Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 13: Hoa Hảo Nguyệt Viên Nhân Trường Cửu

*Hoa thắm, trăng tròn, người (gắn bó) dài lâu: Hay còn có ý tứ một nhà đoàn tụ hạnh phúc sum vầy.

———————————————————————————-

Hoàng đế ban cho Thừa tướng hơn hai mươi miếng ngọc bội Trường Nhạc với đủ loại hoa văn cùng màu sắc khác nhau.

Úy Nhất hướng Hoàng đế nói chuyện sưu thuế phía Nam, xong xuôi, cũng không thấy người nọ phản ứng với những gì y vừa bẩm báo.

"Ngươi xem thử ưng ý cái nào." Tư Đồ Kỳ sai thái giám Lý Hòa Thành đưa tới trước mặt Thừa tướng ba hộp gấm đừng toàn ngọc thạch.

Úy Nhất vừa nhìn thấy, trên mặt hoàn toàn không biểu tình, chỉ là có chút khó hiểu nhìn Tư Đồ Kỳ: "Hoàng thượng, đây là..."

"Lần trước trông thấy Thừa tướng có vẻ thích ngọc bội Trường Nhạc của Công chúa.

Trẫm liền phái người đến Trường Nhạc một chuyến, đem ngọc thô thu được mài thành các loại hình dáng.

Cho ngươi tùy ý chọn lựa."

Hoàng đế đợi chờ biểu tình vui vẻ của Thừa tướng.

Bất quá vẻ mặt y hình như càng lúc càng đông cứng.

"Thần, không cần những thứ này..." Úy Nhất vừa thấy những miếng ngọc bội với đủ loại hình dáng trước mặt, trong miệng bất giác cảm thấy thật chua xót.

Tư Đồ Kỳ quả nhiên không hiểu y.

Nhưng mà may mắn, trong lòng hắn vẫn còn có y.

Vẻ mặt Tư Đồ Kỳ cũng trở nên khó coi: "Ngày đó còn thấy ngươi thật thích, như thế nào hiện tại liền không thích.

Hay là để ta cho người làm thành một khối giống hệt của Ôn Ngọc?"

Bày ra một bộ dáng: Thừa tướng vẫn là người duy nhất dám không chút mừng rỡ cự tuyệt phần thưởng trẫm ban.

Úy Nhất biết rõ tính khí Tư Đồ Kỳ.

Thế nên cũng không có tiếp tục nói lời từ chối.

Y chọn một miếng ngọc bội màu đỏ tía có hoa văn hình rồng bay lượn, cầm lấy nắm trong lòng bàn tay.

Tuy rằng Tư Đồ Kỳ không thấy được vẻ mặt mà hắn mong muốn, nhưng may mắn Úy Nhất vẫn còn thu nhận.

Về phần những ngọc bội khác, Tư Đồ Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn tới, để mặc thái giám Lý Hòa Thành muốn làm gì tùy ý.

Chỉ là đáng thương thay những công nhân không quản ngày đêm đẩy nhanh tiến độ hoàn thành đống ngọc bội đó.

Mấy ngày sau, Hoàng đế như thường lệ mỗi tháng một lần để Thái tử Tư Đồ Ích diện kiến cấp hắn thỉnh an.

Lại để hắn phát hiện khối ngọc màu đỏ kia thế nhưng đang treo ở vạt áo của Thái tử.

Tư Đồ Kỳ thật hiếm thấy nhìn Thái tử hồi lâu, cuối cùng vẫn là cảm thấy không vừa mắt, đi đến trước mặt Thái tử, cầm ngọc bội lên nhìn nhìn trước sau.

Nhận thấy mặt trên có thêm một hàng chữ nhỏ, là nét chữ của Thừa tướng.

Vốn dĩ Úy Nhất từ nhỏ đã rất giỏi khắc chữ.

Hàng chữ thập phần tinh tế cùng trang nhã ---

"Hoa hảo nguyệt viên nhân trường cửu"

"Là Thừa tướng cho?" Hoàng đế hỏi nhũ mẫu của Thái tử.

"Nhất Nhất...Cho." Thái tử rúc đầu vào lòng nhũ mẫu, huơ huơ tay, thật dũng cảm muốn giành lại đồ vật Úy Nhất đã cho.

"..." Tư Đồ Kỳ vuốt khối ngọc bội ôn nhuận trên tay, cũng không nói gì.

"Hoa --- hảo...!Nguyệt --- viên...!Nhân --- trường cửu..." Thái tử đột nhiên bập bẹ nói một câu.

"Là y dạy ngươi nói?"

"Nhất Nhất, Nhất Nhất..." Thái tử vẫn chưa rành nói, nhưng là có thể thật rõ ràng nói ra một câu.

Tư Đồ Kỳ đem ngọc ném về cho Thái tử, để nhũ mẫu bế hài tử rời khỏi.

Để lại mình hắn ngồi ở trên ghế lớn, thật cao ngạo cũng thật cô đơn.

Tư Đồ Kỳ nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi đó hắn cùng Úy Nhất hình như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi...!

Tết Trung Thu một năm nọ.

Phụ hoàng tổ chức gia yến rất phô trương, cả hoàng cung đều hướng Phụ hoàng chúc phúc thập phần náo nhiệt.

Đêm đó, Lục hoàng tử không mấy nổi bật cùng thư đồng Úy Nhất của hắn, bí mật cải trang thành tiểu thái giám xuất cung.

Úy Nhất năm ấy là con trưởng của quan văn Úy Ngự Sử.

Bởi vì luôn sống ở ngoài cung, vậy nên đối với đường đi bên ngoài thập phần quen thuộc.

Úy Nhất dẫn theo hắn cũng không dám chạy lung tung, hai người vừa ra khỏi cửa cung đã thay đổi thường phục, tại một khách điếm trong kinh thành gọi một bàn thật nhiều thức ăn.

Ăn uống no nê, cả hai liền thuê thuyền hoa, chỉ có hai người, cùng tận hưởng mùi hương hoa quế nồng đậm, cùng nhâm nhi rượu hoa quế, cùng ngắm trăng trên bầu trời, cùng trôi nổi giữa lòng sông.

Mặt trăng đêm đó với Tư Đồ Kỳ, là đẹp nhất.

Lục hoàng tử cùng thư đồng đêm đó uống rất nhiều.

Nhưng hắn nhớ được, thiếu niên còn chưa rõ thế sự Úy Nhất ngày ấy, không biết từ lúc nào đã đem mặt y dán tại trên mặt hắn.

Trên mặt nóng bừng, cả hơi thở đều mang hương vị rượu hoa quế.

Úy Nhất hôn hắn.

Cẩn thận liếm môi hắn, đầu lưỡi thật nhẹ nhàng di chuyển, khiến hắn sửng sốt một hồi.

Lại rất nhanh đã bị Lục hoàng tử đẩy ra.

Úy Nhất đứng không vững ngã lăn ra đất.

"Úy Nhất, ngươi làm gì vậy hả?!" Lục hoàng tử có phần choáng váng.

Nhưng hắn thật rõ ràng bản thân là nam tử, mà Úy Nhất cũng vậy.

Thiếu niên bị đẩy ngã đỏ mặt, chật vật đứng dậy, có chút cô đơn giương mắt nhìn hắn, lại nhìn vầng trăng sáng trên trời, đôi mắt trong veo nhẹ nhàng nói một câu: "Hoa hảo, nguyệt viên, nhân trường cửu..."

Lập tức quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu: "Thỉnh Lục hoàng tử tha thứ cho Úy Nhất lỗ mãng.

Úy Nhất nguyện cả đời này vì Hoàng tử làm trâu làm ngựa, vạn lần chết cũng không từ."

"..."

Thật giống như đêm đó Tư Đồ Kỳ còn nói rất nhiều lời khó nghe, cuối cùng mất hứng mà trở về.

Thật giống như từ đó về sau, Úy Nhất cũng không có lần nữa làm chuyện gì vượt quá phép tắc.

Mà tình cảm bằng hữu vô tư đơn thuần giữa cả hai, tựa hồ tại đêm đó đã kết thúc mãi mãi.

Mà về sau Tư Đồ Kỳ cũng trở nên thật xa lánh Úy Nhất, thư đồng bên cạnh cũng đổi thành một người khác.

Nhưng là Úy Nhất vẫn lặng lẽ theo sau bước chân hắn.

Vài năm trôi qua, khi cuộc chiến tranh giành ngôi vị đẫm máu bắt đầu, Úy Nhất chính thức thực hiện lời hứa trong đêm hoa hảo nguyệt viên kia.

Úy Nhất giết lão sư của mình, giết tỷ phu của mình.

Nhiều lần ngay cả tính mạng của bản thân cũng muốn đánh đổi, may mắn đến cuối cùng vẫn là hảo hảo đứng bên cạnh Tư Đồ Kỳ, trở thành Thừa tướng của hắn.

Chỉ là người nọ ở trước mặt hắn vẫn luôn cúi đầu, mà cặp mắt kia, giống như cũng không còn nhìn thẳng vào hắn như trước.

Chuyện xảy ra đêm trăng tròn năm mười sáu tuổi ấy, người đã trở thành Hoàng đế, cũng từng là Lục hoàng tử, đã thật lâu không có nghĩ tới.

Nếu không phải những chữ trên ngọc bội kia, Tư Đồ Kỳ thật sự quên mất, hắn cùng Úy Nhất còn có một lần gút mắt.

Chính là mấy năm nay, người vẫn luôn thủy chung đứng tại bên cạnh hắn, giống như trừ bỏ Úy Nhất cũng sẽ không có ai khác...!Từ lâu đã quen thuộc khí tức của người nọ, cũng quen với hình ảnh người nọ luôn cúi đầu đứng ở trước mặt nghe hắn nói, vì hắn làm việc, lại cúi đầu bẩm báo kết quả với hắn.

Úy Nhân thoạt nhìn thật gầy yếu, thân thủ không tốt, động một tí liền đổ bệnh...Lại trông có vẻ như không chuyện gì mà y không xử lý được...Suốt mười năm qua, hắn đều là Úy Nhất vạn năng, là Úy Thừa tướng của Tư Đồ Kỳ.

"Bệ hạ, Úy Thừa tướng đang đợi ở bên ngoài." Lý Hòa Thành nhẹ nhàng nhắc nhở Hoàng đế đã qua nửa canh giờ thủy chung không có động đậy.

"Để y vào, các ngươi đều lui ra."

....!

"Úy Nhất." Tư Đồ Kỳ đã thật lâu không gọi y như vậy.

"Có hạ thần." Úy Nhất cúi đầu, nhìn mặt đất.

"Hoa hảo, nguyệt viên, nhân trường cửu..." Tư Đồ Kỳ khóe miệng mang theo ý cười nhấn mạnh từng chữ, trên mặt cũng lạnh đi vài phần: "Thừa tướng thật to gan, dám lấy ngọc bội trẫm ban tùy tiện đem cho Thái tử.

Thế nào, lại còn khắc lên ngọc bội chuyện hoang đường ngươi làm mười năm về trước, là muốn nhắc nhở trẫm, hay là nhắc nhở chính bản thân ngươi?" Tư Đồ Kỳ rõ ràng cố ý khơi chuyện.

Quả nhiên.

Úy Nhất ngay lập tức khụy xuống hai gối, thở hắt một tiếng, thật sự khiến tâm tư Tư Đồ Kỳ chùng xuống.

"Thần lĩnh tội."

"Lĩnh tội.

Ngươi, có tội gì?"

"..." Úy Nhất không nói, chỉ quỳ.

Tiết trời tháng ba, mặt đất thập phần lạnh lẽo.

Thư phòng của Hoàng đế trang bị rất nhiều lò than sưởi ấm, bất quá khí lạnh vẫn gắt gao từ hai chân thấu vào tận xương tủy.

Có lẽ trên người vốn đã lạnh sẵn từ lâu, mà cái lạnh như băng tuyết kia không phải từ đầu gối truyền đến, hay nói chính xác hơn là từ nơi lồng ngực tỏa ra.

Trong lòng Úy Nhất, bao năm qua vẫn chờ mong, có một ngày, Tư Đồ Kỳ sẽ ban chết cho y.

Y là thật thích nam nhân cao cao tại thượng lãnh huyết vô tình này.

Từ nhỏ liền thích.

Dẫu cho mười năm, hay hai mươi năm.

Lần đầu gặp gỡ cũng chỉ mới năm sáu tuổi, Úy Nhất là tận mắt chứng kiến một thiếu niên ngây thơ, bởi vì quyền lực liền biến thành một nam nhân không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Vốn nghĩ Tư Đồ Kỳ đơn thuần của trước đây sẽ có thể chấp nhận loại tình yêu dị dạng của mình, nhưng là vẫn bị cự tuyệt.

Mà càng về sau, Úy Nhất càng hiểu rõ, phần tình cảm này ngay từ đầu liền đã không thể chấp nhận được.

Đêm hoa hảo nguyệt viên nhân trường cửu kia, một tiếng quát lớn của Tư Đồ Kỳ, một lần đẩy ra đó, thật giống như hết thảy mộng đẹp thời niên thiếu đều tan nát.

Có thể theo sau Tư Đồ Kỳ đến ngày hôm nay, Úy Nhất tự mình cảm thấy là kỳ tích.

Hiện tại thể xác cùng tinh thần thật mệt mỏi, tiếp tục bồi người này cũng chỉ vì đã sớm thành thói quen mà thôi.

Hơn nữa người này âm tình bất định.

Có thể ở cạnh bồi hắn nhiều năm mà vẫn giữ được mạng sống, đã là một kỳ công...!Trong lòng y không còn gì tiếc nuối.

"Thần chỉ cầu Hoàng thượng xem xét một nhà tam đại trung thần của thần, có thể tìm một gia đình tốt cho tiểu muội Úy Trường Thanh." Úy Nhất bình tĩnh trở lại.

Tư Đồ Kỳ từng đáp ứng qua tuyệt đối sẽ không làm khó người nhà của y.

Hiện tại vướng bận duy nhất của Úy Nhất cũng chỉ có tiểu muội đã đến tuổi trưởng thành.

"Ngày mai trẫm liền lập nàng làm phi, thế nào?" Tư Đồ Kỳ đi đến bên cạnh Úy Nhất, ngồi xổm xuống.

Nhìn thẳng vào người đang quỳ trên mặt đất.

"..." Người kia quả nhiên run rẩy.

...!

"Đứng lên đi.

Trẫm chỉ là tùy tiện nói." Tư Đồ Kỳ biết mấy năm trở lại đây thân thể Úy Nhất không tốt, dù nóng hay lạnh đều có thể sẽ trở bệnh vài ngày.

Trong lòng nghĩ ngợi liền thấy không được thoải mái: "Lần tới trẫm ban cho của ngươi đồ vật gì, cũng không được tùy tiện tặng cho người khác.

Kể cả có là Thái tử đi chăng nữa.

Hiểu không?"

Úy Nhất đang nghĩ Tư Đồ Kỳ thật sự muốn nạp tiểu muội y làm phi tần, vừa muốn tạ ơn, lại nghe Tư Đồ Kỳ thay đổi chủ đề, như thể biến thành một người khác, cũng trở nên nhu hòa hơn hẳn.

"Thần tuân chỉ." Úy Nhất ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy Hoàng đế vẫn còn ở trước mặt y.

Cũng không dám lập tức đứng lên.

Tư Đồ Kỳ không còn cách nào khác, đành đưa tay đem người kéo đứng lên.

"Buổi tối ở lại bồi trẫm uống rượu đi.

Hoa hảo nguyệt viên nhân trường cửu.

Hôm nay mười lăm, hoa nghênh xuân đã nở từ lúc nào.

Cũng coi như là đáng thưởng thức..."

Vẻ mặt Tư Đồ Kỳ bình thản như không.

Tựa hồ rất tận hưởng cảm giác trêu cợt Úy Nhất vừa rồi.

"Thời điểm lâm triều ngươi có đưa ra đề cử cho vị trí Thái phó, trẫm cảm thấy có vài người rất không ổn, không cần đặc biệt quan tâm đến gia thế, trẫm là cần người có năng lực thật sự, có thể làm được việc cho trẫm." Tư Đồ Kỳ đột nhiên bắt đầu nói chính sự.

Hai người lại biến thành bộ dáng quân thần như thường lệ.

"Thần hiểu rõ." Úy Nhất xem ra vẫn chưa hoàn hồn.

Tư Đồ Kỳ bất thình lình triệu kiến hắn, vừa bắt đầu liền nói chuyện ngọc bội kia, như thế nào hiện tại lại chuyển sang quốc sự, trong đầu y không khỏi ong ong một trận...: "Hồi bẩm bệ hạ, Vương Hoàng hậu tấn thiên cũng đã lâu, đại thần trong triều thỉnh cầu Hoàng đế lấy giang sơn xã tắc làm trọng, mở cuộc tuyển tú, ra sức vì hoàng gia duy trì nòi giống."

"Là kẻ nào dám ở sau lưng trẫm nói năng huyên thuyên? Đã cấm không được nhắc tới chuyện nạp phi, lại ngoan cố để ngươi đến truyền lời?" Tư Đồ Kỳ hiển nhiên không vui: "Thừa tướng đi chuyển lời lại với những tên đại thần thích kiểm soát trẫm, trẫm hiện tại đã có Thái tử, nếu có một ngày Thái tử bỗng trở nên ngốc nghếch, hay là Thái tử không cẩn thận xảy ra sơ xuất không thể kế thừa đại nghiệp, vậy liền đem cả nhà chúng chôn thây cùng giang sơn Hòa Thanh này..."

...!

"Thần --- tuân chỉ.".