Dưới sự chỉ điểm của đối phương về cách xem địa đồ, Lâm Uyên đối thành phố lớn làm sao nhận dạng cuối cùng cũng có một chút cặn kẽ lý giải, chỉ dùng 20 phút hắn đã từ vị trí trước đó tìm được cửa tiệm cậu bé kia giới thiệu. Trong tiệm người không tính là đặc biệt nhiều, mua một phần Hambuger, bởi chỉ đi một mình, hắn tìm một chỗ ngồi đơn sát cửa sổ.

Ba ngụm năm ngụm ăn xong Hambuger, hắn bắt đầu giải quyết chút đồ ăn vặt còn dư lại trong phần ăn. Lúc ăn đến khoai tây, trên mặt kính thủy tinh rơi xuống từng giọt mưa khiến động tác của hắn ngắn ngủi dừng lại.

Trời mưa.

Nghĩ đến cây dù trong hành lý, Lâm Uyên không lo lắng, cầm một miếng khoai dính chút tương muốn bỏ vào trong miệng, một bóng người phía trước bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Là đại nam hài mới vừa chỉ đường cho hắn.

Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng có nhiều người giống hắn chạy xuống lầu, thế nhưng Lâm Uyên vẫn là ở trong một đám người liếc mắt liền thấy được đối phương.

Lâm Uyên nhíu nhíu mày: Hắn có chút nghĩ không ra nhiều người như vậy vì sao đều chạy qua bên này.

Chẳng lẽ đều là ăn Hambuger?

Trong đầu hắn toát ra một ý niệm quỷ dị.

Bất quá rất nhanh hắn liền minh bạch nguyên nhân: Bao quát người nam sinh kia ở bên trong, hầu như mục đích tất cả người từ trên lầu lao xuống đều là một —— cửa tiệm ở khúc quanh phía dưới thang lầu, tuy rằng chỉ có thể nhìn đến nửa bảng hiệu, bất quá Lâm Uyên vẫn nhận ra đó là một cửa hàng tiện lợi.

Những người đó chạy xuống, lúc đi ra trong tay đều cầm dù che mưa.

Nam sinh chỉ đường cho Lâm Uyên cũng vào tiệm, bất quá vận khí của hắn không tốt: Lâm Uyên chú ý tới hắn là hai tay không đi ra.

Người ra sau hắn cũng giống như vậy.

Xem ra dù đã bị mua hết —— Lâm Uyên đem mấy miếng khoai cuối cùng ném vào trong miệng. Cấp tốc từ trong rương hành lý đào ra cây dù bản thân đã dùng sắp tới mười năm, Lâm Uyên kéo hành lý đi đến hướng cửa tiệm.

Lâm Uyên muốn đưa dù cho đối phương, nhưng chỉ là tốn chút xíu thời gian đẩy cánh cửa ra, một lần nữa nhìn hướng đối phương đứng yên trước đó, lại nhìn không thấy thân ảnh của đối phương nữa.

Đi tới nơi đối phương biến mất, Lâm Uyên liếc nhìn chung quanh, cuối cùng căng dù. Từ lúc xuống lầu trước khi ăn cơm hắn đã nhìn kỹ hướng tàu điện ngầm, nếu tìm không được đối phương, hắn dự định sẽ ngồi tàu điện ngầm đi tìm Phùng Mông.

Xung quanh đại bộ phận đều là khách du lịch, rất nhiều người không mang dù, ở trong mưa đợi một hồi, người chung quanh đại thể hoặc chạy mau hoặc chạy chậm. Chỉ có số ít người giống Lâm Uyên có dù không cần lo nên dùng tốc độ đi đường bình thường đi về phía trước.

Bất quá những người này cho dù là tốc độ bình thường cũng nhanh hơn Lâm Uyên.

Đây đại khái là tiết tấu sinh hoạt ở thành phố lớn đi? Có người nói người thành phố lớn bước đi đều nhanh hơn nhiều so với nơi khác —— ở tại bờ biển thường mưa, Lâm Uyên hoàn toàn không có bị chút mưa ấy ảnh hưởng tâm tình, thậm chí, tâm tình của hắn cũng bởi vì trận mưa mà khá hơn một chút.

Thẳng đến hắn nghe được một ít động tĩnh phía trước.

Lâm Uyên nhíu nhíu mày.

Thân là trị an quan, không ai so với hắn đối thanh âm này càng nhạy cảm.

Hắn cầm dù hơi nghiêng về sau một chút, tình huống phía trước liền hoàn toàn bại lộ trong mắt hắn: Đó là một khúc thang lầu phía dưới, rất hẻo lánh, bởi đèn gần nhất cũng chiếu không tới nên nơi đó rất u ám, lúc này có năm tên nam tử tráng niên đang vây tại chỗ, mà ở giữa bọn họ tựa hồ có người bị bao vây...

Bởi trời mưa, tuyệt đại đa số người cước bộ vội vã căn bản không có chú ý tới cái góc kia, mà số ít người chú ý tới nơi đang phát sinh, việc đó lại càng làm bước chân của bọn họ tăng nhanh, năm tên tráng hán vừa nhìn liền biết không dễ chọc, không ai muốn đi hứng chuyện trên người mình cả.

Ngoại trừ Lâm Uyên.

Hắn thẳng tắp đi tới.

Lúc Lâm Uyên đi qua hoàn toàn không có đè thấp tiếng bước chân của mình, cho nên đối phương rất nhanh nghe được, năm tên tráng hán đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía hắn, Lâm Uyên rốt cục thấy rõ mặt của người bị bọn họ bao quanh góc tường.

"Tôi đang tìm cậu." Trực tiếp nhìn thẳng đối phương, Lâm Uyên lên tiếng.

"Ai? Tìm em để làm chi? Còn có chuyện... Muốn hỏi?" Hoàn toàn không ngờ người tới là Lâm Uyên, còn là hoàn toàn nghĩ không ra Lâm Uyên vừa mở miệng liền nói câu đầu tiên là một câu như vậy, bị năm tên đại hán bao vây, thậm chí còn bị một thanh niên trong số đó nắm cổ áo, đại nam hài trẻ tuổi nhất thời lộ ra thần tình có chút đờ đẫn, nháy mắt một cái, hắn nghiêng đầu nhìn phía Lâm Uyên.

"Không, tôi vừa ở cửa tiệm cậu đề cử mua Hambuger, sau đó thấy cậu và những người khác cùng đi cửa hàng tiện lợi mua dù nhưng không mua được, nghĩ đến tôi chỗ này có mang, định đem dù qua cho cậu." Lâm Uyên đơn giản lấy lý do giải thích một chút.

"Quỷ xui xẻo" bị vây quanh, cũng chính là cậu bé áo đen tốt tính vừa giúp Lâm Uyên, lại lộ ra biểu tình càng đờ đẫn.

Hoàn toàn không để ý đến biểu tình biến hóa của cậu nhóc, Lâm Uyên trực tiếp đi tới, ngăn lại cánh tay đang nắm cổ áo của hán tử, Lâm Uyên đem dù trong tay mình đưa tới trước mặt nam hài.

"A?" Cậu bé còn đang ngẩn người.

"Cầm." Nhíu nhíu mày, mắt nhìn đối phương tựa hồ không có ý tứ hành động, Lâm Uyên đơn giản nắm lấy tay còn lại bên người đối phương, sau đó cường thế nhét dù vào trong tay hắn, hợp lại ngón tay của đối phương, làm cho đối phương cầm hảo, liền kéo hành lý của mình đặt ở bên cạnh đối phương, lúc này mới xoay người lại.

"Này! Ngươi người kia muốn làm gì?" Đừng nói cậu bé, ngay cả năm tên tráng hán bên cạnh đều bị Lâm Uyên lộng choáng váng, khó khăn hoãn thần lại, năm người kia lập tức hành động.

Toàn bộ hỏa lực lập tức tập trung trên người Lâm Uyên, nhìn năm tên tráng hán cuộn tay áo lên để lộ bắp tay cường tráng tiến tới gần mình, Lâm Uyên đáp lại chỉ là vươn tay che cậu bé ngăn ở phía sau, tay kia nắm lại, bày ra tư thế nghênh chiến——

***

Mưa rơi lớn hơn, tiếng mưa rơi che mất các loại thanh âm phát ra.

Tay phải thành quyền nện về bên trái, Lâm Uyên hoàn toàn không có ý tứ chà lau vết máu trên mặt mình, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn năm tên nam tử đang nằm ngổn ngang trên đất gào khóc thảm thiết.

Thấy Lâm Uyên có ý tứ đi tới, tên nam tử dẫn đầu lập tức nửa nằm đứng lên, mà bốn người còn lại thảm hại hơn, cả ngồi xuống đều trắc trở.

"Đi! Chúng ta đi nhanh lên!" Bị Lâm Uyên đánh tới cả chửi rủa cũng không dám nói, nam tử cầm đầu một tiếng gầm nhẹ, lăn qua một bên nhặt lên gã đồng bọn thụ thương nặng nhất, dưới mệnh lệnh của hắn, hai người khác cũng miễn cưỡng đứng lên, cùng nhau đỡ tên đồng bọn sau cùng ngồi dậy, năm người cứ như vậy xám xịt chạy trốn.

"Cực giỏi ——" Phía sau truyền đến một tiếng than nhẹ, Lâm Uyên đang muốn quay đầu, bỗng nhiên, thanh âm trong tai biến mất, toàn bộ thế giới chợt im lặng.

Có vật gì đó từ trên lỗ tai Lâm Uyên rớt xuống ——

Theo cảm giác nhìn sang, Lâm Uyên mặt nhăn nhíu: Đó là máy trợ thính trong khoảng thời gian này hắn vẫn mang.

Lâm Uyên nhớ mang máng trong quá trình giao chiến máy trợ thính tựa hồ bị đánh trúng, đại khái là khi đó đã hỏng mất.

Bất quá cũng không vấn đề gì.

Hướng cậu bé gật đầu, Lâm Uyên đem mũ phía sau y phục đội lên đầu, kéo hành lý chuẩn bị ly khai.

Nhưng chưa kịp đi, hắn đã bị người phía sau kéo lại.

Cau mày quay đầu, chỉ thấy cậu bé vừa được mình cứu đang dùng một bộ thủ thế phức tạp ra dấu.

Hình như là ngôn ngữ chuyên dụng của người câm điếc.

Đáng tiếc Lâm Uyên không phải người câm điếc chính thống, hắn xem không hiểu.

Chỉ có thể lắc đầu.

Bất quá cái này cũng không gây trở ngại hắn có thể đem ý nghĩ của mình dùng ngôn ngữ giải thích cấp đối phương:

"Quần áo của tôi không thấm nước, từ nơi này đến trạm xe không còn xa lắm, tôi tự đi qua được, dù cậu cầm."

"Tái kiến."

Nói xong, Lâm Uyên tự cho là giải thích rõ, muốn tiếp tục đi, ai biết đối phương vẫn nắm lấy y phục của mình không tha.

Bất quá đối phương tựa hồ rốt cuộc minh bạch Lâm Uyên xem không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.

Ở trên người tìm nửa ngày, đối phương lấy điện thoại di động ra, sau đó cúi đầu bắt đầu gõ chữ

"Cám ơn anh, bất quá máy trợ thính của anh bị hư, kế tiếp nghe không được không phải sao? Loại máy trợ thính này sửa chữa và thay đổi đều rất phiền toái, nhưng thật ra em khá am hiểu sửa chữa, không bằng thử sửa xem sao, anh một mình trở lại cũng không quá phương tiện, thế nào, anh có muốn về nhà em một chuyến hay không?"

Không hổ là thanh niên thành phố lớn, động tác ngón tay phi thường nhanh, trong chốc lát liền đem một đoạn chữ thật dài đánh xong, khuôn mặt trắng nõn nâng lên, hắn đưa màn hình điện thoại di động tới trước mặt Lâm Uyên.

Lâm Uyên suy tư năm giây, một lát gật đầu.

Hắn nghe không được thanh âm của đối phương, bất quá đối phương tựa hồ là hoan hô một tiếng, không chỉ nhặt lên máy trợ thính rơi trên đất, còn chủ động giành lấy hành lý trong tay Lâm Uyên, mặc cho Lâm Uyên kéo thế nào cũng không cầm về được, cuối cùng, đối phương còn dùng tay trái còn sót lại cầm tay Lâm Uyên, sau đó kéo Lâm Uyên đi về phía trước.

Cau mày, Lâm Uyên cứ như vậy mặc cho đối phương đem mình qua hướng tàu điện ngầm ngược lại...

Hắn chỉ là nghĩ một hồi nên làm thế nào cùng bà ngoại gọi điện thoại báo bình an, hồn nhiên chưa phát giác ra chuyện gì xảy ra phía sau mình.

Ngay khi Lâm Uyên và nam sinh ly khai không bao lâu, gần cái góc kia bỗng nhiên nhô ra vài người.

"Chết tiệt! Người kia là chuyện gì? Bỗng nhiên nhô ra cứu người, ngươi thấy tay của mục tiêu 3 không? Tay hắn đều nắm thành quả đấm, ta phát thệ, chỉ cần không có ai xuất hiện, hắn khẳng định muốn động thủ —— "

"Người kia ta biết, là người qua đường mới vừa cùng mục tiêu 3 nói chuyện, hắn lạc đường, sau đó mục tiêu 3 chủ động chỉ đường cho hắn."

"Đại khái là để báo ân đi, cho nên nhìn thấy mục tiêu 3 gặp nạn, liền chủ động hỗ trợ..."

"Chết tiệt! Báo ân lúc nào báo không được a! Lựa lúc này báo! Thiếu chút nữa a a a a a a a a! Bất quá —— mục tiêu 3 lúc nào tốt bụng như vậy? Để tiếp cận hắn, trước chúng ta không phải đã phái ra vài người ngụy trang người tàn tật cần trợ giúp sao? Hắn liếc cũng không liếc mắt tới."

"Ai biết a? Đại khái là bởi vì cái người kia thật ngầu?... ít nhất... So người các ngươi phái ra còn đẹp trai hơn..."

"Cút ngay! Lớn lên có đẹp trai mấy cũng là nam!"

"Thế nhưng cũng không gặp mục tiêu 3 kết giao qua nữ bằng hữu a..."

Mấy người xì xào bàn tán giằng co ngắn ngủi hai phút, rất nhanh, thanh âm của bọn họ kèm theo bóng người cùng nhau biến mất không thấy.