Đầu tháng tư, xuân yến, đèn đuốc sáng rực khắp hoàng cung.

Tiệc rượu được sắp xếp bên trong Ngự hoa viên, ngạt ngào hương hoa sắc phấn.

Hoa đăng phủ khắp mặt hồ, giăng đầy lầu các, những đốm lửa nhỏ lan ra thành biển.

Xe ngựa lần lượt ngừng trước cổng cung, toàn bộ quý nữ thành Lăng Quang đều về đây tụ họp.

Trâm ngọc lụa ngà, bóng tóc hương son.

Tiếng nói cười khúc khích nở rộ giữa mùi thơm thiếu nữ, phủ lên màn đêm se lạnh bầu không khí mê ly mập mờ.

Cả điện yến yến oanh oanh, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Thanh coi như bia đỡ đạn của Lâu Quan Tuyết, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò, cuối cùng dù không muốn gặp người thì vẫn không thể không tham dự.

Trước kia Hạ Thanh ngồi trên cao đã từng ra mắt văn võ bá quan, nhưng chưa từng gặp gỡ con gái nhà họ.

Bây giờ có cơ hội, lại cũng chẳng có tâm trạng đi nhìn.

Mặc dù Lâu Quan Tuyết không có yêu cầu gì đối với ngoại hình của cậu, nhưng dù gì cũng là một lần ra mắt chính thức, thế nên trước khi ra cửa Hạ Thanh vẫn lặng lẽ cào cào tóc coi như chải đầu.

Mà lúc cậu chỉnh sửa tóc tai, Lâu Quan Tuyết còn đứng bên cạnh như cười như không, lại còn hài hước hỏi, có muốn ta giúp đỡ vấn tóc đội quan không.

Hạ Thanh không ngẩng đầu, bảo hắn im miệng.

Chẳng qua cậu vốn vụng về, thành ra hiện giờ trong mắt người ngoài, cậu vẫn y nguyên bộ dạng lôi thôi bừa bãi.

Mặc áo xám rộng thùng thình, tay cầm sáo cốt, tâm trạng không vui lắm, mặt lạnh tanh chẳng nói lời nào.

So với vẻ tùy tiện của cậu, Lâu Quan Tuyết có thể coi là lộng lẫy.

Đế vương thiếu niên đầu đôi ngọc quan, áo đen hoa lệ, vạt áo thêu hình đuôi hạc bằng chỉ bạc.

Nhàn nhã ngồi trên cao, giống như lời đồn, thần bí khó lường, làm người ta không nhìn ra vui giận.

Không ít người trộm quan sát Hạ Thanh.

Sau khi nhìn rõ dung mạo cậu, lại len lén dời mắt, thầm nghĩ người được Bệ hạ cưng chiều, quả nhiên cũng không giống người thường.

Có điều tại sao quan hệ giữa Bệ hạ và thiếu niên này cứ kỳ kỳ vậy nhỉ----- toàn là Bệ hạ cười đùa gợi chuyện với cậu ta?!

Tiểu thư nhà quyền quý trong thành Lâu Quan Tuyết đều biết tự kiềm chế, không đến mức xông thẳng ra lấy lòng như mấy nàng trong Ngự hoa viên, tuy nhiên vẫn thường xuyên ghé ánh mắt lả lơi yêu kiều e thẹn về phía Bệ hạ.

Hạ Thanh như ngồi bàn chông.

Cậu không muốn bị phân tâm bởi những ánh nhìn này, bèn giả bộ uống nước, mi mắt khẽ buông, nhấp từng ngụm một, muốn thể hiện ung dung bình thản một chút.

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chăm chăm một hồi, mỉm cười nói: "Đừng uống nữa, chạm đáy rồi."

Hạ Thanh: "..." Đệt.

Cậu nín thở, đặt phắt chiếc ly xuống bàn, cách, âm thanh lanh lảnh.

Trương Thiện bên cạnh suýt thì sợ đứt hơi.

Chuyện chuyện chuyện này, ngài được sủng ái cũng không thể ngang tàng như vậy được chứ?

Lâu Quan Tuyết đưa tay, ưu nhã rót đầy rượu cho cậu, cười nói với vẻ bất đắc dĩ: "Cạn rồi thì rót thêm không được sao? Ngươi cáu kỉnh gì với ta kia chứ."

Bàn tay thon dài ngọc ngà của hắn cầm ly rượu đưa cho Hạ Thanh, ánh mắt đen nhánh ngậm cười, giọng nói dịu dàng mà sủng nịch.

"..."

Tầm mắt hổ lốn dưới đài càng thêm trí mạng.

Hạ Thanh hận không thể cong đuôi chạy mất, nhưng cậu chỉ đành phải nhịn, mím môi, tiếp lấy ly rượu.

Khoảnh khắc ghé lại gần, Hạ Thanh nhỏ giọng xỉ vả hắn: "Ngươi ghê gớm đấy, diễn ra như thật vậy."

Từ hồi năm tuổi diễn xuất đã không tầm thường, quả nhiên lớn lên lại càng một thân kinh nghiệm.

Lâu Quan Tuyết không nói lời nào, chờ đến khi Hạ Thanh bắt đầu uống rượu, mới nhàn nhã mở miệng nói: "Ngươi cũng không tệ."

Hạ Thanh khó hiểu nhìn hắn.

Lâu Quan Tuyết cười nhẹ một tiếng: "Dáng vẻ được sủng mà kiêu như vậy, ta cũng không phân được thật giả nữa rồi."

Hạ Thanh: "..."

Cái chỗ rách nát này cậu không ở nổi nữa!

Một quan viên đứng dậy dâng vật báu, vật báu là một danh họa tìm thấy trong hoàng cung nước Lương, nghe đồn do chính tay Hàn Nguyệt phu nhân quá cố vẽ.

Hàn Nguyệt phu nhân vẫn sống trong truyền kỳ ngoài dân gian, một người đàn bà có thể khiến Quốc vương nước Lương chắp tay vứt bỏ mười tòa thành, nhưng không ai biết nàng đến từ đâu, chỉ biết sự xuất hiện của nàng đã từng khiến cho đàn ông điên cuồng mê đắm.

Bức họa vẽ Biển Thông Thiên.

Bầu trời xanh trắng, sương mù mông lung, núi tiên thoắt ẩn thoắt hiện, nơi tận cùng là một lằn ranh đen, như vực sâu vạn trượng.

Lác đác mấy nét thủy mạc đỏ xanh, lại có thể khắc họa rõ ràng vẻ bề ngoài huyền bí của Biển Thông Thiên rộng lớn.

Quan viên bắt đầu kể đến nguồn gốc bức họa này.

Hạ Thanh chỉ liếc nhìn một cái, sau đó rời đi.

Lâu Quan Tuyết chống cằm, đưa mắt nhìn cậu rời đi, không nói lời nào.

Quý nữ quan viên bên dưới trố mắt nhìn nhau, đầu nổ ầm ầm, Bệ hạ đúng là bị thiếu niên này mê hoặc cho điên đảo thần hồn hết cả rồi!

Yến Lan Du không tham dự xuân yến.

Một người khác cũng không có mặt là Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương vội đi tìm thần y cứu chữa Yến Mục, mượn cớ dưỡng bệnh nhiều ngày không vào triều.

Mà Yến Lan Du chỉ đơn giản là hòa ái dịu dàng nói: "A Tuyết chọn vừa ý bản thân là được rồi, ai gia tuyệt đối không nhúng tay vào."

Hạ Thanh ra mặt phối hợp để cho Lâu Quan Tuyết biểu diễn một phen điên đảo vì cậu, rồi lặn mất.

Uống đến ly rượu sau cùng, dạ dày đã cồn cào lửa cháy.

Cầm sáo cốt theo cùng đơn giản là lại vì thói hư tật xấu cầm lên quên bỏ.

Mà sáo cốt bây giờ đã học được cách khoan thai, nằm trong tay cậu từ bỏ giãy giụa, dù gì chủ nhân của nó cũng sẽ mặc xác nó hu hu hu hu.

Mùi phấn son hun rát mặt Hạ Thanh, cậu đi hóng gió ngoài Ngự hoa viên hồi lâu mới dần dần tỉnh táo.

Ai ngờ lúc vòng qua hòn non bộ lại nghe được một thanh âm quen thuộc.

Hào phóng phong lưu, âm điệu còn ẩn ẩn gợi đòn.

"Muội không đi thì không đi thôi, kéo ta chịu trận theo làm gì.

Muội đi mà nói với cha muội ấy chứ, chẳng lẽ Tam thúc còn có thể trói muội vác vào cung được chắc? Chưa kể có mang muội vào cung cũng chưa chắc Bệ hạ đã vừa mắt muội.

Làm bộ làm tịch sợ bị chọn trúng cái gì, khác nào tấu hài không."

"Vệ Lưu Quang! Nhà ngươi có biết nói tiếng người không hả!"

"Gọi Lục ca."

"Muội sợ trước thôi được chưa." Thiếu nữ nghiến nghiến răng, cuối cùng vẫn chọn cách nhún nhường, nàng méo miệng nói: "Muội có người trong lòng rồi."

Vệ Lưu Quang rõ ràng không có hứng thú nghe tâm sự thiếu nữ của nàng, chỉnh chỉnh ngọc quan phất tay một cái: "Ờ, vậy đi tìm người trong lòng của muội đi, đừng cản đường ta đến tiền điện rửa mắt."

Vệ Thập lục nương phát điên lên với tên đường ca không ra trò này, giậm chân cáu kỉnh: "Lục ca, huynh giúp muội một chút thôi mà!"

Vệ Lưu Quang ngờ vực: "Ta giúp muội thế nào được? Đổi quần áo với muội, giả gái đến tiền điện thay muội chắc?"

Vệ Thập lục nương còn suy nghĩ rất nghiêm túc: "...!Cũng không phải là không được."

Vệ Lưu Quang cười lạnh: "Biến! Lần trước vào lầu Phong Nguyệt ta suýt thì bay đầu trước mặt Bệ hạ, bây giờ không muốn đi chịu chết vì nhà ngươi."

Vệ Thập lục nương bắt đầu nũng nịu: "Lục ca!"

Vệ Lưu Quang gõ quạt một cái: "Muốn thế nào nói thẳng."

Vệ Thập lục nương: "Thế thì muội nói thẳng---- xuân yến hôm nay toàn mời nữ quyến, hoàng cung canh chừng cẩn mật, huynh có thể vào được chắc chắn là do có lệnh bài của đại bá."

Vệ Lưu Quang: "Ái chà, cũng hiểu biết phết đấy."

Vệ Thập lục nương không giấu giếm, mở miệng nói: "Hôm nay muội hẹn ước với Cố lang, trăng sắp lưng chừng đến nơi rồi, huynh đưa lệnh bài cho muội mượn dùng chút."

Vệ Lưu Quang câm nín: "...!Nhà họ Vệ cả trăm năm mới sản sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như ngươi."

Vệ Thập lục nương giận dữ: "Huynh là người không có tư cách nói ra câu đấy nhất! Muội chỉ vừa ý một người, mà huynh thì phong lưu hết cả thành Lăng Quang!"

Vệ Lưu Quang móc lệnh bài từ trong tay áo, ném cho nàng: "Đấy không gọi là phong lưu, đấy phải gọi là vừa ý rất nhiều người."

Vệ Thập lục nương tiếp nhận lệnh bài, mừng rỡ túm váy chạy đi.

Vệ Lưu Quang thoát được cô đường muội không thân thiết mấy này, xoay người rời đi, tâm trí đang nghĩ đến tiểu thư nhà họ Ngô mới gặp mặt ban nãy, ai ngờ vừa quay đầu đã va phải Hạ Thanh cầm sáo cốt đứng chình ình như quỷ.

Hắn ta suýt thì nhảy dựng lên tại chỗ, sau khi thấy rõ mặt đối phương mới hú hồn một phen lau mồ hôi lạnh.

"Hù chết ta! Hóa ra là ngươi hả!"

Lần này Vệ Lưu Quang trộm tiến vào, lén lút như kẻ gian, chỉ lo sẽ bị Vệ quốc công phát hiện.

"Xem bộ dạng ngươi kìa." Hạ Thanh nhìn lướt qua hắn, "Ngươi đưa lệnh bài cho nàng, sau đấy định rời đi thế nào."

Vệ Lưu Quang mở quạt, cười nói: "Cái này ngươi không biết rồi, đêm nay vào cung thì khó, ra cung lại rất dễ."

Hạ Thanh nhướng mày nhìn hắn.

Vệ Lưu Quang đang định khoe khoang kế hoạch không chê vào đâu được của mình, thì lại đột nhiên nhớ tới điều gì, giật nẩy mình một cái, "Cốp", cây quạt rơi thẳng xuống đất, kinh sợ toàn thân: "Mẹ! Sao ta lại quên cho được! Ngươi là người của Lâu Quan Tuyết! Mẹ nó ngươi sẽ không về thổi gió bên gối hắn đấy chứ!"

Hạ Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Thổi bà nội ngươi!"

Vệ Lưu Quang thấy sắc mặt giận dữ của cậu mới thoáng yên tâm, cúi người nhặt quạt, quạt thốc tí gió cho đầu óc tỉnh táo, đồng thời cũng không quên tính sổ nợ xưa: "Không thổi thì tốt.

Hạ Thanh! Ngươi có biết tại ngươi lừa gạt ta lần trước mà ta suýt bị cha ta đánh chết hay không? Vốn dĩ cha ta đã bất mãn việc ta dạo chốn lầu hoa, đây lại còn đang dạo lầu hoa thì gặp nhầm Bệ hạ.

Ta vừa về nhà đã phải quỳ trong từ đường, quỳ đến nỗi suýt thì bay mạng!"

Hạ Thanh thầm nghĩ, không bắt ngươi quỳ trước điện Kim Loan là đã may lắm rồi.

Cậu im lặng không đáp, cầm cây sáo đi vòng qua người hắn.

Vệ Lưu Quang thu quạt chặn đường cậu: "Ngươi định đi đâu đấy."

Hạ Thanh: "Về ngủ."

Vệ Lưu Quang: "Ồ."

Sau khi Vệ Lưu Quang biết quan hệ mờ ám giữa cậu và Lâu Quan Tuyết, hắn ta có to gan đến mấy đi chăng nữa cũng không dám làm anh em với cậu.

Mặc dù hắn cảm thấy hai người bọn họ trời sinh nên làm bạn tốt, nhưng mạng vẫn là quan trọng nhất, hắn còn có bao nhiêu mỹ nữ chưa được gặp gỡ đây, tội gì, không đáng.

Vệ Lưu Quang chỉnh sửa quần áo, từ biệt Hạ Thanh, sau đó vui vẻ đi về phía tiền viện.

Kết quả là đã xui thì uống nước suông cũng mắc răng được.

Vệ Thái phó, Tam thúc của hắn không thấy cô con gái bướng bỉnh kia đâu, giận đến mức trực tiếp dẫn người xông đi tìm.

Vệ Lưu Quang:...!Sao bình thường không biết Tam thúc là người kích động vậy nhỉ???

Vệ Thái phó thở hồng hộc: "Con nha đầu chết tiệt này lại chạy loạn cái gì! Không biết vị Thái hậu họ Yến kia đã sớm để ý tới nó rồi sao?! Chạy linh tinh mà gặp phải Yến Lan Du, thì có là da cũng phải lột xuống cho bà ta.

Sang kia tìm, đúng, sang kia."

Vệ Lưu Quang chột dạ cầm quạt xếp che mặt.

Rồi lặng lẽ lỉnh vào một bên đường vắng vẻ.

Nơi này bóng trúc lòa xòa, đoán chứng là nơi ở cung nữ thái giám.

Vệ Lưu Quang muốn chờ Tam thúc của hắn ta rời khỏi rồi mới lại đi ra, ai ngờ bỗng dưng nghe được một tiếng khóc thút thít, vừa mềm mại vừa yêu kiều, sụt sịt nghẹn ngào.

Hắn ta nhíu mày, tuy rằng bình thường Vệ Lục yêu thích người đẹp, nhưng lại không thích nhìn các nàng khóc lóc, cơ bản là vì các nàng khóc lóc trông khó coi chết!

Nhưng lần này, hắn phe phẩy chiếc quạt hồi lâu, bị một mùi hương kỳ lạ thu hút đến.

"Mùi gì vậy."

Vệ Lục sửng sốt, cầm quạt tiến vào rừng sâu.

Hạ Thanh bên kia cũng không lần theo đường cũ trở về tẩm điện.

Cậu rảo bước một hồi, bị ánh sáng quỷ quyệt trên đỉnh tháp Phù Đồ hấp dẫn.

Mây tía ngời ngời, thần uy ngùn ngụt, không biết đại yêu bị giam giữ khủng bố đến độ nào.

Mùng năm tháng ba trước đây, tháp Phù Đồ phủ đầy ánh sáng đỏ quái dị, hôm nay tà quang tan biến, để lộ khí chất lạnh lùng nghiêm nghị.

Cậu đứng cách cấm địa nước Sở một cánh rừng trúc trải dài mười dặm, cầm sáo cốt, ngẩng đầu, con ngươi nâu nhạt ngước lên cao theo ánh trăng tà.

"Ngươi đang nhìn gì?"

Bỗng chốc sau lưng cất lên tiếng bước chân, tiếng nói thân thiện của một người truyền tới, giọng hắn ta ấm áp dễ chịu, như ánh sáng rót lên biển và núi.

Bàn tay cầm sáo cốt của Hạ Thanh thoáng cứng ngắc.

Quay đầu lại, phát hiện một người thanh niên áo màu đỏ tía sừng sững dưới ánh trăng.

Dáng người hắn ta cao thẳng, mái tóc đen dài chỉ cài một cây trâm bằng gỗ, gió thổi tóc mai lay.

"Đang nhìn tháp Phù Đồ sao?"

Khi hắn ta mỉm cười, khóe mắt cong lên dịu dàng, dung nhan tuấn tú, đồng tử nhạt màu.

Thanh niên áo đỏ không tỏ ra kiêu ngạo, giọng điệu rất nhẹ nhàng, ôn hòa và thân cận, là dạng người mà khi ta đặt hắn vào giữa lòng thành phố, hắn ta sẽ có thể dịu dàng và kiên nhẫn tiếp chuyện hàng giờ liền với bất kỳ người bán cá bán thịt nào.

Không phải sự dịu dàng khẩu Phật tâm xà của Yến Lan Du, mà là dịu dàng ăn sâu vào bản tính.

Chẳng qua người ở nơi này càng bình thường, thì cũng lại càng bất bình thường.

Hạ Thanh bỗng nhiên nghĩ tới cái tên của Đại tế tư mà cậu từng hỏi Lâu Quan Tuyết.

Phàm danh của Đại tế tư là Tống Quy Trần.

Dùng kiếm gọi Tư Phàm, lấy Quy Trần làm tên tục trần gian.

Tư phàm, quy trần.

Mỗi chữ đều kết duyên với nhân gian.

Đầu óc tỉnh tỉnh mê mê, tâm trí Hạ Thanh chợt xuất hiện giọng nói của một lão già, mơ hồ và xa thẳm, trầm khàn tang thương, ẩn ý than thở nhẹ nhàng.

- --- Khi trao kiếm Tư Phàm cho Đại sư huynh của ngươi, ta đã lường trước được.

Cả đời của nó, nhất định phải dây dưa cùng với hồng trần thế tục, bị trói buộc vướng mắc, vĩnh viễn không được giải thoát..