Xa cách nhiều năm, Hạ Tiểu Sơn lại đêm khuya nhập viện, đầu heo năm màu sặc sỡ, đỡ Giản Minh khập khiễng.

Giản Minh bị Hạ ba càng già càng dẻo dai nện một ghế trên mông trần, ghế vỡ mông cũng nát. Hạ ba tiếp tục nhấc cái ghế nát lên giáng xuống, đánh liên tục liên tục, nát ghế lại lượm chân ghế phang tiếp, phang cho bay biến cái gì khó chịu cái gì lo lắng tương lai một đời cái gì bên nhau biến mất hết, đánh hai tên đàn ông vừa khóc vừa la ôm mông chạy loạn trong phòng tìm chỗ trốn.

Mông của Giản Minh vừa hồng vừa mẩy gấp hai lần bình thường, nhìn đặc biệt cấm dục, làm bác sĩ trực đêm vừa ngáp vừa chích xong còn vỗ cho một cái. Còn chờ kết quả chụp X quang, Hạ Tiểu Sơn ngồi trên ghế dài bệnh viện, Giản Minh nửa chết nửa sống gối lên đùi hắn, hai người cùng nhau suy yếu thở dài.

“Biết tôi vì sao không dám về nhà rồi chưa.” Hạ Tiểu Sơn đầy mặt xanh tím, trên trán còn dán một miếng băng.

“Tần Lãng năm đó cũng bị ba cậu đánh à?” Giản Minh hậm hực.

“Khụ, không có…… Cậu ta nhìn thanh tú, ba tôi không nỡ hạ thủ.”

“Vậy nhìn tôi nam tính là đáng bị đập thế à? Khụ khụ khụ……” Giản Minh tức giận đến mức bị sặc nước miếng.

“……” Hạ Tiểu Sơn không còn lời nào để nói, chỉ có thể xoa lưng anh, lấy thái độ tiện thiếp hầu hạ người.

Giản Minh miễn cưỡng thoải mái mà hừ vài tiếng, giương mắt nhìn cái đầu heo của Hạ Tiểu Sơn, phì cười.

Giản Minh thực ra chỉ bị Hạ ba đánh một cú đầu. Ngay sau đó Hạ Tiểu Sơn kịp phản ứng, kéo Giản Minh ra sau lưng che chở, bị chính ba mình cuồng tấu nát mặt, dù sao cũng là em trai nhỏ kinh hách đến ông lão, cũng không dám đánh lại.

Giản Minh nhẹ nhàng sờ sờ một vết sưng trên mặt hắn, tiếu ý khóe miệng lại tăng, niết cằm hắn kéo xuống.

Hạ Tiểu Sơn ngầm hiểu cúi đầu hôn anh, Giản Minh há miệng mút hắn hai cái, thoải mái rên hừ hừ, sau đó đột nhiên quay đầu kêu to như giết heo, “Đau đau đau đau đau đau! eo! eo rút gân a a a! ấn ấn, mau ấn ấn a a a……”

Giản Minh bị nứt xương cột sống, thầy thuốc nhìn phim híp mắt híp mắt, chỉ kê cho mấy loại hạ sốt, dặn anh trở về năng đứng, nằm giường cứng. Hai người tìm khách sạn tạm thời ngủ lại, Hạ Tiểu Sơn hủy đi giường lớn Simmons, hầu Giản Minh ngủ ván giường cứng rắn.

Lúc nửa đêm Giản Minh đau mông đến hốt hoảng, thở dài lăn qua lộn lại, Hạ Tiểu Sơn muốn ôm anh ngủ, còn bị anh quạt ra, “Cút cút cút, ngủ giường cứng, cậu đi tìm cái khác mà lót lưng.”

Hạ Tiểu Sơn chỉ có thể hầu anh ngủ nửa buổi. Sáng hôm sau, mẹ nuôi của Hạ Tiểu Sơn chạy một chuyến, đưa hành lý đến cho bọn họ, nói Hạ gia mẹ nhỏ kinh hồn chưa hết, Hạ lão gia tử cơn giận còn sót lại chưa tiêu, chỉ có Hạ tiểu đệ rất hưng phấn — bởi vì thấy hai ca ca đánh nhau còn bị ba ba đánh — bà khuyên bọn họ tết âm lịch lại trở về, “Tết âm lịch ba con chắc chắn nguôi giận ”.

“Ổng mà không nguôi giận, tôi lại phải xin nghỉ làm.” Giản Minh nghe câu này còn có khí lực mỉa mai, vậy mà cũng làm cho mẹ nuôi xót xa xoa cho một cái, liên tục an ủi, tiểu tử bộ dạng anh tuấn mồm miệng linh hoạt, đi với tiểu Sơn rất đáng tiếc nha, còn cùng tiểu Sơn về nhà bị đánh, tiểu Sơn có phúc nha. Giản Minh mắt nóng lên, thiếu chút nữa cũng nhận mẹ nuôi.

Khách sạn không phải nơi để tĩnh dưỡng, hai người đổi vé máy bay về A thị, chiều hôm đó liền đi. Ngồi tại sảnh chờ của khách sạn, Hạ Tiểu Sơn ngáp ngắn ngáp dài, hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đêm qua đến thuê phòng cũng kiệt sức, hắn không chú ý tới.

Giản Minh nhìn theo tầm mắt của hắn, trong đại sảnh dán một cái áp phích bự, nền đen, có một người kéo violon giữa ánh đèn, bên cạnh ghi “Nghệ sĩ violon nổi danh tại Pháp hồi hương lưu diễn”, “Trung thu đại nhạc hội” cùng một đống chữ.

Người giữa poster chỉ thấy nét mặt mờ mờ, tuy vậy vẫn khó giấu nét tú mỹ nhu hòa, khí chất động nhân. Mặc áo vest đen tôn lên thân hình gầy mảnh tinh tế, như tiểu vương tử cung đình cao quý ưu nhã, rạng rỡ tỏa sáng.

Giản Minh cau mày nhìn lên nhìn xuống tấm áp phích vài lần, cảm giác này chẳng qua là do làm bộ chụp hình sửa ảnh thôi, nhưng mà vừa quay đầu, quả nhiên thấy thần tình Hạ Tiểu Sơn si ngốc, thoáng chốc nghiến răng.

“Như thế nào? Định ở lại nghe nhạc rồi mới đi?”

“……”

“Hạ Tiểu Sơn?”

“Hạ lông chân!”

Hạ Tiểu Sơn quay đầu, đối diện với Giản Minh đang tỏ ra cáu kỉnh, ngốc một trận sau mới kịp phản ứng, nhất thời có chút xấu hổ, há miệng nửa ngày, cuối cùng chỉ nói một câu, “Tôi sẽ không đi.”

Giản Minh tức đến bật cười, “Hóa ra còn thật muốn đi? Xem tôi là không khí?”

Anh xoay người khập khiễng nhảy vài bước, bị Hạ Tiểu Sơn từ phía sau kéo lấy, “Không phải như anh nghĩ đâu, tôi không rẻ rúng như vậy.”

“Tôi cũng không rẻ rúng như vậy!” Giản Minh cả giận nói, “Hạ Tiểu Sơn, cậu đi xem lại cái vẻ mặt ngu đần vừa nãy của cậu đi! Trong lòng cậu chỉ cần nhớ cậu ta một chút thì đừng tiếp tục theo tôi nữa!”

Anh quay mông nhảy nhảy muốn bỏ đi, Hạ Tiểu Sơn mặc kệ mọi người chạy đến ôm lấy, cái đầu heo tỏ ra vừa vội vừa đau lòng, “Thật không phải như anh nghĩ mà, tôi, tôi chỉ …… Chung quy tôi cùng cậu ta nhiều năm như vậy, anh dù sao cũng phải cho tôi thời gian để quên chứ.”

Giản Minh cắn răng, “Tôi không phải đồ từ thiện, Hạ Tiểu Sơn. Giản ca của ngươi hai mươi tám xuân xanh, vẫn là thanh xuân, không hề xuất ngoại hao tổn xuân xanh của ngươi mười năm.”

“Tôi biết,” Hạ Tiểu Sơn thở gấp ghé nói vào lỗ tai anh, “Anh cho tôi một phút đồng hồ được không? Chỉ một phút đồng hồ.”

Hắn vùi mặt vào sau vai Giản Minh, trong lòng Giản Minh thấy ấm áp, thân thể run nhè nhẹ, không biết là vì phẫn nộ hay là bởi vì đau mông. Tim của Hạ Tiểu Sơn đập vô cùng gấp, hô hấp cấp bách, mười mấy năm kia lướt qua đầu như ngựa phi ngày xuân, cuối cùng dừng lại vào lúc hắn gặp Tần Lãng lần cuối.

Đó là tại phòng ngủ của Tần Lãng, phó tổng còn quỳ rạp trên mặt đất nôn máu giả chết, hắn nắm chặt quyền hung hăng rời đi, Tần Lãng ở phía sau kêu tên của hắn một tiếng, hắn biết Tần Lãng có lời muốn nói, nhưng hắn vẫn đi.

Giản Minh rất hiểu hắn, hắn trong lòng quả thật muốn đi đến buổi hòa nhạc. Hắn cùng Tần Lãng còn thiếu một cái kết thúc, bọn họ chưa từng nói chia tay, hắn không thể cứ như vậy cáo biệt quá khứ.

Nhưng hắn cũng vô pháp buông tay Giản Minh.

Hạ Tiểu Sơn trầm mặc đã rất lâu, cuối cùng hung hăng cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nói, “Được.”

“Có thật là được?”

“Được, đã quên. Không tin anh xé đầu tôi ra xem xem.”

Giản Minh lại bị chọc cười, “Hù ai vậy? Hôm nay không tính, lại có lần sau, tôi sẽ thật sự xé đầu cậu ra xem bên trong có thật là có cứt nát hay không.”

Hạ Tiểu Sơn thấy anh nguôi giận, buông lỏng khẩu khí, hôn cổ anh một cái, “Tôi cõng anh đi ra ngoài? Anh đi lại khó khăn quá.”

“Được rồi, làm bộ lấy lòng cho ai xem. Người ta đều nhìn kìa, tránh ra tránh ra.”

Hạ Tiểu Sơn cứng đầu muốn cõng Giản Minh đi ra ngoài, Giản Minh kiên quyết không cho, hai người đẩy qua đẩy lại rời khỏi khách sạn, Hạ Tiểu Sơn thừa dịp lén liếc nhìn lại tấm áp phích thêm một lần nữa, rồi quay đầu đi.