*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ký Linh đi theo hương Phù Đồ rời khỏi U Thôn, chạy một mạch về phía Bắc giữa gió tuyết lạnh thấu xương suốt gần nửa nén hương, cuối cùng làn khói hương mới thôi chỉ thẳng về trước mà chỉ xuyên vào một tảng đá cách ngoài ba trượng.

U Thôn phía Nam lưng dựa Bạch Quỷ Sơn, phía Bắc giáp một vùng đất hoang bằng phẳng. Những khóm cây dại thấp lùn khô vàng lan đầy đất, những tảng đá lớn nhỏ lố nhố có tảng thấp thoáng sau cỏ cây, có tảng đứng đơn độc một mình giữa đất trống. Dưới trời tuyết dữ, vùng đồng hoang chìm trong tuyết phủ, chỉ còn một số tảng đá cực lớn chưa bị tuyết vùi lấp và mấy gốc cây cao còn nhìn thấy được mấy cành khô.

Hương Phù Đồ chỉ vào một tảng đá ẩn sau cỏ cây.

Ký Linh lặng lẽ bấm tắt hương Phù Đồ, tháo chuông Tịnh Yêu ra cầm chắc ở tay, rón ra rón rén tiếp cận tảng đá.

Lúc cách tảng đá còn vài bước, Ký Linh cẩn thận dừng lại để tránh bước tiếp giẫm lên cỏ cây tạo ra tiếng động. Hít sâu một hơi, nàng nhanh nhẹn nhẹ nhàng nằm sấp xuống nền tuyết bò vòng ra sau lưng tảng đá.

Tuyết bên dưới cơ thể nhanh chóng tan thành nước, lạnh thấu xương. Ký Linh vừa cắn chặt răng nhẫn nại vừa tự động viên bản thân bò thêm chút nữa là tới, không có gì đáng ngại.

Thực tế thì từ chỗ Ký Linh bắt đầu bò tới mặt bên của khối đá quả thực không xa, chẳng qua nàng không dám mạnh tay mạnh chân, sợ đánh rắn động cỏ nên mới bắt buộc phải bò thật chậm, làm kéo dài thời gian sấp người trên tuyết.

Nhưng dẫu vậy thì Ký Linh cũng kịp bò tới mặt bên của khối đá trước khi răng bắt đầu va lập cập, ngay lập tức, nàng ló đầu sang trái quan sát đằng sau khối đá.

Cảnh nhìn thấy làm nàng tạm thời quên cả cái lạnh bên dưới cơ thể.

Nữ yêu mới rồi còn đánh nhau với Hắc Kiệu khó phân thắng bại nay cuộn mình nằm sau lưng khối đá. Khối đá giúp nàng chắn gió nhưng không che được tuyết, trên đầu, trên người nàng đã phủ một lớp trắng, áo quần nhuốm máu như ẩn như hiện mỗi khi gió thổi bay bớt tuyết bám trên đó như những đóa hoa dại đẹp đẽ.

Ký Linh đứng dậy, từ từ tới gần nữ yêu, càng nhìn nàng càng mềm lòng.

Nàng chầm chậm ngồi xổm xuống, bàn tay nắm chặt chuông Tịnh Yêu bất giác thả lòng, tay kia phẩy nhẹ phủi tuyết bám trên đầu và mặt nữ yêu.

Nữ yêu nhắm nghiền hai mắt, mặt trắng gần như có thể nhìn thấy cả mạch máu bên dưới, dường như không còn thở nữa.

Nhưng Ký Linh biết nàng còn sống, bởi vì yêu chết không thể vẫn duy trì hình người…

Khoan.

Ký Linh giật mình, nếu như yêu muốn giữ hình người thì chưa chết là không đủ, còn phải có đủ yêu lực…

“Ôi…”

Cổ tay nhói đau làm đầu óc Ký Linh bỗng trống rỗng trong tích tắc nhưng một tay kia phản ứng nhanh hơn bộ não đập thẳng chuông Tịnh Yêu về phía nữ yêu!

Hóa ra ngay khoảnh khắc Ký Linh giật mình vừa rồi, nữ yêu bỗng bắt lấy cánh tay chưa thu về của Ký Linh, cắn cổ tay nàng một phát thật mạnh!

Chuông Tịnh Yêu ra đòn buộc nữ yêu phải nhả ra nhưng vì Ký Linh không niệm tịnh yêu chú nên cú đập này đau nhiều hơn là bị thương.

So ra thì Ký Linh thảm hại hơn nhiều. Phát cắn này nữ yêu dùng hết sức, vết thương gần chạm đến xương, máu phun ra nhanh chóng nhuộm tuyết đỏ loang lổ.

Nữ yêu không chạy trốn, lưng tựa vào khối đá hơi gồng lên thở phì phò, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ký Linh đầy điên dại, lúc này nó hoàn toàn không còn chút gì giống một con người, chỉ là một con thú đang phải đối đầu sinh tử với kẻ địch, yêu khí ngùn ngụt từ trong ra ngoài.

“Ký Linh…”

Đằng sau tảng đá bỗng nghe tiếng Đàm Vân Sơn gọi.

Ký Linh giật mình, còn đang thấy lạ sao Đàm Vân Sơn lại chạy tới đây thì nữ yêu đã nhảy bật dậy xông qua phía bên kia khối đá!

Yêu có trực giác bẩm sinh nhận biết kẻ tu hành mạnh hay yếu, bản năng thấy lợi thì theo, thấy hại thì tránh mách bảo chúng lựa chọn xuống tay với kẻ yếu hơn trước!

Ký Linh ngừng thở, muốn điên lên mất, bật dậy theo đồng thời la lớn: “Cẩn thận, nó không phải thường…”

Chữ “yêu” cuối cùng tắt tiếng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt hoang mang bối rối của Đàm Vân Sơn.

*tiếng Trung nói ngược giống tiếng Anh, nên ý Ký Linh định nói là không phải yêu thường.

Đàm Vân Sơn cố ôm con sói trắng trong lòng đứng một lúc mới nói nên lời: “Đúng là không thường, lúc nhào tới là một cô nương, nhào vào lòng tôi thì thành sói…”

Lần đầu tiên trong đời được một cô gái nhào vào lòng, tâm trạng Đàm nhị thiếu giá khá là phức tạp.

Nữ yêu hiện nguyên hình đã hoàn toàn mê man, rõ ràng nó không phải là Sùng Ngục. Thân to hơn chó nhưng nhỏ hơn sói xám một chút, là loài sói trắng hiếm gặp. Hai mắt nó nhắm nghiền, cặp tai cụp xuống, lớp lông mềm mại chằng chịt vết thương, trông thật tội nghiệp.

Nhưng cơn đau ở cổ tay nói cho Ký Linh biết, khinh địch là phải trả giá đắt.

“Rốt cuộc huynh đã làm gì nó?” Ký Linh thật sự không hiểu nữ yêu mới tích tắc trước còn ngùn ngụt yêu khí sao bay ra sau tảng đá thì liền hiện nguyên hình, hơn nữa lại còn hôn mê.

Đàm Vân Sơn hoang mang ra mặt, cố gắng hồi tưởng lại màn “rung động tận tâm can” vừa rồi: “Tôi gọi tên cô nương, thế là nó nhảy tới lao đầu vào ngực tôi, tôi không biết nên cản hay đón nó, tay khua loạn mấy cái thế là nó nhào tới và thành ra thế này.”

Ký Linh đau đầu, giải thích thế này chẳng thà không giải thích, giải thích xong còn rối thêm.

“Không hiểu thì để chốc nghĩ sau, giờ tôi không rảnh tay, cô nương có thể mau mau băng cổ tay mình lại được không?” Đàm Vân Sơn nhìn chỗ đỏ máu ấy thấy rất khó chịu, nhất là nó lại còn nhỏ tí tách xuống đất, quả thực nhói lòng, “Không để ý tới một cái là cô nương lại bị thương chảy máu. Phải nhớ cô nương là con gái, không phải là sắt là đồng.”

Ký Linh cúi đầu không nói câu nào xé luôn vạt áo quấn cổ tay lại, cầm tạm máu xong mới nhạy cảm lẩm bẩm hỏi: “Sao huynh lại tới?”

Đàm Vân Sơn đáp: “Theo dõi trên nóc nhà thì mình Phùng Bất Cơ là đủ rồi, cô nương bên này phải đối đầu với yêu quái.”

Ký Linh ấm lòng nhưng lại cố ý nói: “Đuổi kịp tôi đúng là khó cho huynh.”

Đàm Vân Sơn thở dài: “Suýt là mất dấu rồi, may mà sau đó ngửi được mùi hương.”

Ký Linh ngạc nhiên ngước nhìn chàng: “Thời tiết như vậy ở chỗ thế này huynh còn ngửi được mùi hương Phù Đồ à?”

Đàm Vân Sơn cười thoải mái: “Hương Phù Đồ thì chắc chắn không ngửi thấy đâu nhưng ngửi được mùi hoa đào.”

Ký Linh ngớ ra, bất giác muốn đánh mắt nhìn đi chỗ khác nhưng không cách nào dời mắt khỏi khuôn mặt Đàm Vân Sơn.

Nàng cảm thấy Đàm Vân Sơn bây giờ không giống Đàm Vân Sơn lúc ở Đàm phủ. Tuy chàng vẫn thích phô trương phong nhã, vẫn thường xuyên làm người ta thấy ngứa tay ngứa chân như trước nhưng bớt chút ôn hòa khách sáo, thêm chút cởi mở, tinh nghịch. Nhất là lúc cười, ở Đàm phủ, nụ cười của chàng luôn có chút ngăn cách làm người ta không đoán được tâm trạng thực, còn giờ thì có thể nhìn thấy trong đó có niềm vui thực sự, có sự giảo hoạt và còn có một chút xíu… thân thiết đầy thư thả, tùy ý.

“Ký Linh.”

“Gì?”

“Giúp tôi một tay được không? Nó thực sự rất nặng.”

“…”

Ký Linh thề, còn tự mình đa tình nàng đập đầu vào đậu phụ chết quách đi cho rồi!!!

Đàm Vân Sơn không hiểu sao mặt đồng đội bỗng u ám, rõ ràng vừa rồi đối mặt với yêu quái còn rất tươi sáng, lúc bật dậy nhắc chàng cẩn thận còn thực sự sốt ruột, lo lắng. Chẳng lẽ nàng bị thương, chàng không bị thương nên thấy bất công? Thế thì chàng chịu, cũng không thể vì chuyện này mà rạch mình một nhát cho giống được, làm thế thì quá…

Ồ!

Đàm Vân Sơn giật mình, đổi sang ôm sói trắng bằng khuỷu tay rồi xòe bàn tay trái ra nhìn, quả nhiên không biết đầu ngón trỏ bị đứt một vết từ lúc nào, khá sâu, lúc bị đứt chắc chắn đã chảy không ít máu, giờ miệng vết thương đã tự khô lại. Song, tay đứt ruột xót, chàng vẫn đau giãy lên.

“Tôi biết rồi!” Đàm Vân Sơn bất chợt nghĩ ra, “Đầu ngón tay tôi bị đứt, ban nãy vung tay chắc đã làm máu dính vào người sói yêu!”

“Ồ,” Ký Linh đang lúi húi làm gì đó chỗ bụi cây không buồn ngẩng đầu lên, “một giọt đã làm yêu quái hiện nguyên hình. Lợi hại!”

Đàm Vân Sơn tự hào cười toét miệng: “Quá khen, quá khen.”

Tiếng nói chuyện nhanh chóng tan đi theo gió, bầu không khí câm lặng lại bao trùm. Đàm Vân Sơn bấy giờ mới muộn màng nhận ra vừa rồi đồng đội khen chàng thật ư, sao nghe là lạ…

Đến tận lúc Ký Linh xong việc, Đàm Vân Sơn vẫn không nghĩ ra nguyên do có điều chàng đã biết Ký Linh bận làm gì: bện dây leo khô ướt nước tuyết làm thành “dây thừng”.

Đàm Vân Sơn đang định hỏi thì thấy Ký Linh cởi áo choàng ra trải xuống nền tuyết rồi bế sói trắng từ chỗ chàng qua đặt lên đó, sau đấy túm bốn góc, dùng “dây thừng” cột lại thành một cái túi vải to.

Không cần chờ đồng đội bảo, Đàm Vân Sơn đã tự giác khuân chiếc túi lên vai: “Tôi vác được.”

Đàm nhị thiếu gia thức thời thật đáng yêu. Ký Linh hơi nguôi bực mình, đang định nhắc chàng nhớ cẩn thận một chút thì Đàm Vân Sơn đi một bước quay đầu lại lo lắng hỏi: “Thế này là được rồi sao? Chẳng phải yêu quái có thể biến thành tinh phách gì đó bay đi à? Túi vải làm sao cản được?”

Ký Linh nhìn chàng bằng cặp mắt trong veo nở nụ cười: “Túi vải bình thường thì chắc chắn là không được nhưng có dính máu có tiên khí thì có thể.”

“…” Đàm Vân Sơn hối hận vì đã đề cập đến một vấn đề sâu sắc như vậy.

Vừa rồi là Ký Linh lâm thời đổi ý. Nàng vốn chỉ định làm chiếc túi đựng yêu quái, nếu không cứ để Đàm Vân Sơn bế như vậy, có mệt hay không chỉ là thứ yếu, cái chính là yêu quái vừa tỉnh là có thể dễ dàng chuồn ngay, có thêm cái túi cản lại thì ít nhiều cũng đỡ hơn, hễ yêu quái có động tĩnh là họ có thể chủ động đối phó, hơn nữa làm vậy cũng tiện đi, giúp nhanh về U Thôn tụ hợp với Phùng Bất Cơ.

Không ngờ là ngón tay Đàm Vân Sơn đứt, chàng lại hỏi ra câu này, thế thì không nên lãng phí, đành phải xin lỗi Đàm nhị thiếu gia vậy.

Trong lòng bực bội nghĩ vậy nhưng thực tế Ký Linh cũng chỉ bảo chàng chấm ngón tay vào tuyết để nước tuyết hòa tan chút dấu máu ở vết đứt, dùng chút máu loãng này vẽ phù trấn yêu thật nhỏ lên túi, nhỏ đến mức Đàm Vân cũng không nhìn nổi…

“Hay là tôi cắn thêm một chút vẽ cái to hơn nhé, cái này… nhỏ xinh quá.”

Kỳ thực vẽ bùa chẳng qua chỉ là để phòng lỡ như, Ký Linh vẫn cho là sói yêu sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.

Sự thật đúng thực là thế. Tới tận lúc hai người về lại U Thôn tụ hợp với Phùng Bất Cơ, con vật trong túi vẫn không có động tĩnh gì.

Đêm đã khuya, cả U Thôn ngoài gió và tuyết thì không còn chút động tĩnh nào. Ba người đi một vòng quanh thôn như trộm, không tìm được chỗ nghỉ chân lại sợ yêu quái tỉnh lại quấy rầy thôn dân, thậm chí là cả Hắc Kiệu nên cuối cùng hạ quyết tâm rời thôn đi về phía Nam lên Bạch Quỷ Sơn tìm được một sơn động, cuối cùng cũng có chỗ che tuyết chắn gió.

Sau một hồi giày vò khổ sở này thì tuyết ngừng. Chính xác ngừng từ lúc nào thì không rõ, tới lúc ba người nhận ra thì mây đen đã tan, mặt trời nhô lên ở phía chân trời.

Đống lửa cháy bập bùng, từ từ ấm.

Phùng Bất Cơ tìm dây leo, cọc gỗ chế một chiếc lồng, chốc chốc lại nhìn ra xem trời, không biết là lẩm bẩm một mình hay là nói với đồng đội: “Chắc chắn là nó làm, chứ không sao nó vừa hôn mê hiện nguyên hình, tuyết liền ngừng ngay.”

Ký Linh không hề phân vân chuyện trận tuyết là do sói yêu làm nhưng tại sao phải vậy và rốt cuộc nó có thù hận gì với Hắc Kiệu mới là chuyện cấp bách cần biết: “Hắc Kiệu thật sự không có hành động gì à?”

“Không có.” Phùng Bất Cơ thở dài, nói lại một lần nữa lời đã từng nói cho họ nghe, “Ông ta đá cây xong thì về phòng, không thấy có động tĩnh gì nữa. Có điều…”

Ký Linh ngạc nhiên, có thêm biến gì từ lúc nào vậy?

“Có điều gì?” Đàm Vân Sơn cũng nổi cơn tò mò, hỏi ngay.

Phùng Bất Cơ gãi mũi: “Có điều tôi hơi không cam lòng nên sau đó đi dọc bờ tường đi quanh Hắc phủ một vòng, vừa hay bắt gặp một tên gia đinh đi tiểu đêm ở nhà trước, tôi liền hỏi xem sao không có ai hầu hạ ở nhà sau. Hắn nói là Hắc Kiệu bảo, sau khi trời tối, cấm mọi người ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng gì cũng không được ra, ai vi phạm phạt nặng. Tên này bị tiêu chảy, thực sự không chịu được, trong phòng lại chỉ có cái ống tiểu…”

*ống tiểu: đồ đựng nước tiểu để đàn ông đi tiểu vào đêm khi trời tối hay rét không tiện đi nhà vệ sinh bên ngoài.

“Phùng huynh,” Đàm Vân Sơn kịp thời lên tiếng nhắc, “có một số chi tiết thì không cần phải kể quá rõ, có một số chi tiết thì xin chớ xem nhẹ.”

Phùng Bất Cơ xòe tay đầy vô tội: “Ví dụ như?”

Ký Linh cột nốt chiếc lồng huynh ta làm dở: “Ví dụ như đang đêm một người đàn ông từ trên trời rơi xuống hỏi chuyện gia đinh Hắc phủ, tại sao người ta lại ngoan ngoãn trả lời huynh?”

“À, chi tiết này hả…” Phùng Bất Cơ cười gượng, gãi gãi mũi, “chuyện này quả thực là có dùng chút thủ đoạn nhỏ, có điều không quan trọng, quan trọng là Hắc Kiệu đúng là đã biết trước sói yêu sẽ tới hơn nữa cũng đã có chuẩn bị ứng phó nhưng chuyện sói yêu tới quấy phá, trên dưới Hắc phủ đều không biết, rõ ràng là Hắc Kiệu cũng không định cho bọn họ biết.”

Đàm Vân Sơn gật đầu: “Vậy, có ba vấn đề. Thứ nhất, vì sao Hắc Kiệu phải giấu gia đinh của mình? Tìm kiếm thêm sự trợ giúp không phải tốt hơn sao? Thứ hai, sói yêu đã nói rõ là nó nhắm vào Hắc Kiệu, giữa đôi bên rốt cuộc có thù oán gì? Thứ ba, vì sao Hắc Kiệu lại đấu được với sói yêu?”

Phùng Bất Cơ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Vấn đề đầu tiên thì hoặc là do Hắc Kiệu muốn bảo vệ người trong phủ, hoặc là do Hắc Kiệu không muốn người trong phủ biết mình biết bắt yêu. Vấn đề thứ hai thì chỉ có thể chờ sói yêu tỉnh lại mới biết được. Còn vấn đề thứ ba, tôi không cảm nhận được yêu khí ở Hắc phủ nên tôi nghiêng về khả năng Hắc Kiệu là người tu hành… Nhưng, tôi ghét vì đồng đạo này.”

“Hiện giờ chúng ta có bàn thêm thì cũng đều chỉ là phỏng đoán.” Chiếc lồng gỗ trong tay Ký Linh cuối cùng cũng xong, nàng mang sói yêu vẫn đang mê man trong túi ra bỏ vào đó, buộc nóc lồng lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm, giọng khẽ khàng, “Chỉ có thể hi vọng nó nhanh tỉnh.”

Lần này phù trấn yêu trên lồng không phải phiền tới Đàm Vân Sơn mà dùng máu của Phùng Bất Cơ, tuy máu người tu hành kém hơn máu tiên nhưng chất lượng không đạt thì lấy số lượng bù vào, chiếc phù trấn yêu rất to gần như được vẽ khắp trên dưới của lồng.

Đàm Vân Sơn nhìn mà khâm phục: “Phùng huynh, xin hỏi phải tu luyện bao lâu mới có thể học được sự phóng khoáng không chút do dự cắn ngón tay mình chảy máu như huynh?”

Phùng Bất Cơ dùng bàn tay chảy máu vỗ vai Đàm Vân Sơn nói đầy sâu sắc: “Lão đệ à, làm nhiều quen tay.”

Đàm Vân Sơn nuốt nước bọt, cảm tưởng như từng chữ từng chữ đều nhuốm máu đào.

Ký Linh không chú ý hai bạn hữu “trao đổi kinh nghiệm” thế nào, nàng rụt rè đẩy chiếc lồng lại gần đống lửa, hy vọng đống lửa có thể giúp sói yêu đang hôn mê ấm hơn một chút.

Không biết tại sao, rõ ràng nó là yêu, rõ ràng còn cắn nàng không chút nương tay nhưng Ký Linh vẫn không giận nổi nó, càng không muốn giết nó hàng yêu trừ ma. Có lẽ vì cảnh tượng ở sân sau của Hắc phủ quá sức ấn tượng, có lẽ vì hình bóng cô gái cuộn mình dưới tuyết thực sự rất đáng thương, cũng có lẽ vì đây là con yêu có tình cảm mãnh liệt nhất trong số yêu nàng từng gặp từ trước đến nay, cho dù tình cảm này là “hận”, nàng cũng bất giác muốn được biết rõ ngọn ngành.

“Tôi đi nhặt thêm ít cành cây.” Phùng Bất Cơ không phải người có kiên nhẫn chờ đợi, thấy đống lửa cháy vượng, huynh ta bèn tự tìm việc làm giết thời gian.

Không biết có phải nghe được hay không mà Phùng Bất Cơ vừa đi một lát thì sói trắng trong lồng liền mở mắt.

Ban đầu mí mắt chỉ hơi hé một chút, Ký Linh cứ tưởng là mình nhìn lâu quá nên hoa mắt, đến tận khi đôi mắt đầy yêu khí nhìn nàng cảnh giác, Ký Linh mới hoàn hồn, không kịp nghĩ gì đã bất giác gọi: “Đàm Vân Sơn…”

Đàm Vân Sơn vui vẻ chạy tới, sói trắng cũng tỉnh hẳn. Có thể là cảm nhận được phù trấn yêu trên lồng, cũng có thể là đã kiệt sức, nó không nôn nóng tìm cách thoát ra mà chỉ cựa mình đổi thế nằm hơi cuộn tròn mình lại, gác cằm lên chân trước, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Nếu như không nhìn mắt nó.

Đó là một cặp mắt luôn luôn đề phòng cảnh giác và ẩn chứa sát khí làm người ta cảm thấy bất kể hiện giờ nó có thảm hại thế nào thì chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là nó sẽ vồ tới.

Hai người, một yêu nhìn nhau qua chiếc lồng gỗ bôi đầy máu.

Cái tĩnh lặng bao trùm sơn động hòa cùng hơi nóng từ đống lửa tạo nên một bầu không khí bức bối.

Cuối cùng, Ký Linh mấp máy môi khẽ nói: “Chúng tôi không phải một bọn với Hắc Kiệu.”

Sói trắng trong lồng không có phản ứng gì. Đàm Vân Sơn lại tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Ký Linh có thể nói chuyện dịu dàng như thế, sao trước nay chàng chưa từng được đối đãi như vậy!

“Tôi biết cô nghe hiểu tôi nói gì,” Ký Linh không nổi giận, tiếp tục nói, “tôi không muốn làm cô bị thương, tại cô cắn tôi đau quá, tôi mới ra tay.” Nói rồi nàng chỉ sang Đàm Vân Sơn: “Huynh ấy cũng không muốn làm cô bị thương, nếu có thể, huynh ấy chỉ ước gì mình lành lặn chân tay, không sứt mẻ chảy máu…”

“Hú ú ú…”

Sói trắng bất ngờ tru lên một hồi, bất kể là dùng mắt nhìn hay dùng tai nghe đều biết là nó không mấy vui vẻ.

Ký Linh ngậm miệng, nhìn Đàm Vân Sơn như muốn hỏi.

Đàm Vân Sơn lập tức phủi sạch quan hệ: “Nãy giờ toàn là cô nương nói, tôi không hề xen lời.”

Ký Linh lườm chàng một cái: “Ý tôi là hỏi huynh có hiểu ý nó là sao không!”

Đàm Vân Sơn chớp chớp mắt sau đó bỗng bắt chước hú một tiếng, cuối cùng gật đầu chắc nịch: “Không hiểu.”

“…” Ký Linh giờ chỉ muốn thả sói yêu ra nhốt Đàm Vân Sơn vào!

Hít sâu mấy hơi, Ký Linh quyết định không lằng nhằng nữa, nói thẳng luôn một lần cho xong: “Chúng tôi là người tu hành đi ngang qua U Thôn, tá túc tại Hắc phủ, vừa hay gặp cô đang đêm tấn công Hắc Kiệu. Chúng tôi không có giao tình gì với Hắc Kiệu cũng không có giao tình gì với cô nhưng chúng tôi đã chứng kiến chuyện này thì phải làm cho rõ. Nếu cô có lý, Hắc Kiệu thất lý, chúng tôi sẽ giúp cô. Ngược lại thì chúng tôi giúp Hắc Kiệu. Đương nhiên, dù cho chuyện với Hắc Kiệu là cô có lý nhưng nếu cô nương hành hung quá mức thì là người tu hành, tôi vẫn phải trừ ma hàng yêu.”

Im lặng.

Im lặng đầy tế nhị và khó xử.

Cuối cùng, sói trắng liếc nàng một cái rồi nhắm luôn mắt lại.

Ký Linh không hiểu thế là thế nào, đành phải quay sang mong bạn hữu giải thích cho mình: “Nó làm thế là… không thèm để ý đến tôi hả?”

Đàm Vân Sơn thở dài: “Nếu là nó, tôi cũng không thèm để ý đến cô nương.”

Ký Linh không hiểu: “Vì sao? Tôi nói chưa đủ rõ ràng à?”

Đàm Vân Sơn không biết phải nói thế nào nữa: “Chính là bởi quá rõ ràng, cô nương nói liền một lèo cả tốt lẫn xấu, sau khi bày ra một con đường bằng phẳng liền chỉ tiếp một con đường gập ghềnh khác, vừa nói là giúp lại vừa nói là muốn bắt yêu, thế thì ai mà chẳng buồn bực?”

Ký Linh bực mình nhưng không cãi lại được tiếng nào bèn nói: “Vậy huynh nói đi.”

Đàm Vân Sơn nhún nhún vai, bảo chàng nói thì chàng nói.

“Sói trắng này, xin hãy lắng nghe cho kỹ lời tôi. Giờ cô đã rơi vào tay chúng tôi, trốn thì chắc chắn không trốn nổi, nếu như cô nói thẳng ra thì có lẽ còn một con đường sống. Nếu cô cứ bướng bỉnh thì chỉ còn nước bị Lục Trần Kim Lung bắt. Lục Trần Kim Lung là gì nào? Là pháp khí có thể làm cô hóa thành tro bụi. Tôi biết cô không sợ chết nhưng tôi cũng biết nhất định cô sợ không có cơ hội trả thù Hắc Kiệu…”

“Hú ú ú ú ú…”

Huỵch… huỵch…

“Không, không, khoan hãy kích động, vừa rồi tại hạ nhất thời lỗ mãng, nói năng không biết nặng nhẹ. Để tại hạ nói lại. Chúng tôi là người tu hành đi ngang qua U Thôn, tá túc tại Hắc phủ, vừa hay gặp cô đang đêm tấn công Hắc Kiệu. Chúng tôi không có giao tình gì với Hắc Kiệu…”

“Đàm, Vân, Sơn!”

“Nó quá nóng tính, vậy là không tốt, tổn thọ…”