Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 6: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 4

Đồng tử mắt của Lăng Vũ hơi co lại, hắn biết, trong nhà Nhiễm Bạch là người không được để ý.

Nhìn thân thể Nhiễm Bạch gầy yếu, Lăng Vũ quyết định, về sau phải bồi bổ cho Nhiễm Bạch.

Mà lúc này Lăng Vũ rõ ràng không ý thức được, hắn đối với Nhiễm Bạch có bao nhiêu nhu hòa.

Lúc Lăng Vũ ôm Nhiễm Bạch về văn phòng, Lý Na chấn kinh, cô không nghĩ tới, anh trai của Nhiễm Bạch lại là tổng giám đốc của bọn họ.

Mà tất cả mọi người ở đây cũng ngu ngơ,

"Nhanh véo tôi một cái đi.

" Trợ lý Trần của Lăng Vũ Trần nói với người bên cạnh.

"Ai ui, đau, không phải là mơ.

"

Trời ạ, tổng giám đốc mặt lạnh của bọn hắn vậy mà lại cười với người khác! ! ! Quả thực là không thể tin nổi.

Trong văn phòng, Lăng Vũ bế Nhiễm Bạch đặt trên ghế sa lon.

"Ngoan ngoãn ngồi đây, đừng lộn xộn, biết chưa.

" Sau đó lại không yên lòng đứng dậy, lấy di động ra, tải về mấy trò chơi, "Được rồi, ngồi ở đây chơi, chờ anh tan làm.

"

"Vâng.

" Nhiễm Bạch nhu thuận gật đầu.

"Con búp bê này em mang từ đâu về vậy?.

" Lăng Vũ hỏi, hắn chưa từng thấy Nhiễm Bạch rời tay khỏi con búp bê, nhìn y chang như người thật.

"Anh trai thích không?" Nhiễm Bạch nhếch miệng lên, cô mới không nói cho hắn biết đâu, con búp bê này được cô tự làm ra từ bé gái xinh đẹp nhất.

"Ừm, thích.

" Lăng Vũ nhìn thấy Nhiễm Bạch vui vẻ, đưa thay sờ sờ tóc Nhiễm Bạch, ngoan ngoãn như trong tưởng tượng của hắn.

"Vậy em cho anh trai một con nhé.

"

Lăng Vũ chưa kịp trả lời, đã có điện thoại reo, nghe một lúc, sắc mặt Lăng Vĩ có chút khó coi.

"Anh à, sao vậy?" Nhiễm Bạch che lại sự lạnh lẽo trong mắt, hỏi.

A, là ai dám quấy rầy anh trai cùng với cô vậy, thật đáng chết.

Lăng Vũ nhìn thấy dáng vẻ không rành thế sự của Nhiễm Bạch, tâm tình phiền não bỗng chốc khá hơn, hắn lần nữa sờ sờ cái đầu nhỏ của Nhiễm Bạch.

"Không có gì, anh đi ra ngoài mua ít đồ, Bạch Bạch ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, có việc thì gọi tiểu Trần, hắn ỏ ngay bên ngoài, biết chưa?"

"Vâng.

" Nhiễm Bạch nhu thuận đáp.

Chờ Lăng Vũ sau khi đi, Nhiễm Bạch ghé vào phía trước cửa sổ, nhìn bóng lưng của Lăng Vũ, ánh mắt u ám, giọng điệu như đang tự lẩm bẩm: “Tại sao lại gạt ta?"

Mà một bên khác, Lăng Vũ lãnh khốc nhìn người bị thương thật nặng ở dưới đất, hoàn toàn không có một chút dịu dàng như trước mặt Nhiễm Bạch, chân đạp lên ngón tay người đó, mạnh mẽ nghiền áp xuống.

"Nói, ai là người sau lưng mày?"

Người đàn ông cắn chặt răng, không nói một chữ.

Lăng Vũ không tiếp tục để ý, thản nhiên nói: "Giết đi.

"

"A Lăng, cậu nói sẽ là ai?"

Người vừa nói chuyện chính là Sở Thiên, là bạn nối khố từ nhỏ với Lăng Vũ.

Lần này, thế lực hắc đạo của bọn hắn bị tổn thất nghiêm trọng, nhất định phải tìm ra hung thủ.

"Lại là mấy nhà kia, không trừ bất kì thủ đoạn nào cũng phải điều tra cho ra.

" Lăng Vũ trong mắt dần hiện ra ánh sáng khát máu, lạnh giọng nói.

Trong đầu Lăng Vũ bỗng nhiên dần hiện ra một đạo dung nhan, chần chờ mấy lần, nói: "Đi điều tra một chút về Lăng Bạch, nhìn xem gần đây có gì bất thường không?"

Sở Thiên nhíu mày:

"Cậu hoài nghi Lăng Bạch?"

Lăng Bạch này ở Lăng gia giống y như là người trong suốt, hắn cũng chưa từng chú ý tới.

Lăng Vũ mím chặt môi, trong đầu hiện lên khuôn mặt thuần chân của Nhiễm Bạch.

Hắn cũng không biết, vì sao Lăng Bạch lại đột nhiên ỷ lại đối với hắn như thế, không thể không khiến hắn hoài nghi, lần âm mưu này liệu có sự tham dự của Lăng Bạch hay không.

Nhưng là, Lăng Vũ nhớ tới ánh mắt tràn đầy ỷ lại của Lăng Bạch, có khả năng sao?

Thở dài một hơi:

"Vẫn cứ đi điều tra một chút đi.

"

.

.

Chỗ tối, Nhiễm Bạch mặt không biểu tình nhìn Lăng Vũ và Sở Thiên nói chuyện.

Trong mắt lóe lên u ám, giọng điệu âm lãnh lẩm bẩm:

"Sao ngươi có thể hoài nghi ta được?"

Bỗng nhiên, con mắt Nhiễm Bạch sáng lên một cái, có phải là nếu cô giết hết những kẻ đáng ghét kia thì anh trai sẽ không hoài nghi cô nữa.

Nghĩ đến đây, khóe môi Nhiễm Bạch cong cong, toát ra vài tia hưng phấn, quay người rời đi.

.