Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng Tùng Hạ có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của hắn.

Đi thêm hai kilômét nữa, rốt cuộc thì hai người cũng đi ra khỏi được bụi cỏ tươi tốt kia. Họ phát hiện mình đang ở khu vựa rìa thành phố. Mặc dù nơi này từng có nhà dân cửa hàng nhưng đều đã bị đống thực vật sinh trưởng quá trớn phủ kín. Cả thành phố giờ đã không còn dáng vẻ của đô thị cho người sống nữa, mà như một tòa thành hoang tàn đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Ai có thể tin, những biến hóa này chỉ mới xảy ra trong ba, bốn ngày nay.

Tùng Hạ thở dài một hơi nặng nề, nhìn thành phố mình đã sinh sống ba, bốn năm nay thành ra như vậy, trong lòng chợt tràn ngập phiền muộn.

Hai người đi vào trong thành phố, muốn tìm thức ăn, không thì tìm một chút nước cũng được.

Dọc phố, các cửa hàng đều đã bị đập phá, trong ngoài những tủ kính bị vỡ nát đầy những thức ăn đã thối rữa. Cỏ dại trồi lên từ trong khe hở của những hàng gạch đã cao hơn bắp chân người, họ có cảm giác mình đang đi giữa một khu rừng nguyên sinh.

Tìm kiếm vài cửa hàng mà vẫn không phát hiện ra bất luận thứ gì có thể ăn, nhưng lại tìm được mấy bình nước khoáng, chẳng bao lâu thì Tùng Hạ còn tìm được một đôi giày thể thao. Theo giá đề thì đôi giày này hơn một nghìn, lúc trước cậu vẫn tiếc rẻ không mua, bây giờ cho không cũng chẳng có ai nhặt. Xem ra lúc này ngoại trừ cái ăn thì những thứ khác không hề thiếu, chỉ tiếc thứ khan hiếm vừa vặn là thứ trí mạng nhất.

Để tìm thức ăn, họ đã lật tung tất cả cửa hàng trong mấy con phố, trước khi họ đến, những chỗ này sớm đã bị những người đói lục lọi cả rồi, bọn họ không tìm được cái gì cả.

Hết cách, Thành Thiên Bích bắt đầu dùng mã tấu cạy cốp xe hơi. Trên đường có rất nhiều xe hơi bỏ hoang, có lẽ sẽ có ai để chút đồ cấp cứu lại trên xe, trong túi cứu thương tiêu chuẩn sẽ phải có lương khô được nén chân không.

Trong một buổi sáng, họ cạy được hơn sáu mươi chiếc xe, rốt cuộc họ đã tìm thấy một túi cứu thương trong một va-li dự bị của một chiếc xe, bên trong có nước, bộ dụng cụ y tế, đèn pin, áo mưa và các thứ linh tinh. Khiến họ mừng nhất là quả nhiên bên trong có ba gói lương khô được nén chân không. Lượng calo mà ba gói lương khô này cung cấp cũng đủ cho một người trưởng thành sống thêm năm đến bảy ngày.

Tùng Hạ cầm mấy gói lương khô kia như đang cầm châu báu thế gian hiếm thấy. Hai người ngồi vào ven đường, cậu thật cẩn thận mở một gói ra, lấy cái bánh lớn nhất đưa cho Thành Thiên Bích, còn mình thì cực kỳ quý trọng ăn từng miếng nhỏ một cái bánh bé hơn.

Những chiếc lương khô này không có vị gì cả, nhưng quá tốt để chắc bụng, ăn lương khô rồi uống thêm một chai nước, trong bụng cơ bản cũng có cảm giác no.

Hai người không dùng đến một phút đồng hồ đã ăn xong gói lương khô, dù sao thì đã mở ra thì cũng không thể giữ nữa.

Còn lại hai gói lương khô, Tùng Hạ cẩn thận nhét vào túi trong áo khoác, đây chính là khẩu phần lương thực trong hai ngày tiếp theo của bọn họ.

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “No chưa?”

“Ừ, no rồi.”

“Tìm một hàng kim khí, chúng ta cần một ít ống dẫn.”

“Làm gì?”

“Gom xăng.” Thành Thiên Bích nhìn xe hơi bỏ hoang trên đường: “Dù lúc này phi cơ có cất cánh được hay không, có lẽ họ vẫn đang chờ chúng ta, chúng ta cũng phải đến sân bay xem thử.”

Nơi này cách trung tâm thành phố bảy, tám km, trên đường không nhiều xe. Nếu xuất phát từ đây, có thể đi thẳng một đường đến sân bay.

Tùng Hạ gật đầu: “Cậu nói đúng, đó là hy vọng cuối cùng để chúng ta rời khỏi nơi này. Không biết những nơi khác thế nào, nhưng dù sao thì Bắc Kinh cũng là thủ đô, nơi tập trung nguồn lực cả nước, ở đó khẳng định dễ sinh tồn hơn ở đây. Hơn nữa, chú tôi còn đang chờ tôi.”

Hai người trước tiên tìm thấy một chiếc Mercedes việt dã ở trên đường. Sau khi đánh lửa khởi động xe, Thành Thiên Bích phát hiện xăng xe còn đủ chạy ba, bốn mươi km.

Tùng Hạ nói: “Thế này chắc là đủ rồi, từ đây đến sân bay cũng chỉ hơn hai mươi km.”

“Ai bảo anh chúng ta muốn đến sân bay dân dụng.”

“Hả? Vậy đến sân bay của ai?”

“Một sân bay quân dụng bí mật, anh không biết.”

“Cách thành phố bao xa?”

“Một trăm hai mươi km.”

“Xa quá.”

Hai người tìm được một cửa hàng kim khí, cạy mở cửa cuốn, từ bên trong tìm thấy một vài công cụ, can nhựa và ống dẫn.

Thành Thiên Bích mang theo những thứ đó đi tới một chiếc xe bên cạnh, cạy mở bình xăng, luồn ống dẫn vào, đầu kia dùng miệng hút một cái, sau đó bỏ vào can nhựa, xăng chảy ra từ ống dẫn.

Bọn họ đổi hai chiếc xe, hứng đầy một can.

Thành Thiên Bích lúc này nóng đến người đầy mồ hôi, hắn đã cởi áo khoác rằn ri ra, trên người chỉ mặc một cái áo may ô màu trắng. Dáng người của Thành Thiên Bích vô cùng hoàn mỹ, cao gần một mét chín, cơ bắp căng đầy thành từng khối, eo nhỏ chân dài, những giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống ***g ngực cường tráng rắn chắc, có vẻ vô cùng gợi cảm.

Tùng Hạ nhìn lại vóc dáng gầy còm của mình, lại nhìn Thành Thiên Bích, trong lòng không ngừng hâm mộ, không nhịn được bèn nói: “Cậu có dáng đẹp thật.”

Thành Thiên Bích nhìn cánh tay gầy dưới tay áo cậu: “Thể chất của anh quá kém, có thời gian thì tập luyện đi.”

“Có thể luyện được như cậu không?”

“Không thể, anh lùn quá.”

Tùng Hạ buồn bực nói: “Không cần cậu nói.”

Thành Thiên Bích dùng một tay xách lên cái can đầy xăng nặng hơn ba mươi cân[24], đi đến một chiếc xe. Tùng Hạ mang theo ống dẫn và hai can không đi theo phía sau hắn, nhìn cơ thể mạnh mẽ của Thành Thiên Bích, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái.

[24] Một cân của TQ = ½ kg, 30 cân = 15 kg.

Bất kì người đàn ông nào cũng mong mình sẽ sức lực khỏe mạnh, thân thể cường tráng, nhất là con mọt sách như Tùng Hạ, Thành Thiên Bích rất phù hợp với hình tượng người đàn ông mạnh mẽ trong lòng cậu: Anh tuấn cao lớn, gan dạ sáng suốt hơn người, những con người rắn rỏi trong điện ảnh cũng không hơn gì người này, khiến cậu vừa hâm mộ vừa hướng tới.

Thành Thiên Bích không biết những tâm tư đó của cậu, hắn chỉ cảm giác mỗi lần đối mặt với Tùng Hạ thì hắn lại nói nhiều hơn. Hắn cũng không phải là không muốn nói, chỉ là ngay từ đầu nhìn Tùng Hạ không hơn con gà bệnh, thấy hoàn cảnh sống của hai người chênh lệch quá lớn, hắn cũng không biết có chuyện gì có thể nói.

Thế nhưng trong một thời gian dài tiếp xúc, hắn nhìn thấy dũng khí trên người Tùng Hạ khiến hắn vô cùng bất ngờ. Hơn nữa, tính cách ôn hòa của Tùng Hạ cũng khiến người ta khó lòng lạnh nhạt với cậu được.

Nói chung, người đàn ông này không hèn yếu vô dụng như trong tưởng tượng của hắn, đôi khi còn rất thú vị.

Hai người phối hợp đổ đầy bình xăng chiếc xe việt dã kia, đồng thời cất ba can xăng dự trữ lên xe phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên đường. Quan trọng nhất, một khi con đường ngồi máy bay rời khỏi chốn này còn chưa thông, họ nhất định phải quyết định ra mục đích kế tiếp, hoặc là trở về thành phố bàn bạc kỹ hơn, hoặc là đến thành phố khác.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, họ lấy từ trong cửa hàng ra một chút vật tư bỏ lên xe, dự định lái xe rời khỏi đây.

Đúng lúc này, một chiếc xe từ bên kia đường lái tới đây, dừng lại bên cạnh bọn họ.

Thành Thiên Bích rút súng ra đặt sau lưng, lạnh lùng nhìn chiếc xe kia.

Trên xe nhảy xuống bốn, năm nam nữ trẻ tuổi, trong tay đều mang theo côn sắt, nhìn thì có vẻ không phải dạng hiền lành. Một gã cầm đầu dùng côn gõ xuống mặt đất một cái: “Người anh em muốn đi đâu thế?”

Tùng Hạ cũng không sợ những người này, cậu không chỉ có súng, cậu còn có Thành Thiên Bích, vì thế ít nhiều có chút cáo mượn oai hùm: “Rời khỏi thành phố.”

“Rời khỏi thành phố? Toàn thế giới đều như nhau cả rồi, đi đâu mà không phải chết, không bằng ở lại quê nhà mà vui vẻ vài ngày.”

Tùng Hạ cau mày nói: “Mấy người muốn gì.”

“Muốn xem trên xe mày có giấu cái gì tốt không, cho mấy anh em mở mang một chút.”

“Đồ của chúng tôi tại sao phải cho mấy người xem.”

Gã cầm đầu lộ ra vẻ hung ác: “Ít nói nhảm đi, có đồ ăn thì để lại, thứ khác đây không cần, còn lằng nhằng, tao đánh bầm mặt mày thành bánh hồng [25] bây giờ.”

[25] Bánh hồng: Món ăn vặt nổi tiếng của TQ, làm từ quả hồng chín.

Người nọ vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn trúng ngón chân gã.

Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.

Gã hét to một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn họ: “Cút.”

Một gã mập phía sau gã vung côn lên, hét lớn một tiếng, hung hăng đập xuống đất. Lớp xi măng rắn chắc bị đập đến vỡ nứt, vết nứt kéo dài ít nhất năm, sáu mét.

Sức mạnh này!

Gã mập quát: “Mày có súng tao cũng không sợ, đừng tưởng chúng tao dễ bắt nạt, tao là dị nhân!”

Thành Thiên Bích chĩa súng vào gã: “Mày thật sự không sợ súng ư?”

Gã mập nhìn họng súng đen ngòm, thân thể béo tốt run lên. Vừa rồi gã chỉ là phô trương thanh thế. Mặc dù gã quả thật là dị nhân, sức khỏe không ai bì kịp, thế nhưng ba ngày trước gã còn là một người bình thường, bây giờ vẫn chưa có khả năng đao thương bất nhập, sao gã lại không sợ súng được.

Một người phụ nữ kéo gã một cái: “Anh mập, thôi, chúng ta đi.”

Gã mập do dự một chút, kéo người bị thương nằm trên mặt đất: “Đi thôi đi thôi.”

“Khoan đã.” Thành Thiên Bích tiến lên vài bước: “Tao có lời muốn hỏi bọn mày.”

Trên trán gã mập chảy ra mồ hôi lạnh: “Mày muốn hỏi gì?”

“Mày nói mày là dị nhân.”

Gã mập rất không muốn trả lời hắn, nhưng nhìn thấy khẩu súng, nuốt nước miếng một cái, gã nói: “Không sai, không phải mày vừa thấy sao, đó chính là năng lực biến dị của tao.”

“Dị nhân giống như mày, trong thành phố này có nhiều không?”

“Ít, những người bây giờ tao biết chỉ gồm bốn người bọn tao.”

“Tất cả đều là đại lực sĩ?”

“Không phải, ba đại lực sĩ, còn một người rất quái lạ, lông lá trên người dài ra, bộ lông ấy có thể làm kim châm đâm người.”

“Còn ai có dị trạng khác không?”

Gã mập suy nghĩ một chút: “Hình như không.”

“Động thực vật trong thành phố thì sao?”

Vừa nhắc tới động thực vật trong thành phố, sắc mặt gã mập lập tức thay đổi: “Chúng điên cả rồi, sinh trưởng tốt, căn bản không để người sống.”

“Nói thêm đi, nói hết những thứ mày biết cho tao.”

Gã mập thở dài: “Ba ngày nay, tao thấy tất cả động thực vật đều đã biến dị, biến dị phổ biến nhất là cơ thể to lớn, nhưng mức độ biến dị không giống nhau, có loài uy hiếp con người, cũng có loài bị con người ăn. Ví dụ, trung tâm thành phố có một cây thông khổng lồ, đã cao hơn tòa nhà mười tầng, chỉ cần có vật sống đi qua, nó sẽ bắn lá từ trên cây xuống, găm con vật sống ấy thành con nhím, sau khi con vật đó thối rữa thì ăn nó làm chất dinh dưỡng cho mình, không ai dám tiếp cận mấy trăm mét xung quanh. Còn có bầy chuột trong thành phố, phần lớn cơ thể đã trở nên to lớn, thậm chí có con to bằng nửa người, gặp ai thì tấn công người ấy. Hôm qua, khi chúng tao từ trong thành phố trốn ra thì bị một con bọ ngựa đuổi bắt, con bọ ngựa ấy to bằng cổ tay tao, đầu nó không lớn lắm, nhưng tốc độ biến thái, một cái quặp cũng rạch đứt cuống họng một người, cổ còn cả da lẫn thịt. Chúng tao đã chết hai người mới giết được con bọ ngựa ấy, kết quả hai người bị thương không sống được đến hôm nay, chết cả rồi.” Trên mặt gã mập hiện lên vẻ đau xót và sợ hãi.

Tùng Hạ nghe mà da đầu tê dại, hỏi: “Cho nên, theo quan sát của mấy người, biến dị của loài người là ít nhất.”

Gã mập than thở: “Đâu chỉ ít, có cảm giác tác dụng cũng không lớn. Như tao đây, tuy mạnh lên, lợi hại hơn người bình thường một chút, nhưng đối mặt với đám động thực vật biến dị thì vẫn chẳng ăn thua, lúc nào cũng có thể bị con chó con mèo biến dị nào đó xé nát.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Mấy người đi được rồi.”

Gã mập liền cùng nhóm người kia lên xe rồi bỏ đi.

Hai người họ cũng ngồi về xe, đi về hướng đường cao tốc.

Bọn họ ngồi trong xe trầm mặc thật lâu, Tùng Hạ mới thở dài một hơi: “Không ngờ nội thành đã biến thành như vậy.”

Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng Tùng Hạ có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của hắn.

Một con bọ ngựa giết bốn người… Nếu là ba ngày trước, đây quả thật là chuyện tiếu lâm, nhưng bây giờ lại là sự thật máu chảy đầm đìa xảy ra ngay trước mắt họ.

Tùng Hạ lại nói tiếp: “Quả nhiên như lời cậu nói, phương hướng tiến hóa của con người không chỉ đi theo năng lượng Ngũ hành, còn có tiến hóa thể năng, ví dụ như những đại lực sĩ này, còn có người có bộ lông rậm kia nữa.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Những người tiến hóa, càng ngày càng nhiều.”

“Không sai, càng nhiều càng tốt. Nếu như tiến hóa thể năng của con người cũng là một phương hướng tiến hóa lớn, không chừng sau này sẽ có Thiên Lý nhãn [26], Phi Mao thối [27]…có lẽ con người sẽ lại lớn mạnh.”

[26] Thiên Lý nhãn: Mắt nhìn thấu muôn dặm.

[27] Phi Mao thối: Bước đi như bay.

Hai người mang theo tâm trạng nặng nề, một đường đi như bay, hướng về phía đích đến, mang theo hy vọng của họ.