“Em yêu, hôn nhân đồng tính thì sao cũng được, quan trọng là con cái.” Tôi suy nghĩ, rồi nói: “Em có thật là quyết tâm cả đời này không cần con không đấy? Nói cách khác là không cần con của mình sao?”.

Đặng Linh Linh thở dài, “Nói thật là, chị nói bây giờ em sinh con, đúng thật là phải suy nghĩ một chút, nhưng chị nói em cả đời này không sinh con... thì càng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút nữa.”

Tôi gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, một người như tôi trước đây chưa từng nghĩ sẽ kết hôn thì giờ không dám nói cả đời này không sinh con nữa rồi. Đối với đàn ông, sinh con luôn không phải vấn đề gì to tát, đến bốn mươi, năm mươi, thậm chí sáu mươi tuổi, đàn ông vẫn có thể sinh con. Nhưng phụ nữ thì sao, ba mươi lăm tuổi sinh con đã bị nói là quá già, bốn mươi lăm tuổi là quá quá già, mặc dù cũng có những ví dụ về những người hơn bốn mươi tuổi, thậm chí năm mươi tuổi sinh con, nhưng mà cực kỳ hiếm gặp, mà những đứa con như vậy cũng dễ xuất hiện vấn đề lắm.

Mà sinh con là một trong những thiên chức của người phụ nữ.

Có người nói, phụ nữ đến một độ tuổi nhất định, khi nhìn thấy con nít sẽ rất thèm thuồng, nhìn thấy các cục cưng đáng yêu mũm mĩm, trong lòng sẽ cảm thấy cực kỳ êm dịu. Tôi vẫn chưa có được cảm giác này, nhưng nếu như có ai đó nói với tôi, cả đời này không sinh con, có lẽ là tôi không thể nào chấp nhận được.

“Trước đây em cảm thấy đàn ông và phụ nữ đều thế cả, nhưng bây giờ thật sự em cảm thấy, đàn ông ưu việt hơn phụ nữ nhiều quá, nếu như em là một người đàn ông, làm gì mà có nhiều rắc rối thế này?!”. Nói đến câu cuối cùng, đã có hơi hướng nghiến răng nghiến lợi rồi.

Tôi vỗ vỗ vào tay cô ấy: “Yên tâm đi, em yêu, chắc chắn em sẽ gặp được một người đàn ông tốt, người đàn ông đó nhất định vừa có trách nhiệm vừa dịu dàng vừa yêu em, hơn nữa em cũng sẽ rất yêu người đó.”

“Em biết chị an ủi em, nhưng tại sao nghe lại cảm động thế>

Tôi cười, đang định trả lời thì điện thoại của Đặng Linh Linh đổ chuông, cô nhìn vào số điện thoại, kêu than một tiếng rồi nằm bò lên trên bàn.

“Sao thế?”.

“Thái hậu nhà em.”

“Oa” lên một tiếng, Đặng Linh Linh nói: “Thái hậu nhà em gọi điện, nhưng mà tám mươi phần trăm là nói chuyện về cái tên Thường Hữu đó.”

“Anh bạn Thường Hữu đó, rốt cuộc là làm sao mà tìm ra em vậy hả?”.

Việc Thường Hữu quấy rầy Đặng Linh Linh tôi chẳng lấy gì làm lạ, hôm đó nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, là đã dự báo trước rồi. Nhưng mà lúc đó cậu ấy và Linh Linh, thứ nhất là chẳng để lại điện thoại, thứ hai là chẳng để lại địa chỉ, cứ cho là thành phố này không bằng Bắc Kinh và Thượng Hải, đi xe từ đầu này đến đầu kia của thành phố cũng hết hai ba tiếng đồng hồ, nhưng thành phố rộng lớn như vậy, hai người chắc không khéo đến nỗi gặp nhau trên đường chứ.

“Là thái hậu nhà em...”

Đặng Linh Linh hiện nay mặc dù đã đăng ký ở trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi, nhưng thái hậu nhà cô vẫn không yên tâm về điều này. Vẫn cứ nhiệt tình tha thẩn đến các địa điểm, tổ chức mai mối truyền thống trong dân gian - chính là các công viên mà dì Vương hay lui tới.

Hồ sơ của Đặng Linh Linh thì vẫn còn ở đây, mà tình hình của Thường Hữu, chỉ có cái công việc kia mới làm người ta động lòng trắc ẩn thôi, cứ nói qua nói lại như thế, có người giới thiệu Thường Hữu cho thái hậu của gia đình nhà họ Đặng. Thái hậu vừa nghe người ta nói làm ở điện lực, trong lòng cảm thấy sục sôi nhiệt huyết, về nhà nói ngay với con gái cưng.

Lúc ấy Đặng Linh Linh cũng chẳng để ý gì nhiều đến Thường Hữu, thấy thái hậu nóng lòng như vậy, mặc dù vẫn chê bai tuổi tác người ta - đàn ông bình thường có lẽ thường hy vọng phụ nữ nhỏ hơn mình vài tuổi, phụ nữ cũng đều hy vọng người ta lớn hơn mình vài tuổi. Đặc biệt là trong xã hội hiện nay, đàn ông được nuôi nấng chăm bẵm kĩ quá, hơn ba mươi tuổi rồi nhưng có khả năng vẫn như một đứa trẻ. Đặng Linh Linh đã từng nói với tôi, cô hy vọng tìm được một người lớn hơn cô ba đến bốn tuổi, nếu như những mặt khác không có vấn đề gì, cho dù có lớn hơn sáu bảy tuổi, bảy tám tuổi cũng không đến nỗi là không chấp>

Nói tóm lại là Đặng Linh Linh đã đi gặp mặt rồi, mà qua lần gặp này là bị dính luôn. Nếu như ở chỗ tôi giới thiệu thì thôi cho qua, người đó không biết cách liên lạc với cô, nhiều nhất cũng chỉ quấn lấy chỗ tôi đây thôi, nhưng đó là do thái hậu giới thiệu, thế là người ta không chỉ biết số điện thoại của cô, còn biết cả nơi ở của cô nữa. Điều đáng sợ hơn nữa là, thái hậu cực kỳ hài lòng về Thường Hữu, hài lòng đến nỗi ước gì có thể đóng gói gả đi ngay trong ngày hôm đó luôn.

“Thực ra, Thường Hữu cũng hay lắm, em... em thử qua lại với cậu ấy một thời gian xem sao.”

Đặng Linh Linh sửng sốt, muốn nói gì đó, điện thoại của cô cuối cũng cũng tắt ngấm, nhưng ngay lập tức lại vang lên dồn dập. Đặng Linh Linh cười khổ sở với tôi: “Bây giờ em chưa biết cậu ta có hay hay không, nhưng mà em đã cảm nhận được sự nhiệt tình của cậu ấy... Giờ đây có thể xem là em cũng đã biết thế nào là bị theo đuổi rồi!”.

Mặc dù Đặng Linh Linh không cho tôi gọi cô là nữ nghệ sĩ trẻ tuổi, hơn nữa còn nói rằng mấy chữ này làm cô cảm thấy chán ngán, nhưng trong khí chất và hình tượng của cô luôn mang phong cách ấy, nói năng nhẹ nhàng nho nhã, cho dù gặp phải những người như Vương Thông, Trương Tường nhiều nhất cũng chỉ là oán thán vài ba câu rồi thôi. Nhưng khi nói đến Thường Hữu lại có hơi hướng nghiến răng nghiến lợi, điều này nếu xuất hiện trong tiểu thuyết văn học, e là sẽ có người cho rằng cô bước vào giai đoạn dậy thì.

Có điều tôi biết rằng Đặng Linh Linh đang rất bực mình với Thường Hữu, quả nhiên đã nghe cô lên tiếng: “Đã ba ngày nay em chẳng viết được chữ nào rồi! Không chỉ là chẳng viết chữ nào, mà còn chẳng có cảm hứng gì cả. Mỗi ngày mở mắt ra, là đã nghe thấy bản tình ca của mẹ em, trước khi ngủ, lại nghe mẹ em ca nhạc, đến cả giấc ngủ, cũng lo sợ bị làm phiền.”

Theo lời kể của Đặng Linh Linh, thời gian gần đây của cô đúng kiểu nước sôi lửa bỏng. Ngày hôm đó cô mặc kệ tất cả đi gặp Thường Hữu, mới bắt đầu cũng chỉ gặp mặt nhau sơ sơ, vài ngày sau, lại nhận được một bó hoa tươi, trong bó hoa tươi đó đính kèm một tấm thiệp: “Anh chấp nhận số phận, em chính là mục tiêu theo đuổi suốt đời của anh!”.

... Mặc dù nghe những lời nói này sẽ thấy nổi hết cả gai ốc lên, nhưng là một người con gái, đọc thấy những dòng chữ này vẫn cảm thấy thỏa mãn thói hư vinh trong lòng. Vừa mới bắt đầu, Đặng Linh Linh cũng muốn thử xem sao, đối với những người khác, cô có thể gặp một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần, Thường Hữu màn đặc sắc như thế, Đặng Linh Linh cũng có thể thuyết phục bản thân quên đi tuổi tác. Thế là, cùng nhau ăn một bữa cơm đầu tiên, sau đó ngay buổi tối hôm ấy cô nhận được tin nhắn: “Anh đã đi qua rất nhiều đền chùa và gặp gỡ với Phật tổ, mới phát hiện ra rằng kiếp trước của anh là một ngọn đèn trước Đức Phật, bởi vì vào giây phút khi anh được thắp sáng anh liền hiểu ra rằng, lần gặp gỡ này, là sự trùng phùng sau nhiều năm cách biệt.”

“Dừng dừng dừng, câu nói này hay ra phết.”

Khi Đặng Linh Linh nói đến đây, tôi không kìm được chen ngang vào, Đặng Linh Linh lườm tôi một cái: “Chị nghĩ anh ấy viết thật à? Đó là câu nói của Bạch Lạc Mai.”

“Bạch Lạc Mai.”

“Ừa, một nhà văn, được biết đến như một phụ nữ tài năng ẩn dật. Chị đã từng nghe nói về quyển ‘Nếu như em bình an, bầu trời sẽ trong xanh’ chưa?”.

“Nghe có vẻ quen quen.”

“Còn nữa, ‘Bông hoa sẽ không vì sự xa cách của em, mà sẽ thôi nở vào năm tới; Người ta sẽ vì sự bỏ lỡ của em, mà quay lưng đi vào con đường xa lạ’, ‘Đến nay, chúng ta đều không thể nào phân biệt được một cách chân thật, hoa rơi và nước chảy, rốt cuộc ai để tâm, ai vô tình? Nếu như nói theo cách vô tình thì chỉ là một cuộc gặp gỡ trong chốn hồng trần, đến ngày nào đó biệt ly, đều không để lại vết thương cho cả hai’, ‘Một chàng trai yêu một cô gái thật lòng, sẽ biết đưa cho nàng một ly nước khi nàng khát; sẽ mặc vào cho nàng một chiếc áo khi gió nổi lên; sẽ cho nàng một vòng tay ấm áp khi nàng cô đơn; vào những lúc sinh tử, để nàng sống, còn mình chết’...”

Lúc này đây, Linh Linh mặc một chiếc áo len màu trắng, tóc dài buông xõa, một tay cầm lấy cổ áo, một tay đặt trước bàn, đôi môi màu hồng nhạt chậm rãi mở ra, ánh mắt mơ màng. Từ trước đến nay, tôi biết Đặng Linh Linh rất đẹp, nhưng giống như trước đây tôi đã từng nói, vẻ đẹp đó của cô không hề phóng đại, rất tuyệt mỹ. Căn cứ theo kiểu gọi người đẹp một cách tùy tiện của thời nay, có người là người đẹp xã giao - người đẹp đó chỉ là một kiểu xưng hô, trước đây gọi nhau là đồng chí, tiểu thư, bây giờ đổi thành người đẹp và anh đẹp trai. Có người, là người đẹp thật, chính là kiểu người mà trong trăm người chọn được một người, trong ngàn người chọn được một người ấy, làm người khác cứ thấy sáng bừng trước mắt khi gặp mặt. Còn một kiểu khác, chính là kiểu có ưu điểm hơn người bình thường một chút, có thể là một người tương đối khá trong số mười người, nhưng nói cho cùng, cũng vẫn là một kiểu người bình thường.

Mà Đặng Linh Linh, chính là thuộc dạng người này. Nếu như nói có khác gì so với những người khác, cũng chỉ là hơn một chút về khí chất trong sáng mà thôi. Nhưng vào giây phút này đây, quanh người cô như được phủ lên một lớp hào quang, làm cho trong lòng một người có cùng giới tính như tôi đây cũng phải run rẩy lên.

“Những câu nói này đều là của Bạch Lạc Mai, rất hay, phải không?”.

“Đúng thế, rất hay, hay vô cùng, Linh Linh, nếu như chị là đàn ông, chắc chắn sẽ cưới em!”.

Đặng Linh Linh ngại ngùng cúi đầu xuống: “Chị nói linh tinh gì thế?”.

“Chẳng nói linh tinh gì cả, em không thích chị cũng nói, thật đó, lúc nãy em thực sự là quá có phong cách! Làm chị mê muội đến nỗi mất cả hồn vía, thảo nào người ta cứ nói đàn ông thích tài nữ, hôm nay rốt cuộc chị cũng biết thật rồi.”

“Em có phải là phụ nữ tài ba gì đâu, những người như Lâm Huy Nhân[1], Trương Ái Linh[2] mới gọi là tài nữ.”

[1] Lâm Huy Nhân: Nhà thơ nữ, kiến trúc sư nổi tiếng của Trung Quốc

[2] Trương Ái Linh: Nhà văn nữ của Trung Quốc.

“Những người đó đều là tài nữ lớn, em là tài nữ nhỏ.”

Câu nói này nghe có vẻ như muốn nổi da gà, nhưng mà vào giây phút này tôi nói rất thật lòng. Đặng Linh Linh còn ngại ngùng hơn, đang định nói gì đó điện thoại cô rung lên, cô lại oán thán thở dài một cái, mới cầm điện thoại lên, có điều thần sắc lập tức thay đổi.

“Sao thế?”.

“Mẹ em ốm.”

“Hả?”.

Đặng Linh Linh đưa tay ra, sau đó tôi nhìn thấy mấy chữ: “Linh Linh, mẹ con ốm rồi, về ngay, bố.”

...

Rốt cuộc là nghệ thuật đi ra từ cuộc sống, hay là học tập từ nghệ thuật, cái vấn đề này giống như con gà và quả trứng, mãi mãi không có kết luận xác định, có điều, hôm nay tôi thực sự đã gặp được một kiểu bắt chước kịch bản của phim truyền hình.

Tôi và Đặng Linh Linh đều biết, cơn bệnh này của thái hậu e rằng là có sự giao dịch nào đó, nhưng chúng tôi đều không dám khẳng định, Đặng Linh Linh nhất định là phải về nhà, tôi biết chuyện này rồi, cũng không thể đứng khoanh tay làm ngơ - nếu như thái hậu bệnh thật, có thêm một người cũng sẽ đỡ đần thêm được nhiều việc.

Ban đầu chúng tôi chạy về hướng nhà Đặng Linh Linh, nửa đường có điện thoại lại chuyển hướng về bệnh viện Nhân Dân, khi đến nơi thấy thái hậu đang ôm ngực kêu rên vật vã. Đau đến mức phải đến bệnh viện, Đặng Linh Linh không dám tỏ ra hờ hững, vội vàng hỏi tình hình, bố của Đặng Linh Linh vừa nhìn biết ngay là người thật thà, ấp úng mấy câu, liền nói: “Cũng, cũng chẳng có gì, chỉ là mẹ con... mẹ con lại bị bệnh cũ ấy mà.”

“Bệnh cũ của mẹ con?”.

Xem ra bình thường sức khỏe của thái hậu rất tốt, Đặng Linh Linh cảm thấy nghi hoặc.

“Dạ dày, dạ dày của mẹ con bị đau đó.”

Đặng Linh Linh càng không hiểu, thái hậu vốn đang nằm rên rỉ ở đó cất tiếng: “Lần này không phải chỉ có dạ dày thôi đâu, còn có bệnh tim... Ôi ôi, mẹ đau tim quá.”

Tiếng kêu đó vang vọng mãi, nói một câu bất kính, kiểu này cứ y như kiểu khóc trong phim truyền hình, tôi không kìm được, khóe miệng hơi nhướn lên, sợ bị người khác chú ý, vội vàng quay đầu đi, sau đó tôi nhìn thấy Thường Hữu.