Thời gian nhộn nhịp nhất trên đường Tiển Mặc Trì là buổi tối, ngoài việc kinh doanh của các nhà hàng lớn, còn có rất nhiều quầy hàng ăn nhỏ cùng với vài sạp hàng cùng đua nhau buôn bán, bên cạnh lối đi bộ cũng mở bán hàng rong, từ nồi bát muôi chậu, linh kiện điện tử đến quần áo bán phá giá và đồ dùng hàng ngày cùng với đồ kẹp tóc trang sức của con gái, bán hết mọi thứ.

Nhiều lần Lâm Thanh chứng kiến những chủ sạp hàng này bị bọn lưu manh côn đồ “giao lưu”, ngoan ngoãn phối hợp tự nhiên thì bình an vô sự; mà một số người “không tức thời”, kết cục thường thường là sạp hàng bị đánh đổ, sau này không còn thấy xuất hiện ở đường Tiển Mặc Trì nữa.

Quy tắc của những người làm ăn ở đây cũng chính là pháp luật của con đường này.

Lâm Thanh một đường bị đưa đi qua rất nhiều ngõ nhỏ hẻo lánh và chỗ ngoặt, đi tới một ngôi nhà cổ.

Bức tường của nhà cổ là gạch đỏ đá trắng truyền thống, thoạt nhìn đã nhiều tuổi, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được vôi ở những đoạn gạch thạch gắn liền rơi xuống loang lổ. Dọc theo bức tường phía dưới mái hiên, có một góc tường mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, có lẽ là do có mái che, ánh nắng ban ngày không soi đến được.

Vào nhà cổ, không gian thập phần rộng mở, từ cái bàn đến cái tủ đều cổ kính. Lâm Thanh nhìn thấy ngay giữa phòng khách có một bàn vuông khá lớn làm bằng gỗ lim, phía trên để đầy đủ trà cụ, nghĩ thầm nơi này chính là nơi những người này tụ tập, trong lúc suy nghĩ, một người đàn ông từ cửa phía bên đi vào phòng khách, Lâm Thanh gặp được đại ca của bọn du côn này, người mập mạp vừa được nhắc đên Giang ca.

“Ông chủ Lâm, mấy anh em tôi kích động không hiểu chuyện, tụi nó đắc tội cậu rồi. Làm phiền cậu phải đi một chuyến tới đây, mời ngồi.”

Anh Giang lại là một người đàn ông trung niên mặt mũi ôn hòa, hắn ta mặc quần áo hàng ngày, ý bảo Lâm Thanh ngồi vào bên cạnh bàn bát tiên ghế. Ngoại trừ ở khóe mắt có một vết sẹo hẹp dài từ mắt cho tới lỗ tai dọa người kia, Giang ca người này cũng không hung thần ác sác như trong tưởng tượng.

Bất quá mặc dù lúc này đối phương khách khí lễ độ, trong lòng Lâm Thanh ít nhiều cũng hiểu rõ con đường của những người này —– đầu tiên cho một roi rồi ban thưởng một nắm đường, không sợ mày không thành thật. Cậu trầm mặc ngồi xuống, đợi Giang ca nói tiếp.

Anh Giang không nhanh không chậm, vỗ vỗ vai một thanh niên cao gầy ở bên cạnh, nói: “Thằng Giai, rót cho ông chủ Lâm một chén trà.”

Thanh niên theo lời, rót cho Lâm Thanh và anh Giang mỗi người một chén trà.

“Ông chủ Lâm à, hôm nay mời cậu tới, là muốn nói về chuyện của em gái cậu.” Anh Giang hớp một ngụm trà, nói tiếp: “Thanh niên trẻ tuổi tiêu tiền như nước có thể hiểu được, chính là cái tuổi ăn chơi mà. Có điều thiếu tiền không trả là không được, cậu xem tôi cũng phải gánh chịu mạo hiểm mà làm cuộc trao đổi này. Tiền chậm chạp không trả nổi, không thể làm gì khác ngoài mời cậu đến đây làm khách một chút, chờ bổ sung được chỗ trống này lại có thể về nhà.”

Anh Giang vừa dứt lời, tên thanh niên vẫn đứng ở bên cạnh theo đó đưa cho Lâm Thanh bản hiệp ước, phía người vay tiền viết hai chữ Trịnh Diễm xinh đẹp rõ ràng, đúng thật là em gái kí tên.

Lâm Thanh biết em gái mình trước sau như một phản nghịch không thôi, nhưng mà cũng không đến mức sẽ đến ngân hàng tư nhân vay một khoản tiền lớn như vậy, trong đó khẳng định có ẩn tình. Lúc này giấy trắng mực đen, Lâm Thanh không dám đưa ra nghi vấn, cậu ngừng một chút nói: “Anh nói đúng, thiếu nợ thì phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên, chỉ là hiện tại làm phiền anh trước hết cho tôi gặp em gái tôi được không, thực sự tôi có chút lo lắng cho nó.”

Anh Giang dường như đã sớm biết Lâm Thanh hiểu ý còn hoài nghi, sảng khoái đáp ứng: “Đương nhiên có thể, ông chủ Lâm hiểu chuyện thì không còn gì tốt hơn. Tôi nghe nói cửa tiệm của cậu kiếng nhỏ đây ở Tiển Mặc Trì có chút danh tiếng, lấy ra một khoản tiền khẳng định không là vấn đề.”

Lâm Thanh dưới sự chỉ đường của người thanh niên cao gầy, đi tới căn phòng nhỏ phía sau nhà cổ. Đẩy cửa ra liền nghe được tiếng khóc của em gái, trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt đã cũ, mơ hồ có thể nhìn thấy được bên cạnh có bóng dáng một người, Lâm Thanh chưa kịp thấy rõ, em gái đang khóc tiến lên kéo kéo tay áo cậu, “Anh… anh… anh đến cứu em ra ngoài đi, em sợ!”

Đây là lần đầu tiên em gái cậu gọi cậu một tiếng anh, không nghĩ tới là ở trong tình huống này.

Người thanh niên cao gầy không nói một lời liền đi ra ngoài, tiện thể canh giữ ở cửa. Lâm Thanh nghe em gái đứt quãng nghẹn ngào nói đầu đuôi sự việc.

Hóa ra em gái ở quán bar biết một nam sinh, đối phương dí dỏm hào phóng liền đem đến niềm vui cho nó, đem nó mê hoặc đến rối tinh rối mù, hai người rất nhanh xác định quan hệ yêu đương. Người nam sinh kia thường ngày lái xe đắt tiền mặc quần áo hàng hiệu, thường xuyên mua cho nó các món đồ xa xỉ, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới được cậu ta vẫn lén nuôi biết bao nhiêu thẻ tín dụng. Khi thời hạn thanh toán dần dần tới gần, nam sinh hướng anh Giang kinh doanh ngầm ngân hàng tư mượn tiền lãi suất cao, đồng thời nói ngon nói ngọt thế nào khiến em gái cậu kí tên vào, chờ thủ hạ của anh Giang tìm đến cửa, người nọ đã không rõ tung tích từ lâu.

“Em thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy… Lúc đó không biết mất nhiều tiền như vậy…” Em gái nói năng lộn xộn, nước mắt giàn giụa, khóc thút thít đến nghẹn thở.

Lâm Thanh thở dài một hơi, ván đã đóng thuyền, trách móc cũng chả thay đổi được gì. Lâm Thanh mệt mỏi rã rời nói: “Diễm Diễm, anh hiện tại phải trở về kiếm tiền, em ở nơi này chờ một chút, rất nhanh sẽ được về nhà.” Giang ca hiển nhiên biết nội tình, bất quá chỉ cần sau này có thể cầm lại vốn và lãi, hắn không để ý người trả tiền có phải người lần trước nợ mình hay không, loại người này coi tiền như rác, mình là đương định.

Anh Giang cho Lâm Thanh ba ngày góp tiền.

Lâm Thanh sau khi về nhà trước hết là nhìn sổ tiết kiệm của mình, số tiền tiết kiệm quả nhiên cách số tiền cần trả một khoảng rất lớn.

Mặt tiền cửa hàng bị đập phải hoàn toàn đổi mới, cần một khoản phí để chỉnh đốn và sửa chữa; cha dượng ở quê thân thể vẫn còn chưa khá lên, mỗi thàng đều tốn một khoản thuốc men rất lớn, còn có trong thời gian sửa chữa cửa hàng, tiền điện, tiền nước, tiền thuê cửa hàng đắt đỏ vẫn phải trả…

Con đường đến ngân hàng cho vay không thể thực hiện được, ngạch độ tín dụng của cậu căn bản không đủ để có thể cho vay một khoản tiền lớn như vậy.

Lâm Thanh nghĩ tới xin giúp đỡ từ bạn bè, nhưng họ đều là tầng lớp công nhân, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? Có lẽ Chu Lục có thể, thế nhưng Lâm Thanh lại nhất quyết không muốn xin anh giúp đỡ, tiền nong phải rõ ràng, nợ ân tình lại thêm một phần, tình trạng hiện tại của bọn họ, thực sự không thích hợp việc dây dưa không rõ.

Suy tính thật lâu, Lâm Thanh cuối cùng kiên trì hướng Khương Mục vay tiền, tuy rằng Khương Mục sảng khoái đáp ứng, nhưng mà Lâm Thanh vẫn cảm thấy bất an cùng sợ hãi, bọn họ mới quen nhau mấy tháng, mượn một khoản tiền lớn như vậy không đạo lý chút nào, Khương Mục có thể đáp ứng khiến cậu hết sức cảm động.

Sau đó đến kỳ hạn cậu đem tiền đến trả cho anh Giang, chuyện này tạm thời coi như là có một cái kết.

Em gái bị một trận kinh hãi rất lớn, tinh thần còn có chút hoảng hốt, sau khi trở về tạm thời ở trong nhà Lâm Thanh.

Lâm Thanh một mặt muốn liên lạc với bên công ty lắp đặt thiết bị chỉnh trang lại nhà hàng, một bên còn phải xuất tâm tư mà chiếu cố em gái, thỉnh thoảng đầu óc trống rỗng lại nghĩ đến chuyện làm cách nào để nhanh chóng trả nợ cho Khương Mục, quả thực tâm tư và sức lực lao lực quá độ.

Hôm nay cậu đi giám sát ở nhà hàng một ngày, vừa mệt mỏi chán nản mà về nhà, thấy em gái ôm đầu gối ngồi ở trên ghế salon, như có như không cùng Đinh Đinh chơi đùa. Em gái nghe được tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên sợ hãi gọi cậu: “Anh… anh về rồi.” Sau khi trải qua chuyện này, em gái biết điều không ít.

Lâm Thanh đột nhiên cảm thấy, cô dù sao vẫn là một đứa trẻ.

Tuy rằng mang đến cho cậu không biết bao nhiêu phiền phức, nhưng chính cậu cũng không phải là hoàn toàn không có trách nhiệm. Chính cậu luôn để ý chuyện em gái không tiếp nhận mình và mẹ, nhưng đến khi nghĩ lại, chính mình cũng không có hoàn toàn tiếp nhận sự tồn tại của cha dượng và em gái. Bởi vì trong tiềm thức cũng không chấp nhận ngôi nhà mới đó, cho nên rất ít khi về nhà ăn tết mỗi dịp năm mới, cũng chỉ thi thoảng gọi điện hỏi thăm sức khỏe; lúc em gái đến thành phố M học đại học, con bé không chủ động liên hệ, mình cũng lạnh lùng mà mượn cớ bận bịu, chỉ một mực dùng tiền sắp xếp.

Nếu như có thể quan tâm đến cô nhiều hơn, cho dù chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, một ánh mắt ấm áp, một cái ôm vững chác, có thể cũng sẽ không dẫn tới tình trạng như hiện tại.

Bận bịu đến váng đầu, Lâm Thanh lại quên đi tới trường xin nghỉ học cho em gái. Vì vậy sau khi em gái cúp học gần một tháng, nhà trường gọi điện về cho cha dượng, tim cha dượng đã không tốt, quýnh lên khiến bệnh tình nặng thêm, lại nằm viện. Lâm Thanh ảo não khi trí nhớ hỏng bét, đem công việc trong nhà hàng sắp xếp cẩn thận bàn giao lại cho mấy người học việc, vội vã mang theo em gái trở về quê nhà.

Ở trong bệnh viện, Lâm Thanh nhìn thấy cha dượng và mẹ mình đã lâu không gặp.

Sắc mặt cha dượng xám xịt nằm trên giường bệnh, ông vốn là một người đàn ông cao lớn, giờ đây bị bệnh tật hành hạ đến gầy yếu khô quắt, hầu như không còn hình người. Nhìn thấy em gái, cha dượng chống đỡ tinh thần mà nửa ngồi dậy, há miệng cũng không có sức lực mà mắng mỏ, chỉ khó khăn mà thở hổn hển, ông tuy rằng còn không biết vì sao con gái mình tự dưng trốn học, nhưng mà con gái mình chính mình hiểu rõ, giỏi nhất là gặp rắc rối, ngoài ra cũng chỉ biết gặp rắc rối.

Lâm Thanh thấy tâm tình cha dượng bị kích động, liền vội vàng tiến đến trấn an, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cha, trước tiên nằm xuống đã, thân thể quan trọng hơn. Diễm Diễm trong khoảng thời gian này ở lại nhà con, con còn đang vội vàng chuyện trong cửa hàng, quên mất giúp em nó tới trường xin nghỉ học.”

Sau khi hô hấp của cha dượng bình ổn trở lại, ông giữ lại Diễm Diễm ở trong phòng bệnh, hai người nhỏ giọng nói chuyện.

Mẹ Lâm và Lâm Thanh ngồi ở dãy ghế ngoài phòng bệnh nghỉ ngơi, hai mẹ con đã lâu rồi không có yên lặng ngồi chung với nhau như vậy.

Dạo này trời vẫn âm u, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời mờ mịt, sương mù dày đặc bao trùm toàn bộ trấn nhỏ. Khí trời ướt lạnh, nhưng mà tay mẹ Lâm lại thật ấm áp, bà chà xát hai tay thật ấm rồi ôm lấy mặt Lâm Thanh, dường như tất cả tình cảm đều bao lại trong lòng bàn tay, phút chốc nâng lên tay phải, ôn nhu sờ sờ gò má của Lâm Thanh, mẹ Lâm nói: “Thanh ơi, sao lại gầy thế này.”

Lâm Thanh không phản bác, mỗi lần gặp nhau, mẹ cậu luôn luôn kiên định cho rằng cậu rất gầy, giải thích thế nào đều không thay đổi được quan điểm của bà, có thể ở trong ánh mắt của mẹ, con của mình luôn luôn không đủ cường tráng, luôn hy vọng có thể che chắn mưa gió cho đứa con mình cả đời.

“Thanh ơi, mẹ xin lỗi con”. Giọng nói của mẹ Lâm thật thấp, “Mấy năm nay quan tâm con không đủ, mọi chuyện lớn nhỏ con đều gánh. Dù con không nói, nhưng mẹ biết mẹ mang cho con nhiều phiền phức…”

Trong lòng Lâm Thanh chua xót, quay lại cầm tay của mẹ, lắc đầu.

“Con từ nhỏ cứ như vậy, bất cứ chuyện gì đều giữ ở trong lòng, cái gì cũng không nói.”

Ngay từ đầu đã không tìm được ai để nói, sau đó thành thói quen, Lâm Thanh đem tất cả cảm xúc của mình tích trữ lại rồi niêm phong chúng ——- tốt xấu, khổ sở ngọt ngào, tất cả đều giấu ở đáy lòng.

Sinh hoạt vẫn hỏng bét, nhưng vẫn phải tiếp tục.

Ở quê đợi mấy ngày, Lâm Thanh mua vé xe quay về thành phố M. Xóc nảy một đường, lúc Lâm Thanh về đến nhà thì đêm đã khuya, bóng đêm dày đặc, Lâm Thanh lê bước thân thể mệt mỏi, kéo dài bước chân chậm rãi đi về hướng nhà trọ.

Phía trước có đốm lửa nhỏ nhặt chập chờn lúc sáng lúc tắt, Lâm Thanh không để ý, cậu chỉ cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc đến hừng đông.

Cơ hồ là lúc Lâm Thanh đi tới cửa thang gác trong nháy mắt, một bóng đen từ phía bên cạnh đột nhiên xuất hiện, không nói hai lời liền đem cậu ôm chặt lấy, quả thực có thể nói là bá đạo.

Lâm Thanh dưới sự kinh hãi giằng co, không thể thoái khỏi, cậu ngửi thấy được mùi thuốc lá quen thuộc.

Là Chu Lục.