Kỷ Nguyên Máu

Chương 11: Sương trắng và Sách cổ..

Trần Phong về đến nhà thì đã quá trưa. Hắn ăn qua loa một chút, sau đó bắt đầu bài tập thể lực quen thuộc của mình. Cứ miệt mài như vậy, đến khi hắn nghe được tiếng chuông cửa thì đã gần năm giờ chiều.

Trần Phong nhanh chóng ra mở cửa. Hắn thầm cảm thán:

"Đúng là có tiền sẽ có tất cả!”

Người đến chính là nhân viên của siêu thị X, cũng nhờ cái phong bì nhỏ mà hắn đưa cho tay quản lý mà mọi thứ hắn đặt hàng đã được thu gom và vận chuyển ngay trong ngày.

Đống nhu yếu phẩm và vật tư này rất nhiều, cũng may nhà Trần Phong khá rộng rãi, lại ít đồ đạc, thế nên cũng không đến nỗi không nhận được hàng. Có điều sau khi cho mọi thứ vào nhà thì việc đi lại của hắn có khó khăn hơn đôi chút.

Sau khi nhân viên siêu thị rời đi, lại có một người nữa xuất hiện. Người này đeo kính đen và khẩu trang che kín hết khuôn mặt. Ông ta cầm theo một bọc vải rất dài, lại có vẻ nặng, không biết ở trong là gì.

_Chất lượng thế nào?

Trần Phong khẽ hỏi, không quên đóng cánh cửa lại cho chặt.

_Cậu có thể kiểm tra, tôi đảm bảo đây là thứ tốt nhất trên thị trường hiện nay, được chính tay chuyên gia của xưởng chúng tôi làm. Mà cậu biết danh tiếng của ông ta rồi đấy.

Người đàn ông thả bọc vải xuống đất, mở nó ra cho Trần Phong quan sát, dường như ông ta rất tự tin về chất lượng món hàng của mình.

Trần Phong cúi người sờ vào vật kia, hai mắt lóe lên tia sáng, có vẻ rất thỏa mãn.

“Đây là chỗ tiền còn lại, cám ơn ông rất nhiều. Ở đây có thêm chút tiền nhỏ. Tôi hi vọng không có người khác biết được về đơn hàng này của tôi.”

Trần Phong rút trong túi ra một số tiền đã chuẩn bị sẵn, cộng thêm một cái phong bì nhỏ, trao cả hai thứ cho người đàn ông kia. Ông ta vui vẻ nhận lấy, sau đó bí mật rời khỏi nhà của hắn.

Mọi thứ đã được chuẩn bị sơ bộ, Trần Phong khóa chặt cửa nẻo, sau đó lấy ra một ít vật dụng. Hắn muốn làm một vài thí nghiệm với chiếc nhẫn để chắc chắn bản thân có thể nắm giữ công dụng của nó.

Trước mặt Trần Phong lúc này là cuốn sách cổ, một chiếc bật lửa và một bao gạo hai mươi cân. Hắn nhìn vào chiếc bật lửa, thầm nghĩ đến việc thu nó vào trong chiếc nhẫn. Ngay trong khoảnh khắc đó, trong đầu Trần Phong đột nhiên xuất hiện một sự kết nối kì lạ.

Hắn có thể cảm nhận được không gian còn trống của chiếc nhẫn, cũng như kích cỡ của chiếc bật lửa, dường như đây là một loại sóng điện não đặc biệt nào đó.

Trần Phong dùng ý nghĩ ra lệnh cho chiếc nhẫn thu bật lửa vào phía trong không gian của nó. Không một tiếng động, bật lửa bỗng dưng biến mất khỏi không gian. Hắn chỉ cảm thấy tinh thần hơi lạ một chút chứ không choáng váng như lần đầu tiên hắn thu cả cái bàn to vào.

“Vậy là kích cỡ của đồ vật được thu vào khác nhau sẽ tạo nên ảnh hưởng khác nhau đến tinh thần người sử dụng. Nếu nhìn theo khoa học mà nói thì nguyên lý hoạt động của chiếc nhẫn này hẳn là dựa vào một thứ gì đó như sóng điện não tác động lên chiều không gian song song để thu vào đồ vật của chiều không gian thứ ba.”

Trần Phong lại tiếp tục, hắn thu quyển sách cổ vào trong, đây cũng là một vấn đề quan trọng. Cuốn sách cổ này đối với hắn hiện nay chính là vô giá, nếu để ở bên ngoài nhất định sẽ gây chú ý hoặc chẳng may đánh mất hoặc hỏng hóc hắn hối haạn cũng không kịp.

“Thu"

“Không được?”

Sắc mặt Trần Phong trở nên khó coi. Hắn có thể cảm giác được dường như cuốn sách cổ có thứ sức mạnh gì đó bao quanh làm hắn không cách nào thu nó vào được. Lần thí nghiệm này làm hắn cực kì thất vọng. Cuốn sách không thể thu vào, khả năng bị hỏng hay mất rất cao.

Thở dài, hắn tiếp tục lặp đi lặp lại thí nghiệm thêm chừng một tiếng đồng hồ nữa. Trần Phong có thể đi đến kết luận, kích cỡ của vật thể càng to, ảnh hưởng đến tinh thần các rõ ràng, ví dụ nếu hắn thu một vật to cỡ chiếc bàn lớn trong nhà thì sẽ cảm thấy choáng váng mất vài phút, còn nếu hắn thu vật chỉ cỡ khoảng cây chổi thì ảnh hưởng lại không rõ ràng. Tất nhiên nếu hắn liên tục thu vào số lượng lớn vật phẩm kích cỡ như cây chổi thì ảnh hưởng cũng sẽ bị cộng dồn lại.

Trần Phong kinh ngạc phát hiện thêm một điểm tốt, đó là dường như không gian trong chiếc nhẫn không bị ảnh hưởng của thời gian bên ngoài. Điều này cực kì khó tin, nếu con người có thể giải mã bí mật này, họ có thể nào loại bỏ ảnh hưởng của thời gian lên cơ thể, phải chẳng có thể trở nên bất tử?

Sau mấy tiếng thí nghiệm, Trần Phong liền nghỉ ngơi, tinh thần của hắn thực sự mệt mỏi. Số vật tư mà hắn mua đa phần là gạo, nước, muối, đồ khô, đồ giữ nhiệt, nhiên liệu đốt, đồ tạo lửa, pin, một số vật dụng hàng ngày. Hơn một phần ba số đồ đạc đã được hắn thu vào trong chiếc nhẫn. Số lượng nhu yếu phẩm này rất nhiều. Trần Phong làm một phép toán tính toán sơ bộ. Nếu mỗi ngày chỉ một mình hắn sử dụng thì chỗ này sẽ đủ cho hắn yên ổn trong cả chục năm chứ chẳng đùa. Thêm một lần nữa Trần Phong sửng sốt và cảm thán về sự thần kì của chiếc nhẫn. Nếu không có nó quả thực tích trữ vật tư sẽ là một bài toán nan giải.

Trần Phong lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, trên đùi là cuốn sách cổ. Hắn mở nó ra trước mặt, ngay đúng trang thứ ba, nơi có phương pháp tu luyện kì bí kia.

Trần Phong lại bắt đầu tập luyện theo những gì sách cổ chỉ dạy. Hắn cố gắng hết sức, kiên trì liên tục trong một tiếng, thế nhưng có vẻ việc này hoàn toàn vô ích.

“Lẽ nào ta đã bỏ quên điểm mấu chốt nào đó?”

Trần Phong hậm hực suy nghĩ. Hắn với tay sang bên cạnh, bẻ lấy một mẩu kẹo lạc cho vào miệng. Một hương vị bùi bùi tràn ngập khoang miệng. Hắn yêu thứ kẹo này, nó giúp cho hắn có thể tập trung suy luận trong rất nhiều trường hợp.

“Chẳng lẽ phần quan trọng của phương pháp này lại nằm ở nửa còn lại chưa được dịch của trang thứ ba? Nếu vậy thì thật là làm khó ta quá.”

Trần Phong nhìn chằm chằm vào quyển sách. Phương pháp hít thở mà hắn suy luận ra có lẽ không sai, vậy thứ còn lại mà hắn cần tập trung vào có lẽ chính là “cảm" và “khí".

“Cảm nhận? Cảm giác "khí"? “Khí” trong không khí? Tối nghĩa quá. Lần trước ta cũng đã thử, thế nhưng chẳng thể cảm nhận được gì.”

Trong lúc Trần Phong đang chật vật với cuốn sách cổ. Bầu trời tím bên ngoài lại có biến động. Sự biến đổi này rất nhỏ, bằng mắt thường khó ai có thể để ý.

Từ trên không trung bỗng dưng xuất hiện một vết nứt nhỏ. Ban đầu chỉ cỡ một gang tay, sau đó vết nứt nhanh chóng lan ra, kích cỡ cũng mở rộng, chỉ chưa đầy ba mươi giây, nó đã tạo thành một cái lỗ sâu hoắm màu xám trong không gian.

Từ trong cái lỗ xám kia bỗng xuất hiện sương trắng. Sương trắng giống như bị rỏ rì ra, ban đầu chỉ là một chút, sau đó ngày càng nhiều, lấy một tốc độ cực kì nhanh chóng lan tỏa khắp không trung. Lỗ xám kia không ngừng lại ở đó mà tiếp tục có sương trắng trào ra. Cả thành phố Hà Nội chỉ chưa đầy năm phút đã ngập trong sương. Người dân ai nấy hoảng loạn nhìn lên bầu trời, giao thông bỗng dưng tắc nghẹt, không ai dám điều khiển xe cộ tiếp tục di chuyển.

Sương trắng giống như một con quái vật có linh tính, vươn xúc tu của nó đến mọi ngóc ngách trong thành phố. Từ những đứa trẻ đang ở ngoài sân bắn bi, cho đến bà già đi chợ, hay những thanh niên vốn đang phóng xe máy bạt mạng trên đường. Tất cả đều vội vã tìm cách trở về nhà.

Trần Phong không hề biết gì về chuyện đang diễn ra ngoài kia. Hắn vẫn đang tập trung tinh thần vật lộn với cuốn sách cổ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, cố gắng cảm nhận thử “khí" được miêu tả trong sách.

Đúng vào lúc sương trắng bao phủ cả khu chung cư nơi Trần Phong đang ở, cuốn sách cổ bỗng dưng xuất hiện dị biến. Từ cuốn sách xuất hiện ánh sáng nhè nhẹ, dần dần rõ ràng hơn, sau đó không biết nó dùng cách gì mà làm làn sương trắng ngoài cửa xoay tròn, tựa như bị ai đó nắm lấy, từ từ kéo về phía nó.

Trần Phong đang nhắm mắt, bỗng dưng cảm thấy có thứ gì đó xuất hiện trong tâm trí của mình. Hắn kinh ngạc phát hiện ra trong không khí vậy mà xuất hiện một loại “khí" khác nữa.

Thứ khí này hoàn toàn không thể nhìn bằng mắt thường. Mặc dù Trần Phong đang nhắm chặt hai mắt, thế nhưng không biết làm thế nào mà hắn lại có thể cảm nhận nó rõ mồn một như thế, giống như thứ “khí" kia vốn có thực thể nhất định vậy.

Trần Phong vội vã tập trung tinh thần, không có một chút sao nhãng, lại càng không dám mở mắt ra. Hắn sợ cái cảm giác thần kì này sẽ mất đi. Luồng sương trắng kia được cuốn sách cổ dẫn dắt, tiến vào đồ hình thần bí ở trang thứ tư, di chuyển một vòng, sau đó trở ra, bao phủ chỗ mà hắn đang ngồi.

Trần Phong có thể cảm giác thứ “khí” kia ngày càng dày đặc. Tinh thần hắn có chút khẩn trương, trong đầu không ngừng nghĩ về nội dung trang thứ ba.

“Khí" đã cảm nhận được, vậy tiếp theo ta nên dùng phương pháp hô hấp kia. Đúng rồi! Ba dài một ngắn!”

Cũng như những lần thử nghiệm trước, Trần Phong hít vào một hơi khí đầy lồng ngực. Thứ sương trắng đang bao quanh hắn cũng theo lực hút chui vào cơ thể.

Sương trắng vừa tiến vào, lập tức Trần Phong cảm thấy một sự sung sướng khó diễn tả bằng lời. Từng cơ bắp trên thân hắn thả lỏng, cả người giống như rơi vào bồn nước mát, cực kì dễ chịu.

Qua hồi lâu, gương mặt Trần Phong liền trở nên đỏ ửng như người uống rượu, mồ hôi đua nhau chảy như tắm. Lỗ chân lông trên làn da hắn nở to, từ đó bỗng ứa ra một thứ nước màu đen hôi hám, két lại, đọng thành một lớp bẩn trên làn da.