Đức Phi bị Cảnh đế quở mắng, cuối cùng thì khôi phục lại bình thường một chút. Cũng nghiêm khắc bắt đầu điều tra lại sự kiện lần này, ngay cả Tịch Nguyệt không để ý đến chuyện bên ngoài, cũng biết kết quả điều tra này.

Quả nhiên, Trần Vũ Lan bị đẩy ra ngoài. Có một số việc là tất yếu, nếu như nói về gia thế thì nàng ta không mấy hiển hách, tính tình bình thường.

Có thể là vừa mới bắt đầu còn giả vờ giả vịt, làm cho người ta cảm thấy dịu dàng điềm tĩnh. Nhưng cùng với lần lượt thử thách từng sự kiện, cũng hoặc là cho dù ngừng lại thuốc kia cũng có rất nhiều tác dụng phụ.

Hiện nay nàng ta lại hoàn toàn khác biệt với lúc mới vừa vào cung.

Đức Phi tìm được hung thủ, dĩ nhiên là hận đến cắn răng nghiến lợi. Nhưng Trần Vũ Lan khăng khăng là mình cũng không phải cố ý, hơn nữa cũng không có làm chuyện hãm hại Đức Phi.

Phi tần khác đều cúi đầu chờ ở nơi đó, có kẻ xem cuộc vui, có người lo lắng, cũng có người không sao cả.

Thái hậu nhìn mấy người nhao nhao thành một đoàn, phiền lòng để ly trà trong tay xuống.

Giọng điệu không vui quát bảo ngưng lại: “Đủ rồi, một đám các ngươi nhìn lại bản thân xem, đều giống như thứ gì. Thêm bôi nhọ người nhã nhặn.”

Nếu như theo ý của bản thân Đức Phi, là hận không thể bắt được Trần Vũ Lan trước tiên sẽ hành hạ người tới chết. Nhưng mà làm gì được khi lần này vốn không phải là một mình nàng điều tra, vả lại nàng là người hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này.

Đức Phi cũng oan ức tủi thân quỳ xuống: “Thái hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho thần thiếp, mấy ngày nay, thần thiếp bị biết bao chỉ trích. Hôm nay cuối cùng đã có thể rửa sạch trong sạch của thần thiếp rồi.”

Trần Vũ Lan cũng là bộ dáng điềm đạm đáng yêu: “Thái hậu nương nương, thần thiếp cũng không phải là cố ý, trang ## bubble về phần hãm hại Đức Phi thì không thể nào lên tiếng. Cũng xin thái hậu nương nương trả lại trong sạch cho thần thiếp.”

Hai người này diễn xuất một hồi như vậy, chọc cho Thái hậu vô cùng không thích.

“Được rồi. Trần Thải Nữ ngươi nói lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói ngươi không có hãm hại, vậy tại sao người ta lại vu oan đến trên người ngươi?”

Dựa theo Trần Vũ Lan tự mình nói rõ, ngày đó sau khi hai người bị phạt quỳ, nàng không cam lòng, lại muốn đi tìm Bạch Tiểu Điệp xúi quẩy, ai biết Bạch Tiểu Điệp lại có chút triệu chứng bị cảm nắng. Một mình nàng ta nằm trên ghế trúc nhỏ hóng mát ở thiên viện, hai người một lời không hợp thì lại bắt đầu cãi nhau. Sau đó Trần Vũ Lan nghĩ đến mình bị nàng ta hại chết đứa bé, vô cùng tức giận nên ghìm nàng ta đến chết. Sau lại lo lắng bị người phát hiện mình khó thoát liên quan, thì bèn nhanh chóng ngụy trang hiện trường, sau đó rời đi.

Nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn biện bạch, mình cũng không có hãm hại Đức Phi, về phần cung nữ tự nói là Đức Phi sai khiến, thì nàng cũng hoàn toàn không quen biết.

Mà Đức Phi cũng quỳ ở nơi đó thì suy nghĩ khác. Có thể là người khác không tin lý do thoái thác của Trần Vũ Lan, nhưng mà bản thân Đức Phi thì lại tin tưởng. Cho dù là Trần Vũ Lan muốn hãm hại nàng, cũng phải có lý do, nhưng mà nàng vẫn biết là không hề có lý do này.

Nếu như nói muốn tiến hành hãm hại nhằm vào một người trong hậu cung này, có thể là rất nhiều người, nhưng không phải là nàng.

Nhất định là có người cũng sắp đặt người ở chỗ của Bạch Tiểu Điệp, cho nên đã phát hiện nàng ta chết đầu tiên, sau đó lại mượn chuyện này để hãm hại nàng.

Kể từ đó, cho dù là chuyện âm mưu đã bại lộ, như vậy thì cũng có thể đẩy tất cả tới trên người Trần Vũ Lan, một chiêu này, không thể nói là không chu toàn. Nhưng mà, người này rốt cuộc là người nào?

Hôm nay nàng chỉ có thể như thế, nếu không, thế nào cũng không thể làm sáng tỏ chuyện này. Thái hậu và hoàng thượng muốn kết quả, thì nàng phải đao chặt đay rối. Nhưng nàng cũng cần phải điều tra ra người chân chính muốn hại nàng kia.

Nghĩ đến nàng đã xét hỏi tất cả thị nữ trong cung Bạch Tiểu Điệp, cũng không có kết quả, năng lực của người này tuyệt đối không đơn giản.

Quá nhiều người khả nghi.

“Các ngươi đó, bảo ai gia nói gì với các ngươi mới được đây. Năm lần bảy lượt gây chuyện là muốn rét lạnh lòng hoàng thượng sao. Trần Thải Nữ, ngươi cũng đừng đẩy trách nhiệm cảm thấy uất ức. Nếu nhân chứng vật chứng đều có vậy thì ngươi phải đi lãnh cung làm bạn với Liên Tú Vân đi.”

Thái hậu cũng không muốn nhiều lời. Chỉ có một câu như vậy thì chính là tiếng khóc thảm thiết của Trần Vũ Lan.

Thật ra thì mọi người nơi này đều hiểu, lúc này không muốn mạng nàng, đã là Thái hậu nhân từ rồi.

Từ khi Thái hậu lớn tuổi tin Phật, thì nhân từ hơn nhiều, rất ít sát sinh.

Có lẽ bản thân Trần Vũ Lan cũng hiểu điểm này, cho nên cho dù là kêu gào không ngừng, nhưng lại cũng không có gây sự quá đáng.

Một màn kịch nháo đến đây hạ màn kết thúc.

Tịch Nguyệt vẫn thờ ơ đứng nơi đó quan sát, cho dù người khác nghĩ như thế nào thì nàng cũng có ý nghĩ của mình. Bạch Tiểu Điệp này do Trần Vũ Lan giết có lẽ không phải là giả, nhưng mà, chuyện nhất định sẽ không đơn giản giống như Trần Vũ Lan nói vậy, tại sao nàng ta đến tẩm cung Bạch Tiểu Điệp mà không mang theo cung nữ, lúc nàng ta đi vào tại sao lại không có ai trông thấy.

Từng việc từng việc tất nhiên không phải hời hợt như nàng miêu tả vậy, thậm chí là trước khi hai người ồn ào bị phạt quỳ, xem ra đã giống như một cái bẫy.

Trong ván này, rốt cuộc ai là người được lợi ích?

Tịch Nguyệt xem kỹ người được chọn có khả năng này, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Tề phi, chẳng qua tính tình cuả nàng cẩn thận, chỉ liếc mắt một cái lại dời ánh mắt đi, lại cúi thấp đầu xuống, người có khả năng là Tề phi.

Qua một đời khắc sâu kinh nghiệm khiến Tịch Nguyệt hiểu, hạng người càng nhìn như rộng lượng bo bo giữ mình, lại là thiện lương dịu dàng, càng có thể là một đóa hoa Bách Hợp có chứa kịch độc.

Tề phi, nàng ta thật quá tốt, mà chuyện này rối rắm cùng nhau, cũng quá trùng hợp.

Với tư cách là biểu tỷ của Trần Vũ Lan, tự nhiên cũng có không ít người đặt ánh mắt lên trên người Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng nếu như nói Thẩm Tịch Nguyệt có dính dấp với Trần Vũ Lan, mọi người lại hơi cảm thấy không thể tin được, dù sao, từ lúc vừa vào cung hai người này chính là xích mích đến cùng.

Nghĩ đến cũng đúng, hoàng thượng của triều này cũng chính là lần đầu tiên tuyển tú sau khi lên ngôi, hậu cung cũng không sung túc.

Nhớ đến tiền triều cũng có không ít cô gái thế gia vọng tộc đều là tỷ muội cùng hầu hạ vua, giống với Bạch Du Nhiên và Bạch Tiểu Điệp ở triều này vậy.

Nhưng sau đó, nào có thật lòng đối đãi, còn không phải phản bội lẫn nhau, ngay cả Thái hậu thật cao thượng hôm nay, không phải cũng có tin đồn nhảm hại em gái ruột của mình sao?

Dĩ nhiên, lời này đều là để thật sâu trong lòng, tuyệt đối không dám nhiều lời.

Từ biệt mọi người, Tịch Nguyệt dẫn theo tỳ nữ trở lại Thính Vũ Các.

Cẩm Tâm ra đón: “Chủ tử thật là nóng phải không? Nô tỳ đã sai người chuyển xích đu đến chỗ dưới tàng cây rồi.”

Thời tiết nóng bức này, trong nhà thật đúng là không thoải mái bằng ở dưới tàng cây này.

Trở về phòng để thay đổi quần áo thoải mái, Tịch Nguyệt nằm trên ghế xích đu, tình cờ có một cơn gió nhẹ lướt qua, ngược lại liền thoải mái.

Bóng cây cách đó không xa, Thúy Văn cẩn thận chăm sóc hoa trồng trân quý trong tay.

Tịch Nguyệt nhìn nàng ta đã mồ hôi cả người, dặn dò: “Thúy Văn, trời này rất nóng, ngươi đừng ở dưới ánh nắng chói chang này, cẩn thận trúng nắng. Cái này không cần cắt sửa vội, ngươi tới đây, 0di33xn0dafnl330fys0doon chúng ta cũng tán gẫu chuyện trò.”

Mấy đại cung nữ không có chuyện gì quan trọng, cũng ngồi dưới bóng cây, ngược lại rất dễ chịu.

Thúy Văn ngây thơ cười, cám ơn chủ tử, thu lại công cụ.

“Trong cung này thoáng cái đã ít đi hai người rồi.” Bạch Tiểu Điệp, Trần Vũ Lan, đều là cùng nhau vào cung tuyển tú với nàng. Tịch Nguyệt làm như cảm khái nói. Chỉ là trong lời nói ngược lại cũng không thấy thương tiếc.

Nàng sẽ không lạm dụng lòng đồng tình đối với kẻ địch của mình, lòng dạ nàng có chút mềm, cho dù là sống lại cũng không có ra tay nhằm vào bọn họ, nhưng họ vẫn vì những ý định ác độc kia của mình mà tính kế lẫn nhau như cũ, kết quả rơi vào kết cục như vậy.

Chỉ là Bạch Tiểu Điệp chết rồi, cho dù là chết như thế nào, Tịch Nguyệt cũng cảm thấy không hiểu sao tâm tình lại thoải mái.

Có phải đời này sẽ không giống như đời trước, cho nên, nếu như nàng sống lại, như vậy thì tất nhiên chuyện sẽ rẽ sang phía khác hay không?

“Tuổi của ca ca cũng không nhỏ, cũng không biết trong nhà có nhìn giúp chọn người thích hợp cho huynh ấy hay không?” Tịch Nguyệt tự lẩm bẩm.

Tính chất nhảy vượt giữa hai câu này cũng khá lớn.

“Chủ tử cũng nhớ nhà à?” Đào Nhi khá to gan, lại trực tiếp hỏi lên.

Tịch Nguyệt cũng không che giấu, gật đầu, mấy người cũng im ắng lại.

Rất lâu, Hạnh Nhi cảm khái trước: “Ta cũng không có người thân, không biết có một cái nhà là cảm giác gì.”

“Thẩm đại gia là người như thế nào ạ?” Quả Nhi hiếm khi đặt câu hỏi.

Nếu Quả Nhi là người của Cảnh Đế, như vậy Tịch Nguyệt mới sẽ không cảm thấy lời này của nàng là không có cố gắng.

Tịch Nguyệt cười: “Nhà chúng ta, Thẩm đại gia đều là gọi cha ta.”

Mấy người cười ầm lên một hồi.

“Ca ca à! Đơn thuần nhiệt tình, lòng dạ rất tốt. Mọi việc cũng là đắn đo nghĩ tới chỗ tốt, không có lòng cầu tiến quá lớn gì. A, thật ra thì, ca ca cũng không thích hợp vào triều làm quan, ngược lại thật ra ta cảm thấy, người như huynh ấy, thích hợp với cuộc sống nhàn vân dã hạc (nhàn rỗi tự do thoải mái).”

Đào Nhi không hiểu: “Nhưng mà, hiện nay muốn trở nên nổi bật, không phải đều muốn vào triều làm quan sao, người xem nhà nghèo khổ kia, nếu như có người tiến bộ chút trên nghiệp học, chính là muốn có thể ra làm quan.”

Tịch Nguyệt lắc đầu: “Chuyện này chỉ có thể nói, *d&d#[email protected]^d ai có chí nấy. Có lẽ người Thẩm gia chúng ta thật sự là không có lòng cầu tiến thôi. Chẳng thế thì cũng sẽ không từ đại gia tiền triều đi từng bước một đến địa vị hôm nay.”

Lời này ngược lại là lời nói thật.

Ngồi dựa vào chỗ bên ngoài Thúy Văn ít nói chuyện nhất, rất chất phát, nhưng mà lúc này ngược lại mở miệng: “Có lẽ, nhàn vân dã hạc cũng có vui vẻ của nhàn vân dã hạc. Ta chính là muốn sau khi xuất cung thì sẽ du lịch khắp nơi.”

Rất ít khi nghe nàng nói những thứ này, mọi người đều nhìn nàng, nàng có chút ngượng ngùng cười.

“Thúy Văn, ngươi còn mấy năm ở trong cung?” Cẩm Tâm hỏi.

Thúy Văn mỉm cười: “Tám năm, ta còn tám năm.”

Đào Nhi bĩu môi: “Tám năm, thật là xa xôi, thật ra là ngươi nghĩ thoáng.”

Thúy Văn gật đầu, nói đương nhiên: “Chỉ là ngẫm lại thì tám năm cũng không phải là thoáng một cái đã qua sao? Đúng lúc ta cũng cần phải tích luỹ bạc. Cho nên tính toán, tám năm thật đúng là không dài.”

Có thể là lời nói thật thà của nàng mà mấy người cũng cười ngặt nghẽo.

“Vậy các ngươi thì sao, có từng nghĩ tới xuất cung?” Tịch Nguyệt hỏi mấy đại cung nữ khác.

Đều là lắc đầu, từ nhỏ đã bị đưa vào cung như họ bình thường cũng không nghĩ tới xuất cung. Họ đã quen cuộc sống như vậy, để các nàng xuất cung, ngược lại là họ không sống nổi.

Rất nhiều người cũng không hy vọng thay đổi hiện trạng.

“Ta cũng không muốn. Cũng không phải là tham lam hâm mộ một phòng vinh hoa này. Chỉ là, nếu như có thể, ta nhất định muốn một đời cũng theo bên cạnh hoàng thượng. Đạp lên mỗi dấu chân mà hắn đi qua, uống trà hắn thích, mặc y phục hắn thích, làm hắn vui lòng. Cả đời này của con người có một người để cho ngươi thích như thế là không dễ biết bao. Ta muốn quý trọng mỗi một ngày bên cạnh hắn, mà không phải rất lâu về sau tinh thần lại âm thầm đau thương. Hối tiếc không kịp.”