Galahad khi thấy Lâm Linh và Parsifal xuất hiện ở chỗ hắn thì cũng chẳng có biểu hiện kinh ngạc gì. Vì hắn đang khổ não vì chưa thể tìm ra được vị trí của chén thánh. Để che dấu lý do tới của bản thân, Lâm Linh không thể làm gì khác hơn là nói dối rằng Arthur bảo bọn họ tới đây. Galahad thấy trước mặt mình chính là vương hậu tương lai, hơn nữa hắn lại hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài, tâm địa lại thiện lương nên không hề hoài nghi nàng.

Trong lòng Lâm Linh hiện giờ vô cùng lo lắng cho tình hình hiện tại của Arthur, nhưng nàng buộc phải giữ cho mình một trạng thái tỉnh táo. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể suy nghĩ kỹ vấn đề. Nếu như nơi này chính là chỗ của chén thánh, vậy thì nhất định sẽ để lại dấu vết liên quan đến nó. Ngay lúc nàng đang trăm mối tơ vò, đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện vô cùng quan trọng.

“Đúng rồi, tương truyền chén thánh chính là ly rượu mà chúa Jesus và 12 môn đồ sử dụng vào bữa tối cuối cùng trước ngày Jesus bị đóng đinh trên giá chữ thập, theo các cậu thì có thấy nó liên quan đến Thánh Kinh không? Không chừng trong Thánh Kinh có thể cho ta một chút manh mối gì đó?”

Galahad ngẩn người, đột nhiên vẻ mặt sáng bừng lên:“Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ tới điều đó nhỉ!”

“Nhưng…” Lâm Linh nâng cằm phân vân,“Hiện giờ chúng ta không có Thánh kinh. Tôi thì chỉ nhớ linh tinh vài mấu.”

“Không sao,” Galahad mỉm cười trấn an nàng,“Từ nhỏ ta đã học thuộc làu làu được Thánh kinh rồi.”

“Thật?” Lâm Linh mừng rỡ, hóa ra kỵ sĩ hoàn mỹ nhất cũng chính là một cuốn Thánh kinh sống! Chẳng trách cậu ấy được chọn là người đi tìm chén thánh!

Galahad theo lời Lâm Linh, nhanh chóng đọc thuộc làu từng chi tiết câu chuyện trong Thánh kinh… Còn Lâm Linh thì dựng đứng hai lỗ tai lên, chỉ sợ sẽ bỏ mất đi một chi tiết nhỏ nào đó.

“Ngày ấy vì yêu chúng ta, dùng máu của chính mình để chúng ta có thể thót khỏi được những tội ác.”

“Theo luật, phàm mọi thứ đều được dùng máu để rửa sạch, nếu như không chảy máu, tội sẽ không được đặc xá.”

“Vì vậy ngài để máu lại trên thập giá, gìn giữ hòa bình…”

Không biết tại sao, càng nghe, Lâm Linh lại càng cảm thấy kinh hồn táng đảm, một cảm giác cực kỳ bất an như một con độc xà quấn chặt lấy trái tim nàng, cơ hồ sẽ khiến nàng phải thốt lên “Đừng đọc tiếp nữa” vậy… Như có cùng một cảm giác với nàng, Galahad đột nhiên dừng lại không đọc tiếp nữa. Lâm Linh hoang mang nhìn hắn, chỉ thấy biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của hắn vô cùng kỳ quái, nhưng ánh mắt lại toát lên ánh sáng kiên định.

“Sao cậu không đọc tiếp nữa, Galahad?”

“Vì, ta đã hiểu rõ Thượng Đế muốn nói gì.” Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng rút trường kiếm nhắm ngay vào ngực mình.

“Ngừng lại! Galahad!” Lâm Linh biến sắc, muốn ngăn hắn lại nhưng lại bị Parsifal kéo lại.

“Lâm Linh, vừa rồi cô cũng nghe được những lời trong Thánh kinh mà. Máu của kỵ sĩ hoàn mỹ nhất, có lẽ chính là điều kiện duy nhất để chén thánh xuất hiện.” Parsifal tối mắt nhìn nàng,“Vì bệ hạ, vô luận thế nào cũng phải thử!”

Galahad khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt thư thái nhìn Parsifal:“Ngươi nói không sai. Vì bệ hạ, vì England. Vô luận thế nào chúng ta cũng phải thử!”

Chữ cuối cùng hắn vừa thốt ra cũng chính là lúc cán của thanh kiếm chạm sâu vào lồng ngực hắn. Màu đỏ tươi của máu như một dòng suối chảy ra từ ngực hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất…

Đúng lúc đó, kỳ tích xảy ra!

Mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ nứt ra, một luồng ánh sáng chói mắt từ dưới đó bay lên —- ánh sáng lập lòe đó quả nhiên chính là chén thánh.

Trên chán thánh đính đầy bảo thạch, tản ra một ánh sáng vô cùng tuyệt diệu. Ánh sáng này bao phủ toàn thân mang lại một cảm giác vui sướng, loáng thoáng như đang đưa con người vào chốn thần tiên.

Giữa không trung, thiên sứ, thánh đồ, thực vật hỗn tạp như hoa nở rộ, còn có những đám mây cao vút, vây quanh là những viên pha lê mỹ lệ, phản chiếu ánh mặt trời thành nhiều màu sắc khác nhau.

Thánh ca…

Mọi thứ, đều giống hệt như hình ảnh lúc lần đầu thấy chén thánhd.

“Thật đúng là chén thánh… Thật đúng là…” Lâm Linh mở to hai mắt, gần như có thể chạm vào được chén thánh nhưng lại chẳng dám vươn tay ra.

Parsifal vội duỗi tay lại gần, nhưng lại bị một đạo lực vô hình đánh bật trở lại.

“Lâm Linh, mau cầm lấy!” Galahad hô to một tiếng.

Lâm Linh quay đầu lại, không khỏi bất ngờ, vết thương trước ngực của Galahad được ánh sáng của chén thánh chiếu xuống nên đang dần khép lại. Nhưng vì bị mất máu quá nhiều nên sắc mặt hắn vẫn còn rất tái nhợt.

“Galahad, cậu vẫn không sao!” Một cảm giác vui sướng dâng lên từ sâu trong lòng nàng, quả nhiên, chén thánh thực sự có thể cứu được Arthur bọn họ!

Vì vậy, nàng chậm rãi vươn hai tay, vô cùng kiên định cầm lấy chén thánh. Nàng vô cùng bất ngờ khi thấy mình có thể cầm được chén thánh mà không gặp bất cứ trở ngại nào

“Tôi phải lập tức rời khỏi đây, Parsifal, Galahad giao lại cho cậu!”

Lâm Linh vừa ra khỏi sơn động, tính mượn ngựa của Pasifal để tới chiến trường, nhưng vừa nhớ lại sức mạnh chén thánh, ý nghĩ khẽ chuyển, lập tức thử phong hệ ma pháp. Quả nhiên như nàng dự đoán, được ánh sáng của chén thánh chiếu rọi, toàn bộ sức mạnh của nàng đã quay trở lại, kể cả năng lực sử dụng ma pháp.

Ma pháp tam âm 747 lại được khởi động!

Lâm Linh tóc tai bù xù chạy tới chiến trường, vừa đến nơi, đập vào mắt nàng chính là một địa ngục nhân gian.

Kalmland hoàn toàn bị tàn phá bởi vũ khí và máu tươi, như những cánh hoa bị ngọn gió bắc thổi đi những cánh hoa đầy tự hào của nó. Bên bờ sông tràn đầy những thi thể, những vết thương lõa lồ khắp người. Máu tươi chảy lan chung quanh, nhiều như thế, khiến cho đất cũng không thể nào dung nạp hết được. Những con ngựa đứng một cách mất sức sống, đạp bụi đất bay nhiều như sương mù. Mà đêm quét qua đôi mắt của người chết, để mặc cho những móng chân ngựa chạy đạp qua, khiến thi thể và chiến trường loạn thành từng đoàn.

Thời gian, quả nhiên đang quay lại —-

“Arthur, cậu sẽ không chết, tất cả mọi người sẽ không chết…” Nàng rút chén thánh từ trong lòng ra, đứng trên bãi đất giơ cao về phía bầu trời!

Trong nháy mắt địa ngục như đang mờ dần, ánh sáng kỳ diệu như thủy triều đẩy lùi bóng đêm âm u đang bao trùm, tẩy rửa từng tấc đất tràn đầy máu tươi. Từ Arthur cho tới bọn kỵ sĩ của hắn, đều được bao phủ dưới ánh sáng tuyệt vời ấy, như đang tiến hành một nghi thức tẩy rửa với quy mô lớn…

Lâm Linh cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó đang chảy trên mặt, duỗi tay sờ lấy, thì ra lệ nàng đã rơi đầy mặt.

Càng nhìn Arthur đang dần mở mắt từ xa, nước mắt nàng lại rơi hiều hơn … Muốn được nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, muốn được nghe những lời độc ác của hắn, muốn được ở trong lồng ngực ấm áp của hắn, muốn….được ở cùng với hắn. Nhưng, tất cả mọi thứ, đều không thể được nữa rồi.

Nàng, rồi sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới hắn.

“Lâm Linh!” Âm thanh quen thuộc khiến cơ thể nàng khẽ run lên, quay đầu lại, nàng nhìn thấy ánh mắt của Lancelot, ánh sáng vẫn ôn nhu nhàn nhạt như vậy, nụ cười ôn nhu mà đau thương, như đứng bên cửa sổ giáo đường lâu ngày mà mơ hồ nhìn thấy được thiên sứ.

“Tiểu Lan, Tôi phải rời khỏi đây mãi mãi rồi, hứa với tôi, hãy trợ giúp Arthur thật chu đáo… Hãy sống thật tốt ở thế giới này…”

Lancelot không nói gì, chỉ im lặng bi thương nhìn nàng.

Lâm Linh bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, tứ chi chẳng thê nhúc nhích, dường như ý thức cũng ngày càng trở nên mơ hồ. Hoảng hốt, nàng nhìn hàng ngàn cánh hoa đang phiêu diêu trước mắt, không có….. những cánh hoa màu trắng…

Gió thổi tung mái tóc của nàng, những sợi tóc đen của nàng bay múa trong gió, váy của nàng gợn như làn nước, như một bưa tranh phong cảnh xinh đẹp.

Nhìn thật sâu vào vị quốc vương kia, từ đáy lòng nàng nói lên những câu cuối cùng:“Arthur… Ta yêu chàng.”

Nàng cười an tĩnh, nụ cười chưa bao giờ trong sáng như vậy. Máu của địch nhân cũng chẳng thể nào làm bẩn nổi nụ cừoi của nàng, đôi mắt nàng ánh lên tia sáng như ánh nắng hoàng hôn không bao giờ chấm dứt. 

Gió dần lớn, những cánh hoa tung bay đột nhiên cháy lên. Lúc gió dừng lại, đã không thấy tăm hơi nàng đâu. Tựa như nàng vốn chưa hề tới đây, không còn tồn tại trong thời không nữa, mặc dù dấu vết của nàng ở đây vẫn còn.

Lancelot vẫn nhìn theo nàng, từ lúc nàng dần nhạt như sương mù rồi hoàn toàn biến mất. Ở trước mắt hắn, sương sớm đã tán đi, thế giới bắt đầu trở nên rõ ràng. Màu trắng sữa sáng rỡ chiếu rọi bãi cỏ rỗng tuếch bên cạnh hắn.

Mọi thứ, cũng kết thúc.

Nàng không biết kết cục của mình rồi sẽ như thế nào, có lẽ, là muốn ngủ say trong thế giới của mình, chờ được người nào đó mở ra thêm lần nữa.

Như vậy… Cũng chẳng sao cả…

Cũng chẳng sao cả…