“Ta … ta lúc ấy …” Lôi Hạo Minh lắp bắp nói “Phải rồi, lúc ấy ta vừa đúng lúc đi đến Cảnh Dược lâu để …”

“Đủ rồi” Đột nhiên, Lôi lão phu nhân từ đầu đến giờ không nói tiếng nào đã không còn nhịn được nữa nên lớn tiếng cắt ngang lời của hắn, vẻ mặt đanh lại, bước tới gần Lôi Hạo Minh, dùng tay tát vào mặt hắn “Bốp”

Hiện trường bỗng nhiên yên ắng, ngay cả tiếng con ruồi bay qua cũng không có.

“Mẫu thân…” Lôi Hạo Minh không biết chuyện gì mà nhìn mẫu thân của hắn.

“Các ngươi còn ngụy biện? Chính vì ngươi và Tình nhi từ nhỏ đã do ta nuôi dưỡng, nên ta vừa nhìn đã biết các ngươi đang nói dối” Lôi lão phu nhân đau lòng mà trách nói “Các ngươi cho rằng người mẫu thân này hồ đồ không biết gì sao? Các con của mình tàn sát lẫn nhau! Từ nhỏ, ba người các ngươi đã cùng nhau lớn lên, ta thật sự không thể tưởng tượng được các ngươi có thể sát hại Hạo Nhiên, giết một lần không được, lại bày mưu thêm một lần nữa”

“Dì …” Tống Tình hối hận khóc.

“Các ngươi nhớ lại thử xem, từ nhỏ đến lớn, các ngươi thích cái gì, muốn cái gì, Hạo Nhiên đều nhường hoặc tìm về cho các ngươi, vậy mà các ngươi đã báo đáp thế nào. Aizz ….!” Lôi lão phu nhân nặng nề thở dài “Nói đi nói lại đều là người mẫu thân này không tốt, không nhìn ra các ngươi thật lòng yêu nhau, tự mình gán ghép Hạo Nhiên và Tình nhi thành một đôi, mới dẫn đến tình cảnh này!”

“Không phải!” nãy giờ im lặng không nói, đột nhiên Lôi Hạo Minh lớn tiếng phủ quyết “Ta không phải vì Tình nhi mà mới hại đại ca. Tình nhi chỉ là một quân cơ để ta lợi dụng cho mục đích của mình thôi”

“Nhị biểu ca!” Tống Tình hai mắt trừng lớn, dùng tay hai che miệng, biểu hiện khó tin nhìn Lôi Hạo Minh, không thể tưởng tượng được, nhị biểu ca thường ngày đối với mình dịu dàng, tình cảm sâu nặng, lãng mạn lại có thể nói ra những lời như vậy.

“Ha ha ha …” Lôi Hạo Minh đột nhiên phá lên cười ha hả “Ta thích hoặc ta muốn gì đại ca đều cho ta?! Ta đây muốn Phục Long Bảo vậy hắn có cho hay không? Từ nhỏ đến lớn, người và phụ thân chỉ cho rằng đại ca mới là người kế thừa Phục Long Bảo, cho dù ta có cố gắng thế nào, các người cũng chỉ tán dương ta vài câu, không nghĩ đến thay ta làm người kế thừa. Đối với người ngoài, ta cũng chỉ là đệ đệ của Phục Long Bảo bảo chủ – Lôi Hạo Nhiên, ở ngoài mặt thì luôn tôn kính ta, kì thật bọn họ tôn kính là đại ca của ta – Lôi Hạo Nhiên. Ta không muốn như vậy. Ta chỉ cần thay thế đại ca làm Phục Long Bảo bảo chủ, ta muốn mọi người phải tôn kính ta!”

Nghe xong những lời thật tình của hắn, Lôi Hạo Nhiên ngồi xổm trên nóc nhà không nói một lời nào, không thể tưởng tượng được đệ đệ ruột của mình lại vì những chuyện không đâu mà chán ghét mình, cuối cùng còn muốn loại bỏ mình để được vui vẻ. Một người đại ca như hắn có làm gì không phải? Có một số việc cảm thấy mình đối với hắn rất tốt, nhưng trên thực tế cũng không phải? Cho tới nay, mình cũng chỉ muốn làm một người ca ca tốt, ai ngờ rằng lại chữa tốt thành xấu.

Lôi lão phu nhân nước mắt bi thương, đau lòng tự trách nói “Từ nhỏ, ta và phụ thân của ngươi nghĩ rằng sẽ cho ngươi một tuổi thơ hạnh phúc, không muốn ngươi giống với đại ca, từ nhỏ đã đem trách nhiệm này đặt lên người Hạo Nhiên, nên đối với ngươi đặc biệt khoan dung, ngươi thích làm gì thì tùy ngươi. Hiện tại xem ra, đều do chúng ta tự cho là đúng, sinh ngươi ra mà không hiểu nỗi lòng. Đều là lỗi của ta!” Người vừa nói vừa dùng tay đánh vào ngực mình.

“Lão phu nhân, đừng đánh nữa, thân mình quan trọng hơn!” Mai nương giữ chặt tay người nói. Nàng là nha hoàn của Lôi lão phu nhân, đã đi theo người hơn bốn mươi năm rồi.

“Văn Sinh, ta biết Hạo Nhiên rất tin ngươi, cho nên ngươi giải quyết việc này đi, ta mệt lắm rồi!” Mai nương đỡ Lôi lão phu nhân đứng dậy để rời khỏi đại sảnh.

“Nhị bảo chủ, theo quy luật trên giang hồ, người bán thuốc độc nhất định sẽ bán luôn thuốc giải có cùng phân lượng, ta tin người bán thuốc cho ngươi cũng không ngoại lệ, ngươi nhất định có thuốc giải trong người. Ta sẽ đem ngươi giam vào đại lao, chờ Hạo Nhiên tỉnh lại sẽ định đoạt. Cho dù ngươi không đưa cho ta thuốc giải, không bao lâu nữa, chờ bọn họ tìm được thuốc giải, thì Hạo Nhiên cũng sẽ tỉnh lại thôi. Ngươi phải biết rằng, ngươi đưa ra thuốc giải hoặc Lôi Hạo Nhiên sẽ không tha thứ cho ngươi, tùy ngươi lựa chọn cách tốt nhất thôi. Nếu như ngươi không để ý lời ta nói, đến lúc đó thế nào, ngươi hãy tự mình nghĩ đi”

Lôi Hạo Minh chẳng còn đường lui, chỉ cầu được an bài tốt nhất, đành phải đem thuốc giải cho Vân Văn Sinh. Lấy được thuốc giải, Vân Văn Sinh cùng mọi người đi tới Cảnh Dược lâu.

Lôi Hạo Nhiên luôn ngồi trên nóc nhà cũng đuổi theo bọn họ, Tiểu Thiên, ta nhất định dùng thân phận thật sự của mình gặp ngươi, cùng chung sống với ngươi!