Đợi chừng nửa giờ, Cố Tích Triều mất kiên nhẫn muốn gọi điện thoại cho anh, thì từ xa xa đã thấy anh khập khiễng đi tới, nhìn qua có chút loạng choạng, liền chạy đến dìu anh. Thích Thiếu Thương trán đầy mồ hôi, cười rất vui vẻ: “Tích Triều, lại đây lại đây!” Nói xong, kéo cậu ngồi xuống ghế đá.
“Thích Đại Thần, rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ có thể nói em nghe được chưa?”
“Em nhắm mắt lại!”
“Em xin anh, đừng có làm trò hề nữa được không?”
“Tích Triều ~~~~~~” Thích Thiếu Thương bắt đầu làm nũng, nhất định buộc cậu phải nhắm mắt lại. Cố Tích Triều sợ người đi đường chú ý, đành phải nghe lời anh.
“Được rồi, mở mắt ra!”
Cố Tích Triều mở mắt ra, nhìn thấy trong tay Thích Thiếu Thương đang cầm một cái hộp nhung đỏ thắm.
“Anh sáng sớm đã kéo em ra đây, là vì cái này?”
Thích Thiếu Thương nhét cái hộp vào tay cậu: “Mở ra đi.”
Cố Tích Triều mở cái hộp ra, bên trong có hai cái nhẫn kiểu cho nam. Cậu cầm một cái thử thử, lại lấy cái kia thử thử, cuối cùng chọn một cái vừa nhất.
“Được rồi, đi thôi!”
“Ha ha, vậy thôi hả?”
“Vậy anh còn muốn làm gì?”
“Sao em không hỏi cái này từ đâu ra?”
“Còn từ đâu nữa, anh lấy trộm của ai chứ gì?”
“Em, em nói cái gì vậy!” Thích Thiếu Thương chống thân người, thở hổn hển đi về phía trước.
Cố Tích Triều đi theo sau, cơ hồ cười vỡ bụng, nhìn anh khập khiễng đi phía trước, trong lòng lại thấy ấm áp. Tiến lên vài bước nắm lấy tay áo anh: “Giận rồi?”
“Không.” Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn trời.
“Cám ơn.”
“Sao?”
“Em nói, cám ơn.”
“Gió lớn quá, nghe không được!”
“Chết đi, tên què!”
Thích Thiếu Thương tránh được một quyền của Cố Tích Triều, vươn tay ra: “Muốn anh không giận nữa cũng được, em đeo vào cho anh.”
“Nằm mơ!”
“Tích Triều ~~~~~~ em xem anh vất vả như vậy mới lấy được, giúp anh đeo vào đi!”
Cố Tích Triều không còn cách khác, đành phải lấy cái nhẫn còn lại ra, đeo vào tay Thích Thiếu Thương.
“Biết cái này là cái gì không? Hàng limited edition năm 2004, chỗ này chỉ còn 24 chiếc, mắc muốn chết luôn!”
“Anh phát tài hả? Lại mua cái này.”
“Tiểu tử thối, nói chuyện nghe không có hảo ý gì hết. Nhớ lại đi, hôm nay ngày mấy?”
“Không biết.”
“Em còn chưa suy nghĩ mà…”
“Có thể là ngày gì nhỉ? Sinh nhật anh, sinh nhật em, cũng không phải. Em không biết, anh nói đi!”
“Thật không thú vị gì hết…” Thích Thiếu Thương lẩm bẩm.
“Anh nói cái gì đó!”
“Anh nói, em nhớ lại kĩ coi! Ngày này một năm trước là ngày gì?”
“Một năm trước… Nghĩ không ra.”
“Trời ơi, anh chết mất thôi. Quên đi, để anh nói cho xong. Ngày này một năm trước, anh vinh quang sống sót trở về sau khi máy bay bị bức rơi!”
“Một năm trước… Thời gian trôi qua nhanh quá.”
“Đúng vậy, đêm hôm đó, anh cả đời khó quên.”
Cố Tích Triều mặt đỏ lên: “Anh nói bậy bạ cái gì đó!”
Thích Thiếu Thương thấy ánh mắt cậu, lớn tiếng nói: “Kìa kìa kìa! Hiểu lầm rồi! Anh là nói… em không biết đâu, lúc vừa từ máy bay xuống nhìn thấy em, anh vui phát điên lên được. Nếu ngày đó em không có mặt, anh cũng không biết anh có thể cố gắng mà sống sót trở về không…”
“Đồ ngốc…”
Thích Thiếu Thương nhìn thấy xung quanh không có ai, thuận thế hôn lên môi Cố Tích Triều, hai người cứ vậy mà hôn nhau.
Chợt nghe “lạch cạch” một tiếng, hai người cả kinh, đồng thời xoay đầu lại, chỉ thấy mẹ Thích Thiếu Thương đang trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, giò cháo quẩy và sữa đậu nành vừa mới mua rơi xuống văng tung tóe.
“Mẹ…”
Thích mama như trúng tà, hai mắt mở to đi một mạch về phía bọn họ, nhưng chỉ đi được hai bước, đột nhiên “Ôi trời” một tiếng, chân tay tê liệt ngồi phịch xuống đất.
Thích gia đại loạn.
Tới ngày thứ ba, Thích mama cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Bà dụi dụi mắt, gọi Thích Thiếu Thương tới: “Thiếu Thương à, con gọi cho ba mẹ thằng bé đó, mẹ và ba con muốn nói chuyện với họ.”
“Mẹ…”
Thích mama xoa đầu anh: “Mẹ biết con muốn nói cái gì. Các con đứa nào cũng còn con nít, không hiểu gì hết. Chúng ta đều là người từng trải, cùng nhau nói chuyện cho đàng hoàng, vậy mới được.”
Thích Thiếu Thương ngẩn người.
Thích baba đang trầm mặc mấy ngày qua bỗng nhiên dụi tàn thuốc nói: “Còn ở đó thất thần cái gì?! Mày xem chuyện mày làm đi! May mà là mẹ mày, chứ nếu để người khác thấy, sau này ba mẹ không nhìn mặt mày nữa!!” Ông cơ bản vẫn còn đang nén giận, vừa nói xong, đập bàn đứng lên.
Thích Thiếu Thương gãi đầu, hai ngày nay anh phiền não, đầu sắp nổ tung rồi. Nếu ngày hôm nay, ba mẹ của anh liên hợp đánh anh một trận, bảo bọn anh từ nay trở đi không được qua lại, anh còn có thể quỳ trên mặt đất mà bi thương giải bày. Đằng này, mẹ anh lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến anh một chữ cũng không nói ra được.
“Tích Triều là cô nhi, đừng nói tới ba mẹ, ngay cả cô dì chú bác đều không có… Cậu ấy thật sự một người thân đều không có… Thật đó…”
Thích mama im lặng.
Thích baba suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu đã vậy, con gọi thằng bé đó lại đây. Ba thấy nó cũng là một đứa hiểu chuyện. Để chúng ta nói chuyện với nó.”
“Không được! Ba mẹ không được làm vậy!” Thích Thiếu Thương hoảng hốt.
“Rầm” một tiếng, Thích baba đập bàn: “Mày nói cái gì?! Mày lớn rồi, muốn leo lên đầu lên cổ chúng ta phải không?!”
Thích mama kéo tay áo chồng, thở dài nói: “Thích Thiếu Thương, con từ nhỏ tới giờ là một đứa con ngoan, không cần mẹ nói nhiều, con đều tự hiểu cái nào đúng cái nào sai. Mẹ biết con thích thằng bé kia, chỉ là các con bây giờ vẫn còn nhỏ lắm, có nhiều chuyện các con vẫn chưa trải qua, còn không hiểu nhiều điều. Thằng bé là cô nhi, còn con, ngay từ nhỏ đã có nhiều người thương yêu, con tội nghiệp nó, quan tâm tới nó cũng phải. Nhưng sau này con sẽ biết, loại tình cảm này, không nhất thiết cứ phải là ở bên nhau. Các con…”
“Mẹ, nếu cậu ấy là con gái, loại tình cảm này có thể biến thành tình yêu, phải không?”
“Con…”
“Con hiểu, nói tới nói lui, chẳng phải là bởi vì chúng con đều là con trai sao. Mẹ à, con cũng không còn nhỏ nữa, tình cảm của mình con biết rõ. Con thực sự thích cậu ấy, thật đó, mẹ!”
Còn chưa nói xong, Thích baba “rầm” một cái đạp đổ bàn: “Mày đừng nói nhảm! Việc này để tao giải quyết!”
Thích Thiếu Thương cả kinh, ba là nhân vật kì cựu trong Hoa Hàng. Để ba giải quyết, ắt sẽ bất lợi cho Cố Tích Triều, vậy sao được?!
“Ba, ba! Con đi gọi cậu ấy đến là được, ba đừng làm vậy!”
“Đồ ngu! Mày cút ngay về phòng cho tao! Nghe cho rõ, không được phép bước ra khỏi cửa! Cũng không được liên lạc với nó! Nếu mày dám bằng mặt không bằng lòng, tao cho mày biết tay!”
“Ba!”
“Mày câm miệng cho tao!”
Thích Thiếu Thương gấp quá, liền đứng dậy lao ra cửa, Thích baba tiến lên một cước đá vào chân anh: “Mày còn dám trái lời!” Thích Thiếu Thương bị ông đá đến lảo đảo, ngã rạp xuống đất. Anh lập tức ôm đầu gối, không đứng dậy được.
Thích mama sợ đến tim lọt ra ngoài, chạy đến ôm lấy anh. Thích baba trong lòng cũng có chút hoảng loạn. Thích Thiếu Thương sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn từng đợt. Thích mama cả kinh kêu lên: “Mau! Mau đưa con đến bệnh viện!”