Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc mang theo Hòa An Quận chúa đến phủ Thừa tướng chờ Úy Nhất.

Ôn Ngọc trước đó đã nghĩ qua hết mọi loại tình huống có thể xảy ra.

Tề Võ suy cho cùng vẫn chọn giúp đỡ Ngôn Vọng, tuy rằng thời điểm biết được Quận chúa không phải Ngôn Vọng thân sinh hơn nữa còn là nam oa, Tề Võ không khỏi khiếp sợ.

Bất quá chuyện này có liên quan đến hết thảy trên dưới không biết bao nhiêu mạng người của Ngôn gia, vì thế hắn rất nhanh đã đồng ý.

Vậy còn lại duy nhất một nhân tố không thể xác định, chính là phản ứng của Thừa tướng ở trên triều.

Trong thâm tâm Ôn Ngọc, chỉ có một nửa phần trăm nắm chắc Úy Nhất sẽ giúp bọn họ.

Úy Nhất từng bế qua Tam nhi, Ôn Ngọc còn từng ở trước mặt Úy Nhất gọi qua cái nhũ danh đó, Thừa tướng không lẽ nào không nhận ra.

Hơn nữa Úy Nhất trước nay đều một lòng hướng về Tư Đồ Kỳ cùng Thái tử.

Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng chỉ đành đánh cược một phen, đánh cược Úy Nhất sẽ mềm lòng.

Ôn Ngọc vẫn luôn cảm thấy, Úy Nhất là ngưỡng mộ cả nhà Tướng quân tốt đẹp mỹ mãn.

Huống chi, Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng cũng có ân với y.

Úy Nhất mời bọn họ ngồi xuống trước, mới lãnh đạm đi thẳng vào vấn đề: "Rốt cục Tam nhi là ai?"

"Nếu Thừa tướng đã hỏi như vậy, nhất định là có hiềm nghi.

Người hiểu biết không nói lời hồ đồ...Ôn Ngọc cảm tạ Thừa tướng hôm nay ở trên triều không ở trước mặt mọi người vạch trần..."

"Hạ quan sao có thể nhận đại lễ của Công chúa." Úy Nhất không đủ sức đỡ Công chúa, mới ra hiệu để Ngôn Vọng nâng Công chúa đang ôm Quận chúa trong lòng đứng dậy: "Vệ Trung Hiền khơi mào sự việc, ta tất nhiên sẽ không thuận theo ý gã."

Ôn Ngọc cúi đầu, bế hài tử, trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay, Tướng quân cùng Ôn Ngọc...Là có nỗi khổ..."

Úy Nhất nhìn Ngôn Vọng, Đại tướng quân chỉ nhíu mày không lên tiếng, Ôn Ngọc khó xử muốn nói lại thấy Úy Nhất khoát tay: "Chuyện nhà của Công chúa cùng Tướng quân, Úy Nhất không tiện hỏi...Vấn đề chính là, đây là tội khi quân, hơn nữa đối với Quận chúa mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Hài tử chung quy cũng sẽ lớn lên."

"Thừa tướng đã giúp Ôn Ngọc, vậy lời nói dối này cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì.

Hoàng huynh của Ôn Ngọc trời sinh tính đa nghi, nếu Tướng quân có nhi tử sẽ chỉ rước họa vào thân, Quận chúa còn nhỏ, muốn Quận chúa có thể hoan hoan hỉ hỉ vô ưu vô lự lớn lên, chính là tâm nguyện lớn nhất đời Ôn Ngọc..." Ôn Ngọc nhìn hài tử trong lòng vươn tay ra đòi Úy Nhất bế, ánh mắt Công chúa đối hài tử ngập tràn yêu chiều cùng thương xót không cách nào che giấu: "Quận chúa từ lúc sinh ra chưa từng xa rời ta, con ta còn nhỏ như vậy, lại bị chuốc thuốc mê bắt đi, cũng may Vệ Trung Hiền đối đãi con ta không tồi, không gây khó dễ cho hài tử, bằng không, Ôn Ngọc cũng không biết..."

Úy Nhất nhìn thấy Ôn Ngọc từ sau khi tìm được hài tử trở về vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

Tổng cảm thấy Quận chúa dù là nam hài hay nữ hài đều tốt, đều là hài tử của Công chúa cùng Tướng quân, loại thân tình giữa phụ mẫu cùng hài tử, chính là muốn giả vờ cũng giả vờ không được.

Úy Nhất vươn một bàn tay tới trước mặt Quận chúa, Ngôn Giác liền dùng hai tay nhỏ đầy thịt bắt lấy tay y, ngọt ngào kêu một câu: "Nhất Nhất."

Ngôn Giác cũng giống như những hài tử khác, gọi y bằng cái tên đơn giản dễ nhớ dễ gọi, "Nhất Nhất"...!

Úy Nhất thật thích bộ dáng đáng yêu của Quận chúa.

Ôn Ngọc đưa hài tử sang, y liền đón lấy Quận chúa, giơ lên một nụ cười đầy sủng nịch.

Úy Nhất bẩm sinh bản tính thân thiện, cười lên hai mắt đều cong, hài tử đứa nào cũng thích.

Ôn Ngọc ở một bên nhìn thấy biểu tình của Úy Nhất, chậm rãi nói: "Thừa tướng cùng Thái tử, chắc hẳn cũng thân thiết như vậy."

Úy Nhất thoáng cái cứng đờ, Ôn Ngọc tiếp tục nói: "Cảm tình Thừa tướng giành cho Thái tử cùng Hoàng huynh, Ôn Ngọc từ nhỏ đã nhìn ra, Ôn Ngọc hiểu ngài...Ngày sau nếu có chuyện cần Ôn Ngọc giúp đỡ, Ôn Ngọc cùng Tướng quân nhất định ầm thầm tương trợ...Báo đáp đại ân của Thừa tướng ngày hôm nay."

"Công chúa nói đùa, thần đối với Thiên tử cùng Thái tử không dám có suy nghĩ khác, chỉ một lòng làm tốt chức vị này mà thôi." Úy Nhất trả Ngôn Giác lại cho Ôn Ngọc, nét tươi cười trên mặt cũng giảm đi hơn nửa.

Ngượng ngập nói: "Thỉnh Công chúa cùng Tướng quân trở về đi thôi.

Quận chúa xa cách phụ mẫu hai ngày, lúc này cũng nên hồi phủ nghỉ ngơi."

...!

Úy Nhất cuối cùng vẫn chọn không làm khó một nhà ba người họ.

Huống chi, những lời sau cùng của Ôn Ngọc, thế nhưng khiến Úy Nhất động tâm...!

Y hiển nhiên sẽ không vì Tư Đồ Kỳ, bởi lẽ người kia tất nhiên có đủ năng lực bảo toàn địa vị của chính mình.

Về phần những tâm tư khác của y, vào thời khắc pháo hoa mỹ lệ chiếu sáng bầu trời đêm ngày đó, liền đã bị ép buộc loại bỏ toàn bộ.

Nhưng đối với Thái tử, Úy Nhất dù sao vẫn cảm thấy không yên lòng.

Tuy rằng ngài ấy là nhi tử duy nhất của Tư Đồ Kỳ, đương triều Thái tử, bất quá cây to gió lớn, tương lai nếu có thêm người giúp đỡ cũng tốt.

Hôm nay Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng đến nhà viếng thăm, chẳng qua cũng là xuất phát từ nỗi lòng muốn bảo hộ hài tử của phụ mẫu...Chỉ muốn thành đôi uyên ương không muốn thành thần tiên, một nhà bọn họ, hòa thuận vui vẻ ở cùng một chỗ, người ngoài nhìn thấy cũng thật thỏa mãn.

Úy Nhất nhìn ba người rời đi, chậm rãi bưng tách trà nóng lên làm ấm lòng bàn tay.

Nếu đời này của y không phải quỳ gối trước Tư Đồ Kỳ, có lẽ, hiện tại bên cạnh y đã có một nữ nhân tốt, đã có một thứ gọi là gia đình, về sau còn có thêm hài tử, cũng có những thời khắc người một nhà kề vai sát cánh cùng nhau.

Dù cho y ở bên ngoài có bao nhiêu là mỏi mệt, thì vẫn có một nơi để y trở về, vẫn có một nơi để y có thể tháo bỏ toàn bộ lớp ngụy trang, thoải mái nghỉ ngơi...!

Chỉ là những điều này suy cho cùng cũng sẽ không xảy ra với Úy Nhất...!

Một đời tất bật, đến ngày hôm nay chỉ đành gác lại những hồi ức xưa cũ sang một bên, làm tốt những gì mình nên làm, chậm rãi chấm dứt cuộc sống tàn tạ này là tốt rồi...!

"Chủ tử, Công chúa và Tướng quân đã rời khỏi bằng cửa sau..." Quản gia vừa trở về nói.

Úy Nhất thu hồi biểu tình bất lực cùng tự giễu, lấy lại bình tĩnh: "Không có ai khác nhìn thấy chứ?"

"Thưa không, Công chúa và Tướng quân trực tiếp ngồi lên xe ngựa rời khỏi, trong ngõ nhỏ không có một bóng người."

"Về chuyện hôm nay Công chúa và Tướng quân đến thăm, nhìn thấy cũng xem như không nhìn thấy, ngươi nói tất cả mọi người phải nhớ kỹ." Úy Nhất suy nghĩ, vẫn là căn dặn một câu.

"Vâng.

Công công trong cung vừa tới rồi, đang ở đại sảnh, chờ chủ tử thay y phục tiến cung."

"Ngươi đi tiếp đón trước, ta rất nhanh sẽ ra ngay." Úy Nhất đặt tách trà xuống, vội đi vào phòng...!

Trên xe ngựa, Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng đều trầm mặc không nói.

Tam nhi thấy sắc mặt hai người ngưng trọng, cũng ngồi yên không dám lên tiếng.

Rất nhanh đã về tới phủ Tướng quân.

Thời điểm Ngôn Vọng đỡ Ôn Ngọc xuống xe, phát hiện trong lòng bàn tay người kia chẳng biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi.

May mắn Thái úy không làm chuyện gì quá đáng với Tam nhi.

Tam nhi khỏe mạnh trở về, không bị bỏ đói cũng không bị lạnh cóng.

Xuyên suốt từ lúc vào triều đến giờ Ôn Ngọc vẫn luôn bế Tam nhi trên tay, cũng không nỡ đưa hài tử cho Ngôn Vọng.

Ôn Ngọc giả trang làm Công chúa cả ngày trời, vừa vào đến Khiêm Nhuận Các mặt mày liền suy sụp.

Y vội thay nam trang cho Hồng nhi rồi đưa tận tay Tề Võ, để Tề Võ ôm hài tử trở về nơi ở của hắn che tai mắt thiên hạ, chờ qua vài ngày lại giao trả cho lão Lâm làm vườn là được.

Lúc này ở trên giường nhỏ của Tam nhi, nhìn thấy đầu tiên cũng không phải là Hồng nhi, mà là bạch hồ ly Tiểu Vọng Vọng.

Tiểu Vọng Vọng ngồi xổm ở một chỗ ngước nhìn Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng, đôi mắt hẹp dài của hồ ly nheo lại, như thể đang trịnh trọng nghênh đón người một nhà trở về.

"Lần này cảm tạ Tiểu Vọng Vọng." Ôn Ngọc thả Tam nhi xuống giường, ôm lấy Tiểu Vọng Vọng.

Tuy rằng điều này có vẻ thật khó tin, nhưng xem tình hình, vào thời điểm đó có thể tha ngọc bội trọng yếu về cho Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng, ngoại trừ bạch hồ ly cũng không còn ai khác: "Ôn Ngọc không có thương lầm ngươi..." Bạch hồ ly vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ Ôn Ngọc lấy lòng...Khẽ phát ra tiếng kêu, tựa hồ là đáp lại lời y...!

Chờ Ôn Ngọc buông Tiểu Vọng Vọng ra rồi, Tam nhi liền bò tới gối đầu lên người bạch hồ ly.

Tiểu Vọng Vọng quay sang cọ cọ Tam nhi mấy cái, sau đó cũng yên lặng nằm úp sấp, thật cam tâm tình nguyện làm đệm dựa cho hài tử.

Gia đình nhỏ của Khiêm Nhuận Các, rốt cục đoàn viên.

Ngôn Vọng đi phân phó nhà bếp làm bữa tối, Ôn Ngọc mệt mỏi, thay y phục tẩy trang xong xuôi lại ngẩn người ngồi ở bàn tròn, tầm mắt nhìn về phía Tam nhi cùng bạch hồ ly và ba hạt đậu đang đùa giỡn ở trên giường.

Tam nhi trở về địa bàn của mình hiển nhiên rất có tinh thần, vui vẻ lăn lộn trên người đám mèo nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười giòn khanh khách.

Ôn Ngọc ngồi nghe, chính mình cũng không tự chủ được mỉm cười.

Thức ăn được đưa đến trước mặt, Ôn Ngọc không quên cho đám động vật cùng Tam nhi ăn no trước.

Ngôn Vọng đứng ở một bên giúp đỡ.

Hai người vẫn ăn ý như trước, chỉ là trầm mặc cả buổi chiều, ai cũng không có ý muốn mở miệng trước.

Sau đó hai người ngồi trên bàn lại tiếp tục trầm mặc qua loa ăn vài món.

Ôn Ngọc thoáng cái buông đũa, đi đến bên giường muốn ngủ.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, y thật không dám tưởng tượng, nếu như Úy Nhất không đồng ý giúp bọn họ, vậy lúc này phủ Tướng quân sẽ lâm vào tình cảnh gì đây?

Vừa mệt mỏi vừa sợ hãi, Ôn Ngọc càng nghĩ càng khó đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên có người vén lên mành che phía sau lưng, Ngôn Vọng thả một vật gì đó xuống bên cạnh Ôn Ngọc.

Xoay người lại mới thấy, thì ra làTam nhi ăn no xong đã ngủ từ lúc nào, cái miệng nhỏ lúc này còn chóp chép vài cái.

Ngôn Vọng cũng nằm xuống, vươn cánh tay qua người Tam nhi, kéo lấy bàn tay của Ôn Ngọc.

"...Ở ngoại ô có một suối nước nóng, hôm khác đưa Giác nhi cùng Công chúa đi...!" Bàn tay nằm trong tay Ngôn Vọng vẫn như cũ ướt đẫm mồ hôi, không có nửa điểm cải thiện.

Hắn cũng chỉ có thể cân nhắc lựa lời mà nói, tránh để cả hai càng thêm lúng túng khó xử.

"Ân..." Ôn Ngọc trở mình, nghiêng người nhìn khuôn mặt say ngủ của Tam nhi.

Bàn tay bị Ngôn Vọng nắm lấy xoa nắn, là nhắm vào huyệt vị giúp thư giãn tinh thần mà xoa, thế nhưng lại rất có hiệu quả, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập tới.

Cuối cùng Ôn Ngọc ôm lấy Tam nhi, không chút muộn phiền, hài lòng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Ngôn Vọng giữ nguyên tư thế, hồi lâu mới buông tay Ôn Ngọc ra kéo chăn lên đắp cho một lớn một nhỏ hai người họ, hắn nghĩ muốn ra ngoài hỏi thăm tin tức về ả tiện nhân Lưu Hoa đã bắt Tam nhi đi, nhưng cơ thể cứ gắt gao trụ lại, như thể luyến tiếc rời xa hai người này.

Ngôn Vọng vẫn là một tay kéo lấy tay Ôn Ngọc, tay kia thì vuốt vuốt hai má phúng phính của Ngôn Giác, cũng chậm rãi nhắm mắt.

Hai ngày hết lòng lo lắng, rốt cục qua rồi.

Tương lai, nên chung sống với Công chúa như thế nào?...!

Đợi đến lúc tỉnh dậy, lại suy nghĩ cũng không muộn...!

Kia về sau, trong triều cùng phủ Tướng quân liền trải qua một khoảng thời gian dài thập phần yên bình.

Thái úy diễn trò cười hai lần, lúc này thu liễm không ít.

Tại triều đình cũng ít lên tiếng góp ý hơn hẳn.

Trong triều nhàm chán, Tư Đồ Kỳ không khỏi cảm thấy tẻ nhạt, may mà hiện tại còn có Úy Nhất bên cạnh.

Đôi lúc nếu cảm thấy quá vô vị, vậy thì đi tìm Thái tử trêu đùa cũng là một phương pháp không tồi.

Thoáng cái, mùa đông qua đi, mùa xuân vội vã lan tỏa khắp mọi ngõ ngách của kinh thành...!

Trong phủ Tướng quân, Hòa An Quận chúa đã có thể tự mình nghiêng ngả lảo đảo bước đi.

Đầu xuân trở về sau, Quận chúa cao lên không ít, mỗi ngày sống chết cũng không chịu ở yên trong phòng, nhất định phải ra ngoài dạo chơi mới đồng ý không sinh chuyện.

Không khí mùa xuân vào tháng tư đặc biệt tốt đẹp, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng soi chiếu vạn vật.

Tóc của Tam nhi ngày một dài ra, cũng đen thêm chút, vậy nên Ôn Ngọc ngày ngày đều biến hóa đủ kiểu búi tóc cho hài tử, xinh xắn đáng yêu lại gọn gàng, Tam nhi, là mỗi ngày trôi qua lại càng thêm hoạt bát dễ thương.

Trong khi đó, Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc thế nhưng không cách nào ấm lên theo thời tiết, hai người vẫn như cũ duy trì lạnh nhạt.

Ôn Ngọc cũng không còn thường xuyên bày ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ như trước.

Như y đã nói, không muốn diễn kịch trước mặt Ngôn Vọng.

Thời gian này, Ôn Ngọc ngoại trừ những lúc ở cùng Tam nhi và đám động vật là có vẻ cởi mở chút, phần lớn thời gian còn lại chỉ im lặng không nói tiếng nào.

Bất quá vẫn có một điểm không thay đổi.

Chính là lúc vui hay không vui đều sẽ ăn nhiều hơn bình thường.

Ngôn Vọng mỗi ngày là nhìn khẩu vị của Ôn Ngọc mà phán đoán tâm tình của y.

Hai người thỉnh thoảng sẽ thảo luận chút chuyện trong triều, không thì nhờ chuyện của Ngôn Giác mà có thể nói với nhau thêm vài câu.

Từ sau sự việc Tam nhi bị bắt cóc, mỗi đêm Ngôn Vọng đều sẽ đặt hài tử nằm giữa hai người.

Chỉ khi làm vậy, Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc mới có thể yên tâm ngủ, mà những việc thân mật đã từng trong quá khứ, cũng sẽ không có tiếp tục phát sinh.

Cả hai âm thầm quan tâm lẫn nhau, nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Suy cho cùng, trong lòng hai người vẫn có rào cản không thể vượt qua.

Ngôn Vọng sợ Ôn Ngọc diễn giả làm thật, nương tựa hắn quá mức, hắn sợ tương lai nếu đại kế báo thù của mình không thành công, Ôn Ngọc sẽ bị kẹt ở giữa không thể lựa chọn...!

Mà Ôn Ngọc, rốt cục đã biết Tướng quân đối với y có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, giả giả thật thật cái loại này, Ôn Ngọc tổng cảm thấy không có gì thú vị.

Vậy y còn tiếp tục mưu cầu giấc mộng hư ảo đó làm gì?...!

Thế nên, Công chúa và Phò mã, vẫn tiếp tục duy trì giữ khoảng cách như thế.

Sống yên ổn dưỡng hài tử qua ngày.

Từ sau khi vào xuân, tam giáp của kì thi năm ngoái lần lượt được phong quan.

Tề Võ được phong chức Trung úy.

Ngày thường vẫn làm những việc trước kia từng làm qua, ở quân doanh giúp Ngôn Vọng huấn luyện tân binh, cũng theo Ngôn Vọng học hỏi đủ việc.

Hắn thích nghiên cứu vũ khí, thường xuyên chôn chân trong khố phòng mò mẫm mấy khẩu đại bác, lăn qua lộn lại vài canh giờ cũng không chịu đi ra.

Tề Võ vài năm gần đây quả thật có thu dưỡng một số cô nhi, lớn nhất là Lão Đại hắn nhặt được trên chiến trường, hiện tại đã gần mười tuổi, dáng người cũng cao lớn, có thể giúp Tề Võ làm chút chuyện đơn giản trong doanh trại.

Ngôn Vọng trước giờ vẫn luôn tán thưởng Tề Võ, thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi mà đã trải qua biết bao gian khổ, cũng rất có nhân nghĩa.

Chỉ là kể từ sau khi buổi tiệc rượu kia kết thúc, Tề Võ đã nói sẽ không đặt chân vào phủ Tướng quân của Ngôn Vọng nửa bước.

Nhà riêng của hắn đang được tu sửa, bất quá cho dù đã tu sửa xong, Tề Võ đại khái cũng sẽ không ở.

Người nọ lớn lên trong quân doanh, kêu hắn làm một lão gia sống an nhàn sung sướng, khẳng định là hắn làm không được.

Tề Võ được phong quan là chuyện vui, Ngôn Vọng nói cái gì mà muốn hắn đến phủ uống rượu mừng.

Cũng là muốn cảm tạ hắn ngày đó đã giúp đỡ phu thê bọn họ.

Tề Võ từ chối cả nửa ngày, liền tự cảm thấy bản thân hình như có chút làm kiêu, đoạn nghĩ chỉ cần mình đừng uống quá say để bị đánh thành đầu heo là được rồi.

Mà Tề Võ lớn từng này tuổi, trừ bỏ những lúc bị đả thương trên chiến trường ra chưa lần nào bị đánh thê thảm như vậy, cả nửa tháng trời cũng không dám ra khỏi cửa.

Nhưng mà suy cho cùng hắn vẫn chỉ là thiếu niên, đôi khi càng sợ hãi lại càng cảm thấy thú vị.

Vậy là Thám hoa Tề Võ của chúng ta, rốt cục mang theo tâm tình muốn gặp lại người đã đánh hắn ngày đó...!

Lần nữa bước chân vào phủ Tướng quân.

Hắn còn nhớ rõ, đôi mắt xanh biếc cùng một thân lụa trắng mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện....