Trời đã sáng.

Những đám mây bị ánh sáng ấm áp của mặt trời rạch một đường nứt nhỏ, vọt ra những tầng sáng màu vàng, lọt vào đôi mắt một đêm không ngủ của Lancelot.

Mới đầu chỉ có một đường, sau đó mở rộng thành một cái khe, ánh sáng chậm rãi chiếu qua, bao phủ lên sương mù và mặt đất u ám một tầng ấm áp, bầu trời chậm rãi hóa thành màu xanh ấm áp tràn ngập hy vọng, vạn vật trên mặt đất cũng quay về màu sắc vốn có của nó.

Lancelot nhìn không chớp mắt Lâm Linh đang bất tỉnh nằm ở bên cạnh, vừa nhìn thấy nàng dần mở mắt, trái tim đột nhiên nhảy cẫng lên dịu dàng.

Đột nhiên hắn có cảm giác muốn ôm chặt nàng vào lồng ngực.

Sự đau đớn do ngọn lửa để lại cuối cùng cũng dần tan biến, nhưng hắn tay vẫn không buông lỏng nàng ra chút nào. Ngược lại hắn lại thấy cảm tạ sự đau đớn này, vì chính nó đã khiến hắn nhận ra, thiếu chút nữa hắn đã mất đi sức sống quan trọng nhất của mình.

“Lâm Linh, xin lỗi…… Ta đã quên nàng…… Xin lỗi……” Hắn thì thào, giọng đầy tự trách.

Từ ngày đầu tiên hắn gặp nàng ở lâu đài xanh, hắn chỉ biết bản thân luôn gọi tên cô gái này, chú ý cô gái này, thích cô gái này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cô gái này lại quan trọng với hắn đến thế.

Quan trọng đến nỗi trong nháy mắt có thể khống chế lý trí và sức mạnh của hắn……

Nghe được những lời nói đó, Lâm Linh mở mắt nhìn lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hỉ và ngạc nhiên, lắp bắp mở miệng:“Cậu, cậu nhớ ra tôi sao, tiểu Lan?”

Lancelot gật đầu, dùng sức kéo nàng lại gần, gục đầu vào y phục của nàng.

Lâm Linh bất động, cảm nhận nơi đầu vai trên chiếc áo dần bị ướt, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng nức nở run rẩy thều thào truyền vào tai nàng.

Nàng cảm thấy thật khó tin vào lỗ tai mình.

Thân là England đệ nhất kỵ sĩ Lancelot, vậy mà lại yên lặng rơi lệ.

“Tiểu Lan, tôi không sao…… Tôi không sao……” Nàng liếc mắt nhìn xuống chân tay mình đã được băng bó cẩn thận, ngẩng đầu mỉm cười với hắn một nụ cười trấn an. Nếu như một chút vết thương này lại có thể giúp nàng lấy lại được người bạn tốt của mình, như vậy, từ đáy lòng nàng vô cùng cảm tạ trận hỏa hình này.

“Cảm tạ Thượng Đế, may là kịp.” Trọng nói trầm thấp của hắn khẽ cảm ơn thần.

“Nhưng, tiểu Lan, sao cậu lại chạy tới đây? Sao cậu lại có thể biết được? Không phải cậu đang theo Arthur tới Wales sao?” Lâm Linh đột nhiên nhận ra trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Lancelot ngẩng đầu lên, chậm rãi buông nàng ra, vẻ mặt dần khôi phục sự bình tĩnh:“Hai ngày trước ta nhận được một phong thơ, nói nàng sắp bị hỏa hình, vì lần này bệ hạ để ta theo sau hậu quân, ta sợ sẽ không thông tri kịp cho bệ hạ, nên tự mình quyết định trở về trước.”

“Hai ngày trước?” Lâm Linh cả kinh, Morgan phu nhân mới hạ lệnh hỏa hình nàng hồi hôm qua mà, sao hai ngày trước Lancelot đã nhận được tin như vậy?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Phong thư này là do ai gửi cho tiểu Lan?

“Lâm Linh, tại sao Morgan phu nhân lại làm vậy với nàng?” Lancelot khó hiểu hỏi.

“Đó là bởi vì –” Lâm Linh đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương truyền tới một trận đau nhức, muốn cố gắng nhớ lại tình tiết vụ hỏa hình, nhưng những gì xuất hiện trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng. Nàng thống khổ ôm đầu của mình nói,“Tiểu Lan, tôi có cố thế nào cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra với mình ……”

“Lâm Linh, ta nghe qua trong hắc ma pháp có một loại, có thể khiến cho một người quên đi một điều gì đó. Nhưng nếu muốn thi triển được thì phải có xác của động vật. Chỉ có thể để cho nàng nhìn thấy xác động vật đó, mới có thể giải trừ được ma pháp này.” Ánh mắt Lancelot phức tạp,“Morgan phu nhân tuyệt đối không đơn giản như chúng ta từng nghĩ, nàng ta là một người hết sức nguy hiểm, cho dù bệ hạ có ở bên cạnh nàng, cũng không khỏi có sơ suất. Cho đến khi biết rõ mục đích của Morgan phu nhân là gì, ta thấy tạm thời nàng đừng nên trở về. Chờ đến khi bệ hạ trở về, ta sẽ hẹn riêng với bệ hạ, đến lúc đó giải thích rõ ràng cũng không muộn.”

“Theo lời cậu nói, hình như tôi cũng từng nghe Mặc Lâm nói qua về ma pháp này. Nhưng nếu thật sự là như vậy, lúc ấy nàng ta đã sử dụng thi thể động vật gì chứ?” Lâm Linh cau mày suy nghĩ, lại lắc mạnh đầu,“Tiểu Lan, cậu đi Wales trước đi, trở lại bên người Arthur, không cần lo cho rôi, một mình tôi vẫn có thể…”

“Không.” Lancelot không chút do dự cự tuyệt.

“Tiểu Lan, mặc dù cậu đã cứu tôi, nhưng việc cậu tự tiện chạy tới đây là đã vi phạm quân quy của Arthur, cậu sẽ bị phạt, hiểu không? Có lẽ bây giờ quay về vẫn còn kịp!”

“Không, Lâm Linh!” Lancelot cắt đứt lời của nàng,“Ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng lại phải chịu bất kỳ thương tổn nào!”

“Không được, tiểu Lan……”

“Ta nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bởi vì ta –” Lancelot đột nhiên nhận ra được điều gì, không nói tiếp nữa, đôi mắt lam dâng lên vài tia khao khát, nhưng nhanh chóng bị sự dịu dàng vốn có che đi.

Hành động tiếp đó của hắn khiến Lâm Linh giật mình, đột nhiên hắn quỳ xuống trước mặt nàng, gằn từng chữ:“Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng, vương hậu England tương lai của ta.”Bốn bề yên tĩnh, tựa như chỉ còn tồn tại duy nhất âm thanh trong trẻo ấy,“Ta lấy danh nghĩa của mình xin thề, sẽ bảo vệ nàng bằng cả mạng sống của mình.”

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, ngực Lâm Linh đột nhiên nóng lên, như có một cỗ nhiệt sắp sửa trào ra.

“Lancelot kỵ sĩ, ta tiếp nhận lời thề của ngươi.” Nàng trầm giọng nói, đôi mắt ánh lên. Nàng không đỡ Lancelot đứng dậy, ngược lại khuỵu một chân quỳ xuống như hắn. Rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đôi môi khẽ mím mở ra:“Ta công nhận ngươi chính là người bạn cũng là thân nhân duy nhất của ta.”

Lancelot khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng như sao nhưng lại khẽ ảm đạm đi.

Bằng hữu và thân nhân, có lẽ đó là vị trí cao nhất mà hắn đạt được trong lòng nàng.

Trên phương diện khác, đại quân Arthur dễ dàng tiêu diệt quân đội Wales, nhanh chóng quay về vương đô Camelot.

Nhưng chờ đợi quốc vương bệ hạ lại là một tin tức khiến hắn giận đến sôi máu.

Đệ nhất kỵ sĩ Lancelot mang theo vương hậu tương lai cùng bỏ trốn!

Bóng đêm sâu không nhìn thấy điểm cuối, yên lặng trải dài không một ngôi sao tô điểm, phủ lên cả vương cung một màn đêm tĩnh mịch. Ngọn nến trong màn đêm nhảy lên một cách quỷ dị, như một tế đàn tiễn người từ biển sâu lên bầu trời.

Quốc vương tuổi trẻ lẳng lặng ngồi trong phòng mình, ánh nến hai bên trong căn phòng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng khó hiểu của hắn, đôi tay khẽ run rẩy thể hiện sự cố nén giận của hắn.

“Bệ hạ, kỵ sĩ Lancelot lần này chẳng những tự tiện kháng quân lệnh, còn nhân cơ hội mang vương hậu đi, thật là không để đệ vào mắt mà.” Morgan phu nhân chớp thời cơ tiếp tục chia rẽ.

“Đừng nói nữa, tỷ tỷ!” Hắn cắt lời nàng, mạnh tay hất toàn bộ dụng cụ trên bàn xuống đất, tiếng vỡ bén nhọt vang lên trong không khí, như rạch một đường khe chói chang trong màn đêm tĩnh lặng.

Đệ nhất kỵ sĩ và tỷ tỷ thân sinh, đến cùng thì hắn nên tin bên nào?

“Bệ hạ, chẳng lẽ đến tỷ tỷ của mình mà đệ cũng không tin sao?” Morgan phu nhân nhất thời đỏ vành mắt, cố nén lệ nức nở nói,“Chẳng trách Lâm Linh hết lần này tới lần khác kéo dài hôn kỳ, hóa ra nàng ấy vốn không muốn kết hôn với đệ, người trong lòng nàng ấy vốn là Lance –”

“Tỷ tỷ, câm mồm!” Arthur lại mất khống chế cắt lời nàng.

Không hiểu tại sao, đầu óc lúc này của hắn hoàn toàn bị sự tức giận bao phủ, càng ngày càng không đủ tỉnh táo để phân tích vấn đề, cả người như bị một loại tâm tình thô bạo chiếm giữ, đầu độc…… Tựa như hiện tại, một ý niệm cuồng loạn tàn nhẫn đang xâm chiếm lấy tâm trí hắn —

“Truyền lệnh của ta, lập tức bảo Gawain, Khải và Đặc Lý Ti đi cứu vương hậu.” Hắn thoáng dừng lại,“Nếu Lancelot dám có bất kỳ hành động phản kháng nào, giết, không tha!”

Để tránh né tai mắt Morgan phu nhân, Lancelot và Lâm Linh ẩn núp trên một thị trấn nhỏ ở nước Pháp. Trong trấn có một tòa giáo đường cũ, là nơi nghỉ chân tạm thời của bọn họ. Sau khi đã nghe được tin Arthur đã trở về, bọn họ lập tức quyết định theo kế hoạch về Camelot, sau đó để Lancelot đưa Arthur gặp riêng với Lâm Linh, đến lúc đó bọn họ kể rõ lại sự tình cho Arthur nghe.

Sáng sớm, Lâm Linh đã dẫn ngựa tới bên hồ, sau một đêm ở trong giáo đường toàn mùi sáp nến, ra ngoài hít thở buổi sáng quả là một việc vô cùng sảng khoái. Trên mặt hồ giăng ngang một tầng sương mờ, cầu đá bắc ngang hồ trong sương như một dải lụa mảnh, tĩnh lặng huyền mỹ. Trên bờ cỏ bên hồ, những đóa đinh hương tím âm thầm nở rộ, lộ ra vẻ đẹp trong suốt, mùi hương thanh nhã trong không khí.

Lâm Linh yêu thương vỗ đầu con ngựa:“Uống nhiều một chút, để có thể nhanh chóng đưa ta về lại bên người Arthur.”

“Yên tâm đi, nàng sẽ nhanh chóng gặp lại được bệ hạ thôi.” Lancelot mỉm cười nhìn nàng, nụ cười còn mê người hơi cả ánh nắng buổi sớm hay những đóa đinh hương.

Lâm Linh khẽ cau mi,“Nhưng tiểu Lan, tôi vẫn luôn có cảm giác phải nói ra chuyện quan trọng gì đó với cậu……”

“Đừng ép buộc bản thân quá, Lâm Linh.” Lancelot thu lại nụ cười,“Thật ra ta đã suy nghĩ rất lâu về việc tại sao lại quên được nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao, chuyện này thật kỳ lạ.”

“Tôi cũng không rõ.” Lâm Linh áy náy cúi đầu, sao nàng có thể nhẫn tâm nói cho họ biết, thật ra bọn họ chỉ là những nhân vật trò chơi được lập trình, mất trí nhớ là do dữ liệu bị hỏng!

Không, nàng nói không được.

Nhưng, sao dữ liệu bị mất lại có thể tự động khôi phục được nhỉ?

“Những chẳng phải cậu cũng đã nhớ tôi lại rồi đó sao, không uổng công tôi chăm sóc cho tiểu đâm lâu như vậy.” Miệng của nàng lại nở một nụ cười.

“Tiểu đâm?” Lancelot sửng sốt.

“Chính là chú nhím nhỏ của cậu đấy.” Nàng nháy mắt mấy cái.

Hắn không khỏi ách nhiên thất tiếu, ánh mắt lại tràn ngập nhu tình nhìn nàng:“Ta thật cảm tạ Thượng Đế, để cho ta lại nhớ tới nàng.” Ánh mắt của hắn hư biển rộng sâu thẳm, khiến trống ngực Lâm Linh khẽ giật mổ cái, nàng vội vàng dựa thế vỗ vai hắn,“Tôi đã nói rồi mà, tiểu Lan là người bạn tốt nhất của tôi, sao có thể quên được.”

Hắn mỉm cười:“Chúng ta cũng nên lên đường thôi.”

Lâm Linh gật đầu, đang tính nói chuyện, đột nhiên thấy ánh mắt của Lancelot trở nên kỳ quái.

“Tiểu Lan, sao vậy?”

Lancelot đưa tay bảo nàng im lặng, lại cẩn thận lắng nghe vài giây, sắc mặt khẽ đổi, thấp giọng nói:“Có người tới.”

Lời hắn vừa dứt, đột nhiên có ba tên kỵ mã xông ra từ bụi rậm, như những thiên binh thiên tướng xuất hiện trước mặt họ!