Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 148: Đề tài về Vệ Thư Tuân

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Lý Ly học sinh cấp ba vừa đăng một BGM anime tự chế lên kênh video Du Du lớn nhất cả nước, refresh liền nhìn thấy một video cùng up lên chung với cô. Tiêu đề video là 《Phúc lợi phỏng vấn, nghiên cứu viên ngốc manh nhất lịch sử》. Bây giờ rất nhiều tiêu đề đều thích dùng mánh lới “Cái gì đó nhất lịch sử“, kỳ thực nội dung đều rất bình thường, nhìn đến sẽ không hứng thú.

Lý Ly hừ một tiếng: “Ngốc manh nhất lịch sử… Hừ, nghe quê chết được.” Nói như vậy, khinh bỉ lướt qua không xem.

Nghe xong mấy bài hát lại refresh, phát hiện BGM anime của mình được mười mấy truy cập, lại đảo qua video ngốc manh bên cạnh kia, cư nhiên xuất hiện chữ “Hot” màu đỏ, chứng tỏ video này đã trở thành video hot lượng truy cập rất nhiều.

“Sao nhiều thằng ngu bị loại tiêu đề này lừa vậy!”

Ngoài miệng châm chọc, nhưng Lý Ly vẫn nhịn không được cũng click mở video.

Đó là một đoạn video rất ngắn, đầu tiên xuất hiện trước màn ảnh chính là thủ tướng giang mà Lý Ly quen thuộc.

“Làm cái gì, trêu người à!” Lý Ly vỗ bàn.

Đây là video thủ tướng phỏng vấn trung tâm hàng không, hình ảnh và tin tức cũng tương đương trong thời sự, thủ tướng giữa một đám tùy tùng vây quanh, đang đi thăm hỏi công tác của các khoa học gia, nhưng khác với thời sự là, đây là video có tiếng, có thể nghe thấy rõ được tiếng nói chuyện và bước chân của mọi người. Bối cảnh còn đặc biệt quay các vị mặc áo louse trắng đang bận rộn, có thể phát hiện không ít nghiên cứu viên đều lén quay đầu lại nhìn thủ tướng. sau đó màn ảnh lại chuyển, đi tới phía trước thủ tướng.

Nơi đó có hai nghiên cứu viên làm viêc trước một thiết bị thật lớn, hơn mười màn hình nhỏ lóe ra các dây nối làm người ta hoàn toàn không hiểu, nhưng hai nghiên cứu viên kia cực kỳ thuần thục, ngón tay thần tốc thao tác trên các loại nút bấm.

Theo mọi người đến gần, một nghiên cứu viên trẻ tuổi trong đó đã phát hiện bọn họ, anh ta lập tức đứng thẳng người, thoạt nhìn có chút kích động và khẩn trương. Nhưng một nghiên cứu viên bên canh anh còn đang vùi đầu làm việc, điều này làm anh luống cuống lên, muốn làm việc lại muốn kêu đồng nghiệp kia.

Nhìn đến đây, Lý Ly đã hoàn toàn bị hấp dẫn, bất tri bất giác nắm chặt con chuột.

Tên nghiên cứu viên này thật sự sẽ thất lễ với thủ tướng, kế tiếp sẽ như thế nào?

Thủ tướng hình như rất có hứng thú với nghiên cứu viên vùi đầu làm việc này, ngài vỗ nhẹ nhẹ vai y, người kia cũng không ngẩng đầu lên, răn dạy một tiếng: ” Đừng quấy rầy em, cẩn thận em tính sai.”

“Phốc!” Lý Ly một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra.

Nhưng mà… giọng nói thật dễ nghe!

Trong nháy mắt đó, trên mặt thủ tướng lộ ra vẻ hơi mờ mịt, đây tuyệt đối là lần đầu tiên kể từ khi ngài lên chức thủ tướng lại bị người ta răn dạy, ngài có chút không phản ứng kịp. sau đó cười rộ lên, lại vỗ vỗ người đó: “Anh bạn nhỏ, cậu đang bận cái gì?”

Nghiên cứu viên kia không kiên nhẫn quay đầu: “Đã nói …”

Cuối cùng y cũng thấy rõ hiện tại là tình huống gì, ngẩn người.

Nghiên cứu viên này thoạt nhìn rất rất trẻ, giống một sinh viên đang đi học, mái tóc đen dài qua lỗ tai, càng làm đôi má y nhỏ đi, đeo cặp kính đen vuông, mặc áo blouse rộng, vẻ mặt có chút ngốc, hình như bị cảnh tượng trước mắt hù sợ, làm cho người ta cảm giác có chút đau lòng.

Sau đó nghiên cứu viên kia mở miệng, dùng giọng điệu đờ đẫn cứng nhắc nói: “Tôi đang tiến hành kiểm tra truyền dẫn của ống nano bạc. Giá trị tiêu chuẩn là 0.12NB… ”

Lời y nói Lý Ly nghe không hiểu, nhưng lúc này hình ảnh lại chuyển qua quay cả  hai người nghiên cứu viên cùng thủ tướng, liền nhìn thấy nghiên cứu viên nghiêm trang báo ra một hơi thuật ngữ chuyên ngành, sau đó nụ cười thân thiết của thủ tướng dần dần cứng lại, trên mặt lại lộ ra vẻ mờ mịt.

Thực hiển nhiên, ngài cũng giống những người trước video này đây, nghe không hiểu.

“Phốc ha ha ha, nói gì vậy a…” Thả tâm xuống, Lý Ly nhịn không được cười rộ lên.

Lúc thủ tướng cứng ngắc nói “Cái kia… Tốt lắm… Tốt lắm… Tiếp tục cố gắng…”, Lý Ly càng cười lớn hơn.

“Ha ha ha ha, phản ứng của thủ tướng mắc cười quá… nghiên cứu viên kia cũng quá đần đó ha ha ha…” Tưởng tượng đến bộ dáng thủ tướng mê mang chớp chớp mắt trước một chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp kia, Lý Ly lại cười lớn.

“Trời ạ, thủ tướng nhất định lần đầu tiên đụng phải tình huống này, ha ha ha, nghiên cứu viên kia vì sao có thể ngốc như vậy a…”

Cười đủ một trận, Lý Ly đột nhiên phản ứng lại, mặt nghiên cứu viên này, hình như nhìn rất quen?

“Từ từ…” mở video ra lần nữa, Lý Ly không chớp mắt nhìn chằm chằm vao gương mặt quá mức dễ nhìn của nghiên cứu viên kia, đột nhiên trừng to mắt: “Vệ Thư Tuân! Trời ơi, Vệ Thư Tuân!”

Thời gian qua nửa năm, Vệ Thư Tuân đã sớm bị giới giải trí lãng quên, không ngờ sau nửa năm sau, y lại lấy hình thức này xuất hiện trước mặt người xem.

Tóc và quần áo của y đều không được chỉnh chu mấy, thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, kém xa so với trên áp-phích, nhưng không ai để ý hình tượng của y, đa số bình luận đều là một mảnh khen ngợi.

Mặc Ý: “Ô ô, tôi mém nữa quên mất nam thần của tôi rồi … Nửa năm không thấy, Tiểu Tuân Tuân tuy không bảnh nhưng trở nên ngốc manh má ơi thật đáng yêu!!”

“Cái gì ngốc manh, diễn đó, ai nhìn thấy thủ tướng lại có phản ứng này!” Cũng có người phản bác.

Phong Mê: “Đúng vậy, cho nên ai lại cố ý diễn ra phản ứng này, lỡ đắc tội thủ tướng thì làm sao? Không thấy vẻ mặt cậu ấy thật sự sững sờ sao? Tiểu Tuân Tuân nhất định là nhìn thấy thủ tướng khẩn trương quá mới như vậy… Siêu cấp ngốc đó!”

Các áp-phích của Vệ Thư Tuân, ảnh sân khấu lại bị các diễn đàn kéo lên một trận. Một người đàn ông cứ ngốc manh sẽ làm người ta cảm thấy phản cảm, nhưng người vốn biểu hiện rất tuấn tú rất phản nghịch đột nhiên ngốc manh một lần, tương phản đó sẽ làm người ta manh đến tan chảy ra.

Vệ Thư Tuân bây giờ chính là tình huống đó, y không hề hay biết y đột nhiên lại nổi tiếng lần nữa. Ngay cả người cũng không chú ý giải trí, nhìn thấy một nghiên cứu viên lại ngơ ngốc nói chuyện với thủ tướng như vậy, cũng nhịn không được cười rộ lên, sau đó hỏi: “Nghiên cứu viên này là ai a?”

“Vệ Thư Tuân, một tiểu sinh đang nổi đó!”

“Không đúng, Vệ Thư Tuân là khoa học gia nghiên cứu dự án Hàng không có người lái, không thấy trong video cậu ta đang làm gì à?”

“Vệ Thư Tuân là minh tinh, cậu ta diễn mấy bộ phim 《 Bá đạo thiếu gia yêu tôi 》《Chuyện cũ dân quốc》, anh có thể nhìn thử đi.”

“A? Vệ Thư Tuân rốt cuộc đang làm gì?” Người xem bình thường mờ mịt, minh tinh và khoa học gia, hai cái nghề đại bác cũng bắn không tới này là làm sao mà xuất hiện trên cùng một người chứ?”

Năm ngày sau, các phi hành gia ngồi trong cabin thành công chạm đất quay về, dự án Hàng không có người lái lại nghênh đón cao trào. CCTV theo thường lệ tiến hành phỏng vấn các phi hành gia, nhưng dự án Hàng không có người lái đã cử hành mấy lần, phỏng vấn thật sự không có gì mới, mỗi lần đều chỉ có thể bàn về các phi hành gia huấn luyện vất vả bao nhiêu, có cảm tưởng gì vân vân, nói dài mà đề tài cũ, ngay cả phi hành gia cũng không có hứng thú mấy. MC CCTV kia nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Kỳ thực lúc mới bắt đầu dự án Hàng không có người lái, chúng tôi nghe nói có một minh tinh bỏ cả sự nghiệp diễn xuất của mình, cũng phải tham gia dự án Hàng không có người lái, tên của cậu ấy là Vệ Thư Tuân, không biết các anh…”

MC nói còn chưa dứt lời, ba phi hành gia đều cùng lúc gật đầu: “Vệ Thư Tuân, đương nhiên quen rồi!”

“Oa nga ——!!” Trong người xem truyền đến tiếng thét chói tai, chắc là fan của Vệ Thư Tuân.

MC CCTV kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, anh ta vốn chỉ muốn tìm đề tài mới, dù sao trung tâm hàng không người nhiều như vậy, phi hành gia chưa chắc đã quen hết. Nhưng đây là một đề tài thực mới mẻ, MC phấn chấn tinh thần, hỏi: “Các anh quen được cậu ta như thế nào? Có liên quan đến công việc không?”

“Không tính vậy!” nữ phi hành duy nhất Liễu Tình cười nói: “Ban đầu tôi chú ý tới cậu ấy là vì trong mấy ngành cậu ấy đẹp trai nhất, cho nên nhịn không được nhìn thêm vài lần.”

Lời của cô nghênh đón một mảnh tiếng cười, MC cũng cười theo, nói: “Đương nhiên a, Vệ Thư Tuân dù sao cũng là minh tinh, các vị đã xem qua phim cậu ấy đóng chưa?”

Trên màn hình lớn hiện ra hình ảnh trong phim của Vệ Thư Tuân, lại kéo theo một mảnh tiếng thét chói tai của người xem. Người không biết đến Vệ Thư Tuân cũng không khỏi bị thiếu niên điển trai trên màn hình kia hớp hồn.

“A? Vệ Thư Tuân là minh tinh?” Liễu Tình kinh ngạc trố mắt: “Ở trung tâm hàng không hoàn toàn không nhìn ra!”

“Các vị cũng không biết cậu ta là minh tinh sao? Cậu ấy chưa từng đề cập với mọi người à?”

“Không, tôi nghĩ trong trung tâm hàng không chắc không ai biết chuyện này quá!”

Bằng không cuộc sống nghiên cứu buồn tẻ đó có cái gì để tám, là giấu không được, bởi vì tất cả mọi người rất nhàm chán.

“Như vậy, Vệ Thư Tuân như thế nào khi làm việc? Cậu ấy thật là nghiên cứu viên của dự án Hàng không có người lái sao? Ý tôi là, cậu ấy trẻ như vậy…” Từ tai nghe nghe được đạo diễn nói ratings đang bay lên cực nhanh, MC thông minh kéo đề tài đến trên người Vệ Thư Tuân.

“Đúng vậy.” Ba người đồng loạt khẳng định gật đầu.

“Tuy trẻ tuổi, nhưng Vệ Thư Tuân làm việc rất nghiêm túc, rất cố gắng.” Liễu Tình nói: “Trước kia cậu ấy còn chưa điều đến ngành của chúng tôi, đã thường xuyên thấy cậu ấy chạy ngược chạy xuôi giữa các ngành, mỗi ngày đều bề bộn. Sau khi được điều đến ngành chúng tôi…” Liễu Tình đột nhiên che mặt bật cười, ngay cả Viên Lập và Tống Văn Hoa bên cạnh cũng cười rộ theo.

MC vội hỏi: “Vệ Thư Tuân làm sao vậy?”

Viên Lập chỉ vào cô cười không ngừng: “Lúc ấy cô ấy nói với quản lý, có thể điều Vệ Thư Tuân qua giúp cô ấy hay không.”

Liễu Tình ngượng ngùng: “Bởi vì cậu ấy bảnh thật…”

Người xem lại một mảnh cười vang, MC cũng cười run vai: “Đây thật là thế giới nhìn mặt mà, vậy sau đó thế nào?”

“Vệ Thư Tuân đi trợ giúp là một đồng nghiệp khác.” Tống Văn Hoa khẳng định gật đầu: “Cậu ấy làm việc rất nghiêm túc rất xuất sắc, đồng nghiệp của tôi nói Vệ Thư Tuân giúp anh ta rất lớn, đến nay anh ấy vẫn rất cảm kích.”

“Oa nga ——” người xem lại một mảnh thán phục, sau đó vỗ tay.

Bất tri bất giác, buổi phỏng vấn về phi hành gia biến thành buổi nói chuyện dành riêng cho Vệ Thư Tuân, nhưng các phi hành gia không để ý chút nào. Bọn họ không phải minh tinh, không để ý màn ảnh dành cho ai, cũng không để ý người xem càng thích ai, Vệ Thư Tuân là đồng nghiệp của họ, dưới tình huống không vi phạm quy định, bọn họ cũng không để ý nói về chuyện của y.

Một tràng vỗ tay qua đi, Viên Lập cười nói: “Kỳ thực, tôi quen biết Vệ Thư Tuân sớm hơn Liễu Tình và Tống Văn Hoa, hình như là năm trước, tối đó Vệ Thư Tuân cố ý chạy tới tìm tôi chụp ảnh chung, cho nên lúc ấy đã quen biết rồi.”

“Hả? Lúc ấy là ở đâu?” MC tò mò hỏi.

“Cũng là ở trung tâm hàng không.”

“Năm trước Vệ Thư Tuân mới năm hai mà? Lúc ấy cậu ấy đã ở trung tâm hàng không?”

Viên Lập lắc đầu: “Cụ thể tôi khó mà nói, tóm lại lúc ấy cậu ấy đã có mặt rồi.”

Người xem lại kinh hô, ngay cả MC cũng nhịn không được tán thưởng: “Vậy Vệ Thư Tuân cũng quá lợi hại, cái gọi là thiên tài chính là như cậu ấy rồi…” Tuy rất muốn hỏi Vệ Thư Tuân phụ trách nghiên cứu nào, nhưng hiểu rõ nội dung này không thể hỏi, MC nghĩ nghĩ, bắt đầu một đề tài khác: “Tôi nghe nói, Vệ Thư Tuân trước khi lên đại học, kỳ thực là côn đồ, tính tình khi làm việc của cậu ấy như thế nào?”

“Côn đồ?” Ba phi hành gia nghi hoặc lắc đầu: “Không có khả năng, cậu ấy tốt lắm, rất thích cười, lại có sức sống, rất biết cách kéo không khí của phòng nghiên cứu, tất cả mọi người rất thích cậu ấy.”

“Ba vị cũng rất thích cậu ấy?”

“Đương nhiên.” Ba người gật đầu, Viên Lập đột nhiên nhìn về phía màn ảnh, nghiêm trang mà nói: “Kỳ thực không chỉ Vệ Thư Tuân, còn có tất cả nghiên cứu viên luôn mãi cố gắng khác, chúng tôi đều rất thích, rất tôn kính. Kỳ thực bọn họ mới là anh hùng chân chính, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, không có cách nào để mọi người quen biết được bọn họ, nhưng mà, mỗi người bọn họ đều trả giá rất nhiều, mỗi người đều rất ưu tú. Cho nên tràng vỗ tay của mọi người, hi vọng không chỉ cho chúng tôi và Vệ Thư Tuân, càng nên hiến cho những nghiên cứu viên phía sau lưng kia nữa.”

Lời nói của hắn lại nghênh đón một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Bởi vì buổi phỏng vấn này, Vệ Thư Tuân lại nổi tiếng vang dội. Làm một minh tinh mà nói, y không diễn chính qua bộ phim nào trên TV, chưa từng ra một chuyên tập nào, dựa theo sự nghiệp diễn viên của y mà nói, y hẳn chỉ có thể coi là minh tinh nhỏ hạng B hoặc C, cố tình thanh danh đã vượt qua minh tinh hạng A.

Làm một nghiên cứu viên mà nói, Vệ Thư Tuân lại hot không giải thích được. Y tuy tham dự nghiên cứu dự án Hàng không có người lái, nhưng bất quá là một trong mấy ngàn nghiên cứu viên, không có gì nổi bật lắm, y chưa từng phát biểu một luận văn, không có thanh danh gì trong giới nghiên cứu khoa học, vô duyên vô cớ lại thành “Khoa học gia” thanh danh rất lớn.

Ở giới giải trí, Vệ Thư Tuân lại bạo hồng lại nhấc lên chuyện năm đó, đạo diễn chỉ trích Vệ Thư Tuân kia rõ ràng có lý, lại thiếu chút nữa bị mắng đến thối đầu, càng miễn bàn các minh tinh bỏ đá xuống giếng châm chọc Vệ Thư Tuân, thật vất vả chịu qua nửa năm, lại bị kéo ra mắng.

Nhưng thật ra mấy tiểu minh tinh dưới tay Trương Khải từng miễn miễn cưỡng cưỡng giúp Vệ Thư Tuân nói chuyện, lúc trước dựa vào Vệ Thư Tuân nổi tiếng một phen, lần này lại được dựa hơi Vệ Thư Tuân lần nữa, sôi nổi tỏ vẻ “Chúng tôi là bạn thân với Vệ Thư Tuân, nhìn thấy cậu ấy có thành tích hôm nay cảm thấy rất mừng cho cậu ấy”, vì thế lại nghênh đón một tràng khen của fan. Viên Viện lúc trước xem thường Vệ Thư Tuân rất khó chịu, tên tuổi của các minh tinh kia vốn so không bằng cô, hai lần dựa hơi Vệ Thư Tuân, đã hơi hơi nổi hơn cô rồi, mà khi cô da mặt dày nói mình và Vệ Thư Tuân là bạn, ngược lại bị châm chọc là thấy sang bắt quàng làm họ, bởi vì lúc trước cô không nói giúp Vệ Thư Tuân một câu nào.

Mặc kệ giới giải trí ồn ào đến đâu, cũng không liên quan đến Vệ Thư Tuân, y cũng không biết. Bởi vì y bây giờ còn bị nhốt trong trung tâm hàng không.

Dự án Hàng không có người lái sau khi thành công, đa số các nghiên cứu viên bắt đầu rời đi, nhưng một ít ngành mấu chốt còn không thể đi. Tỷ như nghiên cứu viên bàn điều khiển, bộ nghiên cứu tàu vũ trụ vân vân. Bọn họ phải đợi đến 5 ngày sau, các phi hành gia an toàn chạm đất mới có thể xong việc.

Vì thế Vệ Thư Tuân vốn dự tính sau khi kết thúc trở về nhà chỉ có thể mở to đôi mắt trông mong ngóng theo đám người Trịnh Lặc, Giáo sư Quan Trình vui vui vẻ vẻ dọn hành lý về nhà, còn nghe bọn họ thương lượng đi đâu nghỉ ngơi đây, hâm mộ đến mắt cũng đỏ luôn.

Đại học A đã khai giảng, y còn phải thi lại, cho nên nếu kéo thêm vài ngày, y căn bản không có thời gian về nhà chơi!

Đáng tiếc người khác có thể đi trước, y tốt xấu cũng mang danh “Người phụ trách”, bất kể thế nào cũng không thể đi.

Cứ như vậy lòng như lửa đốt đợi 5 ngày, cabin thuận lợi chạm đất, mọi người vội vàng tiến hành các loại kiểm tra đo lường, cũng bắt được số liệu mong muốn, tốn ba ngày sửa sang lại, cuối cùng có thể đi rồi… Mới là lạ á!

Mặt trên đột nhiên truyền lệnh, một đám lãnh đạo các bộ quốc gia và Ủy ban trung ương để tỏ vẻ ủng hộ sự nghiệp hàng không, muốn đến trung tâm hàng không thăm hỏi vài ngày, xin trung tâm hàng không làm tốt chuẩn bị tương ứng.

Loại việc vặt vãnh này, đương nhiên không có khả năng kêu các lão khoa học gia ra mặt, bọn họ nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, vì thế thu dọn hành lý chạy lấy người. ba cái chuyện tiếp đãi này, giao cho nghiên cứu viên trẻ tuổi phụ trách là được rồi á!

Vì thế, trong trung tâm hàng không đã đi gần hết trống trơn, trong các nghiên cứu viên không nhiều lắm bị để lại, Vệ Thư Tuân là trẻ nhất: “… QAQ!!”