặp nhau. Nhưng cho dù như vậy, ta cũng không muốn ngươi lo lắng, ta cố ý vân đạm phong khinh nói, ta không có chuyện gì. Nhưng mà, trộm của sư phụ đồ vật trọng yếu như vậy, sao có thể không sao? Cho dù là ta, cũng không thể chịu đựng nổi lửa giận của nàng. Bất quá, như vậy cũng tốt, ít nhất ta có thể sử dụng sinh mệnh mình, đi tác thành tình yêu của riêng mình ta. Nhưng mà thời điểm sắp chia tay, nghe được câu cảm ơn kia của ngươi, lại vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Kỳ thực ngươi không cần cám ơn ta, những thứ này đều là ta cam tâm tình nguyện làm."

Đúng vậy! Những thứ này đều là ta cam tâm tình nguyện làm, cùng cảm ơn không liên quan. Chỉ vì người kia là ngươi, cho dù gánh vác nhiều chuyện hơn đi nữa, ta cũng nguyện ý. Xin đừng dùng một câu cảm ơn, xóa bỏ tình yêu hèn mọn của ta. Mặc dù không để cho ngươi biết tình cảm của ta, nhưng ít ra, ta muốn cho ngươi biết ta là cam tâm tình nguyện nha! Ta thật muốn dặn dò ngươi càng nhiều chuyện hơn, để cho ngươi cẩn thận nhiều hơn, nhưng mà, vừa nghĩ tới tương lai của ngươi, cũng sẽ không lại có ta xuất hiện nữa. Lòng ta, liền đau đớn không cách nào hô hấp, lại cũng không còn dũng khí, tiếp tục dặn dò nữa. Ta thật muốn biết bao có thể phụng bồi ngươi, cùng nhau vượt qua thời gian tương lai a, cho dù chỉ là xa xa nhìn, ta đã rất thỏa mãn. Đáng tiếc...

Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, "bằng hữu" trong miệng ngươi, đối ta bao lớn thương hại. Mà ta lại không thể không lừa mình dối người quên đi chuyện này, như vậy, vẫn có thể để cho ta tỏ ra chẳng quá đáng buồn. Về sau, ngươi thật sẽ còn nhớ Lưu Ly Cung Đại Lâu Nhi sao? Ta dùng nghị lực vô cùng to lớn, nhìn bóng lưng ngươi, cứ như vậy biến mất trong tầm mắt ta, mà không xông lên, sít sao ôm chặt ngươi. Trời mới biết, ta là như thế nào cố nén, không khóc nấc lên. Tạm biệt, Hàn Thanh! Tạm biệt, Hàn Thanh của ta!

Rất nhanh, chuyện ta ăn trộm quốc bảo, quả nhiên bị sư phụ phát hiện. Ta trước nay chưa từng thấy qua nàng phẫn nộ như vậy, nàng đem ta đánh trọng thương, hơn nữa nhốt ở bên trong thủy lao, cắt đứt nước sạch cùng thức ăn. Tuy rằng đã sớm dự liệu được kết quả này, nhưng vẫn không nhịn được thương tâm. Xin lỗi, sư phụ, con cũng không trách người, những thứ này, đều là con tự lựa chọn, con cam nguyện chịu đựng.

Hạ Thiên vụng trộm chạy vào an ủi ta, sư phụ tức giận xong thì không sao, chỉ có ta biết, lần này sư phụ là nghiêm túc. Tất cả những chuyện có liên quan đến nam tử trong tranh, sư phụ đều dị thường quan tâm, mà quốc bảo, vừa vặn chính là thế. Chỉ cần ta không nói ra Hàn Thanh, không đem quốc bảo cầm về, vậy thì chờ đợi ta chỉ có chết. Nhưng mà, ta nếu nói ra Hàn Thanh, như vậy chờ đợi hắn, cũng sẽ không so với ta tốt hơn bao nhiêu a. Nếu đúng như vậy, ta tình nguyện tất cả mọi chuyện, đều do một mình ta tới chịu đựng.

Kỳ thực ta cũng không sợ hãi cái chết, những thứ này vào lúc ta quyết định trợ giúp Hàn Thanh một khắc kia, cũng đã dự liệu được, không phải sao? Nhưng mà quá trình chờ đợi chết, đúng là khó chịu đựng, nó để cho ta cảm thấy vô hạn cô tịch, trong cô tịch, ta bao giờ cũng sẽ hết lần này tới lần khác nhớ tới Hàn Thanh, nhớ tới Tô Nguyệt hạnh phúc rúc vào trong lòng hắn.

Từ từ, ta đã không phân rõ thực tế hay ảo cảnh. Bao giờ cũng ảo tưởng, ở trong lòng Hàn Thanh, bóng người được hắn ôn nhu cưng chiều thương yêu kia, không phải người khác, mà chính là ta. Nhưng mà, luôn có một tia não người thanh tỉnh, nói cho ta, hết thảy những thứ này đều là ảo cảnh. Nếu không, vì sao vòng tay hắn sẽ lạnh băng như vậy, lạnh vào trong lòng ta.

Ông trời thật rất không công bằng a! Rõ ràng ta cùng Tô Nguyệt ưu tú như nhau, yêu ngươi như nhau, vì sao ở trong mắt ngươi, trước nay cũng chỉ có nàng? Ngươi ôn nhu, ngươi cưng chiều, ngươi ấm áp, ngươi quan tâm, trước nay chỉ để lại cho một mình nàng. Chẳng lẽ ta còn chưa đủ tốt sao? Nên ngươi mới sẽ không cảm giác được ta tồn tại. Nàng, thật rất may mắn nha! Có thể cứ như vậy có được ngươi. Cho dù có mọi thủ đoạn, ta cũng không muốn dùng ở trên người ngươi, ta chỉ muốn ngươi vui vui vẻ vẻ là được.

Tại sao người ngươi yêu kia không phải là ta? Chẳng lẽ là ta kiếp trước, cùng ngươi tích hạ duyên phận còn chưa đủ sao? Như vậy, cộng thêm đời này, chắc cũng có thể chứ! Trời cao a, nếu như ngươi thật sự có linh, liền để cho ta kiếp sau, thật sớm gặp được Hàn Thanh, trả lại ta đời này si niệm đi.

Nhưng mà, ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, mang ta đi ra khỏi ảo cảnh. Nằm ở trong vòng tay ấm áp của ngươi, ta quyến luyến phần ấm áp ấy, đến mức căn bản không muốn rời đi, cho dù cứ như vậy, chết ở trong lòng ngươi, kiếp này ta cũng không tiếc. Ngươi dùng quốc bảo, cùng sư phụ trao đổi, ta không khỏi vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng. Ta vui chính là, ngươi nguyện ý vì ta lao vào hiểm cảnh, dùng quốc bảo trọng yếu như vậy tới trao đổi tính mệnh ta. Đó có phải là, đại biểu rằng vị trí của ta ở trong lòng ngươi, so với quốc bảo quan trọng hơn? Ta sợ chính là, sư phụ sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi như vậy.

Quả nhiên, sư phụ đem ngươi lưu lại. Ta trừ lo lắng, trong lòng lại có nhàn nhạt vui vẻ. Như vậy, có phải ý nghĩa rằng, ta sắp có càng nhiều thời gian cùng ngươi cùng một chỗ nha, cho dù là vì ngươi, phải đi xúc phạm cung quy, ta cũng không tiếc. Vì không để cho ngươi lúng túng, ta cố ý làm như không có chuyện hướng ngươi thổ lộ tâm sự, như cũ lấy quan hệ bằng hữu cùng ngươi sống chung. Ta tin tưởng, ta cuối cùng có thể hâm nóng trái tim ngươi, để cho ngươi tiếp nhận tình cảm của ta.

Nhưng làm ta vạn vạn không nghĩ tới là, tuy rằng ngươi người ở chỗ này, nhưng trái tim ngươi, lại đã sớm bay về phương khác. Ngươi mỗi ngày cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở đó ngẩn người, mà ta mỗi ngày cứ như vậy lẳng lặng nhìn ngươi. Ta cảm thấy nhìn ngươi như vậy, thậm chí so với thời điểm ta không gặp được ngươi, càng làm ta thương tâm hơn.

Ta luôn luôn muốn ngươi vui vui vẻ vẻ, ta thích chính là nụ cười ấm áp sạch sẽ của ngươi, là động tác hiền lành mà ngây thơ của ngươi, mà bây giờ người trầm mặc ít nói này, chỉ là một cái xác biết đi, ta cũng không muốn thấy cái bộ dáng này của ngươi, ta muốn, là Hàn Thanh đã từng kia. Ta phải đem ngươi khôi phục lại bộ dáng ngày trước, cho dù vì vậy mà mất đi ngươi, đem ngươi đưa đến bên cạnh Tô Nguyệt mà ngươi yêu, ta cũng không tiếc. Đại Lâu Nhi ta, trước nay đều không muốn cưỡng bách ngươi. Nếu ta sớm biết, rời khỏi Tô Nguyệt, ngươi giống như cá rời khỏi nước, vậy thì ta dù thế nào, cũng sẽ không để cho ngươi không vui như vậy.

Ta tìm tới sư phụ, nói ta nguyện ý tiếp nhận cung chủ, chỉ nguyện sư phụ có thể thả ngươi. Sư phụ thật sâu nhìn ta hồi lâu, hỏi ta đã nghĩ kỹ chưa, có một số việc, một khi tiếp nhận vị trí cung chủ, liền sẽ không có khả năng nữa. Lúc này, ta mới biết, bí mật của ta, thì ra sư phụ đã biết nha. Cũng đúng, sư phụ thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra những chuyện này đây?

Sư phụ nói, nàng có thể đối chúng ta thả lỏng một mặt, đồng ý chuyện ta và Hàn Thanh. Nhưng mà, cho dù ta nguyện ý, Hàn Thanh cũng sẽ không nguyện ý nha, hắn bao giờ cũng chết đầu óc như vậy. Nhưng mà, ta yêu chính là một người như vậy a! Yêu hắn, chẳng khác nào yêu hết thảy của hắn!

Ta nhẹ nhàng cự tuyệt sư phụ đề nghị, nếu như không thể có được tình yêu của hắn, vậy thì, ta tình nguyện đi thủ hộ phần kiêu ngạo này của mình, cô độc nhớ nhung phần tình cảm này. Huống chi, ta sao có thể để Tiểu Hoàn Tử, đi chịu trách nhiệm vốn thuộc về ta? Hàn Thanh, ta nguyện ý lúc này để ngươi rời khỏi, đi truy tìm hạnh phúc mà ngươi muốn, duy nguyện ngươi có thể vui vẻ, có thể... vào lúc rảnh rỗi... nhớ tới... nữ nhân ngốc Đại Lâu Nhi ở Lưu Ly Cung ngày đó.

Ta cưỡng bách bản thân, tận lực thái độ lãnh đạm đối đãi hắn, nhưng vẫn không ức chế được muốn đi quan tâm hắn. Chúng ta cùng nhau trải qua hiểm cảnh, nhìn hắn kêu gọi điều động tâm tình mọi người như vậy, ta không khỏi nhìn đến ngây dại. Người Đại Lâu Nhi ta vừa ý, quả nhiên là một người không bình thường nha. Thời điểm phải chết, ta lại không chút nào tiếc than, thậm chí còn cảm thấy vui mừng, nếu có thể như vậy, cùng Hàn Thanh chết cùng một chỗ, cũng là một kết cục không tệ.

Ta tháo xuống tất cả ngụy trang, mỉm cười hỏi hắn: "Ngươi sợ không?" Hắn rưng rưng nhìn ta, mỉm cười nói không sợ, như vậy thật tốt, cuối cùng người có thể cùng ngươi rời khỏi thế giới này, là ta.

Nhưng mà, người kia vẫn là tới rồi, nàng kịp thời chạy tới cứu Hàn Thanh. Ta bởi vì sẽ không cần chết, mà có hơi thất vọng. Aiz, xem ra ta thật sự là không bình thường nha. Ta hiện tại là Lưu Ly Cung cung chủ, gánh vác trách nhiệm của Lưu Ly Cung, sao có thể mỗi ngày luôn nghĩ đi chết a!

Nhìn các ngươi ở trên chiến trường thâm tình đối mặt, trong lòng ta vẫn sẽ khó chịu như vậy! Tô Nguyệt từ từ đi đến trước mặt ta, cùng ta nói cảm ơn. Tuy rằng ta biết nàng nghiêm túc, nhưng mà chính là không muốn tiếp nhận lòng biết ơn của nàng. Dẫu sao, ta làm, trước nay đều phát ra từ bản tâm, đều bởi vì ngươi. Nhưng mà, ta lại không thể không lần nữa nhặt lên ngụy trang, bất cần mọi thứ đem ngươi giao cho nàng. Ta thật hy vọng, về sau nàng có thể chăm sóc kỹ ngươi, cũng không cần ta đi bận tâm nữa.

Tuy sau đó ta mang mọi người Lưu Ly Cung trở về, lại vẫn không yên lòng ngươi. Chỉ thị Hạ Thiên mang mấy người đệ tử theo sát sau lưng các ngươi, cũng phân phó các nàng không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không nên hiện thân, nhìn các ngươi bình an trở về kinh đô là được.

Sau khi ta trở lại Lưu Ly Cung, mới vừa đón nhận cung chủ truyền thừa, còn chưa kịp luyện hóa, liền bị cảm giác nguy cơ đột nhiên dâng lên trong lòng kinh nhiễu. Ta rất hoài nghi, ngươi có lẽ xảy ra chuyện gì, cho dù lúc ta chạy tới, ngươi không có chuyện gì đi nữa, ta cũng phải xem tận mắt mới có thể an tâm, cái ngộ nhỡ kia, ta không chịu nổi. Vì vậy, ta ngựa chạy không ngừng hướng phương hướng ngươi chạy đi. Hàn Thanh, ngươi ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện a! Cho dù ngươi không cùng ta cùng một chỗ, ta cũng không cho phép ngươi xảy ra chuyện!

Hoàn hảo, ta kịp thời chạy tới, vốn dĩ không tính hiện thân, ta nhìn thấy các ngươi vào hiểm cảnh, cũng bị ép không thể không hiện thân, vẫn như cũ nhớ mang theo mặt nạ lạnh lùng. Lại không ngờ vẫn không thể ngăn cản, chuyện ngoài ý muốn kia.

Hương Minh nghĩa vô phản cố thay ngươi đỡ một đao, đổi lấy ngươi biểu tình lo lắng như vậy. Ngươi tên ngu ngốc này a, thật là hại người không cạn nha, lại làm động lòng nhiều nữ tử ưu tú như vậy a!

Ngươi thỉnh cầu ta, lại là vì cô gái khác, nhưng đón ánh mắt khẩn thiết như vậy của ngươi, ta lại nói không ra được câu nào cự tuyệt. Kỳ thực ta vô cùng muốn hướng về ngươi hét: "Ta là người nào của ngươi a! Ta sao phải đáp ứng ngươi thỉnh cầu!" Aiz, mà thôi, ta thật là kiếp trước thiếu ngươi, kiếp này trả nợ, nội tâm ta hoàn toàn không thể cự tuyệt ngươi một tia yêu cầu nào.

Sau khi chữa khỏi Hương Minh, ta nhanh chóng rời khỏi phủ đệ của hắn, chính là không muốn gặp lại hình ảnh bọn họ cùng một chỗ. Xin để cho ta, cất giữ một chút tự tôn còn lại của bản thân, lẳng lặng rời đi nơi này. Nhưng mà, lại cũng luyến tiếc trả lại lệnh bài hắn đưa cho ta. Tuy nhiên không phải vì để tự do ra vào phủ đệ của hắn, mà vì, cái này hẳn coi như là đồ vật lần đầu tiên hắn đưa ta đi. Nếu như, về sau cũng không lại có cơ hội gặp mặt, vậy thì lưu lại, làm một phần niệm tưởng đi!

Vốn dĩ đã quyết định, không lại đi thấy hắn nữa, nhưng mà, nghe được tin tức hắn sắp phải xuất chinh, cái quyết định này liền ầm ầm sụp đổ. Ta lại rất không cốt khí đi gặp hắn, ta vô cùng muốn khuyên hắn đừng đi a! Một người thiện lương đơn thuần như hắn, thật không thích hợp chiến trường, hắn quả thực chính là đi chịu chết a! Nhưng mà hắn nói, hắn cũng là vạn bất đắc dĩ. Aiz, cuộc sống sao bao giờ cũng có nhiều vạn bất đắc dĩ như vậy nha!

Ta vẫn là không ức chế được, đem lời quan tâm hắn nói ra miệng, nhưng mà, lại lập tức phản ứng lại, hắn kỳ thực, tự có người đi lo lắng chuyện của hắn! Ta cần gì phải uổng công vô ích, bại lộ bản tâm. Ta không khỏi tự giễu, ta vẫn là không có buông xuống a!

Ta như cũ không ức chế được phần lo lắng trong lòng, một đường theo đuôi đại quân bọn họ đi tới trước, cho đến khi nhìn thấy hắn không để ý thân mình vọt vào chiến trường, ta mới hiện thân đem hắn cứu ra, thuận tiện mang theo hai cổ thi thể mà hắn khẩn trương lo lắng, cho dù như vậy sẽ gia tăng rất nhiều nguy hiểm khi thoát đi, ta cũng không để ý chút nào.

Nhưng mà, tên ngu ngốc này thật là run lẩy bẩy đến hồ đồ nha! Cư nhiên còn muốn quay lại đi chịu chết, ta làm sao có thể để cho ngươi như ý! Như vậy, ta há chẳng phải làm việc uổng công sao? Về sau, phải đi đâu tìm một cái Hàn Thanh tới để cho ta lo lắng như vậy nữa. Hoàn hảo ngươi kịp thời chặn lại cái ý tưởng kia, nếu không ta thật không dám cam đoan, có thể đem ngươi điểm huyệt đóng gói ném cho Tô Nguyệt hay không.

Nhưng ngươi lại tiếp tục yêu cầu ta đi cứu cái gì Giang Ly kia, aiz, ta ở trong mắt ngươi, rốt cuộc là cái dạng vị trí gì nha! Nhưng ta như cũ không đành lòng cự tuyệt ngươi yêu cầu, lao vào trong thiên quân vạn mã, mạo hiểm cực lớn nguy hiểm, đi tìm kiếm Giang Ly trong miệng ngươi. Cho dù vì vậy mà bị nội lực cắn trả, ta cũng không muốn để ngươi biết rồi lo lắng. A, ta thật là khờ!

Sau đó, ta thấy các ngươi thân ở hiểm cảnh, liền không muốn quá sớm rời khỏi, vì để ở thời khắc mấu chốt, có thể mang ngươi cùng Tô Nguyệt thoát đi. Phải, mang ngươi cùng Tô Nguyệt! Chỉ cần là ngươi quan tâm, ta sẽ tận mọi khả năng của ta thay ngươi đi bảo vệ.

Nhưng mà, tên ngu ngốc này, vậy mà sẽ có ngày học nói láo. Quả nhiên, người ngày thường không nói láo, xạo lên càng dễ tin. Ta đường đường Lưu Ly Cung cung chủ, vậy mà sẽ bị ngươi lừa gạt!

Tên ngu ngốc này, không biết đi đâu học được cái bí thuật kia, lại không sợ chết đi làm anh hùng gì đó. Anh hùng là tùy tiện có thể làm sao? Nếu như phải trả giá sinh mệnh, ta tình nguyện ngươi vẫn luôn là An Nhạc Vương nhát gan sợ chết, mà không phải đi làm cái gì đồ bỏ đại anh hùng vạn người kính ngưỡng, tất cả khổ nạn, ta đều nguyện ý thay ngươi đi gánh vác, chỉ nguyện ngươi hết thảy bình yên.

Sau khi ta đem các nàng mang tới Lâm thành, liền nhanh chóng chạy trở về, nhưng vẫn là không còn kịp rồi. Khi ta thấy, ở trong vạn trượng lôi đình, bóng dáng ngươi ngạo nghễ đứng thẳng, lòng ta đều tan nát. Một khắc kia, ta bất chấp tất cả vọt tới, muốn đem ngươi từ trong tuyệt cảnh cứu ra. Ta không muốn, nhìn ngươi cô độc đứng như vậy.

Nhưng mà, những thứ lôi đình kia, lợi hại hơn xa so với ta tưởng tượng, ta chỉ dính vào một chút, bằng vào nội lực thâm hậu như ta, lại cũng trọng thương không dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi, phảng phất như thiên thần, tiếp tục đứng lặng ở trong đại dương lôi đình, ngừng thở. Một khắc kia, ngay cả không khí đều trở nên bi ai như vậy, một mình ta ở nơi đó, nhìn bóng dáng ngươi, đau lòng đến không cưỡng lại được.

Thật không muốn tin tưởng, ngươi cứ như vậy rời khỏi thế giới này, từ đây trái tim ta, liền thật sự không còn nơi dựa vào. Tuy rằng đem thi thể ngươi, đặt bên trong quan tài băng ngàn năm ở Lưu Ly Cung, đem dung nhan ngươi bảo tồn như cũ, giống như chỉ an tĩnh ngủ ở nơi đó, nhưng cũng không che giấu được, sự thực ngươi đã qua đời.

Ngươi không phụ lòng tất cả người Thần quốc, lại chỉ xin lỗi thân nhân, người yêu, bằng hữu... cùng ta. Ngươi trở thành đại anh hùng vĩ đại trong tâm khảm tất cả người dân Thần quốc, lại nhẫn tâm bỏ xuống chúng ta, một mình cách chúng ta mà đi. Lưu lại chúng ta, ở trong thế gian này, một lần lại một lần tưởng nhớ ngươi. Ngươi thật nhẫn tâm a!

Tô Nguyệt mỗi ngày chỉ biết lẳng lặng nhìn ngươi, không ăn cũng không uống, cuối cùng lại luẩn quẩn trong lòng đi uống thuốc độc tự sát. Hoàn hảo ta còn một viên thánh dược Lưu Ly Cung, có thể ở thời điểm nàng còn một hơi thở, đem nàng cứu về. Nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi a! Nhưng bởi vì như vậy, lại cho ta phát hiện một tin tức làm người ta kinh hỉ —— đó chính là nàng mang thai!

Hàn Thanh ngươi có hậu! Tin tức này thật sự rất làm người ta mừng rỡ nha!

Hoàn hảo sau khi tỉnh lại, Tô Nguyệt nghe theo ta khuyên nhủ, bắt đầu không lại tự vẫn nữa, nhưng mà, vẫn là không biết chiếu cố thân mình như vậy, ta không có cách nào, chỉ có thể cưỡng bách nàng đi yêu quý bản thân cùng cốt nhục của ngươi trong bụng. Aiz, thật sự là kiếp trước thiếu nợ hai ngươi nha!

Thời điểm Tô Nguyệt đột nhiên năn nỉ ta, nói có biện pháp làm sống lại ngươi, muốn ta mang nàng đi kinh đô. Ta phản ứng đầu tiên chính là —— Tô Nguyệt điên rồi. Nhưng, nhìn ánh mắt khẩn cầu kia của nàng, ta tựa như lại thấy được ngươi trước kia, cuối cùng không đành lòng cự tuyệt, mang nàng đi.

Nhìn nàng dứt khoát mà kiên quyết phát động bí thuật, không tiếc bất cứ giá nào, thề phải mang ngươi quay về, ta cứ như vậy lẳng lặng đứng ở phương xa, nhìn Tô Nguyệt bị bao phủ bên trong ánh sáng, cứ như vậy từng chút một biến mất ở trong tầm mắt. Ta biết, ta lần này thật sự thua, hơn nữa thua đến hoàn toàn. Ta tin rằng ngươi đã chết, mà Tô Nguyệt, luôn luôn ôm hy vọng, cho nên nàng cuối cùng có thể thành công, có thể đi ôm lấy hạnh phúc nàng không dễ dàng gì mới có được.

Ta chúc hai người hạnh phúc...

- -----------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người tới nay không rời không bỏ, tác giả quân ở chỗ này cấp mọi người cúi người, bởi vì tác giả quân tốc độ rùa bò, cho nên sắp xếp rất lề mề, để cho mọi người đợi lâu. Chương cuối cùng viết về Đại Lâu Nhi, để mọi người hiểu rõ hơn tâm tình nhân vật, cũng là để bắc cầu chuẩn bị cho tục tập. Ai yêu quý Đại Lâu Nhi không cần buồn, nàng sẽ có chân mệnh của riêng mình, cho nên cũng không cần loạn hứa hẹn cái gì kiếp sau với Hàn Thanh, hơn nữa Hàn Thanh căn bản chỉ muốn đời đời kiếp kiếp với Tô Nguyệt, tác giả quân đã sớm xác định nhân vật sẽ không hoa tâm, đối Đại Lâu Nhi có cảm kích có áy náy có cảm động nhưng không tâm động. Đại Lâu Nhi xứng đáng có người khác trân trọng xem nàng là duy nhất. Nói nhiều như vậy cũng chỉ để quảng cáo, tục tập sẽ tiếp tục kể về Đại Lâu Nhi nữ thần, hẹn gặp lại mọi người.

- -----------

Editor ngồi tán nhảm:

Đại Lâu Nhi nội tâm suy nghĩ dễ thương chẳng kém gì Tô Nguyệt, mỗi lần làm đến mấy chương nội tâm luôn thấy rất thú vị ^^, hai nàng ai cũng kute hột me ngoài một đường trong một nẻo. Nhưng mà mình nghĩ, cho dù lần đầu tiên gặp Lâu Nhi chọn Hàn Thanh làm nhập mạc chi tân đi nữa thì có lẽ chuyện cũng không có gì khác biệt, bởi Tô Nguyệt trước đó đã là Vương phi danh chính ngôn thuận rồi, nhất cự ly nhì tốc độ, Tô Nguyệt có ưu thế ở cự ly, tốc độ lại cũng không kém vì ẻm cũng không phải dạng vừa =))), nên cuối cùng đóng gói được Hàn Thanh về vẫn sẽ là Tô Nguyệt. Hơn nữa Hàn Thanh yêu Tô Nguyệt cũng là cả một quá trình dài mưa dầm thấm đất sớm chiều gặp nhau, không phải gặp nhau chớp nhoáng kinh diễm một vài lần là có thể động tâm. Quan trọng nhất là, Hàn Thanh ban đầu không CONG mà là bị Tô Nguyệt ép cong, nên khi gặp các em gái khác căn bản toàn xem người ta là chị em bạn dì (o.O!!).

Đọc chương này mới thấy Đại Lâu Nhi trong chính truyện tưởng có vẻ thuần thục nhưng hóa ra suy nghĩ của ẻm ngây thơ ngơ ngác hết chỗ nói, mình rất thích tinh thần fair play và yêu ai yêu cả đường đi lối về của ẻm, về cuối một tay ẻm đi chăm cho cả dàn nhân vật của truyện luôn, từ 2 vợ chồng vương gia cho tới Hương Minh Giang Ly, đọc mà thấy vừa thương vừa hài ( ̄  ̄|||)

Nói chung phần này đến đây là hết rồi, phần sau tập trung vào Đại Lâu Nhi và một bạn trẻ khác. Vương gia Vương phi sẽ chỉ là cameo ko xuất hiện nhiều. Đoán xem đối tượng của Đại Lâu Nhi trong phần 2 là ai nào? Bạn trẻ này đã xuất hiện trong phần 1.

- -------------------

Kỳ thực không phải ta muốn biến CONG!

Tác giả: Năm Cái Bàn Chải

Editor: Atom

HỐ ĐÃ LẤP XONG

ψ(`∇')ψ

- -------------------

P/s: Tục tập aka phần 2: [Sư tỷ, muốn nhang muỗi không?] đào hố mới, phần 2 sẽ nối tiếp chuyện xảy ra sau khi Tô Nguyệt đến hiện đại gặp Hàn Thanh, thỉnh vị nào có hứng thú vào ủng hộ, còm men của chư vị là động lực để bổn editor đánh chữ nhanh hơn. o(≧▽≦)o

P/s 2: Mở song song thêm một cái hố khác nữa [Ma giáo giáo chủ của Ảnh Hậu] – tác giả: Mộ Vũ Hề Hề. Bộ này hài quá làm editor ko kiềm lòng được, đào 'sẵn' cái hố. Nhưng tiến độ chắc chắn sẽ chậm hơn bộ trên.