Lầu một lấy ánh sáng không tốt lắm, nhất là Tông Hằng còn bố trí đại lượng cây xanh trong tiệm, các loại lá cây che lấp một bộ phận ánh sáng chiếu vào, nên trong tiệm không tính là quá sáng sủa.

Cơm nước xong, Tông Hằng lau bàn, sau đó từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một tờ giấy giống như da thuộc, bày trên bàn.

Người khác có thể không biết vật này là gì, thế nhưng Lâm Uyên lại rõ ràng, đây là giấy thợ xăm hình dùng để luyện tập, nói là giấy, nhưng thật ra là một tầng da thuộc mô phỏng theo kết cấu da người, Lâm Uyên không ít lần dùng loại này.

Lại lấy một cây bút, Tông Hằng bắt đầu phác hoạ trên da.

Không phải ngày làm ăn, đại bộ phận thợ xăm hình đều là như thế trôi qua.

Không quấy rầy Tông Hằng luyện tập, Lâm Uyên tiếp tục xem tập tranh trong tay. Đây là một quyển sách vẽ đầy đồ án hình xăm, xem ra còn là chính quy ấn phẩm, xuất bản thời gian rất mới, đồ án đăng trên mặt báo chắc là đồ án lưu hành hiện nay ở trong thành phố lớn.

Quả nhiên, cùng hình xăm trên Sơn Hải trấn hoàn toàn bất đồng —— lật qua phân nửa, Lâm Uyên nghĩ thầm.

Sơn Hải trấn chỉ có một thợ xăm hình, cho nên mọi người trên trấn, phàm là chỉ cần có hình xăm, thì hình xăm đó nhất định là từ bà ngoại, mà hình xăm của bà ngoại hầu như đều là đồ án động vật, ân... Cũng không thể hoàn toàn nói là động vật đi? Cũng có loại đồ án hình thái khoa trương mà quỷ dị Lâm Uyên căn bản không nhận ra, thế nhưng theo bản năng, trong lòng hắn vẫn cho rằng đó là một loại sinh vật nào đó.

Hình xăm bà ngoại có chút lớn, có khi là chỉnh thể, có khi là một bộ phận, nhưng bất kể là loại nào đều trông rất sống động, tựa như bị phong ấn trên một lớp da mỏng manh tại bên trong cơ thể, phảng phất tùy lúc có thể giãy khỏi ràng buộc thân thể, từ nơi đó nhảy ra ——

Cư dân Sơn Hải trấn có thói quen xăm hình, không chỉ bà ngoại, ngay cả Hải bà, Hoa bà... Thậm chí cục trưởng, bọn Tiểu Sơn, Từ Nhiên, trên người họ cơ bản đều có hình xăm, chỉ là có người hình xăm lớn hơn, có người thì rất nhỏ.

Không nói đến ai khác, ngay cả đối tượng Lâm Uyên lần này tìm nơi nương tựa —— Phùng Mông, trên người hắn cũng có một hình xăm.

Nó rất nhỏ, là Phùng Mông khi còn bé bị gia gia hắn đưa qua chỗ Lâm Uyên, bởi thời gian đã lâu rồi, Lâm Uyên cũng không nhớ nổi Phùng gia gia tại sao muốn Phùng Mông xăm hình, cũng không nhớ rõ trên người cậu ta rốt cuộc được xăm là loại đồ án gì.

Đại khái là duyên cớ lớn lên trong tiệm xăm hình, Lâm Uyên nghĩ có hình xăm là chuyện rất tầm thường, bất quá chờ hắn đi tới thành phố lớn vừa nhìn, tựa hồ cũng không phải mọi người đều có hình xăm, cho nên Tông Hằng sinh ý còn không có tốt bằng bà ngoại.

Bây giờ suy nghĩ, đại khái quả nhiên là người trên Sơn Hải trấn đều thói quen xăm hình đi?

Người ở cạnh núi cạnh biển, các loại tập tục nguyên bản sẽ nhiều hơn một chút, Lâm Uyên mang máng hiểu đối với rất nhiều người trên trấn mà nói, hình xăm có ý tứ phù hộ.

Nhưng mà, làm cháu ngoại thợ xăm hình, Lâm Uyên bản thân trên người lại trống không, một chút hình xăm đều không có.

Bản thân hắn cũng không có ý nghĩ ở trên người lộng chút hoa văn gì đó.

Không chừng hắn là người duy nhất trên trấn không có hình xăm đi?

Lâm Uyên nghĩ xa một chút.

Bất quá, nhìn nhiều hình xăm án lệ như vậy, Lâm Uyên thủy chung nghĩ hình xăm bà ngoại mình vẫn là xuất sắc nhất.

Cái loại cảm giác chấn động giống như bị áp súc nhập nhân thể, quyển sách này bất cứ trang nào cũng không làm hắn có loại cảm giác đó.

Đồng dạng, các loại hình xăm bà ngoại hắn vẽ, trên quyển sách này một trang đều không có.

Trong lúc Lâm Uyên xem sách, Tông Hằng đã hoàn thành miêu tả một hình xăm nhỏ, cầm lấy bút xăm hình, hắn bắt đầu chính thức luyện tập.

Hai người ngồi rất gần, Lâm Uyên chỉ cần nhìn thấp xuống cũng rất dễ dàng thấy rõ tờ đồ án luyện tập trong tay Tông Hằng. Trong nháy mắt nhìn đến, Lâm Uyên hơi nghiêng về phía trước một chút, đem sách cầm trong tay khép lại, để qua một bên, nhìn về phía Tông Hằng.

Đồ án Tông Hằng vừa hoàn thành luyện tập cũng không có xuất hiện khi hắn vừa nhìn xong sách.

Không những như vậy, tuy rằng Tông Hằng hoàn thành đồ án rõ ràng chỉ là một bộ phận mà thôi, thế nhưng Lâm Uyên lại thông qua nó mang máng thấy được cái bóng bà ngoại.

Biểu tình trên mặt không có thay đổi, Lâm Uyên phảng phất chỉ là nhìn chán sách trong tay, đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Tông Hằng mà thôi.

"Đây là động vật? Tôi không nhìn thấy qua trên sách." Lâm Uyên hỏi.

Tay Tông Hằng một điểm dừng lại cũng không có, chỉ là trầm ổn cầm máy xăm, một lát sau, ngay khi hắn hoàn thành một đạo đường cong thì thấp giọng đáp: "Tôi cũng không biết, là một loại sinh vật kỳ dị ban đêm gặp phải."

"Nó có điểm như chuột, bất quá so với chuột nhanh hơn nhiều, cũng càng thêm hung hãn." Tông Hằng vừa vẽ vừa nói: "Bọn nó động tác rất nhanh, nhanh tới trình độ nhất định thì sẽ biến thành sương giống nhau, cùng với, chúng nó sẽ ăn chuột, đôi khi còn có thể ăn cả mèo hoang."

Theo như lời hắn nói, sinh vật thần kỳ này dưới ngòi bút hắn, quanh người có một tầng sương mù.

Bất quá cứ như vậy, thân thể con dị thú này dường như bị mosaic, như ẩn như hiện, mà Tông Hằng phương thức tự thuật thật tả thực, theo sự miêu tả của hắn, Lâm Uyên dường như thực sự đi tới một cái ban đêm, tận mắt nhìn thấy một đám sinh vật, chúng nó di động rất nhanh, sau đó tàn nhẫn ăn hết những con mèo hoang không hề phát giác bên cạnh...

"Phụ cận đây... Có loại sinh vật này sao?" Lâm Uyên tỉ mỉ nhớ lại, đừng nói, vô luận là đêm qua, hay là sáng sớm hôm nay, hắn tới chỗ này chỉ có hai lần ra ngoài trải nghiệm, tựa hồ còn thật không có ở phụ cận thấy qua mèo hoang.

Hỏi xong, vẫn cúi đầu luyện tập - Tông Hằng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sẫm nặng nề nhìn về phía hắn, đây là lần đầu tiên Lâm Uyên và Tông Hằng chính thức đối diện, lại càng không phải nói bọn họ thời khắc này cự ly gần như vậy, gần đến mức Lâm Uyên có thể thấy rõ vành đen dưới mắt Tông Hằng.

Tông Hằng lại nhìn hắn một hồi, mở miệng: "Cậu là người đầu tiên hỏi tôi như vậy."

"?" Lâm Uyên không hiểu nhìn về phía hắn.

"Trước rất nhiều người gặp qua tôi luyện tập, bao quát Diệp Khai, bao quát Phùng Mông, bất quá bọn hắn đều cho rằng đây là sinh vật tôi tưởng tượng vô căn cứ ra mà thôi."

"... Đây là sao?" Lâm Uyên không có dời mắt.

Cuối cùng ngược lại là Tông Hằng dời đường nhìn trước.

Nhìn cửa tiệm rực rỡ ánh dương quang, Tông Hằng thấp giọng nói: "Đúng vậy, đây là sinh vật trong trong tưởng tượng của tôi."

"Vậy cậu nhất định tưởng tượng rất nhiều lần, bằng không, đồ án trên tờ giấy sẽ không sống động như vậy, dường như thật sự tồn tại." Lâm Uyên lên tiếng.

Tông Hằng lại liếc hắn một cái, cúi đầu, tiếp tục luyện tập trên tay.

Hai người cứ như vậy câu được câu không trò chuyện đến buổi trưa, Lâm Uyên làm bữa trưa, hai người cùng nhau ăn, lúc xế chiều, trong tiệm rốt cuộc tới một người khách, Tông Hằng làm việc, Lâm Uyên làm trợ thủ cho hắn, bởi từ nhỏ ở tiệm xăm hình, Lâm Uyên làm trợ thủ có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Vì vậy, chờ đến tối Phùng Mông và Diệp Khai trở lại, thấy Lâm Uyên và Tông Hằng ở chung, hai người đều mở to hai mắt nhìn.

"Trời ạ! Hai người các cậu ở chung với nhau cư nhiên khiến tớ cảm giác thật hòa hợp a! Hảo hài hòa!"

"Bạn tốt quả thực đáng sợ!" Phùng Mông từ bầu không khí giữa hai người cho ra lời bình.