Hạ Tiểu Sơn ngủ đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh, lăn qua lộn lại trên giường một hồi lâu, cảm giác ngực cấn cái gì, móc ra mới thấy là trái banh.

Hạ Tiểu Sơn đá bay nó đi, bò xuống giường tìm đồ ăn. Tiểu Thiên Nga nghe tiếng liền bò khỏi phòng Giản Minh, meo meo bò theo hắn.

Hạ Tiểu Sơn xốc nó lên đầu mình, cái đầu tự cạo trọc của hắn đã sớm mọc lại tóc, bởi vì lười đến hiệu cắt tóc xử lý, cho nên như tóc lởm chởm như cỏ dại, Hạ Thiên Nga vùi mặt vào hửi ra hương vị quen thuộc, hưng phấn hít hà.

Hạ Tiểu Sơn lấy một hộp sữa to từ tủ lạnh ra uống, không tìm được đồ để ăn, vì thế lại ăn trộm của Giản Minh hai quả táo.

Sau đó hắn tìm ví tiền cùng chìa khóa, mặc áo khoác, bỏ Hạ Thiên Nga vào trong túi áo rồi đi.

“Đi, cha mang con đi siêu thị.”

Hạ Tiểu Sơn đem theo nhi tử đi một chuyến đến siêu thị, Hạ Thiên Nga nhìn mọi thứ đều mới mẻ đến hiếu kỳ, thiếu chút nữa lăn vào ngăn cá đông lạnh, bị cha nó tóm cổ về. Hạ Tiểu Sơn mua cá cùng thịt bò, hành gừng gia vị, về nhà nấu lại mấy món hồi đó Giản Minh sinh bệnh đã dạy hắn nấu. Tay chân vụng về vất vả một lúc mới nấu ra một nồi canh cá, thuận tiện nướng một miếng beefsteak. Giản Minh hôm nay thứ bảy nên tăng ca, về nhà vừa lúc beefsteak nóng hầm hập được dọn lên.

Hạ Tiểu Sơn vốn định làm một phần cho chính mình ăn trước, sau đó đợi Giản Minh trở về về mới nấu thêm một phần, lúc này vừa vặn nhường cho anh ăn luôn. Hắn cũng không biết nói thế nào mới tốt, chỉ có thể liệt mặt, cứng ngắc nói, “Ăn đi, tôi làm.”

Giản Minh nhíu mày nhìn hắn, không nói gì.

Nói cái rắm, không phải cậu làm, chẳng lẽ là con mèo làm?

Hạ Tiểu Sơn lại đấu tranh trong lòng một chốc rồi mới cứng ngắc nói tiếp, “Mấy ngày hôm trước, xin lỗi anh, không sớm nói cho anh biết tôi muốn đi, hại anh không chuẩn bị.”

Giản Minh không tỏ rõ biểu tình, buông cặp da, ngồi trước bàn, cúi đầu nhìn món beefsteak đáng sợ.

Hạ Tiểu Sơn lại đợi một lát, hậm hực nói tiếp, “Lúc trước không biết phải nói thế nào, sợ anh mất hứng. Xin lỗi.”

Người ta xin lỗi hai lần rồi, Giản Minh một đại nam nhân sao còn để bụng chứ, anh rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Hạ Tiểu Sơn, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.

Tuy nhiên cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với hắn, “Chừng nào cậu dọn đi?”

“Thứ hai tuần sau, ngày kia.”

Giản Minh chuyển mắt đi, dùng đũa chọc chọc miếng beefsteak, “Vậy đêm mai nhậu một bữa, ở cùng lâu như vậy, cũng coi như huynh đệ rồii.”

Hạ Tiểu Sơn thấy anh phản ứng bình thản như vậy, lại chuyển quan hệ hai người thành huynh đệ, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, đồng thời lại có chút buồn bã.

Hắn không đoán nổi Giản Minh nghĩ gì, hiện tại xem ra, quả nhiên anh ta không quá để tâm. Giản Minh chung quy vẫn thích ở bên phụ nữ, cũng chỉ là hai lần rượu vào loạn tính mà thôi, hắn còn kêu tên bạn trai cũ, có thể tính gì đâu.

Hạ Tiểu Sơn có cảm giác như vừa bị đá, tự mình khoái cảm cùng cô tịch, xoay người muốn vào phòng bếp làm beefsteak cho mình, bị Giản Minh gọi lại.

“Trụi Lông vẫn nên đi với cậu, tôi bị dị ứng, hơn nữa đi làm không có thời gian chiếu cố nó, nó đơn độc ở nhà rất đáng thương.”

Lời này Hạ Tiểu Sơn nghe thấy liền mừng rỡ như điên, nhưng hắn lại bị cảnh tượng ly biệt u sầu bao lấy, liền chỉ gật gật đầu, sờ sờ Hạ Thiên Nga trên vai. Hạ Thiên Nga mờ mịt không biết cha mẹ sắp chính thức ly thân, còn cao hứng phấn chấn liếm liếm ngón tay hắn.

“Còn nữa,” Giản Minh nói.

“Sao?”

Giản Minh thở dài một hơi, rốt cuộc cũng thu hồi vẻ lãnh đạm, vừa khinh thường chọc beefsteak vừa mắng, “Nói bao nhiêu lần cậu mới thông hả, vặn lửa nhỏ, vặn lửa nhỏ! Cháy thành thế này ăn làm sao? Cút ra để tôi!”