Editor: trang bubble ^^ 

Lần đầu tiên sau khi Cảnh đế xong không hề rời đi, ngược lại sai người chuẩn bị nước, hai người cùng nhau tắm rửa, sau khi Lai Hỉ mang thuốc mỡ tới thì tự mình bôi thuốc cho nàng, tình cảm dịu dàng như vậy khiến trong lòng Tịch Nguyệt thật là khó hiểu.

Nếu như là người bình thường, lúc này sợ là sẽ cảm động đến rơi nước mắt, từ đó trái tim hoàn toàn sa vào, chỉ là nàng đã sớm lãnh tâm lãnh tình (tình cảm lạnh lẽo) đối với người đàn ông này.

Lệnh người chuẩn bị chút thức ăn nhẹ, Cảnh đế không hiểu: "Nàng chỉ cho trẫm ăn cái này?"

Tịch Nguyệt không còn hơi sức ngồi bên cạnh, giải thích tỉ mỉ: "Hoàng thượng, thần thiếp biết được, tối hôm nay dùng bữa, vẫn là dễ tiêu mới tốt với thân thể."

Lời này của nàng sao Hoàng đế lại không biết, nhưng mà hắn vẫn cười như không cười: "Sao? Sách thuốc này của nàng cuối cùng đã nhìn ra vì sao như thế rồi hả?"

Tịch Nguyệt đảo trắng mắt: "Hoàng thượng luôn giễu cợt người ta như vậy."

"Ngược lại trẫm cảm thấy trong nàng vui mừng kia đấy."

Tịch Nguyệt bực mình một hồi, cúi đầu mạnh mẽ bới cơm. Không tao nhã như trước kia.

Cảnh đế thấy thế thì tươi cười đầy mặt.

Tịch Nguyệt cũng không ngẩng đầu, cũng không biết, cho dù hoàng thượng tươi cười đầy mặt, nhưng trong mắt lại nhiều hơn một phần xem kỹ.

Không hiểu là tại sao, Cảnh đế luôn cảm thấy, mới vừa rồi nhìn Tịch Nguyệt ở chung với người thân cũng không giống như trước kia, ngay cả là vì vui mừng gặp người thân, nhưng cảm giác kia lại cho hắn cảm thấy khác biệt với trước kia, hắn là một người đặc biệt nhạy cảm, đối với nàng, có lẽ là xem lại kỹ hơn.  

Nếu như đơn thuần vô hại như vậy, thỉnh thoảng lại có vẻ mặt như hồ ly làm mặt nạ, vậy dáng vẻ chân thật nàng là như thế nào.

Hình như là Cảnh đế đã cảm thấy một loại hơi thở bị khiêu chiến.

Hắn đã dò xét rõ ràng, Nghiêm Liệt lén lút đi Thẩm gia mộ địa (nghĩa địa) thăm người, chính là mẹ ruột Thẩm Tịch Nguyệt, Nhạc Khuynh Thành coi như là vang danh Kinh Thành năm đó. Ngay cả Tống trắc phi kia đã là một người chết, cái gì cũng không thể nói, nhưng chỉ cần tra xét lẫn nhau, vẫn có dấu vết để lại.

Nghiêm Liệt lại thích Nhạc Khuynh Thành lớn hơn hắn bảy tuổi?

Thật là một người thú vị.

Chỉ là năm đó với danh tiếng của Nhạc Khuynh Thành, làm sao có thể gả cho Thẩm đại nhân không hề xuất sắc?

Đây cũng là một chuyện lạ.

Lại nghĩ đến một người khác, Cảnh đế mỉm cười. Tình cảm này, thật sự khiến cho người ta si mê như thế? Si mê đến quên bổn phận của mình.

"Nguyệt nhi không có việc gì cũng đừng nên luôn buồn bực trong phòng, rảnh rỗi đến các cung tán gẫu cũng không tệ."

Tịch Nguyệt chủ yêú trừ Tuệ Từ cung của Thái hậu, thì sẽ không đi lại cửa khác trong cung, hôm trước bởi vì Huệ phi dẫn Nghiêm Vũ ra ngoài đi dạo, sau đó trở lại hắn liền phát sốt lên, lúc này thái hậu cũng không có thời gian xã giao với họ, mấy ngày nay cũng ra lệnh cưỡng chế không được đi thỉnh an.

Kể từ đó, Tịch Nguyệt lại an tâm làm tổ trong phòng.

Tịch Nguyệt ngẩng đầu: "Thiếp không thích."

Loại thẳng thắn này cũng khiến Cảnh đế híp híp mắt, thật ra thì Tịch Nguyệt nắm giữ đúng mực vô cùng tốt, lúc đầu nàng cũng không tùy ý như hiện nay vậy, giống như qua thời gian lâu dài, nàng thật sự xem hắn trở thành "Người mình" rồi, cả người cũng trở nên tùy ý, cũng dám làm các loại mờ ám trợn trắng mắt ở trước mặt hắn, giờ đây thì cũng nói thẳng mọi việc.

"Không phải nàng thích cùng nhau tán gẫu việc nhà với các nàng ấy?"

Tịch Nguyệt gật đầu, ngược lại dáng vẻ thành thật: "Không thích lắm, họ cũng không phải thật sự yêu thích thiếp, thiếp cũng không làm sao thấy rất thích họ hơn, cần gì đi tìm xui xẻo chứ. Hoàng thượng cũng biết thiếp, mồm miệng bộc tuệch, chọc cho tích tụ trong lòng người khác cũng không tốt lắm."

Cảnh đế chỉ chỉ đầu nhỏ của nàng, bật cười: "Lại nói những thứ này trước mặt trẫm, ngược lại nàng dám."

Nàng cãi chày cãi cối: "Làm sao không dám? Người cũng không phải là người ngoài."

Nghe lời ấy của nàng, Cảnh đế lại híp híp mắt, làm như suy xét tỉ mỉ lời nàng nói.

Thấy hắn không nói tiếp, Tịch Nguyệt cười trêu đùa: "Thế nào, chẳng lẽ hoàng thượng cảm thấy mình là người ngoài?"

"Chỉ toàn nói bậy, những lời này chớ để bên ngoài nhiều lời." Một bộ dáng toàn tâm toàn ý vì tốt cho nàng, Tịch Nguyệt ngược lại xì mũi coi thường, nếu như hoàng thượng người cũng không so những thứ này, sao người khác lại dám nhiều lời.

Không thể không nói, lúc ngươi có thành kiến đối với một người, cho dù hắn làm cái gì, đều cảm thấy là dối trá làm bộ.

Bĩu môi sẳng giọng: "Thiếp nào dám chứ, trừ hoàng thượng, thiếp mới sẽ không nói những thứ này với người khác."

Cảnh đế cười, chỉ là nụ cười không đến đáy mắt, không biết được tại sao, hắn có cảm giác, từng tiếng cười từng vẻ giận dữ của nàng đều giống như đã luyện tập diễn qua, không giống lúc tha thiết với người nhà ở cửa cung.

Hay là nói, đây vốn là khác biệt với tướng công và người thân?

Hắn cũng không khẳng định, nhưng mà hắn là người quá nhạy cảm, suy nghĩ cũng nhiều, thật ra thì vừa nghĩ lại, dù là nàng giả bộ đơn thuần vô hại, nhưng cũng chỉ là vì đạt được cưng chiều * của hắn, về phần tính kế hắn, cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ không.

Gia tộc Thẩm gia như vậy, không cần thiết làm như vậy. Nếu nói là cấu kết với Nghiêm Liệt, thì Cảnh đế cười nhạt, tuyệt đối không có khả năng này, không có nam nhân lại chịu được người khác ngấp nghé đối với thê tử mình, cho dù là thê tử đã chết rồi.

Nghĩ thông suốt tất cả, ngược lại Cảnh đế quan sát cô gái nhỏ trước mắt lần nữa.

Trên mặt khẽ hiện ra ý cười. Cho dù như thế nào, nếu như bản tính nàng chính là như thế, nàng cũng chỉ là con rối nhỏ nhiều thú vị thôi. Nếu như không phải, vậy lại là một cái bảo tồn thú vị, có thể ngay từ đầu đã giấu diếm được hắn, cũng không phải là một tiểu nha đầu đơn thuần.

Cũng mặc kệ là như thế nào, đều là một chuyện làm cho người ta cảm thấy thú vị đúng không?

Nếu như Tịch Nguyệt biết lần này trong lòng Cảnh đế phập phồng, sợ là kinh ngạc hơn nhiều ngoài chữ xì.

Xong, Cảnh đế cũng không giữ lại ý định qua đêm, dùng xong bữa tối rồi thì đứng dậy rời đi, Tịch Nguyệt đứng lẳng lặng ở cửa, nhìn bóng dáng hắn, mắt cũng không dời đi một chút, làm như cực kỳ quyến luyến, duy chỉ có trong lòng bản thân Tịch Nguyệt biết, dường như có chỗ nào khiến hắn nghi ngờ rồi. 

Đây, không phải là một điềm báo tốt.

Sống lại một đời, nàng thích loại cảm giác nắm giữ mọi việc đó chứ không phải hơi thấp thỏm như hôm nay.

Quả thật, nàng sẽ không làm hại hoàng thượng, nhưng trong lòng nàng cũng không phải là không oán hận với người đàn ông này.

Hắn gián tiếp hại chết con nàng, cũng tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội là cả nhà Thẩm gia nàng. Tất cả đều là hắn làm, trong này dù có rất nhiều đúng sai luẩn quẩn ngoằn ngoèo, dieenddafnleequysddoon  nhưng hắn lại là người thật sự hại người cả nhà của nàng, kiếp này vì tránh cho tất cả lặp lại nàng vào cung, mỗi ngày cười tươi như hoa với hắn, nhưng trong lòng thê lương ra sao thì cũng không ai biết được.

Nếu như có thể, nếu như có thể, nàng thật sự rất muốn đâm dao găm sắc bén vào trái tim những người này, nhưng nàng biết, tất cả đều là không thể.

Điều chỉnh suy nghĩ của mình, Tịch Nguyệt thoáng nở ra một nụ cười như hoa.

Làm gì phải nghĩ ngợi lung tung chứ?

Nắm bắt lúc này mới là sáng suốt, không phải sao?

Nếu như mọi chuyện cũng y chang không khác, vậy sao nàng sống có thể lại? Ý nghĩa nàng sống lại một đời lại ở đâu?

Ngay cả Lâm thị cũng hiểu, làm người, phải biết đúng mực, phải biết đủ, nàng chết mà sống lại, nên hiểu những đạo lý này.

Mình không phải là đã sớm tự nói với bản thân rồi sao?

Đừng nên rối rắm, nắm bắt lúc này.

Nàng biết trước việc đã qua, tuy nhiên đó cũng không phải là vạn năng, cũng không phải là nắm giữ mọi chuyện, không trải qua ngày hiện tại thật tốt, lại rối rắm những tổn thương đã qua rồi, cần gì như vậy chứ? 

Nàng không phải là người như vậy.

Đột nhiên phát ra tiếng cười như chuông bạc, Tịch Nguyệt cười ngặt nghẽo.

Cẩm Tâm vốn là đứng cách đó không xa, thấy chủ tử nhà mình đột nhiên nở nụ cười, còn là không thể đè nén như thế, không biết nàng nghĩ tới cái gì, nhưng vẫn lại gần.

"Chủ tử, bên ngoài lạnh, hoàng thượng đã đi, hay là người về phòng nghỉ ngơi đi."

"Thật là nhìn cả đời cũng nhìn không chán..." Tịch Nguyệt cười duyên, nghe không ra trong lời nói là thật lòng hay giả vờ.

Cẩm Tâm bật cười: "Chủ tử tốt của ta, vào cửa thôi. Nói lời này, cũng không sợ mất mặt."

Tịch Nguyệt lơ đễnh: "Có gì mà mất mặt? Nếu như ta không muốn hắn, hắn mới mất mặt chứ?" Nói xong phủi quần áo, đi thẳng vào cửa.

Ám vệ nghe lén ngoài cửa mặt đầy vạch đen, do dự có phải bẩm báo chi tiết chuyện này lên hay không.

Đúng là, cho dù Cảnh đế rời đi, nhưng lại lập tức sắp xếp người, là muốn nhìn sau khi hắn đi, cô bé này có thể lộ ra bản tính khác hay không. Có lẽ lúc khác nàng sẽ diễn rất tốt, nhưng lúc mới vừa tách ra với hắn, sợ là lúc yếu ớt, cũng là lúc rất dễ dàng để cho người ta thấy bộ mặt thật. Nhưng lại không nghĩ tới, năng lực điều chỉnh bản thân của Tịch Nguyệt vô cùng tốt, lại còn lòng dạ trêu chọc Cẩm Tâm, khó tránh khỏi, ám vệ này đã thấy tính trẻ con xuất hiện như vậy.

Đợi hai người cười hì hì vào nhà, Tịch Nguyệt thu lại vẻ mặt, hơi thận trọng: "Nói cho Xảo Ninh, mấy ngày này không cần liên lạc với cữu cữu, không chỉ có như thế, mấy người nằm vùng của chúng ta truyền tin tức với bên ngoài cung cũng không được hành động. Ta cảm thấy thái độ của hoàng thượng không đúng lắm."

Không thể không nói, đây là kinh nghiệm mà Tịch Nguyệt trải qua hầu hạ Cảnh đế thời gian dài rút ra được, đối với hắn, nàng có trực giác nhạy bén như động vật nhỏ.

Cẩm Tâm nghe lời nói này hơi lo lắng, cau mày hỏi: "Chủ tử, nhưng mà có gì không ổn?"

Tịch Nguyệt lắc đầu: "Ta cảm thấy, hôm nay sau khi hắn thấy ta ở chung với người nhà cũng có chút không đúng, chỉ là ta nghĩ cũng không phải là chuyện lớn, nhưng trong cung này, đặc biệt là hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, nên cẩn thận chút cho thỏa đáng. Tất cả mọi người chúng ta bất động, cho dù là hắn nghi ngờ, thời gian dài không có chứng cớ gì cũng sẽ để xuống lòng nghi ngờ."

Cẩm Tâm gật đầu, thận trọng nói: "Nô tỳ hiểu rồi."

Nếu như Đức Phi là người đã hầu hạ bên cạnh Cảnh đế rất nhiều năm trước, có thể nhạy cảm nhận ra khác biệt như vậy thì cũng thôi đi, chỉ là Tịch Nguyệt vào cung nửa năm, thật ra thì lúc đầu mới vào cung Cẩm Tâm đã có loại cảm giác này rồi, chủ tử hình như rất quen thuộc với hoàng thượng, ngay cả chưa nói tới biết mọi chuyện, nhưng rất nhiều chuyện đều có thể tính được. Nhưng nàng cũng rõ ràng, hai người này trước kia không có bất kỳ qua lại nào với nhau, thường vào lúc này, Cẩm Tâm đều cảm thấy, chủ tử và hoàng thượng là cực kỳ có duyên phận.

Bên này hai chủ tớ cẩn thận, bên kia hoàng thượng thu được bẩm báo của ám vệ, thoáng gợi lên một nụ cười.

Thật sự là thích hắn như vậy sao?