Vì vậy, vừa mới tới chỗ ở một lúc, Lâm Uyên lần đầu tiên được thưởng thức quảng trường nhảy trong truyền thuyết.

Không chỉ thưởng thức, còn nhảy.

=-=

Hắn là bị Phùng Mông cứng rắn kéo đến trong đội ngũ, để không đứng cứng ngắc tại chỗ, hắn không thể làm gì khác hơn là trái trốn phải trốn, lão nhân gia xung quanh thoạt nhìn độ tuổi không sai biệt lắm với A Hải bà bà thật quá mức nhiệt tình, cũng không biết thế nào, nói chung, chờ hắn phát hiện, hắn đã biết nhảy còn tiêu chuẩn hơn cả Phùng Mông.

Lâm Uyên lần đầu tiên nghĩ thần kinh vận động quá hảo cũng không phải chuyện gì tốt.

"Tiểu tử, ngươi nhảy thật không sai a! Trước là lăn lộn quảng trường nào đấy?" Cùng ngày hoạt động kết thúc, nhóm bác gái chưa buông tha hắn, một đám nãi nãi bối lão nhân vây bên người, ngươi một lời ta một lời nói chuyện với hắn.

Hoàn toàn chưa kịp phản kháng, Lâm Uyên đã bị đại đội quảng trường nhảy Đông Vọng Kim bao quanh.

Lâm Uyên:...

"A Uyên cậu cũng thật là lợi hại, lần nhảy này đặc biệt khó, tớ luyện một tháng còn không có nhảy hảo hơn cậu đâu ~" Trên đường đi về nhà, Phùng Mông hâm mộ nói.

Lâm Uyên:...

Tuyệt không muốn bởi vì loại nguyên nhân này mà bị ước ao thì làm sao bây giờ?

"Thật lợi hại, Lâm... là Lâm Uyên đi?" Một vị thanh niên mang kính mắt khác lúc này đang đi ở bên kia Lâm Uyên, đó là một người thanh niên vóc dáng thon dài, khí chất vững vàng, tràn đầy phong độ người trí thức, nếu như không phải Lâm Uyên vừa thấy được hắn nhảy ở quảng trường "sức sống bắn ra bốn phía", "tình cảm mãnh liệt bắn ra", hắn tuyệt đối cho rằng đó là một người tính cách an tĩnh, thích tĩnh không thích động, nhàn rỗi không chuyện gì thì cầm sách đọc.

Nam tử ôn hòa mỉm cười, thấy Lâm Uyên gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Dây thần kinh vận động của Phùng Mông quá kém, không thể sánh bằng tính cách, tôi tự nhận là thần kinh vận động cũng không tệ lắm, bất quá lần nhảy này cũng có mấy động tác làm được không tốt. Lâm uyên cậu quay về có thể bớt thời giờ chỉ đạo tôi một chút được không?"

Lúc nói lời này, một nam tử khác đứng bên cạnh hắn mặc dù không có hé răng, bất quá cũng liếc mắt nhìn Lâm Uyên.

Tuy rằng nhãn thần hung ác, thế nhưng Lâm Uyên không có từ ánh mắt đối phương trông thấy một tia ác ý, chỉ là dò xét mà thôi.

Lâm Uyên:...

"A —— đã quên tự giới thiệu, chúng ta đều là khách trọ chỗ Phùng Mông, cũng là bạn cùng phòng tương lai của cậu, tôi là Diệp Khai, ở lầu hai, Phùng Mông đồng sự, làm phụ đạo sư tâm lý tại Ửu Kim học viện; hắn là Tông Hằng, tiệm xăm hình lầu một là hắn mở, phía trước là tiệm, hắn ở phía sau." Nam tử đeo mắt kiếng ôn hòa đầu tiên giới thiệu một chút về mình, sau đó đem tên bạn cùng phòng sau cùng cũng giới thiệu một lượt.

Người sau cùng —— tên là Tông Hằng, cũng là bạn cùng phòng đến nay một câu cũng không có cùng Lâm Uyên nói qua.

Vóc dáng Lâm Uyên đã tính cao, Tông Hằng so với hắn còn cao hơn nữa, không chỉ cao, còn cường tráng hơn.

Hắn tuy rằng ăn mặc áo dài quần, nhưng mà khi hoạt động tránh không khỏi lộ ra một bộ phận da bị vải vóc che lại, mà phần da này hoàn toàn bị hoa văn bao trùm.

Không hề nghi ngờ, diện tích hình xăm trên người đối phương rất lớn.

Không chỉ như bà ngoại mình là hoa cánh tay không nói, hình xăm không chừng còn nhiều hơn, Lâm Uyên khi nãy có chú ý tới cả vùng da gáy của hắn đều bị hình xăm bao trùm.

Bên ngoài hình xăm lộ ra còn có vết thương.

Giống như trên bắp thịt Tiểu Sơn vậy, từng trải qua nhiều lần gọt giũa.

Một tướng mạo như vậy, bọn họ một đường đi tới, người qua đường đều né tránh, không có biện pháp, Tông Hằng thoạt nhìn thế nào cũng không phải người tốt.

Nhưng mà Lâm Uyên vừa xem qua hình dạng hắn nhảy ở quảng trường, còn thấy được hắn sau khi kết thúc khiêu vũ liền im lặng chủ động giúp những lão nhân thu dọn các loại loa lớn nhỏ.

"Tôi là Lâm Uyên, Phùng Mông đồng hương, ở quê công tác chức trị an quan, lần này tới nơi này là vì đổi thuốc cho lỗ tai. Nó bị thương." Lâm Uyên cũng giới thiệu bản thân, dựa theo hình thức giới thiệu của Diệp Khai, hắn cũng giới thiệu tên của mình, rồi chức nghiệp.

Dừng lại một chút, hắn nói thêm một câu: "Nhà của tôi... Bà ngoại tôi cũng mở tiệm xăm hình, lầu một là tiệm, lầu hai là chỗ ngủ, tôi từ nhỏ đã ở tiệm xăm hình lớn lên."

Sau đó, đường nhìn Tông Hằng lập tức dời về phía hắn.

Bình thường hai mắt đối diện, Lâm Uyên gật đầu, rốt cục, lúc này đối phương cũng gật đầu lại với hắn.

Đến tận đây, bốn vị nam nhân thời gian tới sắp ở cùng nhau đều đối lẫn nhau có nhận biết nhất định.

Theo Diệp Khai đề nghị, bọn họ không trực tiếp về nhà, mà là đến siêu thị nhỏ đầu phố mua bia và đồ ăn vặt, bảo là muốn làm hoan nghênh nho nhỏ chào mừng Lâm Uyên tới.

Lâm Uyên từ gia hương mang tới đặc sản dị thường được hoan nghênh, trong tiếng kêu khổ thấu trời của Phùng Mông, nguyên vốn cá khô không nhiều bị triệt để tiêu diệt không còn một mảnh.

Quen sau tám giờ không ăn cơm, Lâm Uyên tuy rằng thoát không ra số phận uống rượu, bất quá hắn rất khắc chế chỉ uống một lon bia, Phùng Mông cũng chỉ uống một lon ← bất quá Phùng Mông tửu lượng quá kém, y chang gia gia hắn, chỉ uống một lon liền gục.

Chủ lực uống bia là Tông Hằng và... Diệp Khai.

Tông Hằng thoạt nhìn có thể uống rất được, trên thực tế hắn cũng quả thật có thể uống, uống thẳng tám lon bia. Mà Diệp Khai cư nhiên còn có thể uống hơn cả hắn!

Lâm Uyên giản đơn đếm thử, Diệp Khai cư nhiên uống chí ít mười hai lon bia! Hơn nữa vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn còn tiếp tục!

Ít nhất... Cuối cùng lúc Lâm Uyên dìu Phùng Mông lên lầu Diệp Khai còn đang uống.

"Các cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, vừa tới nơi này, cậu còn phải thu thập hành lý đi? Yên tâm, ở đây giao cho tôi thu thập là được, cũng không cần lo lắng Phùng Mông, ngày mai lúc đi làm tôi sẽ gọi cậu ta rời giường." Một bên hời hợt uống, Diệp Khai một bên cười híp mắt nói, mà giờ khắc này, Tông Hằng cũng đã ngà say, như một tòa núi nhỏ ghé vào trên bàn vù vù ngủ.

"Ngủ ngon." Mỹ nam tử an tĩnh mang kính mắt viền vàng hướng Lâm Uyên phất tay một cái.

"Ngủ ngon." Gật đầu, Lâm Uyên không cự tuyệt hảo ý của đối phương.

Hắn đầu tiên là đem Phùng Mông ném vào phòng ngủ lầu ba, sau đó mới đi tới gian phòng trên lầu bốn của mình.

Giống Phùng Mông đã giới thiệu, toà nhà diện tích kỳ thực cũng không lớn, cả bốn tầng lầu cũng chỉ là một cái phòng, vừa là phòng ngủ vừa là phòng sinh hoạt, bên thang lầu có một toilet tách rời, trừ cái đó ra, phòng ngủ có thêm một sân thượng.

Cả phòng vô cùng đơn giản, mặc dù bây giờ là buổi tối, thế nhưng Lâm Uyên có thể tưởng tượng ra được hình dạng nơi đây lúc ánh mặt trời ban ngày chiếu vào.

Hẳn là rất tốt.

Mở ra rương hành lí, Lâm Uyên đơn giản thu dọn, lập tức thân thể ngã về trên giường phía sau một cái.

Hắn hít một hơi thật sâu ——

Trong không khí quả nhiên có nhàn nhạt vị đạo cá khô.

Người bình thường sẽ nghĩ có chút tanh, bất quá Lâm Uyên lại tuyệt không phản cảm.

Hắn là nghe cái mùi này lớn lên.

Đối với hắn mà nói, đây là khí tức cố hương.

Ngoại trừ vị đạo cá khô, hắn còn ngửi thấy được vị đạo ánh dương quang và bột giặt quần áo.

Trên bộ chăn đệm này.

Phùng Mông rất cẩn thận, trong phòng sạch sẽ như vậy, hẵn là hắn đã chăm chú quét tước qua, hơn nữa, còn mua thêm chăn màn gối đệm hoàn toàn mới, giặt sạch một lần phơi qua nắng.

Lâm Uyên nhớ kỹ hảo ý của đối phương.

Sau đó hắn cảm thấy dưới đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Meo meo". Tâm tư khẽ động, Lâm Uyên tìm kiếm dưới gối ——

Biểu hiện trên màn ảnh là một cái tin nhắn ngắn, đến từ Thâm Bạch.

"Ngày đầu tiên đến, các anh đi nơi nào mở tiệc hoan nghênh a? Ψ( ̄ ̄)Ψ "

Lâm Uyên:...

Suy nghĩ một chút, Lâm Uyên chầm chậm gõ đáp: "Quảng trường Đông Vọng Kim."

Hồi phục lập tức tới ——

"Quảng trường Đông Vọng Kim? Ăn cơm sao? (=. =) "

Khóe miệng hơi cong lên, lông mi hơi chọn một chút, Lâm Uyên tiếp tục gõ: "Không phải ăn, là đi nhảy quảng trường."

Lúc này đây, bên kia nửa ngày chưa có hồi đáp trở về.

Lâm Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, chậm gõ, hắn lại gửi một cái tin nhắn ngắn:

"Cậu, biết cái gì là quảng trường nhảy không?"

"(°ー°〃) "

" (⊙﹏⊙) "

"w(Д)w "

Điện thoại di động liên tục "Meo meo" ba tiếng.

Không tiếng động cười, Lâm Uyên lập tức để điện thoại di động trên tủ đầu giường, hai mắt nhắm lại, rất nhanh lâm vào mộng đẹp.