*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ hai, Thâm Bạch tỉnh lại, theo thói quen muốn luyện tập "Lý ngư đả đĩnh", mới đúng lúc nhớ lại nơi này là giường Lâm Uyên. Vì vậy, hắn lập tức khéo léo hướng phương hướng Lâm Uyên lăn đi...

*** Lý ngư đả đĩnh: động tác bật nhảy ***

Lăn a ~ Lăn a ~ Lại lăn ——

Thiếu chút nữa từ bên kia giường té xuống?!

Mở choàng mắt, Thâm Bạch lúc này mới phát hiện Lâm Uyên không ở trên giường.

Một tay chống đỡ giường ngồi dậy, Thâm Bạch nhìn bốn bề: Ai? Lâm Uyên người đâu?

Trong phòng không có bất kỳ thanh âm gì, cũng không phải đặc biệt chỉ có căn phòng Lâm Uyên, mà là cả lục phòng, Thâm Bạch liếc nhìn đồng hồ ngủ nhét dưới gối đầu—— thời gian bây giờ là 5 giờ 46 phút rạng sáng.

Lúc này... Hẳn là còn chưa tới thời gian Lâm Uyên rời giường, Lâm Uyên sẽ đi đâu vậy chứ?

Thâm Bạch bò dậy.

Cùng với tầng cao nhất tòa đại lâu nơi mình ngụ bất đồng, nơi này sáng sớm... Hơi nước đậm.

Trong phòng phảng phất có sương mù, không khí đều bởi vì hơi nước mà trở nên sềnh sệch, lúc hô hấp còn lộ vẻ mùi vị của nước.

Không khó ngửi, mang theo hương cỏ xanh bờ sông và mùi rong tanh nhàn nhạt.

Bất quá... Bờ sông sáng sớm đều là như vậy sao?

Trong phòng có sương, khiến bài biện trong phòng nhìn có chút không rõ, đây, đây...

Thâm Bạch đứng lên.

Khi chân trần trụi đụng chạm tới đất, hắn nhìn sàn nhà trơn trượt nhíu nhíu mày.

Trên sàn nhà cũng có một tầng thật mỏng bọt nước.

Là bởi vì A Uyên tối hôm qua trước khi ngủ mở cửa sổ sao?

Ngực nghĩ như vậy, Thâm Bạch tự nhiên hướng ban công đi tới.

Bên kia sương mù quá nặng.

Trắng xoá, ngưng trọng, mỗi lần hô hấp đều cảm giác đang hút nước.

Hôm nay là ngày sương mù sao? Khí trời Ửu kim thị thực sự có rất ít sương mù, dù sao nơi này là đại đô thị, khí trời đều có hệ thống chuyên môn điều tiết can thiệp.

Mặt trời còn chưa mọc lên, xung quanh còn có chút tối, chỉnh thể xem ra, cảm giác như màu trắng đậm và màu lam đậm hỗn hợp ở chung với nhau.

Ngô ~ từ vừa hình dung cư nhiên dùng tới tên của mình!

Thâm Bạch nhíu mày, tầm mắt hắn dời xuống, lúc di động đến vị trí bờ sông, hắn chợt nhìn thấy một thân ảnh.

Hơi nước dày như vậy, sắc trời không tính là sáng, thân ảnh kia như ẩn như hiện, nhưng mà, Thâm Bạch ngực lại lập tức hiện lên tên của người đó:

Hả? Là A Uyên he?

Sớm như vậy, vừa sương mù, A Uyên ở bờ sông làm cái gì?

Thâm Bạch vốn là muốn gọi to một tiếng tên Lâm Uyên, bất quá ngẫm lại xung quanh an tĩnh như vậy, những người khác đều đang ngủ, la như vậy, kêu tên A Uyên, ngày sau A Uyên tám phần mười cuộc sống sẽ không tốt, nghĩ như vậy, Thâm Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó tung bay chạy xuống lầu dưới.

Hắn chạy tới lầu một, trong viện Tông Hằng, ở đây vẫn tính là khu vực công cộng, tuy rằng bình thường căn bản không ai tới, thế nhưng cửa sân đi thông từ bên trong vẫn luôn mở, đi qua sân cỏ dại mọc thành bụi, bên góc tường vây có một cửa nhỏ, ngoài cửa chính là bờ sông.

Đẩy cửa ra, Thâm Bạch tiếp tục đi về phía trước.

Nơi này cây cỏ rất dài, mỗi bước đi đều phát sinh tiếng xào xạc cây cỏ cọ xát với quần, nước trên lá cây không kịp rơi xuống liền dính ở trên quần Thâm Bạch, thành một mảng ướt sẫm.

Thâm Bạch bước đi không chậm, rất nhanh, hắn đã đứng phía sau người duy nhất ở bờ sông.

"A Uyên." Thâm Bạch nhỏ giọng kêu một tiếng.

Sau đó, người nọ quay đầu.

Chính là Lâm Uyên.

Bất quá, lúc này Thâm Bạch thấy không rõ vẻ mặt của hắn, hơi nước quá nhiều, cho dù cự ly gần như vậy, giữa hai người vẫn có lớp sương trắng dày đặc.

"A Uyên, sớm như vậy, anh ở nơi này làm cái gì?" Sàn sạt, đạp lên cây cỏ thật dày, Thâm Bạch đến bên cạnh Lâm Uyên, hắn lúc này mới phát hiện Lâm Uyên cũng không phải là trực tiếp ngồi ở bờ sông, dưới mông của hắn có một... ghế nhỏ kỳ quái, mà Lâm Uyên cũng không phải là ngồi không ngẩn người, trong tay của hắn cầm một cây gậy thật dài, đầu gậy cột một sợi dây mỏng, đầu dây còn lại thì tiêu thất ở trong nước.

Đây là...

"Câu cá." Lâm Uyên thản nhiên nói.

"Này... Sớm như vậy... Thế nào đi ra câu cá a?" Cũng không biết vì sao, Thâm Bạch phát hiện mình nói năng không kìm nổi cẩn cẩn dực dực, nấp bên người Lâm Uyên, ánh mắt hắn rơi vào trên tay đang cầm cần câu của Lâm Uyên.

Đó là một bàn tay vừa nhìn liền biết là tay của đàn ông, có điểm khô ráo, thoạt nhìn cũng rất kiên cố hữu lực.

Dưới thô ráp cần câu làm nền, tay Lâm Uyên thoạt nhìn phá lệ trắng.

"Nửa đêm tỉnh lại, bỗng nhiên muốn câu cá." Lâm Uyên nói.

Được rồi, lý do này nghe... Thực sự hoàn toàn không cách nào xoi mói.

Thế nhưng... Nửa đêm?

Thâm Bạch nhớ lại chuyện trải qua tối hôm qua.

A Uyên chẳng lẽ... Thấy cái gì a?

Nghĩ tới đây, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Uyên, càng thêm thận trọng hỏi: "A Uyên mấy giờ tỉnh a? Hiện tại không mệt sao? Vì sao tỉnh sớm như vậy, chẳng lẽ... Bên ngoài có động tĩnh gì sao?"

Lâm Uyên cúi đầu nhìn hắn một cái.

"Hơn bốn giờ, không phải bởi vì bên ngoài có động tĩnh." Nói đến đây, Lâm uyên dừng lại một chút: "Là bởi vì quá an tĩnh."

"Nên tôi thức dậy, đi tới trên ban công nhìn ra nước sông bên ngoài, bỗng nhiên..."

"Bỗng nhiên làm sao?" Thâm Bạch nháy mắt hỏi.

"Bỗng nhiên rất muốn câu cá."

"..." Được rồi, hứng thú nhất thời —— xem ra cũng là một thuộc tính ẩn giấu của A Uyên, trong lòng suy nghĩ, Thâm Bạch ngoẹo đầu.

Bất quá, hơn bốn giờ, khi đó chính hắn cũng đã trở về, mà A Uyên cũng nói là bởi vì bên ngoài quá an tĩnh tỉnh, như vậy... A Uyên hẳn là cái gì cũng không có nghe thấy đi?

Hẳn là... Vậy?

Không thể không nói, A Uyên người này, Thâm Bạch cảm giác mình hoàn toàn không cách nào nhìn thấu, hai mắt không được, nhìn hơn vài lần vẫn bất năng!

"Được rồi, A Uyên, anh trước đây rất am hiểu câu cá sao? Em xem cần câu không giống như mua bên ngoài, ngược lại như là tự làm? Còn có cái ghế này, thật là kỳ lạ a ~" Một thoại hoa thoại, chính là trạng thái bây giờ Thâm Bạch.

*** Một thoại hoa thoại: cố tìm lời đối thoại **

"Không am hiểu, là tự tôi làm, cái ghế cũng vậy, còn có, cái này không gọi cái ghế, gọi là bàn, ghế." Lời ít ý nhiều, y theo trình tự toàn bộ trả lời một lần —— đây là cách thức trả lời tiêu chuẩn của Lâm Uyên.

Ách... Được rồi, lại một đường nói chuyện bị cắt đứt —— Thâm Bạch gãi đầu một cái, cúi đầu, hắn thấy được một cái hố... Ngô... Một cái hố trang bị đầy đủ nước.

Cái hố này còn có chút bí ẩn, mặt trên đang đắp hàng lá tre che.

" Đây là cái gì?" Nghĩ đến liền nói, hắn trực tiếp hỏi Lâm Uyên.

"Thùng nước, thùng nước không thể làm, tạm thời đào một cái hố."

"..." Được rồi, tính vừa quy củ vừa biến báo rất mạnh, A Uyên thật là một nam nhân phức tạp!

"Cái ý nghĩ này rất không sai a ~" Một bên khen ngợi, Thâm Bạch hướng vũng nước đưa tay ra: "Để em xem một chút A Uyên thu hoạch, tổng cộng có bao nhiêu cá a..."

"Cái kia..." Lâm Uyên liếc hắn một cái, tựa hồ đang muốn nói gì, thế nhưng tay Thâm Bạch quá nhanh, đã âm thầm đưa vào vũng nước.

Xúc cảm trơn nhẵn, Thâm Bạch tay như thiểm điện rụt trở về, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Uyên, Thâm Bạch run rẩy hỏi: "... Bên trong là cái gì?"

"Không có câu được cá, nhưng thật ra chộp được vài con ếch, mới vừa rồi còn muốn hỏi cậu có sợ ếch không." Đáng tiếc tay nhóc quá nhanh, lời còn chưa nói hết cũng đã mò lấy.

Câu nói kế tiếp Lâm Uyên không có nói ra, bất quá Thâm Bạch đã từ vẻ mặt của hắn đã hiểu.

"Sợ, em nghĩ là sợ..." Thâm Bạch run lẩy bẩy nói.

"..." Xem, nhìn cũng hiểu ← vẫn đang không nói gì, Lâm Uyên dùng biểu tình trả lời hắn.

Tay Thâm Bạch lúc rút lại không có đậy lại cái nắp cỏ Lâm Uyên tạm thời cho là "Thùng nước", ếch bên trong liền một con lại một con nhảy ra ngoài, dưới cái nhìn soi mói đầy sợ hãi của Thâm Bạch, Lâm Uyên đơn giản kéo nắp, tay không từ bên trong đem ếch còn dư lại lấy ra, phóng sinh.

Tay không! A Uyên thật là mạnh!

"Như vậy có thể chứ?" Đúng là vẫn do chính mình gây nên, Thâm Bạch lại hỏi.

"Sớm muộn gì cũng phải cần thả ra, ếch rất tốt." Lâm Uyên nói.

Thấy Thâm Bạch ôm vai một bộ dạng rất lạnh, hắn từ trên người cởi cái áo sơmi, ném tới trên đầu Thâm Bạch.

Trề miệng một cái, Thâm Bạch rốt cuộc không cự tuyệt, phủ thêm áo sơmi mang theo mùi vị Lâm Uyên, hắn tiếp tục nấp bên người Lâm Uyên.

Hai người lại câu khoảng chừng hơn nửa canh giờ, mặt trời rốt cục ló dạng, vừa nãy sương trắng như mơ nhanh chóng tán đi, ngay khi Lâm Uyên quyết định thu cần về nhà, không nghĩ tới, thu hồi lại móc treo đã có một con cá nhỏ.

Phi thường nhỏ, đại khái chỉ dài cỡ ngón trỏ nam nhân đi?

Thận trọng đem xui xẻo tiểu tử kia từ trên móc treo lấy xuống, Lâm Uyên vung mạnh cánh tay, nhẹ nhàng ném một cái, con cá nhỏ một lần nữa trở về trong sông.

Sau đó, cùng Thâm Bạch, hai người một trước một sau, đạp lên cây cỏ mềm mại, thất thiểu đi trở về.

Phảng phất chuyện trải qua trước câu cá thực sự chỉ là một cảnh trong mơ mà hai người cùng trải qua trong sương trắng, lúc này, mặt trời vừa ra, hai người tỉnh mộng.

Nhưng mà quần áo bị sương làm ướt đẫm dính sát trên người, vẫn khiến Thâm Bạch cảm thấy hàn ý giấc mộng kia mang tới còn lưu ở trên người.

Lâm Uyên mang theo hắn đi ra ngoài chạy một vòng, ở tiệm ăn sáng quen thuộc uống một ly sữa đậu nành nóng, vừa ra một thân mồ hôi, xuất môn lại phơi một đường nắng sớm rực rỡ.

Thâm Bạch giờ mới triệt để khỏe lại.