Năm ấy, tôi vừa vào “Nghê sắt” thực tập không lâu. Tiền lương một người tiêu pha, miễn cưỡng qua ngày.

Nhớ tới lúc ấy dì Lý trong đại viện thường hỏi tôi sao không chơi đùa như những đứa trẻ khác, chỉ mải mê một mình đọc sách. Hồi nhỏ đáp lời dì như thế nào, tôi cùng không còn nhớ rõ, nhưng hiện tại thấy thật may mắn vì mình đã đọc nhiều sách như vậy, về mặt chữ nghĩa còn có thể biểu hiện vài phần, nếu không thật không biết mình “bách vô nhất dụng”, có thể còn làm nên trò trống gì nữa.

Tôi không có cha mẹ, từ nhỏ lớn lên ở nhà dì Lý. Dì còn cưu mang thêm mấy đứa trẻ cơ khổ nữa, tôi đối với dì như với mẹ ruột của mình. Dù rời khỏi nhà dì đã lâu, lễ tết hàng năm tôi vẫn đi thăm, dùng chút tiền lương còm của mình mua tới vài thứ rau dưa hoa quả.

Cái gọi là “Sự thân dĩ kính, mĩ quá tam sinh” đọc được trong sách, tôi vẫn luôn nhớ kĩ.

Tôi mới tới “Nghê sắt”, liền làm việc của một cấp dưới nho nhỏ, nhiều mà tạp. Một thùng lại một thùng thư độc giả đầu tiên phải qua chỗ tôi sắp xếp, loại bỏ tin vô dụng, còn lại giao cho ban biên tập. Một ngày qua đi, hai mắt cũng mỏi nhừ.

Chạng vạng hôm đó, tôi từ ban biên tập trở về, mua một phần cơm ăn nhanh ở của hàng tiện lợi dưới lầu, vừa tới bàn thu ngân tính tiền, nghe thấy một giọng nam vang lên ngay phía sau:”Cho…thêm một bao Tam Ngũ, tính cùng đi.”

Tôi kinh ngạc quay đầu… Sau đó, nhìn thấy một thanh niên không quen không biết, mặc một cái áo cộc đen cũ kĩ, trên ngực còn vẽ một bộ xương khô, một chiếc quần bò tẩy bạc phếch. Tóc cậu ta thoáng có chút dài, nhuộm màu đỏ nhạt. Bộ dáng chỉ khoảng hai mươi tuổi, trẻ tuổi tuấn lãng. Cậu ta cười tà tà thương lượng với tôi, “Sau sẽ trả lại tiền cho anh”

Tôi còn tưởng mình gặp phải một thằng bất lương, thanh toán tiền xong liền đánh bài chuồn. cậu ta mở thuốc ra ngậm lấy một điếu, thấy tôi rời đi liền đuổi theo, “Này, anh ở đâu a? Bằng không cho tôi số điện thoại cũng được a.”

“Không cần”

Nhưng cậu ta rất bướng bỉnh, không biết lấy đâu ra một cây bút, mở lòng bàn tay tôi viết chữ. Để lại số điện thoại, cùng với đó là một cái tên. Cuối cùng, cậu ta ngậm thuốc cười với tôi, “Nhớ gọi cho tôi đó”. Nói rồi lắc lư đi mất.

Tôi cúi đầu nhìn lòng bàn tay, dưới một chuỗi số điện thoại, hai chữ xiên xiên xẹo xẹo: Sở Nguyên.

Vài ngày sau tôi lại đụng phải cậu ta ở cửa hàng tiện lợi. Nghĩ cậu ta lại muốn tôi mua đồ, vội vàng mang theo đồ đạc định chạy.

Cậu ta thấy tôi, vội vàng đuổi kịp, đưa tiền giấy trả tôi, cười, ” Đại thiếu gia anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi, thế nào mà không gọi cho tôi lấy một cuộc? Hại tôi ngồi chờ ngẩn ngơ mất mấy ngày.”

Tôi cầm tiền trong tay có chút sững sờ, không nghĩ tới tiền mưa một gói thuốc lá lại làm cậu ta chấp nhất đến vậy.

Tôi vừa nói cảm ơn với cậu ta, chợt nghe thấy tiếng còi từ chiếc xe thể thao cao cấp đỗ bên đường, Sở Nguyên nhìn nhìn về phía đó, nói, ” Tiền trả anh, nếu không lòng không yên. Đi đây.”

Cậu xoay người một cái, chui vào trong xe. Người ngồi ghế lái mắt đeo kính râm, tóc cắt ngắn gọn gàng. Anh ta dường như liếc qua tôi một cái, sau đó nhấn ga vụt đi.

Nhìn thấy chiếc xe thể thao đen kia, tôi mới nghĩ cậu ta hẳn là trợ lý của một vị cấp cao nào đó đi. Vừa rồi lại cho rằng cậu lại đến đòi mua chịu, trong lòng xấu hổ, thì ra là mình keo kiệt.

Lúc đó, tôi không hề biết người ngồi trong xe, đó chính là Diệp Diệu Sinh.

Nói đến thật trùng hợp, tôi ở “Nghê Sắt” gần nửa năm mới biết, thì ra con trai của Tổng biên tập tạp chí, chính là người hỏi vay tiền mình mua thuốc lá lúc trước. Nửa năm này vẫn gọi “Sở biên”, tiếng “Sở biên” này, làm người ta không thể liên tưởng đến mối quan hệ của hai người.

Không khỏi cảm thán, một đời người, mỗi việc đã làm, mỗi người đã gặp, đều là cơ duyên xảo hợp.

Từ khi biết có thêm tầng quan hệ này, tôi và Sở Nguyên ngày càng quen thuộc.

Cậu ta kém tôi một tuổi, vô cùng cởi mở, tính tình cũng không câu nệ tiểu tiết, học thiết kế phục trang, không bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp. Tôi nghĩ thầm, thì ra là học thiết kế, khó tránh khỏi có chút khác biệt, chẳng trách lúc mới gặp lại xem cậu ta như phường du côn. Cậu ta đưa tôi một điếu Tam Ngũ, tôi khoát tay’ “Không hút thuốc lá”. Cậu cũng không chút gượng gạo, sang sảng cười mà thu lại.

Cậu ta vẫn nói, “Chúng ta là bạn bè mười đồng tiền”, ý chỉ khi ấy cậu vay tôi mười đồng tiền đó, mua một bao thuốc lá.

Sau đó tôi chú ý thấy, mỗi lần ra ngoài với cậu ta, luôn luôn là chiếc xe thể thao màu đen kia tới đón, giống như lần đầu tiên gặp mặt.

Cho dù là Tổng biên tạp chí, Sở Hưng Hoa từ trước đến nay vẫn là quy quy củ củ, một mực cần kiệm qua ngày.

Sở Nguyên và tôi đã thân quen, thấy tôi nghi hoặc, không chút kiêng kị cười nói,”Đó là bạn trai tôi, có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người biết nhau.”, ngừng lại một chút, mới hỏi, “Anh không chấp nhận nổi sao?”

Tôi lắc đầu, “Không phải”. Sau đó nói thêm một câu, ” Hai người tình cảm thật tốt.”

Sở Nguyên ngậm thuốc, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, nhất thời tôi cũng không thể đọc rõ.

Tới mùa hè, kì thực tập của tôi cũng chấm dứt. Trong suốt quá trình thực tập tôi ở chung với trên dưới trong ban biên tập đều rất thoải mái, công việc cũng không có nửa phần sai lầm.

Sở Hưng Hoa gọi tôi tới phòng làm việc nói chuyện một lúc. Ông muốn tiếp tục giữ tôi lại ban biên tập làm biên tập viên, muốn hỏi xem ý tôi ra sao.

“Những người thực tập trong Ban biên tập trước đây, cũng có người sang các ngành khác, thị trường cũng tốt, văn phòng cũng được, ý cậu thế nào? ”

“Cháu cũng chỉ biết viết lách, kiểm tra tin một chút… Thị trường mấy cái đó, chỉ sợ làm không được. Thời gian này cháu ở trong ban biên tập, cũng quen thuộc với các đồng nghiệp, nếu có thể, cháu vẫn muốn ở lại làm việc thôi.”

Hai tay ông chống trên bàn, cười nói, “Người trẻ tuổi cậu quá khiêm tốn rồi, tôi cũng đọc qua bản thảo cậu viết…Được, vậy cứ như cậu muốn, ở lại trong ban biên tập đi.”

“Cảm ơn Sở biên”

Đang muốn đứng dậy ra cửa, ông lại gọi tôi hỏi, “Nghe Tiểu Nguyên nói, hai đứa quen nhau hả?”

“……..Vâng”

“Đứa nhỏ kia rất tùy hứng, cả ngày lêu lổng bên ngoài. Nó có bạn bè như cậu tôi cũng yên tâm, phải mệt cậu xem chừng tên trùm gây họa đó rồi.”

Nửa câu sau nghiễm nhiên là nói giỡn, tôi nghe xong cũng thấy thú vị, “Nào có…”

Sở Hưng Hoa cười, “Đi thôi, chút nữa tôi còn có cuộc họp”

Từ phòng ông đi ra, trong đầu tôi chợt nổi lên một ý nghĩ, chuyện của Sở Nguyên, Sở Hưng Hoa có biết hay không?

Theo tác phong làm việc của Sở Hưng Hoa, sợ là khó lòng chấp nhận chuyện của con mình rồi.

Cái thành phố này thời tiết thật quái quỷ, nóng nực như cái lò luyện đan. Tôi đứng trên hành lang ban biên tập, nghe ngoài của riếng ve râm ran, cứ thế ngẩn người.

—————————————————————

—————————————————

P.s1: Sr về sự chậm trễ, trước tết bị oanh tạc nhiều bài Kt quá >”< P.s2: Lặn lội cố gắng cho đúng ngày hôm nay. Tiểu Lam cưng, Sinh nhật vui vẻ ^^~ Có gì phụ lục sẽ liên lạc cho cưng sau~ P.s3: Hẹn gặp lại với Đoàn tàu cuối cùng ^^~ Bạn té đi học đây ~ Chúc cả nhà hạnh phúc~ Ngày lành, Tiểu Đỗ Đỗ (Đỗ cô nương _ Đã cộp dấu kí tên)