Hai người lính đặc nhiệm dựa lưng vào nhau. Sam thở dài nói với chiến hữu sau lưng:

_Xem ra đây là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta rồi. Tôi còn một quả lựu đạn, xem như giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho chúng ta đi.

Mike im lặng không nói gì, thân là người lính, chấp hành nhiệm vụ là điều hiển nhiên, hắn ta không có chút gì oán trách cả.

_Marry, Lisa...

Mike thở dài, khẽ thì thầm, bàn tay sờ vào quả lựu đạn còn lại bên hông. Hai mắt dán chặt vào ba con côn trùng biến dị đang từ từ tiến đến, cái chết chỉ còn cách gã vài mét nữa.

Đúng vào lúc này, khoảng không phía trên lưng một con côn trùng khẽ dao động, từng đợt sóng gợn bằng mắt thường có thể thấy xuất hiện, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Đám côn trùng không hề biết gì về điều này. Một trong số chúng nó vung lên cánh tay dài ngoằng gai góc về phía trước, chuẩn bị bắt con mồi trước mặt.

Mike sửng sốt thấy ở khoảng không phía trên đầu con quái bỗng nhiên xuất hiện hai người thanh niên Châu Á. Một người khuôn mặt tuấn tú, mắt sáng tóc đen, trên tay cầm một thanh đại đao rất to, người còn lại thì được cõng sau lưng, hai tay bám chặt lấy người phía trước..

Hai người vừa xuất hiện chính là Trần Phong và Huy. Hắn lợi dụng năng lực của Huy, âm thầm không một tiếng động xuất hiện ngay sau đầu một con côn trùng. Khí xám điều động, đại đao trên tay Trần Phong khảm xuống ngay khớp nối giữa cổ và thân của con côn trùng biến dị.

Thường thì điểm yếu của côn trùng ngoài cái bụng mềm ra còn có các phần khớp nối giữa các chi với thân thể, Trần Phong tuy không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng cũng cần phải thử một phen.

"Đang" một tiếng, đại đao đánh vào khớp nối tóe ra lửa, chỉ đi được vào chừng ba đốt ngón tay liền bị bật ra. Đúng trong lúc này trong đầu Trần Phong chợt lóe lên một ý nghĩ lạ lùng.

“Nếu khí xám có thể truyền cho người khác, liệu nó có tác dụng với vũ khí không?”

Nghĩ là làm, Trần Phong lấy một tốc độ nhanh nhất điều khiển một phần khí xám vào trong đại đao. Khí xám này cực kì thần bí, chưa lần nào làm hắn thất vọng vì vậy hắn có cảm giác hẳn sẽ thành công.

Quả không phụ lòng Trần Phong, khí xám vừa truyền vào đại đao bỗng dưng biến thành một màng sáng bao quanh nó, nhìn qua có chút giống như vũ khí ánh sáng trong bộ phim viễn tưởng nào đó.

Nói thì chậm diễn biến lại rất nhanh, hai người lính đặc nhiệm chỉ nhìn thấy người thanh niên kia sau khi ra tay đánh lén không thành công liền sững lại giây lát, sau đó thanh đao trên tay cậu ta bỗng dưng phát sáng, tiếp đó…

“Phập" một tiếng gọn gàng, đại đao trong tay Trần Phong quét qua khớp cổ con côn trùng biến dị kia giống như cắt qua đậu phụ, nhẹ nhàng khảm rơi đầu nó. 

Dịch xanh phun ra như mưa, bốc lên từng trận khói mịt mù. Thân thể con côn trùng đổ sập xuống đất, hai cánh vẫn không ngừng đập loạn. Hai con côn trùng còn lại phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, bỏ hai người lính đặc nhiệm mà tấn công Trần Phong và Huy.

Trần Phong nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu, trước khi sáu cặp chân của chúng chạm được đến hắn thì hai người bỗng dưng không một tiếng động biến mất.

Mike và Sam trợn tròn mắt sững sờ nhìn nhau, hai người thanh niên kia quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng là người sống sờ sờ mà biến mất không một dấu vết, lẽ nào bọn họ gặp ma?

_Đừng sợ, chúng tôi là bạn.

Một giọng nói bằng tiếng anh bất chợt vang lên phía sau Sam và Mike. Hai người giật mình, theo phản xạ xoay người rút súng. Đến khi thấy rõ được chủ nhân của giọng nói kia thì không khỏi kinh sợ ngạc nhiên.

Chủ nhân giọng nói vừa rồi rõ ràng là người thanh niên châu Á kia. Hai người nhìn nhau giây lát, sau đó đồng thời buông súng. Dù sao vừa rồi cũng là hai người này ra tay giúp đỡ mình, không nên thể hiện sự cảnh giác quá độ sẽ rất không phải.

Hai con quái vật mất đi mục tiêu, giận dữ rít gào quay người lại. Huy nhảy xuống khỏi lưng Trần Phong, hai bàn tay đặt lên vai hai người lính đặc nhiệm. Cậu ta không biết tiếng anh, nên chỉ có thể nhe răng cười để thể hiện sự thân thiện.

Mike và Sam còn chưa kịp thắc mắc liền cảm thấy cả người nhẹ bẫng, chớp mắt một cái, họ đã thấy bản thân đứng ở một vị trí cách chỗ cũ chừng mấy chục mét. Hai người lại lần nữa trợn tròn mắt nhìn nhau, không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ còn lại mình Trần Phong đối đầu với hai con côn trùng. Hắn nhìn chằm chằm vào chúng không rời mắt. Hai con côn trùng này nhìn vừa giống như chuồn chuồn lại vừa giống như bọ ngựa. Toàn cơ thể hai con côn trùng bao phủ giáp xác đen bóng chỉ trừ chỗ bụng. Sáu cặp chân phủ đầy gai nhọn, thân cao gần ba mét, miệng chúng nó không ngừng đóng mở để lộ hố đen sâu hoắm rợn người.

Bàn tay Trần Phong siết chặt chiến đao, tiếc là khí xám trong cơ thể hắn không còn quá nhiều, nếu không hắn có thể liên tục truyền vào vũ khí, chém giết hai con côn trùng này hẳn sẽ không quá khó.

“Lũ côn trùng này có vẻ không mạnh mẽ như đám quái vật kia, không biết nếu giết được chúng nó thì có thể dùng sách cổ hút lấy hay không.

Trần Phong thầm nghĩ, ánh mắt chuyển về cái xác của con côn trùng đã chết. Hai con quái vật rít nhẹ, bốn cặp cánh điên cuồng đập, lấy một tốc độ rất nhanh áp sát hắn. Mấy cái chân đầy gai của tụi nó vung vẩy trong không khí, đánh về phía hắn.

Trần Phong huy động chiến đao đón đầu. Hắn không biết cái gì gọi là đao pháp cả. Thế nhưng tốc độ phản xạ của hắn hiện tại nhanh gấp mấy lần người bình thường, vì vậy có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Sáu cặp chân, tổng cộng là mười hai hướng, tức là một mình Trần Phong phải phản xạ lại mười hai đòn đánh cùng lúc. Hắn chớp mắt, mở ra năng lực tính toán thần bí, tiến nhập vào trạng thái kì lạ kia. 

Đại não hắn nhanh trong hoạt động, mười hai cái chân kia phảng phất như bị chậm lại trong khoảnh khắc, để hắn dễ dàng cảm nhận tới.

_Bên phải hướng hai giờ... lùi một bước, chém ra một đao bốn mươi lăm độ… cúi đầu né… trọng tâm dồn về bên phải…

Một loạt chỉ thị bỗng dưng xuất hiện trong não Trần Phong, giống như là bản năng vốn có của hắn được kích hoạt. Trần Phong tiến vào một trạng thái lạ kì, cảm giác này giống như lúc hắn chiến đấu với con quái vật nhện và lúc cứu cô bé Linh Linh. Một cảm giác tựa như "vô ngã", không có sự hiện diện của bất kì sự vật nào khác ngoài mục tiêu trước mặt. Ở trạng thái này, hắn dường như không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến tinh thần của hắn.

Không sợ hãi, không nóng giận, không vội vã… nhẹ nhàng đối mặt với mọi thứ!

Trần Phong nhếch miệng cười, cơ thể vô thức làm ra một loạt hành động mà não bộ đưa ra, hoàn hảo né tránh. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng mềm mại, xảo diệu đón đỡ toàn bộ mười mấy cái chân của hai con côn trùng đang đánh tới.

"Cậu thanh niên này không tầm thường.”

Mike và Sam âm thầm nhìn nhau, thân thủ này không hề thua kém gì đội trưởng của bọn họ. Thật ngạc nhiên khi một cậu thanh niên trẻ tuổi lại có năng lực thế này.

Trần Phong ung dung di chuyển, từng bước chân của hắn bước ra, từng cử động nhỏ dường như đều đã được trải qua tính toán hợp lý, không có lấy một động tác thừa thãi nào cả.

“Năng lực còn có thể duy trì thêm chừng một phút, cũng đến lúc rồi!”

Trần Phong thầm suy nghĩ, vừa đánh vừa lùi lại gần một tòa nhà bên vệ đường. Bàn tay trái của hắn duỗi ra thành ám hiệu, thân thể bỗng dưng tiến lên một bước, tay phải siết chặt chuôi đao điên cuồng vung tới trước mặt.

Bóng đao ẩn hiện khắp nơi, bao phủ lấy một con côn trùng ở phía trước, đồng thời cũng tạo thành một vòng bảo vệ cho chính bản thân.

Con côn trùng thứ hai rít nhẹ, lượn nửa vòng ra phía sau lưng Trần Phong, sáu chân của nó duỗi dài, đầu nhọn giống như một mũi lao nhỏ chuẩn bị đâm xuyên qua cơ thể hắn.

Đúng vào lúc này, từ trên không trung bỗng xuất hiện một bóng xám to lớn. Bóng xám này dường như có chuẩn bị trước, vừa nhảy ra khỏi tầng hai của tòa nhà liền lập tức đâm thẳng xuống dưới.